Hình Đồ

Chương 293: Thiên tự văn (1)

Mùa đông năm Thủy Hoàng đế thứ ba mươi tư rất lạnh.

Đêm trước khi rét đậm đến, một hồi mưa to nhất trong ba mươi năm qua, đã đưa Tứ

Hồng sớm bước vào mùa đông. Ngày mùng bảy tháng mười năm ngoái vào lúc

này Tứ Hồng rất ấm áp. Thế nhưng năm nay, nhiệt độ thay đổi làm cho cư

dân Tứ Hồng trở tay không kịp. Các nơi như huyện Bái, Phong ấp, huyện

Lưu, Ngão Tang liên tục có người chết vì lạnh. Thình lình khí hậu ác

liệt như vậy, cũng làm cho Quận thủ quận Tứ Thủy Doanh Tráng lo lắng

khôn cùng. Vốn nhân viên trong tay đã không nhiều, xuất hiện chuyện này

càng làm cho y không biết làm sao, khẩn cấp điều rất nhiều quan lại từ

các huyện đến bàn bạc làm thế nào để giải quyết nan đề này.

Mà trong rất nhiều vấn đề thì chủ yếu nhất chính là vấn đề lương thực.

Bởi trận mưa to trước kia, làm rất nhiều nông hộ trong nhà đều thiếu

thốn. Xung quanh Tương huyện còn đỡ, thế nhưng ven bờ Tứ Thủy bao gồm cả hai vùng Hạ Bi, Bành Thành đều bắt đầu có lưu dân đi tới. Từ xưa đến

nay, lưu dân là một vấn đề lớn, nếu như xử lý không tốt, sẽ biến thành

tai họa rất lớn. Doanh Tráng rơi vào đường cùng, cuối cùng phải báo đến

Hàm Dương xin mở kho lương phòng bị để hóa giải nguy cơ.

Lâu Thương hiện nay có hơn trăm kho lương lớn, hầm cất giữ gần một nghìn.

Dựa theo quy định của Đại Tần, một hầm lương có thể giữ ba nghìn thạch

lương thực. Gần nghìn hầm lương chỉ có xấp xỉ ba trăm vạn thạch lương

thực. Đương nhiên là số lương thực này là do chiến lược dự trữ lương mà

có. Đầu mối then chốt đảm nhận lương đạo là các quận Đông Hải, Tứ Thủy,

Cửu Giang.

Mở kho phát lương tuyệt đối là một đại sự, mặc dù

là Doanh Tráng, đường đường quan lớn một phương hưởng hai nghìn thạch

bổng lộc cũng không dám tự ý quyết định. Thật may, Lâu Thương lệnh, Đô

úy Tứ Thủy Lưu Khám đã trở về Lâu Thương.

Bởi lúc đầu khi

khởi công xây dựng Lâu Thương, liền lo lắng đến các nhân tố, kênh rạch

dày đặc, đảm bảo an toàn của Lâu Thương. Đồng thời, một hồi mưa to, còn

khảo nghiệm sự chịu đựng của đê đập ở Tuy Thủy, mặc dù là ở chỗ trũng

nhưng không hề bị ảnh hưởng.

Lúc nghe nói tình hình tai nạn

rất lớn ở Hạ Bi, Lưu Khám triệu tập bộ khúc, mở ra kho lương riêng để

hóa giải tình hình tai nạn ở Hạ Bi. Đồng thời đám người Lữ Văn, Trần

Nghĩa đang ở tại Lâu Thương, thông qua các con đường riêng mua lương

thảo từ bên ngoài. Lưu Khám càng khẩn cấp phái người về Thục, hướng phía Giang Dương cầu viện. Ngày hai mươi tháng mười, Điển chức Tây Nam Ba

Cức, mang khoảng mười vạn lương thực, xuất phát từ Giang Dương, đi hướng Chu huyện.

Bất kể là kho lương riêng của Lưu Khám, hay là

việc Lữ Văn, Trần Nghĩa quyên lương bao gồm cả lương thảo của Ba Thục ở

một mức độ nào đó, có thể giảm bớt tai họa ở Tứ Thủy.

