Hình Đồ

Chương 329: Bắc Quảng Võ quân (2)

Hả?

- Ta là nói, người kia có cổ quái!

Hỏi thêm

nữa Lưu Tín cũng sẽ không mở miệng. Kỳ thực thì cậu có mở miệng phỏng

chừng cũng nói linh tinh cái gì đó, nhưng Lưu Khám cũng cẩn thận nhiều

hơn.

Nếu cậu chỉ cảm thấy cổ quái tức có vấn đề. Loại người

khờ khạo như Lưu Tín có thể phản ứng không nhanh, nhưng trực giác lại vô cùng nhạy cảm. Lưu Khám nhíu mày, nhìn bóng dáng Triệu Cao dần biến mất ở góc khuất của tiểu doanh, trong lòng không khỏi nhiều thêm vài phần

cẩn thận, nhẹ nhàng gật đầu.

- Tín, hai ngày này… ngươi ở đây lâu thêm một chút.

Không được nói với ai những điều đã nói hôm nay, ngươi nghe có hiểu không?

- Hiểu rồi!

Lưu Tín lên tiếng đáp ứng, Lưu Khám lo lắng căn dặn hai câu, sau đó

nhìn tiểu doanh của Hồ Hợi một chút, lúc này mới tiếp tục đi tuần tra.

Sau khi chấm dứt tế tự ở Phù sơn, Thủy Hoàng Đế tiếp tục đi tuần thú.

Mà sau khi Triệu Cao bị bãi Phù tỳ sự, Thủy Hoàng Đế vẫn chưa tuyên bố

người nào sẽ đảm nhiệm quyền lực của Phù tỳ sự này. Có thể nhìn ra, Phù

tỳ đều do một mình Thủy Hoàng Đế giữ. Đây là một quyền lực rất lớn, Thủy Hoàng Đế cần lựa chọn người đáng tin tưởng.

Xa trượng tiếp

tục tiến lên, một đường đi tới Lai Sơn, Dạ ấp (nay là huyện Dịch, Sơn

Đông), đi qua quận Lâm Truy, qua Tể Thủy ở huyện Bác Xương. Đến đây, mục đích tuần thú phương đông của Thủy Hoàng Đế cơ bản đã hoàn thành.

Vượt qua Tể Thủy, đến huyện Trứ (nay là huyện Tể Dương, Sơn Đông), Thủy Hoàng Đế triệu tập văn võ đại thần, tuyên bố bỏ dở tuần thú, quay lại

Hàm Dương. Khởi hành ở huyện Trứ , từ Bình Nguyên Tân, thuận theo Hoàng

Hà mà đi, thẳng đến quận Tam Xuyên, quay lại Hàm Dương.

Khi

Lưu Khám nghe được tin tức này, cảm thấy không hiểu. Không tuần thú nữa

sao? Nói thật ra, nếu Thủy Hoàng Đế tiếp tục bắc tuần, Lưu Khám thật ra

lại càng phải cẩn thận. Bởi vì lộ tuyến Bắc tuần, có một nơi làm cho hắn cảm thấy rất kiêng kỵ.

Sa Khâu cung!

Tiếp tục bắc tuần, khẳng định sẽ đi qua Sa Khâu cung.

Năm xưa Linh Vương Triệu Vũ cưỡi ngựa bắn cung, một đời võ công hiển

hách. Nhưng rồi tới cuối cùng cũng chết đói ở Sa Khâu cung, chết không

nhắm mắt. Đó không phải là nơi tốt đẹp gì để đi, không chỉ có Linh vương Triệu Vũ! Trong lịch sử, Thủy Hoàng Đế hình như trên đường đi tuần thú, cũng chết bệnh ở Sa Khâu.

Hiện tại, Thủy Hoàng Đế không đi

Sa Khâu nữa? Chẳng phải là nói Thủy Hoàng Đế sẽ không chết… Hoặc là lần

đi tuần thú tiếp, đi ngang qua Sa Khâu mới có thể chết?

Về

phần bao giờ Thủy Hoàng Đế đi tuần thú tiếp, đó đã không phải là chuyện

Lưu Khám lo lắng. Cùng lúc vì Đại Tần mà cảm thấy may mắn, thế nhưng kèm theo, Lưu Khám cảm thấy một loại bất an. Thủy Hoàng Đế không chết,

chẳng phải là nói mình sẽ có nguy hiểm rồi?

Đây là một loại mâu thuẫn tâm lý.

Cùng với mong muốn vị Thiên cổ nhất đế này có thể trường mệnh trăm tuổi, mặt khác lại vì tính mệnh mình mà lo lắng.

