Quan hệ của Tần Mạn và Lưu Khám, Tần gia ngoại trừ Tần Thanh, người biết rõ cũng không nhiều. Ngay cả huynh đệ Tần Chỉ cũng chỉ biết đại khái.
Thậm chí ngay cả tên của Lưu Khám bọn họ đều không biết, chỉ biết người
này là Đô úy Tứ Thủy, võ quan triều đình. Đây là một chức quan mới lập
chưa được hai năm. Quyền lợi chức trách của chức quan này, huynh đệ Tần
Chỉ cũng không biết rõ ràng. Hơn nữa trong mắt bọn họ, Lưu Khám chỉ là
một tiểu nhân vật không quan trọng gì. Nhưng ai có thể nghĩ tới, tiểu
nhân vật này cũng dám sử dụng quân binh tại Ba Thục?
Lời của
Khoái Triệt hư hư thực thực làm cho mọi tất cả mọi người sinh ra một nỗi sợ hãi không hiểu nổi. Người nào thông minh sẽ cảm thấy được, Ba Thục
sẽ không còn thái bình nữa. Lúc Tần Thanh chết đi, Ba Thục cũng không
cách nào có được hình dạng trước đây. Ba Thục, là Ba Thục của Đại Tần,
mà không phải là Ba Thục của người Ba… muốn sinh tồn phải biết rõ đạo lý này.
Giang Dương lại khôi phục sự yên ổn của ngày trước.
Giống như chưa từng phát sinh chuyện gì. Nhưng những người Ba sinh sống
quanh Giang Dương lại biết rất rõ, hơn mười ngày trước, huyện Giang
Dương xuất động binh mã, trong vòng hai ngày huyết tẩy tám tòa trại lớn, giết chết hơn sáu nghìn người. Đại thủ lĩnh Ba Hộ của người Ba Thiển
Khâu Khoan Cốc bị Huyện trưởng Giang Dương tróc nã, rất nhanh bị mang đi xử trảm. Số đầu rơi máu chảy trên cửa thành Giang Dương dường như muốn
nói cho người Ba tại Ba Thục, những ngày Tần gia chấp chưởng Ba Thục đã
không còn nữa. Cùng lúc đó, Tần Mạn cũng chính thức tuyên bố thoát ly
khỏi Tần gia.
Khôi phục lại tên của tổ mẫu Tần Thanh năm xưa, lấy Ba làm họ, đổi tên là Ba Thanh. Còn Ba Mạn sau khi đổi tên đã làm
đại diện của Đỗ Lăng thương hành cùng ba bộ tám mươi chín trại người Ba
thổ trứ liên thủ thành lập một thương đội khổng lồ. Những đặc sản trong
thâm sơn rừng già Ba Thục trước đây, thông qua thương đội người Ba, đem
rất nhiều hàng hóa từ Giang Thủy vận chuyển tới vùng Trung Nguyên, đồng
thời hàng hóa vùng Trung Nguyên cũng được vận chuyển vào Ba Thục. Chỉ
trong chốc lát, thanh thế vô cùng lớn.
Những người Ba cao
tuổi, từ những việc làm của Ba Mạn cũng nhìn ra được manh mối. Ba gia
năm đó cũng chỉ là một phú thương thuần túy. Nếu không xuất hiện một
người như Ba Thanh (sau là Tần Thanh), Ba gia cũng không có khả năng nắm trong tay Ba Thục. Hiện nay Ba Mạn chỉ là đem trở về quỹ tích vốn có…
Kỳ thực, như vậy rất tốt! Mặc kệ Tần gia lớn mạnh như thế nào, đó là Tần gia của Đại Tần, mà Ba Mạn hiện nay, chính là Ba Mạn của người Ba, điều này khiến rất nhiều người Ba sinh ra hảo cảm đối với Ba Mạn.
Về phần Tần Chỉ ở Giang Dương lại cảm thấy một loại nguy cơ không rõ.
Trong một tháng, Quận thủ Ba Quận phụng chỉ quay lại Hàm Dương, cùng
ngày, tân Quận thủ nhậm chức mang thánh chỉ đến Giang Châu.
