Doanh Chính vốn vì công trình giấy và duyên cớ với Tần Thanh mà cũng có
chút lưu tâm đối với Lưu Khám. Lại thêm hai người Mông Điềm, Mông Nghị
là người ông tín nhiệm đều đã từng đề cử qua Lưu Khám này, đã làm cho
Doanh Chính sinh ra hứng thú đối với Lưu Khám. Lần này việc truy xét
Lương Phụ Sơn, vừa lúc có thể quan sát thủ đoạn của Lưu Khám. Nếu hắn
thực sự ưu tú theo như lời Mông Điềm, Mông Nghị, hơn nữa với thân phận
Lão Tần của Lưu Khám, Doanh Chính rất mong muốn có thể cẩn thận bồi
dưỡng Lưu Khám một chút.
Dù sao, trong triều đám lão nhân rời đi, hiện giờ đang lúc cần thay máu mới.
Phù Tô không muốn để Lưu Khám gánh chịu việc này! Tuy rằng y coi trọng
Lưu Khám, nhưng dù sao Lưu Khám vẫn còn ít tuổi, vẫn chưa đủ kinh
nghiệm. Tàn sát trên chiến trường, bày mưu tính kế… có lẽ Lưu Khám có
thể đảm đương.
Thế nhưng chuyện ở Lương Phụ Sơn, quan hệ
trọng đại. Lại thêm phát sinh ở cố Tề, coi như là một cựu thần đứng ra,
cũng không nhất định có thể xử lý thỏa đáng. Huống chi, Lưu Khám mới hai mươi mốt tuổi, sao có thể đảm đươc nhiệm vụ quan trọng như vậy đây?
Đương nhiên, Phù Tô cũng vô cùng rõ ràng, những chuyện phụ hoàng đã
quyết định rất khó có thể thay đổi. Hơn nữa, việc này đối với Lưu Khám
chưa hẳn đã không phải là một cơ hội, một lần tôi luyện. Mặc dù Lưu Khám thất bại, Phù Tô cũng chắc chắn bảo hộ Lưu Khám trước mặt Thủy Hoàng
Đế. Hay là cứ như vậy, Lưu Khám sẽ càng thêm trung thành với chính mình… Nói không chừng, hắn thực sự có thể hoàn thành nhiệm vụ? Cho nên tuy
rằng Phù Tô không vui vẻ, nhưng cũng không có phản đối.
Lúc riêng tư, y mới nói với Thủy Hoàng Đế:
- Phụ hoàng, Lưu Khám tuy có tài năng, nhưng trong trường hợp này, do
tuổi còn trẻ, tình hình ở quận Tể Bắc phức tạp, nhi thần lo lắng Lưu
Khám khó có thể trấn trụ quan viên địa phương. Nhi thần cho rằng cần có
một người ở sau lưng chỉ điểm và hỗ trợ… Quận thủ quận Tam Xuyên Lý Do,
chính là con trai của thừa tướng, tinh thông hình luật, túc trí đa mưu,
lại trung thành và tận tâm đối với phu hoàng, sao không để y âm thầm
hiệp trợ?
Ý kiến của Phù Tô, Doanh Chính tự nhiên cũng có thể cảm nhận được.
Nhưng ngẫm lại cũng đúng. Việc ở Lương Phụ Sơn quan hệ trọng đại, một
mình Lưu Khám chỉ sợ cũng khó có thể đảm đương trọng trách. Cho nên
Doanh Chính đồng ý để Lý Do âm thầm hiệp trợ. Thế nhưng ở ngoài sáng,
phải là do Lưu Khám truy xét việc này, đồng thời phải nhanh chóng bắt
đầu.
Lý Thành chịu ủy nhiệm của Phù Tô phụ trách hiệp trợ Lưu Khám. Lúc truyền đạt xong ý chỉ của Thủy Hoàng Đế, y âm thầm quan sát
phản ứng của Lưu Khám.
Lưu Khám trầm ngâm trong chốc lát, trầm giọng nói:
- Nếu bệ hạ chiếu lệnh, Lưu Khám tất nhiên phụng chiếu… Vậy xin đợi ta
ba ngày, sắp xếp mọi việc bên này thỏa đáng, lập tức cùng ngươi đi quận
Tam Xuyên. Như vậy đi, ngươi trước nghỉ ngơi một chút, buổi tối ta bày
rượu đón gió tẩy trần cho ngươi.
Lý Thành cũng biết,Lưu Khám
là muốn đi bàn bạc với Ba Mạn, lập tức gật đầu, theo Thẩm Thực Kỳ đứng
dậy, đi sương phòng nghỉ ngơi.
Lưu Khám trở lại thư
phòng, nhóm người Ba Mạn đều vẫn còn ở đó. Vừa thấy Lưu Khám tiến vào,
mọi người liền bước lên phía trước hỏi. Mặt Lưu Khám âm trầm, đem mọi
chuyện nói lại một lần. Nhưng hắn hoàn toàn không rõ ràng lắm đến tột
cùng là nhiệm vụ gì, vì vậy cũng không nói tỉ mỉ.
- Bệ hạ tự mình hạ chiếu, sợ rằng việc cũng không nhỏ đi!
Ba Mạn không khỏi có chút lo lắng, đồng thời trong lòng sinh ra một
chút chua xót, bởi vì nàng biết, sợ là Lưu Khám rất nhanh sẽ lại phải
đi! Nghĩ lại, những việc đã phát sinh trong khoảng thời gian này giống
như một giấc mơ. Vốn tưởng rằng Lưu Khám tới, chuyện chung thân thân đại sự của mình có thể có một kết cục. Không nghĩ tới, tổ mẫu đột nhiên mất đi, Tần gia chia năm xẻ bảy. Nếu không có Lưu Khám bên cạnh nàng, Ba
Mạn thật không biết chính mình có thể chống đỡ được không. Có Lưu Khám
bên cạnh, mặc kệ là gặp phải phiền phức gì, Ba Mạn đều không cảm thấy lo lắng. Hiện nay Lưu Khám lập tức phải đi, Ba Mạn cảm giác như là mất đi
trái tim vậy.
