Trong lòng hắn tuy rằng giật mình thế nhưng Xích kỳ trên tay không chần
chừ chút nào. Xích kỳ dựng lên, thân chuyển theo Kỳ bổ tới. Kỳ chạm tới, một chiêu Khóa giản trục hổ của Lưu Khám đánh bật ra trường của đối
phương. Nhưng nam tử cũng không kinh hoàng, trường mặc dù bị đẩy ra,
nhưng không lùi mà tiến tới, thiết kiếm lóe hàn quang, đâm về phía Lưu
Khám. Đây là thủ đoạn điển hình của người trong giang hồ.
Trách không được phủ Giám quân không thể đỡ được!
Có thể thấy Triệu Cao đã quyết định hạ quyết tâm rồi…
Xem ra, trong ba bốn trăm người đuổi theo ít nhất cũng có một phần ba là
cao thủ Trung xa phủ. Lưu Khám đón đối thủ, mặt không đổi sắc. Dọc theo
đường đi, xa sĩ Trung xa phủ chết trong tay hắn không ít người, lại e
ngại sao?
- Bảo hộ Đại công tử rút lui!
Lời còn chưa dứt,
Xích kỳ gục đầu, bước xuống ba bước, đầu cờ hướng sang phải, thân mình
chuyển theo cờ, vai trái lùi lại vừa lúc tránh được thiết kiếm kéo đến.
Xích kỳ thuận thế móc lên, chỉ nghe một tiếng hét thảm, tia máu xối xả,
người đã bị chặt đứt ngang. Chỉ một chiêu này, có tên là Câu kỳ thuật,
chiêu số giống như là búa rìu, thích hợp nhất với vật lộn gần người, uy
lực vô cùng.
Thiết giáp sĩ phía sau Lưu Khám rất có huấn luyện.
Lúc Lưu Khám chém đối thủ ở đường dài thìtự động chia làm hai đạo nhân mã,
một đạo che trở Phù Tô đi, một đạo khác theo Lưu Khám xông lên, ngăn cản truy binh lại. Xích kỳ của Lưu Khám bay múa, giống như hoa tuyết bay
bay giữa không trung. Nơi hàn quang đi qua, chỉ còn máu thịt bay ngang,
tứ chi đều cụt. Độ rộng của đoạn đường dài đã phát huy ưu thế hạn chế
truy binh, lại thêm Lưu Khám hung hăng đánh một trận. Từ lúc hắn rời
khỏi đám người, trên đường đã ngã lung tung bảy tám tử thi.
- Trung xa phủ lùi ra phía sau, thiết giáp quân bày trận!
Vương Ly khôi giáp sáng loáng, từ trong Phủ Giám quân giục ngựa bay ra nhìn thấy tình hình như vậy không khỏi lớn tiếng quát.
Võ nghệ của Xa sĩ Trung xa phủ, đích xác là cao hơn thiết giáp binh của
Vương Ly. Nhưng ở không gian chật hẹp, đám người này trái lại lại tạo
thành hỗn loạn cho Thiết giáp binh. Vì Lưu Khám hiểu rõ điểm này, nên cố tác động để cho xa sĩ Trung xa phủ tùy ý chém giết. Một đối một, xa sĩ
Trung xa phủ rất lợi hại. Thế nhưng kết trận để đánh, lại kém rất xa.
Theo một tiếng hô to của Vương Ly, sáu bảy mươi người trong nháy mắt lui ra phía sau.
Thiết giáp binh kết thành quân trận, một loạt trường thứ kích sắc bén đưa lên trước làm cho áp lực lên Lưu Khám nhất thời tăng lên.
- Lui ra phía sau, lui lại theo hướng phủ Thượng tướng quân!
Lưu Khám vừa đánh vừa hét nói.
Ngay lúc đám người Lưu Khám lúc sắp thối lui đến phủ Thượng tướng quân, đã
thấy Mông Điềm suất lĩnh bản bộ nhân mã, cũng đang bại lui trở về.
- Thượng tướng quân, trước tiên lui vào trong phủ, ta chặn phía sau!
Lưu Khám hét lớn một tiếng, Xích kỳ trong tay vùng vẫy càng nhanh. Liên
tiếp chém quân tốt tới gần, cùng nhân mã của Mông Điềm hội hợp cùng một
chỗ.
- Đồ Đồ, cùng Quân hầu ngăn cản bọn họ!
Mông Điềm thấy Phù Tô trọng thương bất tỉnh, cũng không khách khí với Lưu Khám.
Đồ Đồ lên tiếng, một tay cầm thuẫn, một tay cầm việt, cùng Lưu Khám sóng vai chiến đấu. Vừa đánh y vừa nói:
- Quân hầu, chúng ta có thể kề vai chiến đấu rồi!