Tiếp theo, vị Quận thủ này lại phát ra một loạt chiếu lệnh, bảy huyện Ba quận, trừ Giang Dương ra còn lại sáu huyện thành, từ Huyện trưởng cho
tới Trưởng lại đều bị thay đổi mới hoàn toàn. Thế lực Tần gia khổ tâm
kinh doanh trong hơn mười năm, trong lúc đó biến mất. Ngay cả Tần Mông
cũng không ngoại lệ! Theo chiếu lệnh Hàm Dương, Thủy Hoàng Đế cho Tần
Mông hai lựa chọn: nhập đại doanh Lam Điền hoặc giải giáp về quê, trở
thành một người bình dân.
Đương nhiên là Thủy Hoàng Đế cũng
không phải là không có bồi thường. Trên chiếu lệnh nói vô cùng rõ ràng:
nếu như Tần Mông làm một bình dân, sẽ được hưởng đãi ngộ của Đại phu.
Đồng thời, bảy ngày để tang của Tần Thanh cũng đã qua đi, quan tài được long trọng đưa về Ba quận, nhưng cụ thể do ai tới đón thì không nói rõ.
Tần Mông lựa chọn từ chức, quay về Giang Dương hiệp trợ huynh trưởng Tần Chỉ.
Hai mươi ngày ngắn ngủi, nhanh như chớp Hàm Dương đã thay đổi quan lại
của toàn bộ hai quận Ba Thục, mười ba huyện thành, biểu hiện quyết tâm
thu hồi quyền khống chế Ba Thục của Thủy Hoàng Đế. Tần Chỉ cũng không
phải là kẻ ngu si, đến lúc này rồi, y có thể nào lại không nhìn ra đầu
mối trong đó?
Tần Mạn quay về họ tổ, tách ra khỏi Tần gia, tự lập hệ thống. Mà Tần Chỉ thì không thể. Mặc dù y cũng muốn quay về họ
tổ, nhưng nguyên lão trong tộc sao có thể đồng ý. Ban đầu, để leo lên vị trí gia chủ, y đã ưng thuận với các nguyên lão một số hứa hẹn, mà nay
tình hình đại biến, những hứa hẹn ngày trước không cách nào hoàn thành. Y đang phải đối mặt với chất vấn của các tộc lão.
Chính là
nghĩ đến Tần Mạn, hiện tại là Ba Mạn, không thể nghi ngờ Tần Chỉ vẫn còn chiếm ưu thế rất lớn. Tần Thanh để lại phần di sản khổng lồ, cùng với
sự ảnh hưởng rấtlớn đối với người Ba. Mà Ba Mạn hiện nay giới hạn ở mỗi
Giang Dương mà thôi, phạm vi thế lực còn xa mới so sánh được với Tần
Chỉ. Chỗ duy nhất Ba Mạn chiếm ưu thế, chính là phía sau nàng có quan
phủ Giang Dương ủng hộ. Mà Tần Chỉ, tuy có tài sản thật lớn, thế nhưng
với quan phủ hiện nay, cũng không có cách nào giống như trước…
Đồng thời sự bất mãn của các tộc lão cũng làm cho Tần Chỉ không rảnh
xuất thủ đi đối phó với tổ chức thương đội người Ba vừa mới thành lập ở
Giang Dương.
- Đường tiên sinh quả nhiên là mưu tính sâu xa, mỗi hành động của triều đình, đều trong dự liệu của tiên sinh.
Ba Mạn có chút cảm phục nói:
- Lần này nếu không có tiên sinh tỉ mỉ vạch kế hoạch, Mạn tuyệt đốii không có khả năng đứng vững gót chân tại Giang Dương!
Lưu Khám khoác một kiện đại bào, nghiêng dựa vào cạnh bàn, mặt tươi cười.
Thẩm Thực Kỳ vỗ vai Đường Lệ thật mạnh:
- Lão Đường, đi ra ngoài du lịch vài năm, tâm tư so với lúc ở Huyện Bái càng kín đáo hơn!
Chẳng lẽ đi du ngoạn một phen, lại có tác dụng lớn như thế này sao? Nếu thật là như thế, ngày nào đó ta cũng muốn đi du ngoạn một chút, được
thêm kiến thức.
Khuôn mặt Đường Lệ đỏ bừng:
- Đây cũng không phải đều là công lao của ta, nếu không có lão Khoái hiệp trợ, sợ
rằng sự tình cũng sẽ không thuận lợi như vậy.
