Câu “Trăng mờ gió nổi” hẳn là xuất hiện trong văn “Phụ chưởng lục” của Nguyên Hoài người Nguyên Đại.
Âu Dương công chơi tửu lệnh với người ta, đã làm hai câu thơ. Một câu:
“Trì đao hống quả phụ. Hạ hải kiếp nhân thuyền”. Một câu: “Nguyệt hắc
sát nhân dạ. Phong cao phóng hỏa thiên”.
Vậy thì đến Ly Khâu lại
làm một bài văn trong “Hậu hành thư”, viết rằng: Ban đêm, nguyệt mờ, gió nổi… Câu chữ như vậy cũng sử dụng một câu “trăng mờ gió nổi” xuất hiện
sớm hơn một nghìn năm. Theo lời Ly Khâu, đêm hôm đó, đối với y mà nói là vô cùng quan trọng.
Gió đầu mùa xuân, còn mang theo một chút hơi lạnh thấu xương.
Đã qua giờ hợi, đèn ở các phòng trong Ô Thị bảo đã tắt, mà phía tiểu viện
tây bắc vẫn còn ánh đèn lập lòe. Ly Khâu dùng một cái kim quan treo
ngược, hai chân câu lên một cành cây, đầu hướng về trong viện quan sát.
Đây là một gốc cây đại thụ lớn dựa vào ngoài tường viện, cành lá tươi
tốt. Có một bộ phận chạc cây đưa vào trong viện, trốn trong đó, vô cùng
bí mật.
Nhìn tiểu viện từ bên ngoài, tựa hồ rất bình thường.
Thế nhưng khi Ly Khâu đổi chiều cây, tỉ mỉ quan sát một lúc, ngược lại lại
hít một ngụm khí lạnh. Trong viện có khoảng mười gian phòng, ở chỗ tối
bên mỗi một hòn giả sơn lớn đều có người ẩn náu. Không thể nhìn rõ tướng mạo của những người này, nhưng ăn mặc cũng là trang phục của gia phó Ô
gia, tay nắm chặt vũ khí nhìn vô cùng hoàn mỹ. Ở trong sân, có một tráng hán như hùng sư thủ hộ, nhìn rất cao to uy mãnh, đằng đằng sát khí, cầm trong tay thiết kiếm, mặc nhuyễn giáp tê giác, đang ngồi ở lương đình
bên một tòa giả sơn.
Ở trên hành lang vào cửa chính còn có một
thanh niên, có thể nhìn ra, đây là một nhân vật đầy kinh nghiệm sa
trường. Bên người đặt một thanh lợi kiếm, lưng đeo đoản cung và túi tên, dựa vào cây cột nhắm mắt dưỡng thần.
Đây đều là những người nào?
Ly Khâu đang nghĩ ngợi, chợt nghe một giọng nói quen thuộc truyền đến.
- Ta là Ô Thị Khỏa. Xin chớ xuất thủ.
Tráng hán trong lương đình đứng dậy, đi nhanh như lưu tinh tới trước cửa. Từ
cửa hiên tiểu viện, đi ra hai nam tử, hướng về tráng hán thi lễ:
- Quân hầu, chỉ có một mình Ô bảo chủ.
Cũng là Quân hầu?
Chẳng lẽ người bắn tên lúc tối chính là thanh niên to lớn kia? Trong lòng Ly
Khâu cảm thấy kỳ quái… Là người luyện võ, tai nghe tám phương, mắt nhìn
xung quanh, chút nhãn lực này nhất định phải có. Thân thủ thanh niên này không tệ, hơn nữa khí lực không nhỏ, điểm này Ly Khâu có thể nhìn ra.
Nhưng nếu nói chính thanh niên này bắn liên châu tiễn lúc tối, thì Ly
Khâu không tin, y cảm giác hắn ta không có sức lực cường hãn như vậy.
Đang suy nghĩ, cửa viện mở ra một khe. Thân thể như viên thịt cầu của Ô Thị
Khỏa xuất hiện trong tầm mắt của Ly Khâu, người mặc đại bào màu đen, thở hổn hển, nhìn bề ngoài vô cùng vất vả. Y dùng ống tay áo lau lau mồ hôi trên trán, nhìn tráng hán cười.
Mà tráng hán kia cũng cung kính hành lễ theo lễ tiết trong quân:
- Quân hầu. Ngài đã tới!
- Ta vừa trở về, chợt nghe nói chuyện đã xảy ra, cho nên nhanh chóng chạy tới… Đều do ta không nói rõ ràng. Không kinh động đến công chúa chứ?
Sao lại chạy ra một công chúa vậy?
