Nói đến đây, Tần Thanh giơ tay vuốt ve mái tóc đen nhánh của Tần Mạn.
- Ta không lo lắng những thứ khác, lo lắng duy nhất chính là con,
còn có vùng sông núi Ba Thục xinh đẹp tuyệt trần này. Hôm nay Tần gia phong quang vô cùng, nhưng đấy là do bà nội đổi lấy cho Tần gia; ta sống một ngày, Tần gia có thể phong quang một ngày, nhưng nếu có một
ngày ta không tại thế nữa, ta lo lắng... Mạn Nhi, biết tại sao bà
nội phải đem con đến quận Đông Hải không? Tần gia nhiều người, thế
nhưng mà người có thể kế thừa ta, cũng chỉ có con mà thôi. Nhưng bởi
còn lại là một nữ hài tử, cho nên ta cần tạo ra một cái cục diện cho
con, từ đó có thể thuận lý thành chương mà tiếp nhận.
Vị trí gia chủ cái này, có thể không dễ dàng ngồi vững vàng. Con nhất định phải có được thành công đủ đến chấn nhiếp những người kia. Kỳ
thật, ta vốn đã vì con suy nghĩ kỹ một con đường mà không cần phiền
toái như thế. Ta vốn muốn gả con cho Phù Tô. Thế nhưng mà...
Như vậy cũng tốt, chúng ta cùng Đại Tần quan hệ thật sự là quá mật
thiết. Ngày nay bệ hạ bảo thủ, say mê tìm kiếm Thần Tiên chi thuật,
bị những tên kia lừa đảo đầu độc, thậm chí còn tạo ra khoảng cách với trọng thần trong triều. Thiên Cơ (ý trời) hỗn loạn, Thiên Cơ hỗn
loạn... Có thể từ bỏ, cũng không phải là chuyện xấu.
Tần Mạn lần đầu tiên nghe Tần Thanh thổ lộ hết như thế, không khỏi trở nên kinh hoảng.
- Được rồi, có chuyện gì, thì nói đi.
Tần Thanh đột nhiên chuyển chủ đề, cười ha hả nhìn Tần Mạn,
- Kỳ thật sau khi con trở lại, ta đã biết con muốn điều gì. Như thế
nào, cái tên kia lại có trò gian trá gì sao? Ha ha, chính xác ra thì
hắn cũng hoàn toàn không tệ, trong thời gian ngắn như vậy mà lại có thể thăng liền ba tước. Có hắn tại Tứ Thủy, con cũng có thể nhanh chóng
đứng vững chân hơn. Chỉ là, một khi Thiên Cơ đại loạn, phong quang của
hắn ngày hôm nay, cũng sẽ biến thành thứ phiền toái nhất... phải
hết sức cẩn thận mới được.
Sắc mặt Tần Mạn hơi đổi.
Do dự một chút rồi nàng quay người ngoắc tay ý bảo Thẩm Thực Kỳ đi
tới. Thẩm Thực Kỳ tay nâng một cái bao, đi tới đưa tới trước mặt Tần
Mạn, sau đó lập tức lui sang một bên, yên lặng quan sát hai bà cháu
nói chuyện.
Thẩm Thực Kỳ có ánh mắt hơn người, hơn nữa
lại cùng bọn Tào Tham, Đường Lệ ở chung lâu rồi, cũng đã học được rất
nhiều thứ. Từ khi hắn nhậm chức đến nay, hắn luôn hoàng thành
nhiệm vụ cực kì xuất sắc. Đặc biệt là xưởng sản xuất rượu nhanh
chóng được thành lập, hơn nữa còn bắt đầu sản xuất, khiến cho rượu
Đỗ Lăng chẳng những không xuất hiện tình trang bán hết hàng trên thị
trường, trái lại sản lượng càng tăng lên rất nhiều. Ba Thục cất rượu,
từ xưa thì đã có nghề, thậm chí cách thức sản xuất so với quy
trình ở Trung Nguyên còn hoàn thiện hơn nhiều. Về vấn đề nhân công thì Thẩm Thực Kỳ không cần lo lắng. Nơi này có đầy đủ thợ thủ công.
Tần Thanh còn đưa tới Thục quận ba mươi danh sư chế tạo rượu nổi tiếng, khiến cho kỹ thuật của sản xuất rươu càng ngày càng nâng cao. Dựa
vào thanh danh lâu năm của rượu Đỗ Lăng, khiến cho Giang Dương phát
triển với tốc độ cực kì nhanh chóng.
