Mỗi một triều đại đều có những chuyện mà không muốn người khác biết, tỷ
như cơ cấu, tỷ như chức quan...có một số thứ không thể công bố hậu thế,
chỉ có một số ít người mới biết được huyền cơ trong đó.
Lưu Khám tự nhân mình là người hiểu rất ít về quan chế triều Tần!
Quan chức dưới Tam công Cửu Khanh thì cũng biết đôi chút, nhưng lúc
thánh chỉ của Thủy Hoàng đế đưa tới thì hắn cũng ngây ngẩn cả người.
- Ưng Lang tướng ư? Đó là chức quan gì vậy?
Lưu Khám mờ mịt chẳng hiểu, mà Lưu Tín thì lại càng không rõ ràng.
Trong lòng Lưu Khám thầm nghĩ: Thật ra hắn thích hợp ở trong Trung úy
quân, một mặt có thể sẽ biết được bí mật của binh mã tinh nhuệ Đại Tần,
mặt khác có thể học hỏi được rất nhiều thứ mà người khác không biết. Tỷ
như trong Trung úy quân có phương pháp quân trận biến hóa đặc biệt,
khiến cho Lưu Khám cảm thấy hiếu kỳ ham thích vô cùng. Mấy ngày nay, hắn vẫn một mực tâm đắc và học tập thuật kỵ trận. Tuy nhiên hiện tại hắn
vẫn chưa lý giải hết những bí mật của Trung úy quân thì đã bị bãi chức
vụ, trong lòng vô mất hứng.
Người đến tuyên đọc Thánh chỉ là
người mà Lưu Khám cũng quen, đó chính là Bách Lý Thuật đã chạy đến báo
tin đám người Doanh Quả mất tích cho hắn biết.
Nghe Lưu Khám hỏi, y không khỏi mỉm cười:
- Lưu Lang tướng, lão nô còn phải chúc mừng ngài nữa.
- Niềm vui từ đâu tới?
- Lưu Lang tướng có biết Ưng Lang tướng này là chức quan gì không?
Lưu Khám phấn chấn, vội hỏi:
- Bách Lý, ngươi biết về Ưng Lang tướng?
- Sao không biết!
Bách Lý Thuật ngồi xuống án thư bên cạnh. Mặc dù Lưu Khám bị thôi chức, nhưng quân trướng độc lập, thậm chí còn tốt hơn cả so với Trung lang kỵ tướng, bên ngoài lều lớn có hai mươi người hầu cận thủ hộ, Lưu Tín bởi
vì bị thương mà tạm thời dưỡng thương trong quân trướng.
Tiết Âu mang bẫu rượu lâu năm tới, rót cho Bách Lý Thuật.
- Thật ra, Lưu Lang tướng nghe cái tên này có liên tưởng đến cái gì không?
- Ưng lang tướng?
Lưu Khám lẩm nhẩm, chợt ngẩn ra, bật thốt lên:
- Bách Lý, chẳng lẽ Ưng Lang tướng này có liên quan tới Thiết Ưng duệ dĩ.
- Không phải là có liên quan, mà là trực tiếp thống lĩnh!
Bách Lý Thuật nghiêm trang nói:
- Ưng Lang tướng là cách xưng hô bên trong Hoàng thành, người biết đến
không nhiều lắm. Trên danh nghĩa là nghe lệnh của Vệ tướng quân, nhưng
trên thực tế thì lại trực tiếp chịu sự sai phái của Bệ hạ. Ưng lang
tướng được bên ngoài gọi là Lang Trung, dưới Vệ tướng quân có cách gọi
Bát Đại Lang trung, chính là chỉ Bát Đại Ưng Lang tướng. Mỗi một Ưng
Lang tướng có trong tay trăm duệ dĩ, ngoài Bệ hạ ra thì không cần phải
nghe lệnh bất cứ ai.
Lưu Lang tướng, cho nên ta mới chúc mừng ngươi, bởi vì Ưng Lang tướng này không phải là người được Bệ hạ cực kỳ
coi trọng thì không thể đảm đương.