Khoái Triệt vân vê râu, cười mà không đáp.
- Mạn nhi đừng vội vui mừng trước!
Lưu Khám trầm mặc một lát, đột nhiên mở miệng nói:
- Hiện nay chúng ta cũng chỉ mới có nơi sống yên ổn, nếu nói là không
cần lo lắng thì vẫn quá sớm. Tần Chỉ hiện nay vẫn chưa ra tay đối phó
với chúng ta… Tất cả cơ nghiệp của Thanh lão trước đây, đều nằm trong
tay Tần Chỉ. Chờ khi y ổn định, tất nhiên sẽ bắt tay vào tiến hành phản
kích đối phó với chúng ta. Đỗ Lăng thương hành cũng vậy, thương hộ người Ba cũng thế, đều vẫn còn nhỏ yếu, không đủ để đối mặt với sự phản công
của Tần Chỉ. Hơn nữa người Ba Giang Dương tuy rằng tạm thời ổn định,
nhưng thực sự quy phục chúng ta cũng chỉ có một chi người Ba của đại thủ lĩnh Ba Lực vùng Duyên Giang mà thôi. Muốn chân chính đứng vững, then
chốt chính là thái độ phía Hàm Dương. Quan tài của Thanh lão đã về Thục
sẽ giao cho ai? Chuyện này là rất quan trọng. Ai có thể có được quan tài của Thanh lão chẳng khác nào chiếm được sự đồng ý của triều đình. Chỉ
tiếc về mặt này, chúng ta ai cũng vô lực. Không biết bệ hạ quyết định
như thế nào?
Không khí trong phòng lập tức trở nên nặng chĩu.
Đúng vậy, ngày nào Hàm Dương còn chưa tỏ thái độ, ngày đó Giang Dương
vẫn chưa yên ổn. Loại cảm giác này, buồn bực như bị giày vò, thực sự là
rất khó chịu!
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Tào Vô Thương chạy ào vào trong phòng:
- A Khám, bên ngoài có một người nói là cố nhân của ngươi, có chuyện vô cùng quan trọng muốn trao đổi với ngươi.
- Cố nhân?
Lại là cố nhân?
Lưu Khám ngạc nhiên ngẩng đầu.
Ba Thục này là lần đầu tiên ta tới, những người quen thì đều ở trong này, từ đâu lại nhảy ra một cố nhân rồi?
- Y có nói tên hay không?
Tào Vô Thương lắc đầu:
- Thật ra ta có hỏi, nhưng y không chịu nói… A, nghe giọng giống Lão Tần, nhưng ta nghe không ra cụ thể là ở địa phương nào.
Khẩu âm Lão Tần?
Lưu Khám khẽ nhíu mày nhìn sang Đường Lệ và Khoái Triệt đã thấy hai
người rất nhanh nhìn nhau, hướng phía hắn nhẹ nhàng gật đầu.
Thật đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến a!
- Cho mời!
Lưu Khám vội vã đứng dậy, sau đó nói với nhóm người Ba Mạn:
- Các ngươi trước tránh đi một chút… Kỳ ca cùng ta đi nghênh tiếp là đủ rồi.
Nếu như người đến là sứ giả triều đình, như vậy Thẩm Thực Kỳ làm Huyện trưởng Giang Dương tất nhiên là cần ra mặt.
Hai người cất bước ra khỏi phòng, đi thẳng đến phòng khách phủ nha. Từ
xa, chỉ thấy một thanh niên đứng ở đình thượng. Lưu Khám vừa thấy người
này, không khỏi thấy kinh hãi, vội vã nhanh bước, ở cửa phòng khách đã
kêu lên:
- Lý đại ca, sao ngươi lại ở đây?
Thanh niên này chính là Tư Mã trong ấn tượng lúc Lưu Khám còn ở Bắc Cương, cháu danh tướng Lý Tín của nước Tần – Lý Thành!
Lý Thành hiện nay đang dưới trướng thái tử Doanh Phù Tô, từ khi chia
tay Lưu Khám ở Bắc Cương, hai người cũng từng gặp lại một lần hồi đầu
năm ngoái. Lúc đó Lý Thành là tặng ngựa cho Lưu Khám, cũng không nghĩ
lại gặp lúc Trình Mạc phát minh ra giấy. Về sau gã nhanh chóng rời khỏi
Lâu Thương, thoáng cái đã qua một năm, Lưu Khám cũng không nghĩ đến, lại có thể gặp lại Lý Thành ở Ba Sơn Thục Thủy này.
