Doanh Quả tuy là tiểu công chúa nhưng Cái Nhiếp rất thích gọi nàng là
Quả Quả. Nghe thấy cách xưng hô quen thuộc đã lâu, Doanh Quả cũng bất
chấp điều gì, thoáng cái ném con mèo nhỏ trong lòng sang một bên, làm nó hét thảm meo meo một tiếng. Doanh Quả khóc chạy tới, ôm lấy lưng áo Cái Nhiếp:
- Nhiếp sư phụ. Phụ hoàng ta, phụ hoàng … đã chết rồi!
- Ta biết, ta biết!
- Không, ngươi không biết. Phụ hoàng ta… là bị…
- Mời tiểu công chúa trở về nghỉ ngơi!
Lưu Khám cũng không dám để Doanh Quả nói ra, mặc dù ở đây đều là người một nhà, nhưng muốn nói đều phải cẩn thận.
Cái Nhiếp là ai? Là lão già thành tinh, có thể nào không nghe ra mánh khóe. Ông nhẹ vỗ sau lưng Doanh Quả:
- Quả Quả đừng khóc, đi ngủ trước đã. Đợi Nhiếp sư phụ nói chuyện xong,
ngày mai sẽ dạy cháu kiếm thuật có được hay không? Đừng sợ, có Nhiếp sư
phụ ở đây, không ai có thể thương tổn được cháu.
Đối với Doanh
Quả mà nói, Cái Nhiếp là trưởng bối. Từ sau khi Doanh Phù Tô chết, mặc
kệ là thúc cháu Lưu Khám hay Mông Tật, Mông Khắc luôn quan tâm chăm sóc
nàng, nhưng chung quy không thể có tác dụng bằng trưởng bối. Cũng giống
như một đứa trẻ, lúc bị bắt nạt, đồng bạn chỉ có thể an ủi, không so
được với vài lời hữu dụng của trưởng bối. Cái Nhiếp nói như vậy, Doanh
Quả không buông tay, ngược lại càng níu chặt ông, khóc thảm thiết hơn.
Nhìn thấy Cái Nhiếp yêu quý Doanh Quả như vậy, Ly Khâu đứng một bên đều có
cảm giác ghen tị, nhưng lúc này y cũng mơ hồ biết được lai lịch của đám
người Lưu Khám.
Đây đều là người nước Tần!
Hơn nữa cũng không phải là người thường!
Đám người Lưu Khám thấy Doanh Quả phóng thích tình cảm, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Trong thời gian này, Doanh Quả đã phải chịu bao áp lực
và đau đớn, trong lòng bọn họ đều hiểu rõ. Nhưng lúc đó, bọn họ chỉ có
thể ở một bên an ủi, khó có thể xoa dịu được Doanh Quả. Sau khi Phù Tô
chết, Doanh Quả chỉ khóc một lần, đối với một cô bé được nuông chiều từ
nhỏ mà nói, tuyệt đối không phải là chuyện bình thường. Lưu Khám rất lo
lắng. Khóc một chút cũng tốt, chí ít sẽ không tự hủy hoại thân thể.
- Nhiếp tiên sinh, xin ngài trước tiên trấn an tiểu công chúa một chút đã… Quân hầu, chúng ta vào nhà nói.
Đám người Lưu Khám và Ô Thị Khỏa đi vào chính đường. Lưu Tín lại lùi về
bóng tối nơi cửa hiên, những người khác cũng đều tự về chỗ cũ. Ly Khâu
đứng một bên, có chút xấu hổ. Cáp Vô Lương và Đồ Đồ ngồi ở lương đình
uống rượu, Cái Nhiếp vội vàng an ủi Doanh Quả, cuối cùng không có ai để ý đến y. Cũng không còn cách nào, Ly Khâu thì không thể làm gì khác hơn
là ngồi ở cửa hiên, vươn tay đùa giỡn với con mèo nhỏ tên Tiểu Bát,
nhưng rất hiển nhiên, tiểu Bát đối với y không có hứng thú, mà ưu nhã đi tới bên cạnh Doanh Quả, kêu meo meo, tựa hồ khuyên giải an ủi, hoàn
toàn không để ý đến lúc nãy bị Doanh Quả ném xuống.
Thực sự là con mèo ham sắc!
Ly Khâu cũng chỉ có thể chửi thầm một tiếng trong lòng.