Nói như thế, hễ là những
người đảm nhiệm Ưng Lang tướng hầu hết là trấn giữ một phương, thăng
chức rất nhanh. Như Ưng Lang tướng Nhâm Hiêu năm Thủy Hoàng thứ hai mươi lăm, Ưng Lang tướng Mông Điềm năm Thủy Hoàng thứ hai mươi, Ưng Lang
tướng Lý Do năm Thủy Hoàng thứ hai mươi ba.....đều được trải qua rèn
luyện, được Bệ hạ trọng dụng.
Vệ tướng quân hoặc gọi là Vệ
úy, là một trong Cửu Khanh. Lang Trung không những có thể có thầy thuốc, mà còn là hầu quan đi theo bên cạnh Hoàng đế, cũng chính là cận thần
thị vệ. Lúc Lưu Khám biết rõ ý nghĩa Ưng Lang tướng không khỏi vô cùng
kinh ngạc. Hắn biết Nhâm Hiêu là Thiết ưng duệ dĩ, nhưng lại không biết y là Ưng lang tướng. Mông Điềm cũng vậy, mà thú vị nhất chính là Lý Do
cũng là Ưng lang tướng, vậy mà khi hắn đối mặt với Lý Do lại không thấy y là một võ giả.
Nói cách khác, Ưng lang tướng này không chỉ cần vũ dũng, mà còn phải suy tính tổng thể.
Bách Lý Thuật đón nói:
- Phẩm trật của Ưng Lang tướng không quá cao, nhưng quyền lợi lại cực
lớn. Lưu Lang tướng, ấn tín và dây đeo triện mà ngươi đang dùng là đẳng
cấp nào không?
Lưu Khám ngẩn ra:
- Đồng ấn hắc thụ!
- Ha hả, ấn tín và dây đeo triện của Ưng lang tướng là ngân ấn và thanh thụ.
- A!
Lưu Khám lại một lần nữa giật mình. Ngân ấn thanh thụ? Phải biết rằng,
Cửu Khanh dùng mới chỉ là ngân ấn thanh thụ, lên cao nữa là kim ấn tử
thụ. Chỉ có Tam công mới có thể được phối hưởng. Bổng lộc Tần dựa theo
ba loại phẩm trật Thượng Trung Hạ, toàn bộ trong hai nghìn thạch bổng
lộc phân chia làm Thượng hai nghìn thạch, Trung hai nghìn thạch, Hạ hai
nghìn thạch. Mà trước đó Lưu Khám tuy là hai nghìn thạch bổng lộc, cũng
chính là Hạ hai nghìn thạch phẩm trật.
Người như Doanh Tráng
được hưởng Trung hai nghìn thạch bổng lộc. Nói cách khác, quyền lực thực tế của Ưng Lang tướng tương đương với Quận thủ. Nhưng càng tiến tới
quyền lực trung tâm, biết càng nhiều bí mật, cách xưng hô Bát đại Lang
trung này thì lần đầu tiên Lưu Khám nghe nói đến.
- Vậy lần này Bệ hạ tuần thú....
- Có phải Lưu Lang tướng muốn hỏi lần này Bệ hạ đi tuần có dẫn theo bốn vị Ưng Lang tướng. Đợi Lưu Lang tướng khỏe lại rồi thì sẽ được gặp bọn
họ. Nhưng với hiện tại mà nói, Lưu Lang tướng cứ điều dưỡng thân thể
thật tốt đã, hai ngày nữa Bệ hạ sẽ khởi giá tuần thú!
- Không phải nói là muốn bắt Hạng Lương hay sao?
Bách Lý Thuật cười:
- Chỉ là Hạng Lương thôi, cần gì Bệ hạ phải lao lực? Tự có quan lại xử
trí rồi, Bệ hạ không cần bởi vì một kẻ tặc nhỏ bé mà làm trì hoãn hành
trình của mình. Được rồi, hôm nay lão nô đã nói không ít rồi, cũng nên
trở về bàn giao. Lưu lang tướng, nghỉ ngơi tốt đi.
Nói xong, y đứng lên đi ra ngoài quân trướng, Lưu Khám tiễn y ra tận bên ngoài.
Mùng 10 tháng 3 nhưng tại Chư Kỵ đã cảm nhận được sự oi bức của mùa hạ
rồi. Mùa hạ Giang Nam khác với mùa hạ của phương Bắc, ẩm ướt hơn, oi bức hơn. Lưu Khám khoác áo đi ra ngoài quân trướng ngồi xuống một bàn đá
trên bãi đất trống.
Trời âm u như sắp mưa.
