Vừa nói chuyện, Chu Thị “keng” một tiếng rút ra từ bên cạnh một thanh bảo kiếm, tiến lên một bước, tàn bạo đâm ra một kiếm.
Lưu Khám cũng thật không ngờ Chu Thị lại tàn nhẫn như vậy, không nói hai
lời, liền giết luôn tiểu nương tử kia. Nhưng hắn đến thời đại này đã
lâu, hai tay của mình cũng nhuốm đầy máu, đối với chuyện giết người kiểu này, đã sớm quen rồi, vì vậy cũng không quá lưu ý. Chớ nói tiểu nương
tử kia là do Chu Thị mua về, cứ cho là không phải, giết thì có làm sao?
Nghĩ đến ngày trước Lưu Khám ở trong thành Cù Diễn, cũng không đồng ý
Trần Bình giết Hô Diễn Châu sao? Tuy rằng người không giống nhau, nhưng
chung quy đều là giết người, lại có gì khác nhau?
- Lão gia tha mạng a...
Tên sai vặt giở giọng ai oán:
- Lão gia, đều là tiểu phụ nhân đó dụ dỗ ta, chứ không phải là tiểu nhân
mong muốn. Xin lão gia nể mặt ba đời tổ tiên chúng ta dốc sức, tha cho
tiểu nhân.
Cũng không biết là vì nguyên nhân gì, Chu Thị đã giơ cao bảo kiếm, lại nhẹ nhàng buông xuống.
- Ngươi cái tên tiện nô này, lão gia ta tự nhận đối đãi với ngươi không
tệ. Nhưng ngươi lại làm ra cái chuyện thấp hèn này... Nếu không nể mặt
lão Đa đã chết, hôm nay ta sẽ chém đầu chó của ngươi. Cũng được, tội
chết có thể miễn, nhưng tội sống không thể tha. Người đâu, đem cái tên
tiện nô này xuống, đánh nặng tám mươi trượng. Nếu chết thì vứt xác ở nơi hoang dã, đến quan phủ bỏ đi hộ tịch của y; nếu còn sống, liền đuổi ra
khỏi gia môn mặc y tự sinh tự diệt.
Cái gì tội chết có thể miễn, tội sống không thể tha?
Tám mươi trượng đánh xuống, người này còn có thể nguyên lành?
Đám người Mông Tật hầu hết đều xuất thân từ nhà cao cửa rộng, việc xử lý
gia nô như thế này cũng từng xảy ra, vì vậy có vẻ rất bình tĩnh. Còn Lưu Khám, tuy có chút không đành lòng, nhưng chuyện như thế này, cũng không tiện đứng ra khuyên bảo. Tai nghe thấy tên sai vặt thê lương gào lên
xin tha mạng, người lại bị gia đinh mang đi. Sau đó, một trận tiếng kêu
rên thảm thiết truyền đến phòng khách, làm cho bầu không khí trở nên có
chút nặng nề.
- Chu huynh, cần gì phải nổi giận vì cái đám tiểu nhân này?
Có gia đinh kéo thi thể tiểu nương tử đi.
Lưu Khám tiến lên ôm vai Chu Thị, cười ha hả nói:
- Hôm nay chúng ta gặp lại, là một chuyện vui, phải uống ba trăm chén.
Chớ để chuyện như thế này làm quấy nhiễu hưng phấn mới phải.
Đây là thời đại mà mạng người như cỏ rác, Chu Thị thở dài, chuyển mặt tươi cười rạng rỡ.
- Phu nhân, đây là A Khám huynh đệ mà ta vẫn nhắc với ngươi. Năm xưa nếu
không có hắn liều mình cứu giúp, chúng ta hôm nay cũng không trở thành
phu thê.
- Thì ra là ân nhân đại giá quang lâm, tiểu phụ nhân vừa thất lễ rồi, xin đừng trách, xin đừng trách!
Chu phu nhân bước lên phía trước hành lễ, miệng nói một phen cảm ơn. Thời
đại này, lễ giáo cũng không ràng buộc. Nữ tử cũng có thể đăng đường nhập thất, thậm chí có thể giúp phu gia tiếp rượu. Mà đám người Mông Tật
cũng thấy nhưng không thể trách hành vi vô lễ của Chu Thị.
Chu phu nhân xuống dưới giục đồ ăn, bên ngoài tiếng tên sai vặt kêu thảm thiết cũng càng ngày càng yếu.