Mang theo loại tâm tình mâu thuẫn này, Lưu Khám tham gia tửu yến của

Thủy Hoàng Đế ở huyện Trứ. Mục đích của tửu yến dĩ nhiên là mừng thành

công của chuyến tuần thú. Thế nhưng về phương diện khác, đây cũng có thể cho là điềm báo cho sự thay đổi quyền lực ở Hàm Dương.

Trên tửu yến, Thủy Hoàng Đế chính thức hạ chiếu: Thượng khanh Mông Nghị xuất nhậm chức Ngự Sử đại phu.

Chiếu này vừa ra, những quan viên ở tại yến cũng không kinh ngạc nhiều

lắm. Dù sao với sự tín sủng của Thủy Hoàng Đế đối với Mông Nghị, phong

cho y làm Ngự Sử đại phu cũng không có gì là không thích hợp, thậm chí

theo đánh giá của rất nhiều người, Mông Nghị nhậm chức Ngự Sử đại phu là chuyện tất nhiên, không cần quá kinh ngạc.

Chức Ngự Sử đại phu này cũng là một trong “Tam công”.

Trên phẩm trật tuy chỉ là Ngân ấn thanh thụ, nhưng quyền lực không kém chút nào so với quan viên Kim ấn tử thụ.

Lưu Khám ngồi ở vị trí cuối cùng nhất, nhưng rõ ràng thấy được sắc mặt

của thừa tướng Lý Tư trong khoảnh khắc trở nên vô cùng khó coi. Suy nghĩ cẩn thận, tựa hồ cũng có thể lý giải. Ngự Sử đại phu cùng vị trí với

Phó thừa tướng, nói cách khác, tuy là trên phẩm trật, Lý Tư so với Mông

Nghị cao hơn một bậc, thế nhưng trên quyền lực, cũng ngang hàng. Lý Tư

làm chức tả thừa tướng này rất uất ức, sau khi Vương Oản từ quan, Thủy

Hoàng Đế liền bắt tay vào làm suy yếu tướng quyền. Cho nên vị trí Tả

thừa tướng của Lý Tư, quyền lực cũng không lớn như của Vương Quán trước

đây. Huống chi chức Thừa tướng bị Thủy Hoàng Đế phân làm hai, Tả thừa

tướng và Hữu thừa tướng tương hỗ kiềm chế, quyền lực trên tay Lý Tư vốn

có cũng không nhiều lắm.

Hiện nay, Mông Nghị lại tiếp chưởng

chức vị Ngự sử đại phu, cũng đã nói lên, quyền lực nguyên bản trong tay

Lý Tư đã không nhiều, sắp sửa lại bị xuất ra một bộ phận. Điều này đối

với một người cầu danh lợi quyền thế như Lý Tư mà mói, không khác gì sấm nổ bên tai. Trước kia, mặc dù quyền lực trong tay y không nhiều lắm,

chính chí ít vẫn còn nắm Đình úy trong tay. Nhưng Ngự sử đại phu, trực

tiếp nắm Đình úy trong tay, nói cách khác, bộ phận quyền lực then chốt

trong tay Lý Tư, đã bị rút ra…

Sắc mặt y khó coi cũng là chuyện bình thường.

Mà đối với Lưu Khám mà nói thì sao?

Thủy Hoàng Đế bổ nhiệm Mông Nghị là Ngự sử đại phu, cũng là vì mở đường cho Doanh Phù Tô kế vị, ai chẳng biết Mông Nghị và Phù Tô đi lại vô

cùng thân cận. Hiện nay, Mông Điềm là Thượng tướng quân, nắm trong tay

thủ vệ quân tinh nhuệ của Đại Tần. Mông Nghị lại là Ngự sử đại phu, văn

võ hai hệ cùng đưa vào tay đại công tử Phù Tô. Mà Lý Tư đã già rồi! y

cũng đã qua tuổi thất tuần rồi, càng thêm mưu cầu danh lợi quyền lực,

cũng không thích hợp với triều đình của đại công tử Phù Tô. Thủy Hoàng

Đế chính là vì ngày sau mà đưa ra quyết định này.

Không khỏi

khổ sở thay cho Lý Tư. Vị này hiện nay đã trở thành một lão nhân tóc

trắng, năm xưa chỉ là một Tiểu lại của nước Sở, lại theo Tuân Tử học đế

vương thuật, sau đó nhập Tần. Ngay từ đầu làm môn khách của Lã Bất Vi,

sau lại phụ tá Thủy Hoàng Đế, diệt chư hầu, thành đế nghiệp, có thể nói

là tận tâm tận lực. Năm Tần vương chính thứ mười (năm 237 trước CN),

Thủy Hoàng Đế hạ lệnh khu trục Khách khanh sáu nước, nhưng một thiên

“Gián trục khách thư” vang danh hậu thế của Lý Tư đã làm Thủy Hoàng Đế

cải biến chủ ý, không lâu sau, thăng nhiệm y làm Đình úy, vì Thủy Hoàng

Đế thống nhất sáu nước, lập được công trạng hiển hách.

