Thiếu nữ xinh xắn lanh lợi mang theo mùi thơm cơ thể rất đặc biệt. Sau
khi xông vào phòng Lưu Khám, hai tay ôm chặt lấy Lưu Khám, giống như
người sắp chết nắm được cây rơm cứu mạng.
Là Lữ Tu!
Lúc này nàng không còn vẻ ngây thơ như trước nữa, mà giống như hoa lê trong mưa, làm người ta thương tiếc.
Chẳng biết vì sao, trong ngực Lưu Khám đau xót, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, dịu dàng hỏi:
- A Tu, sao vậy? Đại ca muội có chuyện gì sao? Đừng khóc, từ từ nói ta nghe.
Có lẽ là giọng nói của Lưu Kham có chứa ma lực, Lữ Tu dần dần bình tĩnh lại, lúc này mới phát hiện mình đang nằm trong vòng tay Lưu Khám, mặt
đỏ lên, lặng lẽ lui ra sau, nhưng dù là rời khỏi vòng ôm của Lưu Khám
thì trên mặt vẫn mang theo ánh lệ.
- A Khám, huynh phải cứu đại ca của muội!
Lữ công có hai con trai, con trưởng là Lữ Trạch, năm nay hai mươi ba
tuổi, con thứ là Lữ Thích Chi, nhỏ hơn Lữ Tu một tuổi, năm gần mười hai
tuổi. Trong giọng nói của Lữ Tu vẫn còn tiếng nức nở:
- A Khám, ca ca muội bị quan phủ bắt đi rồi.
Lưu Khám nghe vậy ngẩn ra, vô cùng kinh ngạc nhìn Lữ Tu, thầm nghĩ: Lẽ
nào Lữ gia lại có quan hệ với đạo tặc, cho nên mới bị bắt sao?
Nhưng ngẫm nghĩ lập tức phủ định cách nghĩ này. Tuy rằng không thể nói
là hiểu Lữ gia bao nhiêu, nhưng Lưu Khám biết, Lữ gia tại Đan Phụ cũng
coi như là có uy tín danh vọng, hơn nữa nguyên quán lại là Hàm Đan,
không thể có chút quan hệ nào với Vương Lăng được, càng không thể nào từ bỏ gia nghiệp mà câu kết với Vương Lăng. Năm xưa Lữ gia sở dĩ không
tiếp tục ở lại Đan Phụ là bởi vì đắc tội với gia tộc quyền thế tại bản
địa nơi đó, về phương diện khác, còn là bởi vì Thủy Hoàng đế hạ lệnh di
dời mười hai vạn hộ phú hào đi tới Hàm Dương. Nhìn ra được, Lữ công tựa
như không muốn đi Hàm Dương.
Chính bởi vì như vậy, Lữ công mới đưa cả nhà tới huyện Bái.
Lưu Khám đột nhiên nhớ ra một chuyện, sau khi trầm ngâm giây lát, nhẹ giọng hỏi:
- A Tu, có phải bởi vì đại ca muội trốn tránh quan phủ mộ binh không?
Ngẫm nghĩ cũng hợp lý, lần này mộ binh, từ đầu tới cuối không thấy bóng dáng Lữ Trạch đâu. Theo lý mà nói, tuổi tác Lữ Trạch phù hợp với điều
kiện mộ binh, nhưng lại không xuất hiện, rất rõ ràng là cố ý trốn tránh
mộ binh rồi.
Nhâm Hiêu quả nhiên là nói được thì làm được.
Lúc trước y nói: Một khi tra ra kẻ nào trốn tránh mộ binh, nhất định sẽ trừng phạt nghiêm khắc.
Vốn nghĩ Lữ công tuy rằng mới tới huyện Bái, nhưng cũng coi như là Thân gia có danh dự uy tín, không chỉ có quan phủ để ý tới, mà hàng xóm láng giềng cũng luôn thận trọng.
Lữ Tu gật đầu nói:
-
Ca ca muội không phải là muốn trốn tránh mộ binh, mà là bởi vì đêm trước ngã gãy chân, nên không đi được. A Khám, muội nghe người ta nói lần này huynh lập được công lớn, lại có quan hệ rất tốt với người Tần, có thể
giúp đỡ đi cầu xin bọn họ thả ca ca ra được không?
Trong đôi mắt to tràn ngập vẻ chờ mong.