Tới

ngày mười bảy tháng mười một, nạn dân bốn huyện Bái, Ngão, Hồ Lăng, Hạ

Bi tổng cộng hơn tám trăm nghìn người đều được an trí ổn thỏa, tự quay

về gia hương. Khi chiếu lệnh đồng ý mở kho lương đến Tương huyện thì tại họa đã toàn bộ được khống chế. Không cần mở kho phóng lương nữa…

Trong tai họa đến bất ngờ này, Lâu Thương trấn trở thành viên minh châu sáng chói nhất khu Tứ Hồng. Doanh Tráng lần nữa gửi tấu đến Hàm Dương

là để thỉnh công cho đám người Lưu Khám. Rất nhiều người đều đến chúc

mừng Lưu Khám. Trong thời gian ngắn, người đến người đi Lâu Thương, vào

ngày mùa đông lạnh lại có vẻ vô cùng náo nhiệt.

Lưu Khám rất mất hứng!

Hắn ngồi trong đại sảnh phủ nha, nghe báo cáo của Lữ Thích Chi, mặt đen sì, âm u như nước, làm người cảm thấy rất uy áp.

- Tỷ phu, ta đã tra ra ở Hạ Bi, nơi ở chính xác của Trương Lương… gã

dùng tên giả là Hàn Lương, thường ngày cũng không làm người khác chú ý.

Theo hàng xóm láng giềng nói, Trương Lương này ở Hạ Bi trong vài năm,

phần lớn thời gian cũng không gặp gỡ ai, chỉ vùi đầu đọc sách. Thế

nhưng, tháng tám năm ngoái, Trương Lương lại rời khỏi Hạ Bi, tới giờ vẫn chưa quay lại.Cũng không ai biết, đến tột cùng là gã đi nơi nào.

- Vậy tức là không tìm được gã?

Lưu Khám nhẹ nhàng gõ gõ thư án, âm thanh có chút trầm thấp.

Lữ Thích Chi nói tiếp:

- Theo tình hình hiện nay, đích thực là mất tung tích rồi… Nhưng xin tỷ phu yên tâm, ta đã bí mật an bài nhân thủ, âm thầm giám thị ở Hạ Bi.

Ngày nào có manh mối xuất hiện, chúng ta sẽ có tin tức ngay. Chỉ là, ta

không rõ vì sao huynh lại coi trọng Trương Lương này như vậy? Cũng không phải là vô cùng tài giỏi… Căn bản không đủ để huynh quan tâm gã như vậy a.

“Ngươi làm sao mà biết, danh tiếng thật lớn của Trương Lương sau này.”

Trong lòng Lưu Khám yên lặng nói một câu, âm thầm tự nhủ: Lúc này đây,

mưu kế của Trương Lương đích thực là không hoàn mỹ lắm. Nhưng trí mưu

cũng không phải là trời sinh, cũng không phải là đọc mấy bộ sách là có

thể đại thành. Trương Lương trong lịch sử, thanh danh thật sự nổi bật là lúc Hán Sở tranh hùng.

Thời gian, chỉ có thời gian là then

chốt để bồi dưỡng một mưu sĩ. Khi người này có đủ thời gian, cũng đủ

kinh nghiệm, nhất định sẽ bày ra năng lực kinh người. Hiện tại không tài giỏi nhưng không có nghĩa là sau này cũng không tài giỏi. Lưu Khám

không ý thức nắm chặt tay, đấm nhẹ xuống thư án.

Mặc kệ từ giờ đến khi Hán Sở tranh hùng còn bao nhiêu thời gian, nhất định phải có hành động…

Trước đây Lưu Khám chưa có năng lực này, mà hiện tại hắn đã ngồi ổn tại chức vị Đô úy Tứ Thủy, trong tay cũng có thành viên tổ chức của chính

mình, chính là lúc chủ động xuất kích rồi.

- Tiểu Trư, đi tìm Khoái tiên sinh, nói tối nay ta có chuyện muốn bàn bạc với y… Ừm, đệ cũng tới đi!

Dạ!

Lữ Thích Chi chắp tay tuân mệnh, rời khỏi phòng.

Lưu Khám cầm lấy bút, trầm ngâm một lát, cúi đầu múa bút thành văn.

Thư là viết cho Ba Mạn.

Tình hình ở Ba Thục đã ngày càng sáng sủa.

Lúc Thủy Hoàng Đế thu hồi thành công quyền khống chế Ba Thục, rộng

lượng dành cho Ba Mạn rất nhiều đặc quyền. Đương nhiên, đặc quyền hiện

nay không giống với đặc quyền cấp cho Tần Thanh. Thế nhưng đối với Ba

Mạn mà nói, đủ để thành lập một lực lượng đối kháng với Tần Chỉ.

Người Ba ở Thục chia làm hai phái.