“Nếu có thể, bố đây chẳng muốn đâu.”
Lưu Khám cười khổ trong lòng, hét lớn một tiếng, Xích kỳ quét ngang nghìn quân, chém liền hai tên quân sĩ.
Lúc này, Mông Điềm bảo hộ Phù Tô, tiến về bên trong phủ Thượng tướng quân. Có người ở trước cửa phủ hô to:
- Quân hầu, mau lui!
Xa xa, tiếng vó ngựa, tiếng bánh xe truyền đến.
Tiếng người hô ngựa hí, quanh quẩn giữa trời. Hai người Lưu Khám, Đồ Đồ lùi
vào phủ Thượng tướng quân cuối cùng, vừa lúc hai người lùi vào trong,
cửa lớn ầm ầm đóng lại. Những tiếng chém giết từ ngoài cửa phủ truyền
đến, càng ngày càng lớn, làm cho người ta kinh hồn táng đảm.
- So với ở Phú Bình năm xưa, chút cảnh này vẫncòn kém hơn!
Đồ Đồ tựa hồ không chút sợ sệt, cười ha hả đứng ở trên bậc thềm. Sau khi nhìn ra bên ngoài, đột nhiên hét lớn:
- Thiết giáp quân, chuẩn bị cung tiễn!
Nói xong, y quay lại nói với Lưu Khám:
- Quân hầu, mời trở về đi… Nơi này có ta ở đây, tuyệt không để bọn tặc tử xông tới. Thượng tướng quân nói còn có sự tình muốn thương nghị với
Quân hầu, mau đi thôi.
Lưu Khám gật đầu, cũng không khách khí với Đồ Đồ.
Hắn cầm Kỳ đi vào trong. Đối diện gặp ngay Lưu Tín mang theo lang nha bổng, cũng chạy tới hướng này.
- Nhị thúc!
- Ngươi vừa đi đâu? Sao không nhìn thấy bóng ngươi?
Nói xong, cũng không chờ Lưu Tín trả lời, tức giận nói:
- Theo ta, chớ có tùy tiện chạy lung tung… theo ta cùng đến phòng khách đợi mệnh.
Lưu Tín lên tiếng, yên lặng theo sát phía sau Lưu Khám, đi thẳng đến phòng khách.
Phù Tô đã được người đưa tới hậu trạch trị liệu, sắc mặt Mông Điềm tái mét đứng lắng nghe túc vệ thuật lại sự việc vừa qua.
- Đại công tử hồi phủ không lâu, Tì tướng quân tới bái phỏng.
Về sau cũng không biết là thế nào tùy tùng của Tì tướng quân với Túc vệ
môn xảy ra xung đột, hai bên đánh nhau. Đại công tử cùng Tì tướng quân
đi ra ngăn lại, nhưng đột nhiên Tì tướng quân rút ra bảo kiếm, một kiếm
chém ngã Đại công tử. Y còn cầm một tờ chiếu thư, nói là Đại công tử và
Thượng tướng quân ở Bắc Cương kết bè kết cánh, mưu đồ gây rối… làm người bất hiếu, mất nhiều binh tốt mà công trạng lại nhỏ.
Còn nói Đại công tử cấu kết đồng đảng, dâng thư phỉ báng triều đình…. Cố bệ hạ mệnh Tì tướng quân cầm chiếu tru sát Đại công tử.
Lúc đó Túc vệ quân trong phủ rối loạn, thủ hạ của Tì tướng quân cũng nhân
cơ hội giết chóc. Chúng ta không tin những người này, vì vậy liều mạng
đoạt lại Đại công tử…
Bất ngờ hành động, đánh úp!
Đây chính là mưu kế xuất từ tay của Lý Tư rồi…
Lưu Khám lẳng lặng đứng một bên nghe, tâm tư cũng đảo chuyển. vốn tưởng
rằng mình có thể cải biến lịch sử, không nghĩ tới đi vòng một vòng lại
trở về chỗ cũ. Cảm giác bất lực nảy lên trong lòng, lập tức làm Lưu Khám mất đi phương hướng.
Hồi lâu, hắn ngẩng lên nhìn Mông Điềm.
- Thượng tướng quân, các ngươi…
Mông Điềm cũng không khỏi cười khổ:
- Quân hầu, đúng như sự suy đoán của gươi. Lúc chiều tối, Vương Ly dẫn
người xông vào Giáo trường thành môn cướp đi nửa khối hổ phù, binh tướng doanh nằm trong tay y. Đệ của Triệu Cao là Triệu Thắng, đem theo hai
trăm Xa sĩ Trung xa phủ hiệp trợ Vương Ly làm việc.
