Một con ngựa Xích Thố đỏ rực phi đến, trên lưng ngựa, một hán tử to lớn như tháp sắt giương cung cài tên bắn về phía Hạng Tịch.
Bộ cung này là cung cực tốt, thân cung to như cánh tay, dây cung bằng
ngón tay cái. Cung có hình dạng cực lớn, tên cực dài, chỉ thấy cự hán
kia kéo cung căng lên, ngón tay buông ra, mũi tên lao đi nhanh như tia
chớp.
Mũi tên lao vào trong khoảng không phát ra tiêng gió
rít chói tai. Chỉ nghe âm thanh đó thôi, Hạng Tịch đã nhận ra mũi tên đó mang theo lực mạnh kinh người.
Tần cẩu có dũng sĩ ư?
Tiểu tử kia cũng đã giỏi rồi, rất đáng chết. Nhưng nếu y giết chết Lưu
Tín thì lại khó tránh khỏi số phận bị mũi tên kia bắn trúng xuyên tim.
Tránh mũi tên thì không thể giết Lưu Tin, Hạng Tịch cũng không kịp do
dự, nhanh chóng bước lui về sau, giơ Vạn Nhân Địch lên đón đỡ.
Tiễn mâu giao nhau, tên sắc bén rơi xuống đất...
Nhưng Hạng Tịch có thể cảm nhận được trên mũi tên có lực lượng kinh
người, một tiễn này chỉ sợ không phải là cường cung mười thạch thì khó
có uy lực như vậy được.
Bản thân Hạng Tịch cũng là một xạ
thủ, nên rất hiểu xạ thuật. Tuy rằng chưa giao thủ với đối phương, nhưng cũng đã có thể đánh giá được đối phương, sức lực của đối phương và y
chắc hẳn ngang nhau.
Người tới chính là Lưu Khám. Từ Hành
dinh đi ra, hắn chạy không ngừng nghỉ, đợi đến Hoán Sa khê thì phát hiện ở đây đã biến thành một bãi chiến trường rồi.
Lưu Tín thì bị đánh cho không còn sức lực để đón đỡ làm cho Lưu Khám vô cùng kinh
ngạc. Không ngờ tại Trữ La Sơn này lại có nhiều người tài giỏi như vậy.
Không nói Hạng Tịch, chỉ nói đám người Long Thả, Tào Cữu thôi, bất luận
là ai cũng đều không kém gì đám người Chung Ly Muội. Mắt thấy tính mạng
của Lưu Tín đã được bảo toàn, nỗi lo lắng của Lưu Khám giảm đi.
Hắn thúc ngựa lao như bay tới trước Từ đường, thả người từ trên chiến
mã xuống, lấy một đoản côn từ trên lưng ngựa xuống, bề mặt đoản côn là
chùy đầu bốn góc, ở hậu thế gọi là Phương chùy, là một vũ khí tuyệt hảo
được trang bị cho bộ binh, không có lưỡi, nhưng lại rất nặng. Phương
chùy này của Lưu Khám nặng trên dưới bảy mươi cân.
Hắn nhảy
xuống ngựa, không nói hai lời đánh về phía Hạng Tịch. Phương chùy trong
tay mang theo tiếng gió thổi đánh tới, mà Hạng Tịch vừa đứng vững thân
mình thì Phương chùy của Lưu Khám cũng đã tới trước mặt rồi.
Thật nhanh!
Hạng Tịch không khỏi thầm khen một tiếng, nâng Vạn Nhân Địch lên đón
đỡ. Chùy mâu giao nhau làm cánh tay Hạng Tịch tê dại, hổ khẩu vỡ toang,
máu nhễ nhại. Mà bên Lưu Khám cũng không chịu nổi, liên tục lui bước về
phía sau.
Tay hắn run rẩy, cũng đã bị Hạng Tịch làm chấn kinh.
Khí lực người này cũng không kém gì ta..
Một kích này của Lưu Khám vốn là chiếm trên nước, hắn lại cao hơn Hạng
Tịch, cao đấu thấp, lại chủ động tấn công, lực lượng đương nhiên là mạnh mẽ. Mà Hạng Tịch có thể đón đỡ được một chùy của hắn, gần như là ở thế
hạ phong. Nếu như hai người chính diện giao phong, sợ là cũng sàn sàn
ngang nhau.
Người này là ai?
Trong đầu Lưu Khám trong nháy mắt hiện lên tên một người.
- Mọi rợ ngươi là Hạng Vũ?
Hạng Tịch ngẩn ra, không khỏi cảm thấy kỳ quái. Vũ, là tự của y, mà
người này lại không gọi tên mà lại gọi thẳng tự của y, hắn quen biết ta
lắm hay sao?
Cũng khó trách Lưu Khám lại như vậy. Hậu thế tôn xưng Hạng Vũ là Bá Vương, ngược lại tên của Hạng Vũ thì lại rất ít
người biết đến.
