Mưa núi chưa tới, ngược lại lại làm một trận tuyết lớn bay lả tả vào giờ tý. Hoa tuyết bay như lông ngỗng, lả tả hạ xuống, đem một vùng đất trời tịch liêu bao trùm trong một màu trắng lạnh lùng trong trẻo.
Đây là trận tuyết đầu tiên của Bắc Cương, thậm chí vô cùng lớn.
Đám người Lưu Khám mấy ngày liền bôn ba, hầu như đã quên mất đã chuyển mùa. Trong bất tri bất giác, đã sang năm mới, gió lạnh gào thét xẹt qua bình nguyên, cuồn cuộn nổi lên bụi tuyết đầy trời. Mông lung, mơ hồ, thế
giới này trở nên không còn rõ ràng, tựa hồ tất cả đều trở nên không phải chân thực, phảng phất giống như hư ảo, cảm giác như sinh ra một loại
hàn ý khó hiểu từ sâu trong nội tâm, nhanh chóng lan tràn toàn thân.
Lưu Khám vô thức nắm thật chặt đại bào.
Đi qua đường nhỏ khe núi phía trước, lại đi mất một canh giờ, có thể thấy Dương Thảo câu rồi.
- Đồ Đồ, bảo mọi người nhanh thêm một chút, cấp tốc đi qua đường nhỏ ở khe núi kia.
- Dạ!
Tựa hồ nhớ lại những năm tháng sảng khoái ở Phú Bình. Một đám người Tần
không sợ trời không sợ đất, cùng người Hung Nô huyết chiến không ngừng.
Mà thủ lĩnh của bọn họ, cũng chính là cũng chính là Bắc Quảng Võquân
ngày hôm nay.
Đúng lúc này, một tên quân tốt phụ trách dò đường phía trước chạy như bay đến.
- Quân hầu, phía trước không nên đi.
- Xảy ra chuyện gì?
- Cách phía nam mười dặm có một đội binh mã đang tới đây. Hiện tại chúng
ta đi ra, khẳng định sẽ chạm mặt những người đó, khó tránh khỏi một trận đánh nhau.
Là thám báo của quân Tần sao? Mấy ngày nay thật ra
không hiếm những đội ngũ như vậy. Nhiều thì mấy chục người, ít thì mười
mấy người. Vừa nhìn đã biết là đội ngũ thám báo. Nhưng dưới khí trời ác
liệt như vậy, thám báo còn phải đi ra ngoài tuần tra sao? Lưu Khám không khỏi nhíu mày, lâm vào trầm tư.
- Tất cả mọi người giấu kỹ hành tung, chờ đối phương đi qua, chúng ta lại đi tiếp.
Mọi người lập tức xuống ngựa, nhẹ nhàng không phát ra tiếng động nào. Cũng
may vị trí hiện tại của bọn họ là ở một khe núi nhỏ trong rừng rậm. Nhìn từ bên ngoài cánh rừng vào, căn bản là không cách nào nhìn thấy rõ
ràng. Hơn nữa, sắc trời hắc ám, bụi tuyết bay khắp trời, chỉ có thể nhìn được rất gần, Thế nhưng nếu nhìn từ trong rừng ra bên ngoài, có thể
thấy đại khái vài thứ. Lưu Khám đứng dưới một gốc cây đại thụ, quan sát
phía ngoài rừng.
Đại khái thời gian khoảng hai trăm nhịp thở,
trên đường nhỏ phía khe núi, một đạo nhân mã chầm chậm đi tới. Nhìn số
người, ước chừng trên dưới một chúc, chính là khoảng năm mươi người. Hơn mười người cưỡi ngựa, dẫn đầu là một tiểu tướng, khoảng chừng hai mươi
hai mốt tuổi, môi hồng răng trắng, rất có phong tư. Bốn mươi quân tốt,
áp tải ba chiếc xe chở tù. Trong xe có người nhưng không thấy rõ dáng
dấp. Thì ra, đây không phải là nhân mã thám báo má là một đội hộ binh áp giải tù đồ. Chỉ là tuyết lớn như vậy vẫn phải đi cũng có chút không tầm thường. Tuy rằng nhân số binh mã không nhiều lắm, nhưng mơ hồ có thể
nhìn ra, những sĩ tốt này vô cùng điêu luyện.
Là áp giải ai vậy?
Lưu Khám đang nghĩ ngợi, chỉ nghe trong xe trở tù có người kêu to.
