Vốn ta định quay lại Lâu Thương, nhưng không ngờ Cát Anh đột nhiên suất
bộ đông tiến, một kỵ sĩ Trưởng dưới trướng ta kiến nghị tạm thời không
nên quay về Lâu Thương, bởi vì nếu quay lại Lâu Thương, chắc chắn sẽ đối mặt với một trận chiến công phòng, kỵ quân khó có thể thi triển, chẳng
bằng ở bên ngoài Lâu Thương, phục kích đám tặc, quấy nhiễu chúng, dùng
mức độ lớn nhất để phối hợp phòng ngự với trận chiến Lâu Thương. Đám tặc tuy thanh thế lớn nhưng không thể kéo dài, nếu không có đồ quân nhu
lương thảo, cũng khó mà chống đỡ được lâu, đợi khi quân tâm đám tặc rối
loạn, chúng ta sẽ nhân cơ hội đánh bất ngờ, nội ngoại giáp công, có thể
giành được thắng lợi.
Ta ngẫm nghĩ một chút, nghĩ hắn nói
không sai, vì vậy không quay về Lâu Thương mà đi vòng ra bên ngoài, đụng phải tặc quân lẻ tẻ, liền xuất kích tiêu diệt, gặp phải tặc quân lớn,
thì tạm thời né tránh, cùng lúc có thể diễn luyện chiến trận cho các
huynh đệ, về phương diện khác cũng có thể giảm bớt áp lực cho Lâu
Thương. Hôm nay ta vốn đang đi tìm kiếm mục tiêu, không ngờ gặp phải Lý
Tư mã, nên mới biết Quân Hâu đang ở đây.
Lý Tư mã chính là Lý Thành. Năm xưa Lý Thành là Quân Tư mã trong quân, Quán Anh từng với y
kề vai chiến đấu, vì vậy theo thói quen mà gọi thế.
- Quân
Hầu, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Đại công tử lại bị giết?
Ngài đi hơn nửa năm sao không có chút tin tức gì?
Lưu Khám thở dài:
- Một lời khó nói hết, chúng ta trở về Lâu Thương rồi hẵng nói sau. Đúng rồi, trong tay ngươi hiện có bao nhiêu binh mã?
- Ba trăm Phi Hùng vệ.
- Phi hùng vệ?
Quán Anh thấy Lưu Khám mờ mịt, vội giải thích:
- Đầu năm, kỵ quân Lão Bi Doanh toàn bộ thay đổi trang bị, được phân
phối yên bàn đạp, quân doanh Lão Bi chúng ta có thể phóng nhanh như bay. Đạo Tử lúc thấy chúng ta huấn luyện, liền nói: Đội quân Lão Bi này nếu có cánh, chẳng khác gì Phi Hùng...Ha hả, ta nghĩ, hai chữ Phi Hùng rất
thỏa đáng, vì vậy liền sửa tên, đặt kỵ quân là Phi Hùng Vệ.
Phi Hùng vệ, cái tên nghe thật xứng!
Lưu Khám gật đầu.
Sau một lát trầm ngâm, hắn nói:
- Ba trăm Phi Hùng, tuy ít nhưng cũng có thể trà trộn được. Thiếu Quân, Lý Thành, chúng ta trước tiên không quay về Lâu Thương, binh mã Cát Anh mặc dù đông, nhưng đồ quân nhu lương thảo mang theo quân chắc không
nhiều, toàn bộ lương thảo đồ quân nhu của toàn bộ quận Tứ Thủy, sáu
thành đều tập trung ở Lâu Thương, dù bọn chúng có được mấy thị trấn thì
cũng không thể đoạt được nhiều trang bị và lương thảo đâu. Ta nghĩ, đây
cũng là nguyên nhân mà bọn chúng muốn đánh chiếm Lâu Thương.
Ừm, ta suy đoán, phản tặc này nhất định sẽ cướp lương thảo, đồ quân nhu ở những thị trấn gần đó, nhằm chi viện cho chiến sự ở Lâu Thương. Chúng
ta ở ngay mặt trên, làm vài động tác, chỉ cần chặt đứt lương thảo của
Cát Anh, thì ta thấy hắn ta sẽ không kiên trì được hai mươi ngày ở dưới
thành Lâu Thương đâu. Với năng lực của Đạo Tử bọn họ, phối hợp với phòng ngự công sự của Lâu Thương, đừng nói hai mươi ngày, dù là hai trăm
ngày, dựa vào đám ô hợp này cũng chưa chắc đã làm gì được.
Đám người Mông Tật biểu thị tán thành.
Ngụy Hàn Quân là đám lưu dân dịch phu hợp lại mà thành, bản thân cũng
không có bao nhiêu lương thực, mà những thị trấn mà bọn chúng cướp đoạt, tồn kho cũng không nhiều lắm, bởi vậy, lương thảo trong quân Cát Anh
nhiều lắm cũng chỉ có thể chống đỡ được mười ngày, tập kích lương đạo
của bọn chúng tất nhiên sẽ càng tăng áp lực cho Cát Anh, đây cũng là
biện pháp tốt nhất hiện nay, đồng thời cũng có thể phát huy được ưu thế
của Phi Hùng Vệ.