Lưu Khám và Chu Thị một lần nữa lại ngồi xuống, chỉ một lát sau, có gia
nhân bưng đồ ăn tới, mọi người chén qua chén lại, thoải mái ăn uống.
Nói là thoải mái ăn uống, trên thực tế đám người Lưu Khám đều giữ lại tửu lượng.
Cho dù là sâu rượu trong bụng nhảy như thế nào, bọn họ cũng không dám uống
quá chén. Dù sao, cũng không phải ở nhà mình, cẩn thận là trên hết.
Ngược lại, Chu Thị vô cùng vui vẻ.
Liên tiếp rót vài chén to, uống đến say mèm.
Thấy Chu Thị uống nhiều lắm rồi, Lưu Khám cũng không mời rượu nữa. Nói
chung, bữa rượu này, dù là khách hay chủ, đều vô cùng tận hứng.
Cứ như vậy, Lưu Khám ở tại nhà của Chu Thị.
Ngày hôm sau, Chu Thị vội vàng chạy việc của Lưu Khám. Trong thời gian đóng
thành cấm đi lại ban đêm, chỉ có thể vào, không thể ra. Muốn đi ra
ngoài, không phải là chuyện dễ dàng như vậy. Cũng may Đại Lương thành
cũng không phải là nơi quận thành quản lý, nên chuẩn bị trên dưới, cũng
thuận tiện.
Nếu là nơi quận thành quản lý, chỉ sợ sẽ càng thêm phiền phức.
Đại Lương thành thuộc quản lý của quận Nãng, mà trì sở quận Nãng lại ở Tuy
Dương, khoảng cách khá xa. Nơi đây vừa vặn là nơi giao hội của bốn quận, phía tây là quận Tam Xuyên, tây nam là quận Toánh Xuyên, cho nên quyền
quản hạt, bản thân có chút hỗn loạn. Đối với quan viên địa phương, kiểm
tra cũng không quá nghiêm mật. Cũng bởi vì như thế, Chu Thị mới nói chắc chắn, thu xếp một chút, để đám người Lưu Khám sớm một chút ra khỏi
thành.
Chu Thị đi thu xếp, Lưu Khám ở tại Chu phủ, có cảm giác như sống một ngày dài bằng một năm.
Tin tức xấu cứ đến liên tiếp, đại quân của Trần Thiệp đã phá được huyện
Tiếu, kế tiếp sẽ công kích thành trấn nào? Cũng không biết rõ.
Hiện nay, binh mã của Trần Thiệp, Ngô Quảng đã có tới mấy mấy vạn. Chiến xa
tới trăm, kỵ quân tới nghìn... nghiễm nhiên trở nên quy mô. Mà lúc này
quan viên địa phương Đại Tần mới bắt đầu coi trọng đội nhân mã này. Quận thủ Tứ Thủy quận Doanh Tráng tổ chức binh mã, chuẩn bị xuất kích, nhưng không ngờ chỉ một cái loạn nho nhỏ Trần Thiệp, loáng một cái làm quận
Tứ Thủy cũng loạn cả lên. Đầu tiên là người thủ lự Tần gia tạo phản, sau đó lại có người Phù Ly ở Chu Kê Thạch hưởng ứng, uy hiếp đến an nguy
của Bành thành.
Nói cách khác, Doanh Tráng đang phải đối mặt với phiền toái rất lớn.
Một bên là Trần Thiệp thanh thế kinh người, một bên là Tần gia và Chu Kê
Thạch tác loạn. So ra, thực lực của Trần Thiệp rất lớn, mà Chu Kê Thạch
và Tần gia thanh thế lại nhỏ hơn. Nhưng nếu bị bọn họ dẹp xong Bành
thành, như vậy vấn đề sẽ không nhỏ so với Trần Thiệp. Doanh Tráng suy
nghĩ thật lâu, rốt cục hạ quyết tâm.
Y đầu tiên là phái người đi đến Trần quận, xin Trần quận xuất binh hiệp trợ.
Mặt khác, y triệu tập ba nghìn binh mã, xuất kích sở bộ Tần gia. Cũng trên
một tuyến Linh Bích và Mang huyện, mở trận thế, chuẩn bị nghênh tiếp
Trần Thiệp.