Ly Khâu càng nghe càng mơ hồ. Thừa dịp chú ý của mọi người đều tập trung
trên người Ô Thị Khỏa, chân buông lỏng, thân thể rơi xuống dưới, đồng
thời cuộn người lại, hai chân đạp lên chạc cây, giống như chim đêm lướt
đi trên không, nhẹ nhàng rơi trên mái hiên, nằm phủ phục tiếp tục quan
sát.
Lúc này cửa chính đường mở ra, từ trong đi ra bốn người. Dẫn đầu là tráng hán đó, Ly Khâu vừa thấy lại càng thêm hoảng sợ. Người này vóc dáng thật cao, không nhầm thì khoảng chừng trên chín thước, vai
rộng eo tròn, tóc đen, búi thành truy kế. Thanh niên to lớn lúc trước
nếu ở trước mặt người này, quả thực không tính là cái gì. Nếu như nói
thanh niên kia là hùng sư, thì tráng hán này giống như một lão bi (con
gấu) hung ác. Ba người còn lại, hai cao một thấp. Cao khoảng chừng trên
dưới tám thước, một người có chút vạm vỡ, một người hơi gầy hơn. Vùng
trán, có vài phần tương tự, nhìn qua hẳn là huynh đệ? Ly Khâu cũng có
chút đắn đo không chính xác.
Mà người thấp kia, rất nho nhã, cũng rất gầy yếu.
Sau khi bốn người đi tới, bầu không khí trong viện nhất thời lạnh hơn.
Thanh niên tuấn tú đang nhắm mắt dưỡng thần ở cửa viện đứng dậy, Ô Thị
Khỏa cũng chạy tiến lên, hướng người dẫn đầu hành lễ:
- Lưu Quân hầu… Hai vị Thiếu Quân, thật là quấy rầy rồi!
Quân hầu? Người này cũng là Quân hầu ư?
Ở trong cái đình viện nho nhỏ này, rốt cuộc có bao nhiêu Quân hầu … Còn
có hai Thiếu Quân nữa? Ly Khâu tuy rằng cả đời chưa đi khỏi Ly Sơn, thế
nhưng cũng biết cái xưng hô Thiếu Quân này đại biểu cho điều gì. Ở đây
rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Ly Khâu choáng váng rồi.
- Chuyện lúc tối thật sự là sơ sót của ta!
Ô Thị Khỏa chào xong, cười khổ nói:
- Hài tử đó vốn là đồ đệ của một lão hữu ta. Bởi vì chọc phải chút thị
phi, vì vậy tới đây nương tựa vào ta. Lúc vừa tới ta từng cảnh cáo y,
đừng tới gần, không nghĩ hài tử đó lại không hiểu chuyện. Thật sự là sơ
sẩy của ta.
Tráng hán cao chín thước kia, hiển nhiên là thủ lĩnh của bốn người.
Chỉ thấy hắn mỉm cười:
- Quân hầu cần gì phải khách khí? Nhắc tới chúng ta cũng có sai. Hôm nay
tiểu Bát của công chúa đột nhiên chạy ra ngoài, mới dẫn dụ tiểu hài tử
kia tới, ta lại tưởng có ai tới rình rập, vì vậy cũng không chào hỏi,
liền xuất thủ trước, suýt nữa làm thương tính mạng của y… Nhưng thân thủ của y thật là khá, lại có thể tránh được tam liên châu của ta, thật là
ngoài dự liệu của ta. Chuyện đã qua rồi thì cho qua đi, không làm bị
thương người là tốt rồi. Chúng ta vốn là người cùng đường, đến đây xin
Quân hầu giúp đỡ. Nếu như thật sự làm bị thương người, tất nhiên trong
lòng hổ thẹn …
Ô Thị Khỏa liên thanh nói:
- Đâu có, đâu có!
- Đúng rồi, chuyện lúc trước ta nhờ Quân hầu, không biết có tin tức gì không?
- May mắn không làm nhục mệnh. Khỏa mấy ngày nay tới giờ vẫn xử lý việc này. Hôm nay cuối cùng cũng có chút manh mối.
- Như vậy, chúng ta vào nhà bàn tiếp.
Tráng hán nghiêng người nhường đường, Ô Thị Khỏa cũng không khách khí. Hai
người một trước một sau đi tới chính đường. Mà ba thanh niên hai cao một thấp kia cũng lần lượt đi theo sau. Đúng lúc này, trên mái hiên truyền
đến một tiếng răng rắc nhỏ, giống như viên ngói bị vỡ. Thanh âm không
lớn, nếu như không tỉ mỉ nghe, khẳng định sẽ không nghe được. Đại hán
cũng không lưu ý, thế nhưng không có nghĩa là những người khác cũng
không lưu ý. Thanh niên lưng đeo đoản cung lúc trước, đột nhiên giậm
chân tại chỗ bay lên trời, đoản cung đã ở trong tay, trong nháy mắt
giương cung cài tên, xoát một tiếng một cây thỉ ngắn rời cung bay đi.