Tâm trạng Doanh Quả được phóng thích, nặng nề ngủ.
Cái Nhiếp cẩn thận ôm nàng trở về phòng, sau đó đóng cửa. Bên ngoài cửa ông thấy Lưu Tín đang lui tại cửa bảo hộ nàng. Trong lòng âm thầm cảm thán: Người Tần trung trinh, bệ hạ tuy chết, nhưng còn rất nhiều người trung
chinh, nước Tần sẽ không mất được! Ông gật đầu với Lưu Tín, nhưng Lưu
Tín không thèm để ý đến ông, buồn bực cúi đầu, không nói tiếng nào.
Cái Nhiếp ngượng ngùng đi tới chính đường. Đồ Đồ mở cửa phòng, đã thấy đám
người Lưu Khám đang ngồi tại chính đường, làm Cái Nhiếp giật mình nhất
chính là Ô Thị Khỏa và Lưu Khám sóng vai ngồi cùng một chỗ. Phải biết
rằng, đẳng cấp của nước Tần sâm nghiêm, Ô Thị Khỏa là Ô Thị quân, quan
nội hầu, gần với Triệt hầu. Ông vốn cho rằng Lưu Khám là hộ vệ của Doanh Quả, nhưng hiện tại xem ra, tự hồ có chút không giống. Nghĩ tới xưng hô của Ô Thị Khỏa với Lưu Khám lúc trước, Cái Nhiếp ngẩn ra.
Chẳng lẽ Lưu Khám này là một nhân vật khó lường?
Cũng khó trách ông không biết danh hào của Lưu Khám. Trên thực tế, ở vùng
Trung Nguyên, Lưu Khám tuy có danh tiếng, nhưng không phải là nổi danh
vũ dũng. Hắn nổi danh bởi vì Tứ Thủy Hoa điêu của hắn, bởi vì giấy Trình công của hắn, bởi vì hắn và Trình Mạc sáng chế ra thể chữ lệ. Mà vũ
dũng của hắn, trước kia chỉ lưu truyền tại Bắc Cương. Khi Thủy Hoàng Đế
thiết yến tại huyện Trứ, thanh danh này rốt cuộc mới có một bộ phận
người biết đến. Thế nhưng cũng chỉ giới hạn trong quan viên Đại Tần.
Cái Nhiếp bị tù mười lăm năm. Lúc Lưu Khám thành danh, ông đã đoạt tuyệt
quan hệ với ngoại giới, tất nhiên là không thể nghe tới danh tiếng của
Lưu Khám.
Lúc Ô Thị Khỏa đơn giản giới thiệu, Cái Nhiếp quá sợ hãi…
Sinh ở Vu Thứ, ông tất nhiên biết sự lợi hại của người Hung Nô, lại càng rõ
ràng về địa vị Tả hiền vương Tả Cốc Lễ vương ở trong dân Hung Nô như thế nào. Vậy mà đều chết ở trong tay hậu sinh này?
Còn nữa, rượu Yến mà ông thích, lại thêm võ nghệ mà Lưu Khám hiển lộ lúc nãy, Cái Nhiếp
chỉ có thể cười khổ lắc đầu: thanh niên này thật sự là quá lợi hại rồi.
Những thành tích mà hắn lập, cho dù là lấy ra cái nào, chỉ sợ người bình thường không cách nào làm được.
Mà Ly Khâu ở cửa nghe xong, vẻ
mặt càng thêm hâm mộ. Nhìn tuổi tác, vị Bắc Quảng Võ quân này so với
mình không lớn hơn bao nhiêu… Thế nhưng người ta đã đứng hàng quan nội
hầu, mà mình thì chỉ là một kẻ vô tích sự.
Cái Nhiếp dứng dậy, thi lễ thật sâu.
- Đã không biết Bắc Quảng Võ quân ở ngay trước mặt, Cái Nhiếp lúc trước đắc tội, mong Quân hầu thứ lỗi.
- Phượng hoàng gặp nạn không bằng gà, chúng ta hiện nay là tội nhân của
Đại Tần, Nhiếp tiên sinh đừng quá mức để ý đến thân phận của chúng ta.
Sau khi Phù Tô chết, bất tri bất giác Lưu Khám đã toát ra phong phạm của
một người thượng vị, mặc dù là tự giễu, nhưng cũng không bị mất đi khí
thế.