Quán Anh nói:
- Chủ ý của Quân
hầu, kỵ sĩ kia và ta đều hoàn toàn nhất trí, nhưng hắn ta còn có một chủ ý rất gan dạ nữa, nếu như có thể thành công mà nói, Cát Anh ở dưới
thành Lâu Thương sợ là một ngày đêm cũng không chống đỡ được. Mấy ngày
nay ta một mực do dự, không biết có nên làm theo cách của hắn hay không. Ý của hắn là, Hàn Quân muốn chống đỡ đồ quân nhu lương thảo của mấy vạn nhân mã, tuyệt đối sẽ không vận chuyển từng nhóm, bọn chúng hẳn là
trước tiên cướp đoạt lương thảo, sau đó tập trung vận chuyển, như vậy sẽ khá an toàn hơn.
Đồ quân nhu lương thảo cướp đoạt được hẳn
là tập trung ở huyện Đồng trước, sau đó mới thống nhất từ huyện Đồng vận chuyển tới dưới thành Lâu Thương. Nếu như có thể công phá huyện Đồng,
hủy diệt số đồ quân nhu lương thảo này, thì một trận đánh chắc thắng.
Lưu Khám nghe xong không khỏi rơi vào trầm tư.
Rút củi dưới đáy nồi! Đây đích thật là một ý kiến hay, nhưng cũng có
chút mạo hiểm, nhưng nếu như thành công, mặc dù Cát Anh có trăm vạn đại
quân cũng không chiến tự tan. Đáng để thử, rất đáng để thử. Chỉ là, nếu
muốn thật sự thành công thì phải giải quyết hai vấn đề trước tiên. Thứ
nhất, nơi tụ tập đồ quân nhu này, theo suy đoán hiện nay hẳn là ở huyện
Đồng, chỉ cần xác nhận là được. Thứ hai, là làm sao trà trộn được vào
trong đó. Chỉ cần trà trộn được vào trong huyện Đồng, mới có thể hủy
diệt được đồ quân nhu này.
Nhưng hai vấn đề này cũng không
khó giải quyết. Lưu Khám hiếu kỳ, là kỵ sĩ Trưởng nào đã bày mưu tính kế cho Quán Anh, rõ ràng không phải là người tầm thường. Có thể nghĩ ra kế "Rút củi dưới đáy nồi" này, sẽ có địa vị như nào?
Nghĩ tới đây, Lưu Khám hỏi:
- Lão Quán, kỵ sĩ trưởng này của ngươi hiện đang ở đâu?
Quán Anh ngẩn ra, quay người chỉ tay vào kỵ sĩ hắc giáp đang đứng ở rìa rừng thưa.
- Lý Tử, qua đây!
Vị kỵ sĩ hắc giáp kia rõ ràng có chút do dự, chần chừ đi tới, đầu tiên
là thi lễ với Quán Anh, sau đó mới hành lễ với Lưu Khám.
Nói
đến cũng kỳ quái, các kỵ sĩ khác đều tháo mũ giáp xuống, chỉ có kỵ sĩ
trưởng này là vẫn giữ nguyên, mũ giáp che mặc làm mọi người không thấy
tướng mạo gã, chỉ thấy gã cao bảy xích tám tấc, người gầy gầy, tuy rằng
mặc nhung trang nhưng lại toát lên phong độ của người trí thức, rất ít
nói.
- Quân Hầu, đây là Lý Tử, là kỵ sĩ trưởng của ta.
- Ngươi tên là Lý Tử?
Lưu Khám thấy hình thức người này rất quen, hình như đã gặp rồi, liền
quan sát gã từ trên xuống dưới một lượt, mở miệng hỏi gả.
- Khởi bẩm Quân Hầu, ta chính là Lý Tử!
Lý Tử cúi đầu, giọng hơi khàn,
Không, mình chắc đã gặp người này rồi. Lưu Khám suy nghĩ một chút, đột
nhiên giơ tay đặt lên mũ giáp của Lý Tử. Rất rõ ràng, hắn cảm nhận được
Lý Tử khẽ run lên, tựa như có động tác muốn né tránh. Sẽ là ai? Lưu Khám không khỏi cảnh giác.
Tay hắn nhẹ nhàng tháo mũ giáp của người nọ xuống.
- Lý Tử, ngẩng lên.
Lý Tử cúi đầu, tựa như đấu tranh tư tưởng kịch liệt, sau một lát, gã khẽ thở dài, ngẩng lên chắp tay nói:
- Quân hầu, đã lâu không gặp?
Mượn ánh trăng xuyên qua kẽ lá, Lưu Khám chăm chú quan sát, vừa nhìn
thấy không khỏi giật mình. Hắn nhìn đối phương, kinh ngạc không thốt nên lời, một lúc lâu sau, hắn không kìm được nở nụ cười.
- Thiếu Quân, đã lâu không gặp!
Lưu Khám vươn tay nâng Lý Tử dậy, cười ha hả nói:
- Đời người thế nào cũng sẽ được gặp lại, không ngờ, chúng ta vậy mà được gặp lại ở nơi này.
Lý Tử nghe vậy cũng nở nụ cười...