Người tạo ra âm thanh này chính là Ly Khâu. Lúc ghé vào viên ngói trên lầu, y muốn di chuyển một chút, cũng không nghĩ viên ngói này cũng đã lâu,
không còn rắn chắc, vì vậy vỡ vụn ra. Trong nháy mắt khi thanh niên mang đoản cung kia xuất thủ, Ly Khâu trong lòng biết không ổn, xoay người
giậm chân định đào tẩu.
Đoản thỉ bay sát qua người Ly Khâu. Mà thân thể Ly Khâu đã bay lên không…
Một bóng người từ trong bóng tối dưới cửa hiên thoát ra, trong tay là một
thanh lang nha bổng, chiếu thẳng vào người Ly Khâu, hung hăng chém tới.
Ly Khâu ở giữa không trung, khó có thể né tránh. Mắt thấy đại bổng tới,
buộc Ly Khâu lùi về phía chạc cây, trong nháy mắt ngang thân tránh thoát một kích. Đại bổng kia mang theo luồng gió vút qua làm da mặt Ly Khâu
có chút đau, khí tức đã rối loạn, Ly Khâu thở nhẹ một hơi, lướt nhẹ rơi
xuống. Không đợi y đứng vững đại bổng lại đánh tới, thế quét ngang thiên quân.
“Keng”
Bảo kiếm của Ly Khâu ra khỏi vỏ, rung lên
đón lấy thanh đại bổng, một tiếng “đinh” vang lên, đại bổng thuận thế
nhấn xuống dưới. Nếu là người thường, một nhấn này đủ để người đỡ đại
bổng ngã quỵ tại chỗ, mà người cầm bổng bước chân không hề loạn không hề dừng lại, thân thể theo kiếm thế của Ly Khâu hoàn thân một cái dẫn đi,
dưới chân mềm mại, sử dụng Tam Cung Bộ vòng quay lại, đại bổng lại đưa
một thế quét ngang.
Lúc này đây, Ly Khâu cũng không dám đỡ nữa!
Lúc trước, đối thủ với một bổng, lực đạo kinh người, y đã hao hết toàn lực, mà một bổng này, chiêu số tương đồng, nhưng Ly Khâu lại biết, đối thủ
vừa quay người, lực đạo trên bổng gia tăng ít nhất là gấp đôi. Nếu như
là Cái Nhiếp, nói không chừng có thể đỡ được, thế nhưng Ly Khâu không
thể. Thế bổng rất nhanh, trong chớp mắt đã tới trước mặt, Ly Khâu bất
đắc dĩ lùi về phía sau một bước, né tránh.
Theo Ly Khâu thấy, đại bổng của đối thủ có lực đạo kinh người, đây cũng là một tên có dũng
lực. Thế nhưng “Doanh bất trì cửu” đây chính là đạo lý trong Dịch chiết. Từ ngày đầu tiên Ly Khâu học kiếm đã được Cái Nhiếp truyền thụ. Đối
phương liên tục mãnh công hụt, tất nhiên sẽ điều chỉnh, khi đó chính là
lúc phản kích.
Nhưng không nghĩ tới, sau khi hắn ta tiếp tục đánh hụt, miệng gầm lên giận dữ, đại bổng lại lên một kích.
Người này cước bộ quá linh hoạt rồi, linh hoạt đến mức khiến Ly Khâu căn bản
là không cách nào đánh trả. Thanh lang nha bổng kia giống như bánh xe
chạy tới, vù vù rung động, bức Ly Khâu lùi liên tục về phía sau, chật
vật không chịu nổi. Đại hán kia đứng trên cửa hiên lẳng lặng xem chiến.
Mà thái độ của mọi người cũng vô cùng thoải mái.
- Lão Đồ, cứ theo đấu pháp này của A Tín, ngươi có thể chống đỡ được bao lâu?
Tráng hán ha hả cười:
- Nói đến cứng đối cứng, sau mười lăm chiêu ta tất nhiên bại trận, nhưng
nếu như là xa chiến, ta có khả năng hạ y trong vòng năm mươi chiêu.
- Nói nhảm, ai chẳng biết A Tín sở trường là bộ hạ và mã thượng, ai đấu với xa chiến bỏ đi của ngươi chứ?
- Thiếu Quân, ngươi đừng chê cười ta…nếu ngươi đối mặt với A Tín, có thể đỡ được mấy chiêu?