Dựa theo cách nghĩ của Doanh Tráng, lúc Trần Thiệp
công chiếm huyện Tiếu, khẳng định sẽ đánh đến huyện Tương. Dù sao giữa
hai vùng đó chỉ mất hai ngày lộ trình. Nếu có thể hạ được huyện Tương,
toàn bộ quận Tứ Thủy đều sẽ trở thành một mảnh hỗn loạn. Cho nên, Doanh
Tráng chia ra để mà thủ thế. Đợi đại quân của Trần Thiệp đánh tới, y sẽ
dựa vào địa hình vùng Linh Bích đọ sức,cùng Trần Thiệp sau đó binh mã từ huyệTrần n sẽ đánh ở phía sau. Tổng thể mà nói, chiến lược này của
Doanh Tráng cũng không có gì sai lệch.
Nhưng Lý Thành lại không thấy như thế!
- Cách của Tráng quận thủ quá cứng nhắc rồi...
Y chỉ vào sa bàn mà đám người Lưu Khám làm nói:
- Trần Thiệp chỉ là một giặc cỏ, theo những gì gã làm có thể thấy người
này chỉ là trí thời vận, mới quật khởi quận Tứ Thủy. Đầu tiên gã công
hãm không ít thành trấn, nhưng căn bản không dừng lại. Lúc tập kích cướp bóc khố phủ xong, lập tức rời đi. Điều này nói rõ Trần Thiệp này không
có gan cùng chúng ta quyết chiến một trận. Nếu không phải bệ hạ cầm
quyền trị nước có sai sót, gã căn bản không thể thành sự.
Một đám ô hợp, đánh là được rồi! Thủ cái gì? Cho ta ba nghìn binh mã, là ta có
thể đánh cho mấy vạn đại quân của gã tơi bời ấy chứ. Tráng quận thủ đã
đánh giá cao gã, chỉ sợ trái lại không tốt!
- Đánh giá cao gã, chẳng lẽ không tốt?
Đồ Đồ nhịn không được nói:
- Chí ít sẽ không phạm sai lầm!
- Đánh giá sai thế địch, vụt mất thời cơ tốt, sao lại nói không sai? Binh pháp có câu: Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng. Tráng quận thủ
đánh giá cao đối thủ, liền đánh giá thấp chính mình, vốn đã phạm vào sai lầm không biết địch không biết ta. Theo ta thấy, trận chiến này, sợ là
rất khó thủ thắng!
- Ý ngươi là...
Lưu Khám tựa hồ có chút hiểu rõ ý tứ của Lý Thành.
- Nếu ta là Trần Thiệp, chắc chắn lấy một đội nhân mã nhỏ, đánh nghi binh ở Linh Bích, sau đó tập kết hết nhân mã, trên đường phục kích viện quân huyện Trần đến. Nếu viện quân huyện Trần bại, chiến hỏa chắc chắn lan
đến Trần quận. Trần quận vốn là sở tại nước Sở cũ, quân ta vừa bại, tất
nhiên sẽ có đại họa. Nếu như Trần Thiệp có được Trần quận, người nước Sở cũ tất nhiên sẽ đầu nhập gã. Đến lúc đó, cánh chim của Trần Thiệp chắc
chắn sẽ càng sung mãn.
Phân tích của Lý Thành, làm cho đám người Mông Tật hít một trận khí lạnh.
Mà Lưu Khám kinh ngạc nhìn Lý Thành. Chẳng trách Đại công tử Doanh Phù Tô
lại coi trọng Lý Thành như vậy, xác thực có thực tài ...
Hắn nhớ
mang máng trong lịch sử về khởi nghĩa Trần Thắng, Ngô Quảng, Trần Thắng
đích thực là chiếm được Trần quận, sau đó tự lập Trương Sở (chính quyền
cách mạng do Trần Thắng lãnh tụ cuộc khởi nghĩa nông dân cuối thời Tần
lập nên, năm 209 trướcCông nguyên). Nhưng cụ thể là chiếm lĩnh như thế
nào? Trong sử sách cũng không ghi chép lại. Nhưng có thể khẳng định một
việc, sau khi Trần Thắng cướp đoạt được Trần quận, đích xác là có được
kết quả. Có thể có được chiến pháp này, nói rõ Trần Thiệp cũng không
phải là một tên chân đất, hay có lẽ nói, bên người Trần Thiệp có người
tài?