Tuy rằng Tần Chỉ mất đi sự ủng hộ của triều đình, thế nhưng nắm giữ tài phú đáng kể. Hơn nữa Tần Chỉ có quan hệ mật thiết với rất nhiều người

Ba bản xứ, cho nên mơ hồ hình thành một cỗ thế lực. Mà Ba Mạn, bằng vào

thế lực của thương hành người Ba, lại thêm được Thủy Hoàng Đế dành cho

đặc quyền, sự nghiệp cũng phát triển không ngừng. Nhưng phương hướng

phát triển chủ yếu của Ba Mạn là ở quận Thục. dù sao, Ba Cức ở Thục quận có thể cho nàng rất nhiều hỗ trợ. Vì vậy, Ba Thục hiện nay lấy Giang

Dương làm giới tuyến, phân chia thành hai bộ phận.

Ba Mạn dưới sự trợ giúp của Đường Lệ, cũng không nóng lòng mở rộng thế lực, mà là phát triển từng bước một.

Hiện nay, tinh lực chủ yếu của Ba Mạn chính là phát triển lưu vực Mạt

Thủy và Thanh Y Thủy. Mạt Thủy và Thanh Y Thủy đều nằm ở thượng du Giang Thủy, trong lưu vực này người Ba là chủ yếu. Theo quy hoạch của Đường

Lệ, sau khi Ba Mạn đứng vững ở lưu vực hai Thủy này, liền sẽ thâm nhập

vào thượng du Giang Thủy. Kể từ đó, Ba Mạn có thể triệt để đứng vững tại Thục quận, sau đó từ từ phát triển về hướng đông nam Cung Đô của Dạ

Lang quốc.

Nếu như dùng một câu để nói khái quát: Trước tiên

là Ba Thục, sau đó là Vân Quý! Kế sách này của Đường Lệ cũng phù hợp với suy nghĩ của Lưu Khám. Ba Mạn không thể phát triển ở quận Ba, cũng

không thể phát triển ở quận Ba.

Thủy Hoàng Đế cần chính là

một Ba Thục có sự phân chia, tranh đấu qua lại lẫn nhau, mà không phải

là một Ba Thục nằm trong tay của một người.

Nhưng, Ba Mạn

muốn phát triển, nguồn lực trong tay lại tương đối khuyết thiếu. Đặc

biệt là người tài, càng là chỗ thiếu hụt của Ba Mạn. Đếm trên đầu ngón

tay, Thẩm Thực Kỳ, Tào Vô Thương vì thân phận là quan phủ, không có khả

năng đứng ra hỗ trợ. Trương Thương lớn tuổi, thân phận lại là một người

đang bị truy nã, cũng không thích hợp đứng ra. Về phần Đường Lệ, là

người đứng sau bày mưu nghĩ kế, thế nhưng nhân viên thực hiện lo liệu

cũng không tính là nhiều.

Tá sử Giang Dương Lý Hưng cũng có

đề cử vài người với Ba Mạn, nhưng là phía sau Lý Hưng còn có một gia tộc khổng lồ. Người này là đời sau của Lý Băng – thái thú Thục quận năm

xưa. Người y đề cử, phần lớn đều xuất thân từ Lý gia ở Thành Đô. Nếu như phân công toàn bộ, sẽ tạo thành cục diện không phát triển. Cần phải có

một lực lượng khác đứng ra chế ước mới có thể phát triển tốt.

Kiến nghị của Đường Lệ là Lưu Khám điều từ Lâu Thương vài người đến

Thục quận hiệp trợ. Qua một phen thương nghị, Lưu Khám quyết định phái

hai người Chu Xương, Khổ Hành Giả đi quận Thục. Lại thêm Trình Mạc đã

chuẩn bị xuất phát đi Thục quận hiệp trợ. Trong thời gian ngắn, về

phương diện nhân thủ Ba Mạn không cần lo lắng. Còn sau đó? Đến lúc đó

rồi tính.

- Phụ thân!

Ngoài cửa truyền đến một âm thanh trẻ con.

Một đồng tử khoảng năm tuổi đi vào thư phòng.

- Bình An, có việc sao?

Vừa nhìn thấy thằng bé, trên mặt Lưu Khám lập tức lộ ra nụ cười.

Đồng tử này chính là nhi tử của Lưu Khám – Lưu Tần. Bình An là nhũ danh của Lưu Tần, vô cùng thông tuệ, đã có thể đọc sách biết chữ.

Lữ Tu không ngớt nhắc Lưu Khám tìm cho Lưu Tần một vị lão sư.

Chỉ là khi Lưu Khám trở lại Lâu Thương, liền vượt qua trận tai họa kia, vẫn vội vàng xử lý sự tình, không có thời gian nghĩ tới.