Lưu Khám thở dài: thật sự là nha đầu ngốc! Chân của đại ca muội gãy
thật là khéo mà! Nhớ ngày đó từ ngoài thành về nhà, còn thấy đám người
Lữ Trạch uống rượu trong tửu quán Võ Cơ, sao buổi tối hôm đó lại gãy
chân chứ?
Có lẽ việc Lữ Trĩ không tới là có huyền cơ bên trong.
- A Tu, có đúng là muội lén lút chạy tới chỗ ta phải không?
Lữ Tu kinh ngạc nhìn Lưu Khám, tựa như rất khiếp sợ:
- A Khám, sao huynh lại biết muội lén chạy tới tìm huynh vậy?
“Phí lời, loại việc này nếu bình thường, cần muội tới nói cho ta biết
sao? Nếu như ca ca muội bị gãy chân thật, tỷ tỷ muội nhất định sẽ nói
với mẹ ta rồi.”
Phải biết rằng, trong toàn bộ thị trấn, Lữ Trĩ không có bằng hữu, người tín nhiệm nhất chính là Lưu Khám và mẫu thân hắn.
Việc này Khám phu nhân hoàn toàn không biết gì cả, nói cách khác, chân
của Lữ Trạch bị gãy là có huyền cơ. Theo như lời Khám phu nhân nói,
trong thời gian xuất chinh, Lữ Trĩ bình thường vẫn tới chăm sóc bà, trò
chuyện cùng bà. Nha đầu ngốc, ca ca muội bị gãy chân, tỷ tỷ muội sao có
thể che giấu được chứ?
Nhưng những lời này, Lưu Khám không
thể nói với Lữ Tu được. Nhưng hắn lại còn bỏ sót một số việc, đó chính
là bản tính của Lữ Công. Lữ công là một thương nhân, nói trắng ra là một người trọng thể diện. Lưu Khám năm xưa chỉ là thực khách dựa vào Lữ
gia, tuy rằng không phải là nô bộc, nhưng trong lòng ít nhiều Lữ công
vẫn coi thường Lưu Khám. Trong mắt Lữ công, Lưu Khám chính là một kẻ cậy mạnh ngu si, việc lão không giải quyết được, Lưu Khám giải quyết được
sao?
- A Tu, ca ca muội bị bắt lúc nào?
- Buổi trưa ạ!
Vành mắt Lữ Tu đỏ hoe, ngồi trên hiên cửa, nức nở nói:
- Những người đó không phân rõ phải trái đạp cửa nhà chúng ta, xông vào bắt ca ca đi. Trước khi đi, một người còn nói: Dựa theo luật Tần, ca ca chắc chắn phải bị đày đi biên cương, ít nhất hình phạt cũng phải năm
năm. Cha ta đang nghĩ cách, muội nói tới tìm huynh giúp, nhưng cha muội
không chịu.
Đúng vậy, Lữ công sao có thể chịu hạ mình chứ?
- Tỷ tỷ muội thì sao?
- Lúc này trong nhà đang loạn, tỷ tỷ đang trấn an mọi người. Muội lén
từ cửa sau chạy ra ngoài...A Khám, huynh nhất định nghĩ được cách, đúng
không?
Lưu Khám rất hiểu tâm tư Lữ Tu đang nghĩ gì.
Từ nhỏ đến lớn, Lưu Khám là cái đuôi của Lữ Trĩ, mà Lữ Tu lại là cái
đuôi của Lưu Khám. Năm xưa lúc còn ở Đan PHụ, Lưu Khám giống như thần hộ mệnh chiếu cố Lữ Tu, mỗi khi có người nào trêu chọc tỷ muội Lữ gia, Lưu Khám là hắn có thể lách luật, nhưng chuyện của Lữ Trạch, lại không phải là hắn có thể giải quyết được.
Sau khi trầm ngâm một lúc lâu, Lưu Khám ngẩng đầu lên:
- A Tu, muội đừng sốt ruột, chuyện này, để ta nghĩ cách, nhưng chưa hẳn đã thành công đâu.
Lữ Tu thấy Lưu Khám đã đồng ý, lập tức mỉm cười.
- Muội biết, a Khám nhất định là có biện pháp.
“Tiểu cô cô của ta ơi, ta chỉ nói là nghĩ cách thôi, chứ không nói là có cách mà!”
Lưu Khám dở khóc dở cười, nhưng thật sự lại không đành lòng làm Lữ Tu
thất vọng. Thôi đành vậy, đành phải cố hết sức nghĩ cách vậy.