- Vương Biên, đã đói bụng rồi, ta muốn ăn gì đó.
Tiểu tướng dẫn đầu vừa nghe, giận tím mặt. Quay đầu ngựa lại, lớn tiếng quát:
- Ngươi cái tên tặc tù, dọc theo đường đi không chịu sống yên ổn. Sao
không tự nhìn lại ngươi hiện tại là thân phận gì? Còn tưởng rằng ngươi
là Thượng tướng quân Đại công tử sao? Ăn cái gì… lão tử một đường đi qua đi lại cũng đã được ăn gì đâu. Muốn ăn cái gì cũng không khó. Đợi đến
thành Cửu Nguyên, tự nhiên sẽ có người mang cho ngươi ăn. Hiện tại câm
miệng lại cho ta.
Giọng nói của người trong xe chở tù kia thật quen tai!
Lưu Khám ngẩn ra, mà Đồ Đồ ở một bên còn đang trợn tròn mắt, nắm chặt đại việt thanh đồng, hạ giọng nói:
- Quân hầu, là hai vị công tử.
- A…
Là huynh đệ Mông Tật, Mông Khắc!
Hai người bọn họ lại thành tù phạm? Nhưng ngẫm lại cũng bình thường… Vì đạo lý diệt cỏ tận gốc, Vương Ly không thể không rõ, Mông Điềm đã chết, như vậy hai huynh đệ Mông Tật, Mông Khắc há có thể bình yên vô sự? Trước đó hắn mải chạy trối chết cũng không nghĩ đến chỗ này lại gặp hai huynh đệ bọn họ.
Cùng Đồ Đồ nhìn nhau, Lưu Khám quyết định.
Mông Tật, Mông Khắc, không thể không cứu…
Hắn giơ tay, giữa không trung làm một động tác thủ thế, tám gã Lâu Phiền kỵ quân theo Lưu Khám hối hả ngược xuôi, tính ra cũng có ba bốn năm, từ
các trận huyết chiến mà sống sót, cùng Lưu Khám đã hình thành một loại
ăn ý. Động tác này của Lưu Khám, bọn họ lập tức hiểu được hàm nghĩa
trong đó. Lập tức tạo thành hình cung tiến tới, cấp tốc tới sát biên,
sau đó quỳ gối xuống đất, giương cung cài tên chờ mệnh lệnh.
Lâu Phiền kỵ quân này vốn là người Hồ quy hóa, tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, có thể vừa cưỡi ngựa vừa bắn cung.
Những cung tiễn này đều cùng một màu đen, có lực sáu thạch, trong vòng trăm
bước có thể xuyên qua đồng giáp; mũi tên là Lang nha tiễn, cũng chính là lợi thỉ quân Tần chế tạo ra, bôi thêm độc dược, là lợi khí của Đại Tần
khi đối phó với người Hung Nô, uy lực cực kỳ cường đại.
Gió rất lớn, bụi tuyết tràn ngập.
Lưu Khám tính toán một chút, từ rừng rậm lao ra, nhiều nhất hết ba lượt tên sẽ bắt đầu đánh lộn. gió tuyết lớn như vậy, rất khó phán đoán lợi thỉ
có thể bắn thương được mấy người. Nói cách khác, sau ba lượt tên là lúc
mười người hắn và Đồ Đồ sẽ cùng đối phương đánh một trận.
Trong đầu cấp tốc hiện ra nhiều loại phương thức đánh nhau, từ đó chọn ra phương án tốt nhất.
Lưu Khám đem Xích kỳ sáp vào thân mình, lấy ra Đại hoàng cung, đặt lên một
cây Xích hành bạch vũ tiễn. Chỉ nghe xoát một tiếng nhẹ vang, cung mở
tên bay.
Xích hành bạch vũ tiễn to bằng ngón tay rời dây cung bay đi.
Thanh niên trên lưng ngựa vừa xoay người, đi tới phía trước đội ngũ, Xích
hành bạch vũ tiễn đã tới trước mặt. Gió thật là rất lớn, nhưng Cích hành bạch vũ tiễn này là cường cung dùng mười hai thạch bắn ra, trong cự ly
một trăm năm mươi bước, có thể nói là có thể xuyên qua kim thạch.
Gió lạnh cũng không có tác động quá lớn đến Xích hành bạch vũ tiễn, nhưng che giấu được tiếng động phá không của lợi thỉ.