- Lúc nãy Ô Thị quân đã nói rõ tình hình rồi!
Lưu Khám nói:
- Bệ hạ bị hại, Đại công tử bỏ mình. Giờ là lúc Đại Tần ta đang ở trong
tử sinh tồn vong, tiểu công tử hành vi phản nghịc đi ngược lại, tất
nhiên là sẽ gây ra đại nạn. Mà ta hôm nay, mọi việc quấn thân, thực
không cách nào phân thân. Ta phải mau chóng quay về Lâu Thương để đưa
gia đình về Thục quận. Đồng thời, Ô Thị quân đã liên hệ với tôn nữ của
Thanh lão ở Thục quận, chuẩn bị đưa Tiểu công chúa an trí đến Thục quận.
Nếu ta đoán không sai, vùng Trung Nguyên sắp xảy ra khói lửa… Tiểu công
chúa thực không thích hợp theo ta. Nàng chính là huyết mạch duy nhất của tiên đế, chúng ta phải chăm sóc thật tốt. Nếu có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, chúng ta tội muôn lần chết. Phía tây nam Thục quận dễ thủ khó
công, Ba gia và ta có quan hệ không đồng nhất. Đem tiểu công chúa an trí ở Thục quận, là an bài thỏa đáng nhất. Mông Tật, Mông Khắc, các ngươi
nghĩ thế nào?
Mông Tật gật đầu:
- Lời nói của Quân hầu, chúng ta đều không có dị nghị.
- Rất tốt, cho nên ta muốn để Mông Khắc và Tín đưa Tiểu công chúa đến
Thục quận, tìm Ba Mạn nương tựa. Khắc Quân hầu, lúc vào Thục quận, ngươi mau chóng tìm cách, phối hợp với huynh muội Ba Mạn đoạt đại quyền ở
Thục quận. Bằng hữu tốt Đường Lệ của ta hiện nay đang ở Thục quận, là
người đa mưu, Khắc quân hầu hãy thương nghị nhiều hơn với y… Hai năm
nay, ta nghe nói Ba Mạn đã công đoạt cung đô, mở Điền Quý môn hộ, rất
phát triển.
Lúc Khắc quân hầu tới đó, hãy thay ta chuyển cáo tới
Ba Mạn. Phong tỏa môn hộ hai nơi Giang Dương, Gia Manh. Nếu có cơ hội
cướp đoạt Lãng Trung, thì tùy thời mà hành động; nếu không thể làm, thì
không cần miễn cưỡng. Mặc khác, thông lộ Giang Thủy, phải đảm bảo thông
suốt. Lúc ta quay lại Lâu Thương, sẽ mau chóng di chuyển, rồi tranh thủ
hội họp cùng các ngươi tại Thục quận.
Mông Khắc gật đầu nói:
- Quân hầu yên tâm Khắc nhất định không làm nhục sứ mệnh.
- Ô Thị quân đã chuẩn bị thỏa đáng, ba ngày sau ta sẽ cùng một thương đội đi khỏi Hàm Cốc quan, quay lại Lâu Thương.
Tật quân hầu, Đồ Đồ và Lý Thành đồng hành với ta. Hi vọng thời gian còn
kịp, trước khi Triệu Cao hành động chúng ta phải hoàn thành rời đi.
Lưu Khám qua loa đã làm nhạt vị trí của Hồ Hợi. Trên thực tế, hắn cũng dùng phương thức như vậy, làm nhạt đi vương quyền của Doanh thị. Đại Tần
hiện nay là do nghịch thần Triệu Cao làm chủ.
Tương lai Thanh quân trắc của ta, vừa lúc có thể chính danh!
Tại điểm này bao gồm cả Lý Thành, Mông Khắc trong đó cũng chưa hiểu huyền
cơ trong đó. Ngược lại Ô Thị Khỏa có chút quái dị liếc nhìn Lưu Khám.
- Kỳ thực, nếu vùng Trung Nguyên thực sư nổi loạn, ta ngược lại lại không lo lắng lắm. Cái ta lo lắng chính là quận Cửu Nguyên… Nhớ năm xưa,
chúng ta tiêu hao vô số tiền lương quân mã, Thượng tướng quân, Đại công
tử phí bao nhiêu tâm tư mới có thể đoạt được Hà Nam. Nếu Trung Nguyên
hỗn loạn, quân mã Bắc Cương tất nhiên sẽ xuất kích. Đến lúc đó, binh lực Hà Nam hư không, người Nguyệt Thị, người Đông Hồ chắc chắn sẽ tấn công. Tầm quan trọng của Hà Nam, không cần ta phải nói nhiều, đó là môn hộ
Bắc Cương Đại Tần. Nếu bị chiếm cứ, thì môn hộ của chúng ta sẽ bị mở
rộng ra.