Lưu Khám cũng theo thói quen mà gọi như thế, không ngờ lại khiến Hạng Tịch hiểu lầm.
Nhưng đã tới nước này rồi, Hạng Tịch cũng bất chấp tất cả. Mặc kệ đối
phương có quen mình hay không, hôm nay nếu đã đứng ở lập trường đối
địch, xem ra cũng là Lão Tần Nhân rồi. Không ngờ Lão Tần Nhân lại còn có dũng sĩ như vậy! Hạng Tịch không khỏi nảy sinh cảm giác cảm thán.
- Mỗ gia chính là Hạng Tịch, Tần cẩu đánh tiếp nào!
Dứt lời liền thi triển Vạn Nhân Địch ra, chiêu “Băng thiêu quyển trát”
như có sinh mệnh. Mà Lưu Khám cũng không tỏ ra yếu kém, cả người tràn
ngập nhiệt huyết. Đây chính là Tây Sở Bá Vương đệ nhất dũng tướng đại
danh đỉnh đỉnh đệ nhất Thiên hạ, cho tới nay, Lưu Khám vẫn luôn chờ đợi
được tương phùng ông ta. Nhưng không ngờ khi gặp nhau lại là một tình
huống như thế này. Nhưng điều này tựa hồ cũng không tệ!
Có thể được so chiêu cũng Thiên hạ đệ nhất nhân, cả đời này thế là đủ rồi...
Lưu Khám nghĩ tới đây, miệng hổ rống vang, luân chùy tiến lên, dùng
chiêu “Vân tảo hoành mạt” liên tiếp đánh tới. Hai người giao thủ khiến
tất cả mọi người chung quanh đều tạm ngừng tay.
“Trời ơi, trên đời này còn có người có thể tương xứng với a Vũ ư?”
Ba người Long Thả, Hạng Trang, Tào Cữu đều âm thầm kinh ngạc.
Cũng khó trách, Hạng Tịch thật sự là quá mạnh, ngay cả ba người liên
thủ cũng không đấu lại y. Không ngờ một cự hán như lão Bi này lại có thể đánh bất phân thắng bại với Hạng Tịch. Lúc này, Ngu Tử Kỳ lớn tiếng
gọi:
- Lão Long, các ngươi làm gì vậy? Còn không mau giải quyết đám Tần cẩu, trợ giúp a Vũ đi.
- Tín, còn có thể cử động được không?
Lúc này Lưu Khám đã đến bên Lưu Tín. Lưu Tín cắn răng đứng lên, tay cầm cự kiếm.
- Nhị thúc yên tâm. Ta còn, cháu vẫn còn đi được!
- Vậy ngăn cản ba người kia...trợ giúp tiểu công chúa một tay!
Lưu Khám nói một câu, lại đâm tới Hạng Tịch. Lưu Tín rống lên một tiếng gầm như dã thú, tay vung kiếm đánh về phía ba người Long Thả, dùng hết
mọi chiêu số lẫn sức lực. Cáp Vô Lương đã có thể xuất thủ rồi....Tuy
rằng nói trên người mang thương tích khá nhiều nhưng dù sao cũng là
Thiết ưng duệ sĩ, không chỉ tàn nhân với kẻ địch, mà còn tàn nhẫn với
bản thân, gã cắn răng đánh về phía Ngu Cơ. Gã đánh tới, làm Ngu Cơ chật
vật rồi.
Mà đám thủ vệ bảo vệ Doanh Hồ Hợi thấy cục diện biến hóa, tinh thần lập tức tỉnh táo.
Những người này tuy không phải là Thiết ưng duệ sĩ, nhưng là người được Thủy hoàng đế phái theo bảo vệ con gái mình, sao có thể là những kẻ đầu đường xó chợ được? Những người này phấn khởi phản kích, nhân số mặc dù
không chiếm ưu thế, nhưng bám chặt lấy không cho đám người Ngu Tử Kỳ đi
cứu viện. Mà Doanh Quả cũng tinh thần phấn chấn, lợi kiếm trong tay như
độc xà phun ra nuốt vào, chiêu số liên tiếp đánh vào các nơi yếu hại
trên người Ngu Cơ, làm Ngu Cơ luống cuống, khó có thể chống đỡ lại.
Hai mắt Hạng Tịch đỏ ngầu!
- Tần cẩu vô sỉ...
Vạn Nhân Địch tuột tay bay ra, Hạng Tịch giậm chân bay lên trời, nhảy
tới trước Từ đường, hai tay ôm lấy đỉnh đồng ở ngay bên cạnh.
Đỉnh Thanh đồng này rất cao, rộng, có bốn chân được cắm trong đất. Trên đỉnh có đèn nhang lượn lờ, chỉ thấy Hạng Tịch phát cuồng tay đè lên
đỉnh duyến, cả người rún xuống nhấc đỉnh lên, đỉnh đồng gần nghìn cân đã bị y rút lên.