Triệu Thắng đó đặt cạm bẫy ở trong giáo trường, đợi khi ta đến giáo trường thì bắt ta.
May mà Đồ Đồ cơ trí, lúc Vương Ly khống chế giáo trường, y nhìn thấy không
có cơ hội, cho nên ra sức phối hợp. Sau khi nhìn thấy ta đi tới, mang
theo nhân mã bản bộ giết từ trong giáo trường ra báo nguy, lúc này ta
mới may mắn thoát khỏi nguy nan. Hôm nay, Hổ phù rơi vào tay Vương Ly,
quả thật là nguy rồi!
- Mông Tật, Mông Khắc bọn họ…
- Mông Tật Mông Khắc không đóng quân ở Cửu Nguyên. Ta để lại phó tướng Dương
Hùng ở giáo trường, cũng bị thân tín của Vương Ly là đại tướng Tô Giác
giết chết.
- Như vậy cũng là nói, chúng ta một chút cơ hội cũng không có sao?
Lưu Khám không khỏi cười khổ lắc đầu, nhìn Mông Điềm, lại nhìn Xích kỳ
loang lổ vết máu trong tay, không kìm nổi khẽ thở dài một hơi.
Sớm biết như vậy, lúc trước trực tiếp quay về Lâu Thương cho rồi.
Nói không chừng lúc này mang theo binh mã Lâu Thương, lui về hướng đất Thục.
Thật là thiên ý như đao … Mất rất nhiều trắc trở, kết quả cũng là công dã
tràng. Lưu Khám nghĩ, ngay cả ông trời đều đứng về phía Hồ Hợi. Sự tình
bi ai nhất của nhân sinh là gì? Không phải là không có hy vọng, mà là
khi ngươi nghĩ rõ ràng sẽ thắng lợi, kết quả đột nhiên lại thất bại.
Loại cảm giác thay đổi thật nhanh này, quả nhiên làm cho người ta không
có cách nào tiếp nhận được. Lưu Khám không biết nên nói gì mới tốt.
Lúc này, có gia binh chạy lại.
- Thượng tướng quân, Đại công tử tỉnh rồi!
Phù Tô còn sống?
Tinh thần Lưu Khám đột nhiên run lên. Lúc trước thấy Phù Tô, hắn còn cho
rằng y đã chết, không nghĩ tới y còn sống… chỉ cần Phù Tô còn sống, thì
có hi vọng. Không nói đến uy vọng của Phù Tô ở Bắc Cương cao thế nào.
Trong tay y còn có ngọc tỷ, nói không chừng còn có khả năng xoay chuyển
cục diện.
Nghĩ tới đây, tinh thần Lưu Khám tỉnh táo lại. Hắn đang muốn đi cùng Mông Điềm xem Phù Tô, thì ngoài phủ Thượng tướng quân
truyền đến một trận tiếng động lớn xôn xao rối loạn.
Ngay sau đó, một giọng nói dõng dạc từ ngoài phủ truyền tới:
- Mông Điềm, chiếu lệnh của Bệ hạ, tru sát Đại công tử… Hôm nay, thành
Cửu Nguyên đã trong sự khống chế của ta, ngươi có chạy đằng trời. Nếu
thông minh, dâng thủ cấp của Phù Tô, ra cửa chịu trói. Mặc dù Bệ hạ hạ
lệnh tru sát Phù Tô, nhưng không bao gồm ngươi ở bên trong. Chỉ cần
ngươi nghe theo chiếu lệnh, nói không chừng Bệ hạ còn có thể tha cho
tính mệnh của ngươi! Mông Điềm, còn không tới tiếp chỉ?
Thân thể Lưu Khám không khỏi run lên.
Chiếu lệnh?
Hồ Hợi không có ngọc tỷ, làm sao có thể phát ra chiếu lệnh được?
Mông Điềm nhíu mày, xoay người định đi ra ngoài. Lúc này Lưu Khám đưa tay ngăn cản ông lại:
- Thượng tướng quân, ông đi xem Đại công tử, ta ra ngoài chống đỡ.
- Ngươi…
Mông Điềm tựa hồ có chút do dự.
Lưu Khám cười:
- Thượng tướng quân, ta ngàn dăm xa xôi tìm nơi nương tựa, ông và ta đã
cột với nhau từ lâu. Chẳng phải Vương Ly giả mạo chỉ dụ nói Đại công tử
câu kết đồng đảng, phỉ báng triều đình sao? Ta nghĩ cái đồng đảng này,
hắn là để ta đi… tới lúc này rồi, ông và ta đều không thể quay đầu.
Ngươi đi chăm sóc Đại công tử, chỉ cần Đại công tử còn sống, nói không
chừng chúng ta còn một phần hi vọng!