Tiểu tướng bất ngờ không kịp phòng bị, quay đầu nhìn thì lợi thỉ kia đã đến
trước mặt. Xích hành bạch vũ tiễn mang theo lực đạo mạnh mẽ tuyệt đối,
găm đúng vào giữa mi tâm của tiểu tướng. Lực thật lớn, đem thân thể tiểu tướng kia thoáng cái ngã xuống phía dưới, rơi bịch trên mặt tuyết,
không một hơi thở.
Trong chớp mắt ngay khi Lưu Khám bắn ra mũi
tên thứ nhất, hắn ném Đại hoàng cung, nắm lấy Xích kỳ, theo kỳ mà đi,
như gió vọt qua. Đám người Đồ Đồ đi theo phía sau hắn, một bên chạy băng băng lên, một bên bắn tên, trong cự ly trăm bước, liên tục ba lượt tên, bỏ rơi cung tiễn rút ra binh khí.
Ba lượt bắn, trong gió tuyết tạo nên lực sát thương rất nhỏ.
Chỉ bắn chết vài người mà thôi. Thế nhưng ba lần bắn, còn có một mũi tên
kinh thiên của Lưu Khám đã sinh ra ảnh hưởng, nhưng không cách nào quan
sát được. Quân Tần căn bản không nghĩ đến lại tao ngộ phục kích ở chỗ
này, lại thêm tiểu tướng đột nhiên bị bắn chết, rất nhiều người chưa kịp phản ứng.
Lưu Khám như gió bay tới, Xích kỳ vung lên, mang theo một đạo hàn quang, xẹt qua khắc trong bụi tuyết.
Hắn thân cao chân dài, lại thêm bước tiến linh hoạt, tốc độ rất nhanh. Một
gã kỵ quân lập tức bắn một cây lợi thỉ trước người hắn, xích kỳ của Lưu
Khám đi ra, hàn quang vô thanh vô tức xẹt qua thân thể của gã kỵ quân
kia. Dưới chân Lưu Khám không dừng, tiếp tục băng băng. Nhìn thấy còn
cách tên kỵ quân thứ hai khoảng sáu bảy bước, đột nhiên giậm chân bay
lên, sử một chiêu Chàng thiên môn, đẩy tên kỵ quân kia ngã xuống đất.
Hai chân rơi xuống đất, thuận thế nắm dây cương, xoay người lên ngựa.
Lúc này, tên kỵ quân đầu tiên bị chặt đứt ngang thân. Một dòng máu nóng từ
phần ngực chiến mã phun ra, lập tức ngã nhào xuống đất, mà kỵ quân kia,
bị một đao chém thành hai đoạn, ngã trên mặt tuyết, gã kêu một tiếng thê lương thảm thiết, ngưng thở ngay lập tức. Mà lúc này Lưu Khám đã nhảy
lên chiến mã, hai tay múa kỳ, hàn quang hòa vào bụi tuyết bay lả tả.
Lại thêm trước khi hắn bắn chết tên tiểu tướng, trong chớp mắt, có bốn gã kỵ quân ngã vào vũng máu.
Đồ Đồ dẫn người vọt lên, nơi đại thuẫn việt đồng đi qua quân Tần xương gãy gân đứt, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.
Năm mươi tên Tần quân, ngay lập tức bị giết hù dọa đến mất mật. Hai tên kỵ
quân cưỡi ngựa chạy trốn trước, mà Lưu Khám cũng đuổi kịp, giục ngựa
chạy vọt tới bên xe chở tù, tay nâng kỳ rơi, chỉ nghe răng rắc một
tiếng, xích kỳ chém xe thành mấy mảnh, Mông Tật dẫn đầu nhảy ra.
Trên mặt đất chỗ một người kiệt sức, thuận thế nhặt lên một cây trường.
- Quân hầu, nhanh chóng cứu huynh đệ ta và Lý Thành huynh đệ.
Người này vốn là một hãn tướng, võ nghệ cao cường. Ở trong quân doanh bất ngờ bị sứ giả Vương Ly phái đi bắt, trong bụng nghẹn một cỗ tử khí. Lại
thêm nghe được tin dữ của phụ thân, làm cho Mông Tật bi phẫn gần chết.
Dọc theo đường đi cứ làm ồn ã, trong lòng nảy ra sát ý, càng ngày càng
đậm. Hôm nay thoát ra khỏi lao tù, nếu không chém giết một phen, chỉ sợ
cả người sẽ nổ tung. Trường kia bổ chém, thay đổi liên tục. Đồ Đồ tự
động đến gần Mông Tật, hai người một trái một phải, đem mấy tên quân Tần áp giải đánh cho chật vật mà chạy. Một hồi chiến đấu xảy ra đột ngột,
rất nhanh liền kết thúc.