- Sao vậy? Ta không thể tới sao?
Lý Thành mỉm cười, tiến lên hai bước, ôm Lưu Khám một cái thật chặt:
- Ngươi Lão Bi này, một năm không gặp, hình như lại vạm vỡ hơn rồi!
Thẩm Thực Kỳ hiểu chuyện, lập tức lui lại phía sau, đứng ở cửa.
Hàn huyên cùng Lý Thành xong, Lưu Khám mới giới thiệu với Thẩm Thực Kỳ
thân phận của Lý Thành. Lúc nghe được Lý Thành là hậu nhân của danh
tướng của Lý Tín, Thẩm Thực Kỳ cũng không khỏi cảm thấy kính nể. Tuy nói Lý Tín thất bại khi chinh phạt Sở, nhưng tài năng và bản lĩn thì không
ai là khâm phục và ngưỡng mộ. Chính là, thắng bại là chuyện bình thường
của binh gia… trên đời vốn là không có tướng quân nào luôn thắng, hơn
nữa Lý gia ở Lũng Tây chính là đại tộc của nước Tần.
Sau khi ba người chào hỏi xong, Lưu Khám mời Lý Thành ngồi ghế trên.
Tuy nói rằng chức quan của Lý Thành không lớn bằng hắn, nhưng Lưu Khám
biết, Lý Thành đột nhiên xuất hiện tại Giang Dương, nhất định là có
nguyên nhân khác.
Thủy Hoàng Đế thiết lập quận Ngũ Nguyên tại Hà Nam, hiện nay là lúc đang trăm công nghìn việc. Nếu không có nguyên
do đặc thù, sao có khả năng đến Giang Dương? Về phần nguyên do này, Lưu
Khám và Thẩm Thực Kỳ cũng đã đoán ra được một chút đại khái, chỉ là phải đợi chính miệng Lý Thành chứng thực thôi.
- A Khám, đại công tử rất không vui.
Lý Thành mở miệng một câu làm Lưu Khám lại càng hoảng sợ.
Đại công tử chính là Doanh Phù Tô, vì sao y lại mất hứng? Hơn nữa Doanh Phù Tô mất hứng, thì cũng có liên quan gì đến mình?
Lý Thành nói:
- Đại công tử cho ngươi đóng ở Tứ Hồng, kết quả ngươi nhậm chức chẳng
bao lâu thì lại bỏ chạy tới Giang Dương. Hơn nữa vừa đi đi liền hơn trăm ngày, thật sự là không thể tha thứ. Lần này ta đến Thục, đại công tử
đặc biệt dặn dò, bảo ta phải chuyển cáo ngươi… Ngươi phải lập tức quay
về Lâu Thương.
- A?
- Việc ở Ba Thục, tự có triều đình đứng ra giải quyết, ngươi không được lại nhúng tay can thiệp.
Vốn là bệ hạ vô cùng tức giận, còn chuẩn bị bắt ngươi về Hàm Dương. Sau đó chính Đại công tử đứng ra cầu tình, bệ hạ mới cải biến chủ ý. Nhưng
bệ hạ có một nhiệm vụ giao cho ngươi… Cụ thể nội dung, do Quận thủ quận
Tam Xuyên nói cho ngươi biết.
Trong vòng ba ngày ngươi phảitheo ta khởi hành, không được chậm trễ.
Lưu Khám như đang nằm mơ!
Đang yên đang lành, sao Thủy Hoàng Đế đột nhiên ra một chiếu lệnh như thế?
Nhiệm vụ?
Lại sẽ là nhiệm vụ gì có thể làm cho Thủy Hoàng Đế đích thân hỏi đến?
Nhưng Lưu Khám biết rất rõ, có thể làm cho Thủy Hoàng Đế đích thân giao
nhiệm vụ, nhất định không phải là chuyện đùa. Nhưng loại nhiệm vụ này
sao lại rơi trên đầu mình? Lẽ nào nói ở phương diện này có điều gì khuất tất?
Trong khoảnh khắc, Lưu Khám lâm vào trầm tư…