Trận
chiến tại Trữ La Sơn, Lưu Khám bị thương không quá nghiêm trọng, chỉ là
khí tức bị nghẹn, điều hòa nội tức, điều dưỡng một chút là ổn. Ngược lại Lưu Tĩn bị ngoại thương có chút nghiêm trọng, cũng may có ngự y kiểm
tra, dùng thảo dược kịp lúc nên không quá trở ngại. Tiểu tử ngốc này
trời sinh thần lực, điều dưỡng khoảng một trăm ngày là có thể khỏi hẳn.
Lưu Khám nhìn đại kỳ Nội doanh xa xa, có chút thấp thỏm lo âu. Đại Tần
rốt cuộc còn ẩn giấu những bí mật gì? Trong tay Thủy Hoàng đế rốt cuộc
có bao nhiêu lực lượng? Hắn có thể nói là nhân vật không sợ trời không
sợ đất, nhưng ở trước mặt Thủy Hoàng đế thì lại luôn cảm thấy bó tay bó
chân.
Ưng Lang tướng?
Nghe có vẻ không tệ lắm...
Nhưng nếu vậy thì cơ nghiệp tại Lâu Thương thì nên làm thế nào đây?
Nế như làm Ưng lang tướng, vậy thì chắc chắn sẽ phải đến Hàm Dương rồi. Lưu Khám thật sự không muốn đem cơ nghiệp của mình giao tặng cho người
khác. Nghĩ đến vậy, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng phiền não, quay lại
quân trướng.
Đến lúc chạng vạng, oi bức cả ngày cuối cùng cũng có mưa, trời đất tràn ngập trong màn mưa.
Sự kiện Trữ La Sơn cũng không bị dấy lên một trận huyết vũ tinh phong.
Chỉ có quan viên Chư Kỵ từ trên xuống dưới bị chém đầu toàn bộ, khoảng
chừng hai ba trăm người bị lưu thiệp đi quận Nam Hải, tổng thể mà nói
coi như hài hòa.
Hai ngày sau, Thủy Hoàng đế khởi giá tiếp tục tuần thú.
Nhưng ông không xuất phát đến Lĩnh Nam. Tuy rằng nói nơi nào cũng là
lãnh thổ quốc gia của Đại Tần, nhưng dù sao cũng là một nơi hoang dã.
Phạm nhân có thể lưu thiệp, khiến Thủy hoàng đế không thể đến một nơi
chim chẳng ỉa phân như vậy. Khắp nơi đều là thú hoang dã, độc chướng mù
mịt, trừ phi đầu óc ông có vấn đề.
Thủy Hoàng đế từ Chư Kỵ
khởi giá, vòng qua Chấn Trạch, dừng lại một chút ở huyện Ngô (ngay là Tô Châu Giang Tô), đi lên phía bắc, cuối tháng ba thì qua sông lớn, một
đường tiếp tục lên phía bắc. Lần hành trình này có thể nói là vô cùng
thuận lợi, không tới mười ngày thì vượt qua Hoài Thủy, đến Hoài Âm.
Lúc này, thương thế của Lưu Khám đã tốt rồi, nhưng Thủy Hoàng đế vẫn
không hề cắt cử hắn làm bất luận việc gì ngoại trừ danh hiệu Ưng lang
tướng ra, tựa như đã không còn để ý tới hắn nữa, tựa như đã quên hắn
rồi. Càng như vậy, Lưu Khám lại càng cảm thấy bất an, bởi vì hắn thủy
chung không nghĩ ra làm thế nào mới giữ gìn được Lâu Thương.
Ngày hôm nay, hắn và Lưu Tín đang ở trong quân trò chuyện. Tâm trạng gần đây của Lưu Tín rất khác thường, biểu hiện ít nói. Tuy là trước đây cậu cũng không phải là người hay nói, nhưng hiện tại lại càng trở nên ít
nói hơn. Xương sườn cậu đã nối liền, đã có thể xuống giường đi lại được, cậu vẫn thường xuyên ra ngoài quân trướng, ôm kiếm đứng đờ đẫn người
ra. Vài lần Lưu Khám còn muốn hỏi rốt cuộc là chuyện gì, nhưng đều bị
Lưu Tín dùng sự trầm mặc để cự tuyệt.
Tiểu tử ngốc này bị sao vậy?