- Tần cầu, đánh đỡ!
Đỉnh đồng đó từ trong tay Hạng Tịch bay ra, đập về phía Lưu Khám.
Phương chùy trong tay Lưu Khám vừa mới đỡ Vạn Nhân Địch, lại thấy đỉnh
đồng bay tới, không tránh kịp, liền ném Phương chùy đi, đón lấy đỉnh
đồng, chân dùng Thái cực thung, hai tay dư hợp, thoáng cái đã tiếp được
đỉnh đồng. Nhưng tiếp được thì tiếp được, trung bình tấn ở chân bị phá
vỡ, liên tục lùi lại sau mấy bước, nhưng vẫn quyết không buông đỉnh
đồng, bằng không sẽ bị đỉnh đồng đập chết ngay tại chỗ.
Dồn
khí đan điền, Lưu Khám rống to một tiếng, thân hình theo lực đạo của
đỉnh đồng bước lướt vòng lại, hai tay bỗng biến hóa đẩy đỉnh đồng ra
ngoài.
Loảng xoảng, ầm ầm...
Đỉnh đồng rơi xuống
đất, nện vào tường vây của Từ đường ngay bên cạnh, làm bức tường đổ ầm
ầm xuống. Hạng Tịch khiêng đỉnh, Lưu Khám tiếp đỉnh, một khiêng một tiếp đó đã làm tất cả mọi người chung quanh đều hoảng sợ bất giác đều dừng
tay lại.
Đỉnh khiêng kia bị người nâng tiếp được.
Lưu Khám tiếp được đỉnh đồng, còn ném bay ra ngoài, thật sự làm Hạng
Tịch bất ngờ, trong lòng không kìm nổi khen: Hán tử giỏi!
Lại nói tiếp, để tiếp được đỉnh đồng không chỉ nhận lực lượng của người
khiêng đỉnh, mà còn phải nhận thêm lực lượng của đỉnh đồng, không những
thế còn phải chống đỡ được lực đánh vào nữa.
Nói đơn giản một chút, là tốc độ trọng lực liên tiếp.
Tuy Lưu Khám tiếp được đỉnh đồng nhưng khí huyết bốc lên, Hạng Tịch
chưa còn dứt lời khen thì Lưu Khám đã phun ra một ngụm máu.
Trong sách cổ nói, Hạng Tịch có lực khiêng đỉnh, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền!
- Ngươi cũng không kém!
Xa xa vang lên tiếng vó ngựa, giống như có thiên quân vạn mã đang chạy
tới hướng này. Hạng Tịch biết tuy rằng Lưu Khám bị thương nhưng lực
chiến đấu vẫn không giảm. Chỉ cần hắn còn ở đây, thì muốn giải quyết
những Lão Tần Nhân này là rất khó.
Tuy lòng y không cam nhưng vẫn thầm bội phục Lưu Khám.
Hạng Tịch trợn mắt nhìn Lưu Khám, cắn răng nói to:
- Đi, tất cả rút nhanh khỏi đây.
Đám người Long Thả lập tức bỏ qua Lưu Tín, bức lui đám hộ vệ ở Tiền
đường, cùng Ngu Tử Kỳ xoay người bỏ chạy. Mà Ngu Cơ thì lui đến bên cạnh Hạng Tịch.
- A Vũ, chúng ta đi!
Hạng Tịch gật đầu, nhìn chằm chằm Lưu Khám, nói:
- Hán tử giỏi, có dám báo tên báo họ không?
- Lưu Khám Tần Dương!
- Ta ghi nhớ ngươi rồi...
Hạng Tịch nói xong kéo Ngu Cơ đi.
Lưu Khám muốn đuổi theo, nhưng vừa mới bước hai bước thì dưới chân mềm
nhũn, quỳ khụy xuống đất, lần thứ hai hộc ra một ngụm máu.
- Thúc phụ...
Lưu Tín lảo đảo tới, muốn nâng Lưu Khám, nhưng cậu không những nâng
được Lưu Khám dậy, mà còn ngã ngồi bệt xuống đất, thở dốc nói:
- Đám người này thật là lợi hại quá!
Xa xa, Tiết Âu dẫn theo hai mươi hầu cận xuất hiện.
Xa hơn một chút, bụi mù cuồn cuộn, nhân mã kỵ quân Trung úy quân đang hỏa tốc lao tới.
Doanh Quả đứng ở tiền dường, nhìn dưới đất một đống hỗn độn, nhìn Cáp
Vô Lương đang bị trọng thương và Hoàng Nhất Phẩm hôn mê, lại nhìn mọi
người đang vây chung quanh, Doanh Hồ Hợi thì bị dọa cho sợ hãi không nói được lời nào, ánh mắt nàng không tự chủ rơi lên người thúc cháu Lưu
Khám đang ngồi dưới đất.
Nếu không có thúc cháu hai người này xuất hiện kịp thời, thì cục diện hôm nay sẽ như nào?