Quân Tần áp giải bị chết hai mươi mấy
người, những người còn lại cũng không còn lòng dạ nào tái chiến, ngay
lập tức tan tác. Mông Khắc và Lý Thành cũng được tự do, hai người không
kịp nói lời cảm tạ, xông lên ôm chặt lấy Lưu Khám vừa xuống ngựa. Mông
Khắc run giọng nói:
- Quân hầu, cha ta …
- Thượng tướng quân chết có ý nghĩa, nhị công tử nén bi thương!
Mông Khắc há miệng định nói, nhưng chưa kịp nói gì, đã phun ra một búng máu, suýt ngã trên đất.
Từ khi biết tin dữ của phụ thân, Mông Khắc cũng rất kiềm chế. Y không
giống huynh trưởng, có thể dựa vào tranh cãi ầm ĩ để phát tiết bi ai
trong lòng.
Tích tụ trong lòng, mơ hồ không muốn tin tưởng.
Hôm nay nghe được Lưu Khám chính miệng chứng thực, tức giận trong lòng
không áp chế được, phun ra búng máu, nhưng lại cảm thấy thoải mái hơn
rất nhiều.
- Không báo cừu này, thề không làm người!
Mông Khắc nhặt lên một cây lợi thỉ, cố sức bẻ gẫy.
Mà Mông Tật một tay cầm trường, một tay cầm thiết kiếm đi lại trong tuyết, thỉnh thoảng dùng thiết kiếm chém vào mấy cái tử thi, nhìn như kiểm tra xem còn người nào chưa chết hay không, nhưng trên thực tế, chỉ là dùng
một phương thức khác để phát tiết bi phẫn trong lòng, cùng với quyết tâm báo thù.
Lý Thành run giọng nói:
- Quân hầu, Đại công tử …
Lưu Khám kể sơ qua những chuyện đã xảy ra ở Cửu Nguyên một lượt, cuối cùng nhẹ giọng nói:
- Đại công tử bị Vương Ly đả thương, hiện nay rất nguy hiểm.
Ta chuẩn bị quay lại Dương Thảo câu để tìm một lang trung, nhưng không nghĩ lại gặp các ngươi.
Lưu Khám không hỏi quá trình bị bắt của huynh đệ Mông gia, kỳ thực quá
trình này không cần hỏi Lưu Khám cũng có thể đoán được đại khái.
- Dương Thảo câu?
Mông Khắc nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:
- Chỗ đó ta đã từng đi ngang qua, đích thực là cũng có vài nhà, nhưng ta
không nhớ rõ có lang trung gì cả. Ta nhớ kỹ khi đó ta cùng đại ca ngủ
lại ở đó một đêm, dân bản xứ nói muốn tìm lang trung phải đi hơn mười
dặm nữa.
- A?
Lưu Khám không khỏi hít sâu một hơi.
Không có lang trung…
Lý Thành nói:
- Ta cũng đã đi qua Dương Thảo câu, thực sự là không có lang trung nào.
Nếu muốn tìm lang trung, sợ là phải đến tận thôn Tiểu Hoài bên kia.
Nhưng nơi đó có một binh doanh, đóng quân khoảng chừng hai khúc nhân mã, muốn tới thôn Tiểu Hoài cướp người, chỉ sợ là không thể thực hiện được.
Từ nơi này đi về hướng tây, bình thường đi mất hay ngày đường, có một chỗ
là trấn Ô Hà. Ta nhớ mang máng, nơi này hình như có một lang trung, y
thuật còn rất cao minh. Có người nói là tù nô từ quận Tể Bắc bị chuyển
tới đấy… Phía nam trấn Ô Hà chính là Đại Thanh sơn, đi theo hướng tây
một ngày có thể thấy được Hoàng Hà, hơn nữa phụ cận cũng không có binh
doanh. Nếu chúng ta nhanh một chút, nói không chừng có thể đến được Ô
Hà. Dù sao cũng là người thường theo Phù Tô đi tuần sát Bắc Cương, đối
với Bắc Cương quen thuộc hơn huynh đệ Mông gia rất nhiều. Lưu Khám suy
nghĩ một chút, tựa hồ chủ ý của Lý Thành càng thỏa đáng hơn, lập tức gật đầu đồng ý.