Chỗ dựa vững chắc không có, người trong lòng cũng không có…
Tâm tư của Ba Mạn trở nên cực kỳ phức tạp. Không biết Lưu Khám đi lúc này, đến khi nào mới có thể đoàn tụ?
Lưu Khám nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mu bàn tay của Ba Mạn.
- Đến tột cùng là chuyện gì, hiện nay còn không biết… Kỳ thực, ta không lo lắng điều này. Hiện tại ta lo lắng chính là, nếu ta đi, một mình
nàng có thể chống đỡ không? Nàng vừa mới đứng vững ở Giang Dương, mặc dù có Kỳ ca, lão Tào giúp đỡ, nhưng ta vẫn lo lắng.
Thái độ của triều đình, ngày nào còn không rõ, ngày đó nàng còn không an toàn.
Nếu Tần Chỉ thực sự xuất chiêu, ta thực lo lắng nàng… Không bằng như
vậy đi! Lão Đường, ngươi tạm thời ở lại Giang Dương, phụ tá Mạn nhi, thế nào?
Trong lòng Ba Mạn bỗng nhiên cảm thấy ấm áp.
Đường Lệ gật đầu cười:
- Ta thật ra không sao cả, nếu như Mạn tiểu thư đồng ý, ta tất nhiên ở
lại tận tâm phụ tá. Về phần thái độ của triều đình sao… A Khám, chỉ sợ
ngươi trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường a… Theo ta nhìn thấy, thái
độ của triều đình vô cùng rõ ràng. Mạn tiểu thư đã biểu lộ tư thái, tin
tưởng bệ hạ cũng không phải không biết. Ta có thể khẳng định, quan tài
của Thanh lão đang trên đường tới Giang Dương.
Bệ hạ sở dĩ
điều ngươi rời đi, một mặt không hy vọng ngươi là một quan viên triều
đình nhúng tay quá nhiều vào chuyện ở Ba Thục; mặt khác, khó mà không có ý tứ trọng dụng ngươi… Theo ta phỏng đoán, đợi quan tài của Thanh lão
đến Giang Dương, sợ sẽ là ngày bệ hạ chỉnh đốn Tần gia. Mạn tiểu thư,
ngươi phải nhớ kỹ, nếu như quan tài thực sự đến Giang Dương, ngươi cái
gì cũng đừng nói, cái gì cũng đừng làm.
Chuyện làm ăn, tự có
Quán lão bọn họ để ý. Ngươi hãy tuyên bố với bên ngoài, muốn giữ đạo
hiếu với Thanh lão… Có triều đình giúp đỡ, Tần Chỉ cũng không thể quá
kiêu ngạo. Việc ngươi cần làm vô cùng giản đơn, đó chính là tận lực tiêu trừ lực ảnh hưởng của Thanh lão tại Ba Thục. Hiện nay chúng ta là
thương nhân, hơn nữa chúng ta cũng chỉ có thể là một thương nhân.
Khoái Triệt ở một bên, liên tục gật đầu, biểu thị tán thành.
Lưu Khám nở nụ cười:
- Nếu đúng như lão Đường nói, lấy sáng nuôi tối, thực sự là một lựa chọn tốt.
Ba Mạn thở dài một hơi nhìn Lưu Khám nói:
- Thế nhưng… huynh phải đi rồi!
Đường Lệ, Khoái Triệt nghe vậy, nhất thời có vẻ ngại ngùng. Hai người nhìn nhau, lặng yên đứng dậy, lặng yên rời khỏi phòng.
Cửa phòng đóng lại, Lưu Khám chăm chú nhìn phấn má lúm đồng tiền xinh
đẹp như hoa của Ba Mạn, nhất thời không biết nói cái gì mới tốt. Vốn
tưởng rằng sẽ là chuyện rất nhẹ nhàng, không nghĩ tới lại sinh ra nhiều
khúc triết như vậy. Lần này đi, không biết khi nào mới có thể gặp lại!
Trong lòng hình như có một ngọn lửa thiêu đốt…
Lưu Khám không kìm nén nổi liền đứng dậy, kéo tay Ba Mạn đi tới thư án, mở giấy đề bút, trầm ngâm trong chốc lát, vùi đầu múa bút thành văn.
Lúc đầu Ba Mạn có chút không rõ, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh Lưu Khám,
nhìn hắn cúi đầu viết. Nhưng rồi thân thể mềm mại của nàng đột nhiên run run, đôi mắt trong sáng lóe ra một loại thê lương, môi đỏ khẽ mở, nàng
chậm rãi ngâm nga…
"Ngã dục dữ quân tương tri, trường mệnh vô tuyệt suy.
Sơn vô lăng, giang thủy vi kiệt.
Đông lôi chấn chấn, hạ vũ tuyết.
Thiên địa hợp, nãi cảm dữ quân tuyệt."
(Bài thơ: Thượng da của Khuyết Danh)
Trong lòng nàng có biết bao khổ tâm nháy mắt đều tan biến, còn lại chỉ
có ngọt ngào vô tận. Ba Mạn lẳng lặng nhìn những dòng chữ như rồng bay
phượng múa, hai hàng lệ không tiếng động rơi xuống…
- Có bài thơ này, Mạn dù chết cũng không tiếc!