Lưu Khám hỏi đến khô cả miệng, nhưng Lưu Tín vẫn không nói một câu nào, hỏi nhiều quá, cậu ôm kiếm cúi đầu, không thèm nhìn Lưu Khám.
Kể từ đó, một câu cũng không nói....
Lưu Khám gãi đầu, đối với việc này cũng bó tay, liền tức giận ngồi
xuống đối diện trừng mắt nhìn Lưu Tín, chẳng biết nên làm thế nào cho
phải.
Đúng lúc này, Bách Lý Thuật tới.
- Lưu lang tương, bệ hạ triệu kiến!
Lưu Khám đang bị Lưu Tín làm cho tức giận, không quay đầu lại nói:
- Đừng làm phiền ta, không thấy ta đang tức giận sao? Không rảnh..
Nhưng nói được nửa chừng, hắn tựa như mới phản ứng, vội vàng nhìn lại,
thấy Bách Lý Thuật dở khóc dở cười đang đứng ở cửa quân trướng:
- Lưu Lang tướng, ngươi bị sao vậy?
- Ta bị tên tiểu tử này làm tức giận!
Lưu Khám vội vàng áy náy đáp lời, nhanh chóng bảo Tiết Âu mang khôi
giáp tới, lúc mặc giáp trụ chỉnh tề xong, trừng mắt nói với Lưu Tín:
- Tiểu tử ngốc, tự nghiền ngẫm đi. Nếu như ta trở lại mà ngươi vẫn cứ
như này, thì ta đuổi ngươi về nhà luôn đấy. Đến lúc đó để mẹ ngươi dạy
dỗ ngươi.
Lưu Tín ngồi xổm, cúi đầu vẫn không nói gì.
Lưu Khám bất đắc dĩ thở dài, cùng Bách Lý Thuật đi ra quân trướng, đi
thẳng đến Nội Doanh. Xa trượng của Thủy Hoàng đế vừa dàn xếp xong. Trong đại trướng, ông đang ngồi một mình cầm quyển sách, lật xem. Lúc Lưu
Khám đi vào, Thủy Hoàng đế cũng không hề nhìn hắn.
Bách Lý Thuật thông báo hoàn tất, Thủy Hoàng Đế cũng chỉ khoát tay, Bách Lý Thuật rất nghe lời rời khỏi lều lớn.
Lều lớn của Thủy Hoàng đế cũng không quá xa hoa lộng lẫy, ít nhất là nó đơn sơ hơn rất nhiều trong suy nghĩ của Lưu Khám. Một bộ giáp trụ đứng
thẳng ở cửa lều lớn, một bàn dài, một giường nằm, tại góc của lều lớn
được treo một thanh bảo kiếm, chính là bội kiếm của Thủy Hoàng đế, tên
gọi là Định Tần. Rất đơn giản, nhưng vô cùng trang nghiêm.
Lưu Khám đứng ở đo, chỉ cảm thấy vô cùng ngột ngạt khó thở. Đã đi tới
thời đại này gần mười năm, cuối cùng hắn đã gặp được vị bạo quân Thiên
cổ rồi. Nói đến, Doanh Chính nhìn hình thức cũng không giống loại người
hung ác, nếu không có đôi mắt dài nhỏ như ưng, môi hơi mỏng một chút,
mũi hơi cong vào trong, thì chỉnh thể mà nói, ông là một nam tử rất tuấn tú, chỉ là khí thế đó đã tạo nên một áp lực rất lớn.
Thiên cổ nhất đế!
Đây là Tần Thủy Hoàng đại danh đỉnh đỉnh!
Trong lòng Lưu Khám có một sự kích động khôn cùng, hắn đứng ở đó, thân hình khẽ run lên.
Thủy Hoàng đế buông quyển sách trong tay xuống, ngẩng đầu lên liếc nhìn Lưu Khám. Chỉ là một cái đảo qua nhưng đã khiến Lưu Khám thấy giống như một thanh kiếm sắc bén xẹt qua người hắn. Ánh mắt đó quá lợi hại, dường như có thể nhìn thấu nội tâm người khác. Lưu Khám càng khẩn trương,
muốn mở miệng lại không thốt ra lời.
- Vết thương còn trở ngại không?
- Khởi bẩm Bệ hạ, đã không còn trở ngại nữa!