Ở hậu

thế, đối với Lý Tư khen chê không đồng nhất. Nhưng khi Lưu Khám chân

chính sinh hoạt ở thời đại này một thời gian, cũng có thể lý giải được

thương thử triết học của Lý Tư. Chỉ là y không nhìn được tiến thoái,

không hiểu được buông tay. Tuổi thất tuần rồi mà vẫn mưu cầu danh lợi

quyền thế, kết quả có thể tưởng tượng được.

Trên điểm này, Lưu Khám nghĩ, Lý Tư còn kém Lý Do con y.

Không khỏi thở dài trong lòng một hơi, Lưu Khám nâng chén rượu, đang định uống vào, lại nghe tiếng của Thủy Hoàng Đế:

- Lang trung Lưu Khám ở đâu?

Dưới tràng điện tụ đủ các quần thần này, Lưu Khám chỉ có thể kính bồi ở ghế cuối cùng.

Thủy Hoàng Đế vừa hô tên của hắn, làm cho Lưu Khám ngẩn ra, không phản ứng kịp.

Một gã Lang trung ngồi bên cạnh Lưu Khám, đẩy khẽ hắn một cái, lúc này

mới làm cho Lưu Khám phản ứng lại, vội vã đứng dậy, tiến lên nói:

- Lưu Khám ở đây!

- Chư vị ái khanh có biết người này không?

Nói thật, trên yến tịch này, người biết đến Lưu Khám cũng không quá

nhiều. Từ đầu là Lang trung kỵ tướng, đến hiện nay là Ưng lang tướng,

Lưu Khám trước sau cũng là quan viên thuộc về bên ngoài triều đình.

Ngoại trừ đám người Lý Tư ra thì không bao nhiêu người gặp qua hắn, thậm chí chưa từng nghe nói tới hắn.

Ngày hôm nay, Thủy Hoàng Đế đột nhiên hô cái tên Lưu Khám lên làm cho

rất nhiều người cảm thấy kỳ quái. Không chỉ có các đại thần kỳ quái,

ngay chính Lưu Khám cũng cảm thấy vô cùng quái dị…

- Vị Lưu Lang trung này của chúng ta lại đảm lược rất lớn!

Một câu nói ra khỏi miệng của Thủy Hoàng Đế, làm Lưu Khám trong lòng có quỷ, trong đầu ông một tiếng vang lên, vô thức nắm chặt tay.

- Chư vị ái khanh, có thể thấy Lưu lang trung tuổi cũng không lớn,

nhưng nếu là luận công trạng, chỉ sợ những người ở trong này, rất ít

người có thể so sánh với hắn.

A, có ý tứ gì?

Lưu Khám không khỏi cảm thấy kỳ quái, không rõ Thủy Hoàng Đế đến tột cùng là muốn diễn cái xiếc gì.

Thủy Hoàng Đế cười nói:

- Triệu Cao, ngươi tới tuyên đọc công trạng của Lưu Khám…Lưu Khám, thưởng cho ngươi một công một thương rượu Vạn tuế.

Một công một thương rượu Vạn tuế sao?

Rượu Vạn tuế này chính là từ tay Lưu Khám mà ra, không phải dũng sĩ thì không uống được. Rất nhiều người vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Lưu

Khám, nhiều quan viên chưa biết nhiều về Lưu Khám không khỏi cười nhạt,

tuổi còn trẻ như vậy, có thể có bao nhiêu công trạng?

- Con

trai Lưu thị tên Khám, người Tần Dương Đông Hương. Tổ là Lưu Tủng, từng

là Vũ vương kỵ tướng… Khám thuở nhỏ lưu lạc bên ngoài, sinh ở Tam Xuyên, lớn lên ở Đan Phụ, sau theo mẫu Khám chuyển tới huyện Bái.

“Ồ, cũng là một tiểu tử lớn lên ở đất Tề!”

Một số quan viên người Tề ánh mắt nhìn Lưu Khám trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.

- Năm mười bốn tuổi, theo lệnh chiêu mộ đi diệt phỉ, chém đầu trùm phỉ

Kinh Man Vương Lăng, giết ba giáp sĩ Kinh Man. Lưu Khám tiến lên trước

năm bước, ban thưởng một thương rượu Vạn tuế.

Từ vị trí của Lưu Khám đứng đến vị trí của Thủy Hoàng Đế, khoảng chừng hơn trăm bước.

Theo một tiếng đọc của Triệu Cao, Lưu Khám tiến lên phía trước năm

bước, tự có nội thị mang tới một thương rượu Vạn tuế, Lưu Khám nâng

chén, một hơi uống hết.