Người Nguyệt Thị cũng thế, người Đông Hồ cũng vậy, đều có lòng muông dạ thú không kém gì người Hung Nô...
Một khi bọn họ chiếm cứ quận Cửu Nguyên, đồng nghĩa với mở một tòa lô cốt
đầu cầu ở Hà Nam. Tiến có thể công, lùi có thể thủ. Đến lúc đó, Vân
Trung, Thái Nguyên, Nhạn Môn, Thượng quận đều đối mặt với sự công kích
của dị tộc. Thánh nhân viết: “Không phải tộc loại của ta, tất có dị
tâm”, theo như lời ấy, làm người đều như vậy. Thế nhưng, xưa đâu bằng
nay, thống nhất sáu nước, thiên hạ một nhà, người Hồ cũng không phải
lương thiện, không thể so sánh nổi.
Lúc Đại Tần ta cường thịnh,
Nguyệt Thị cũng thế, Đông Hồ cũng vậy, không dám trực tiếp xâm phạm tới
lãnh thổ của ta. Nhưng khi nội loạn nổ ra, ai biết hồ lang không tham?
Vì vậy, Hà Nam không thể mất, mất sẽ gây thảm sự cho vùng Trung Nguyên,
chư công thấy thế nào?
Nhận xét này của Lưu Khám giống như là tiên đoán.
Trong lịch sử, cũng đích xác như vậy. Khi Đại Tần diệt vong, vùng Trung
Nguyên hỗn chiến là lúc người Hung Nô một lần nữa chiếm lĩnh Hà Nam, về
sau tạo thành uy hiếp lớn đối với Tây Hán. Dù lúc đó Hán cao tổ Lưu Bang có cả triệu hùng binh, cũng bị vây suýt chết ở Bạch Đăng. Từ đó về sau, hòa thân cũng không thể vãn hồi, cũng chính thức xác lập số phận của
hậu thế nhiều lần bị dị tộc ức hiếp.
Nếu Đại Tần vẫn còn, dị tộc sao có thể ngựa đạp qua phía Nam được?
Lưu Khám cũng coi là người theo chủ nghĩa dân tộc, nhưng hắn có cảm giác sự ưu việtcủa người Hán vượt quá người thường. Tuy rằng lúc này còn chưa
có người Hán, nhưng nếu khí phách Tần Phong vẫn còn, há có thể sợ Hồ
man? Hòa thân ư? Cứt chó! Để cho bọn họ tới hòa thân cũng là điều bất
đắc dĩ.
Mọi người đang ngồi đều trầm mặc không nói.
Nhận
xét này của Lưu Khám, thực làm cho bọn họ nội tâm kinh hoàng. Thực sự sẽ gặp tai họa như lời Lưu Khám sao? Ai cũng không hi vọng chiến loạn lại
nổ ra, nhưng nhìn tình hình hiện nay, cũng không thể nói gì trước.
Cái Nhiếp là người không chịu nổi đầu tiên:
- Quân hầu, vậy ngươi nói xem, chúng ta nên làm cái gì?
- Việc này cần có Ô Thị quân hiệp trợ mới được!
Ô Thị Khỏa híp nửa mắt, khuôn mặt tròn tròn vẫn mang theo dáng tươi cười
như trước, nhưng làm cho người ta không thể nhìn rõ cách nghĩ trong nội
tâm y.
- Quảng Võ quân nói nghe một chút?
- Cửu Nguyên
hoang vắng, nhưng thổ địa màu mỡ, có thể nuôi ngựa Hà Nam, tích trữ
lương thực đầy đủ. Hiện nay Vương Ly mới bình định được Hà Nam, đang cần người đi trước trấn an. Nếu Ô Thị quân có thể đi trước, Vương Ly lại
không chào đón sao? Chỉ là việc này liên quan trọng đại, không biết Ô
Thị quân thấy sao?
Ô Thị Khỏa, xoa xao cằm, rơi vào trầm tư.