Gần một năm trôi qua, nhân khẩu của Giang Dương hiện đã tăng vọt lên đến hơn bốn
nghìn hộ. Sức phát triển thậm chí so với Lâu Thương còn nhanh hơn
nhiều. Tần Thanh có huyết thống người Ba Thục, dựa vào mối quan hệ
này, Thẩm Thực Kỳ lại kết giao với thổ dân địa phương, khiến cho Giang Dương phát triển cũng kì nhanh chóng, không những vậy sự phát
triển này hết sức ổn định và bền vững. Hơn nữa, Thẩm Thực Kỳ còn
lấy được rất nhiều phương thức cất rượu dân gian của thổ dân nơi đây, khiến cho rượu Đỗ Lăng lâu năm có nhiều chủng loại hơn, tăng đến hai
mươi ba loại. Việc làm ăn ngày càng náo nhiệt, nếu không với tính cảm
quê cha đất tổ, sao có thể di chuyển gia điình đến đây?
Thấy Thẩm Thực Kỳ hiểu chuyện lui sang một bên, Tần Thanh nở một nụ
cười thoả mãn. Tần Mạn mở cái bao ra, bên trong là một hộp gỗ làm
bằng gỗ nhãn hương. Mở hộp gỗ ra, Tần Mạn từ bên trong lấy ra một chồng tràn giấy tràn ngập thể chữ lệ, lại từ trong hộp lấy ra một bộ đồ
đồng. Đổ có hai chiếc bút lông.
Bút lông, từ xưa đã có.
Nhưng là đời Tần không hay dùng bút lông, phần lớn là phân ký trám
mực. Đầu bút rất cứng, mực nước nhiều hơn, sẽ tích tụ lại, làm hỏng vải vóc gấm tơ lụa; mực nước ít đi, sẽ trở nên rất khó khăn để
viết. Đến cả truyền thuyết Mông Điềm tạo bút, cũng vẫn chưa xuất
hiện. Ít nhất Lưu Khám tại Bắc Cương phát hiện Mông Điềm cũng là dùng
loại bút đầu lông cứng này để viết chữ. Kiếp trước Lưu Khám học thức
không kém, đối với phương pháp chế tác bút lông cũng hiểu rõ ít nhiều. Chỉ là trước kia bởi vì giấy chưa xuất hiện, Lưu Khám cũng không nghĩ
mà thôi.
Sau khi Trình Mạc tạo ra được giấy, Lưu Khám
lập tức liên tưởng đến văn phòng tứ bảo bút mực giấy nghiên. Mực cùng
nghiên mực, Lưu Khám cũng không phải hiểu là rất rõ, vì vậy cũng chỉ
làm ra hai chiếc bút lông, trải qua ba mươi ngày chế tạo, rốt cục
cũng đạt yêu cầu của hắn.
- Đây là chữ gì?
Tần Thanh đang xem giấy bút, sửng sốt một chút. Đợi bà nhìn rõ ràng trên mặt giấy ghi đầy chữ thể chữ lệ, càng nhịn không được kinh ngạc
hỏi.
Đại Tần dùng chữ triện làm chủ. Đại triện cũng tốt, chữ tiểu triện cũng được, lúc biết cực kì phiền toái, hơn nữa cũng
không dễ dàng phân biệt. Ít nhất với người dân bình thường mà nói, có một độ khó nhất định. Thế nhưng thể chữ lệ lại không giống vậy. Trên
cơ sở chữ triện, đã tiến hành một ít cải biến, khiến cho văn tự trở nên
dễ dàng phân biệt, cách viết cũng thuận tiện hơn rất nhiều. Đại Tần
thống nhất văn tự, đã hơn sáu năm rồi. Nhưng là hiệu quả mở rộng cũng
không khá lắm. Nguyên nhân chủ yếu chính là do kết cấu phức tạp của
chữ triện. Những người như Tần Thanh sao không rõ điều này? Khi nhìn thấy thể chữ lệ về này, lập tức sẽ hiểu được sự diệu dụng trong đó.
Chữ triện, chỉ phù hợp với phương diện công văn cần văn tự chuyên
dụng, còn thể chữ lệ tức thì có thể nhanh hơn trở thành văn tự được lưu truyền rộng rãi trong dân chúng... Bà vuốt nhẹ lên giấy Trình
công, lại lấy hai chiếc bút lông nghịch một lát, đột nhiên ngẩng
đầu, nhìn về phía Tần Mạn.
- Đây là...
-
Bà nội, giấy cùng chữ viết này đều xuất từ người phụ tá của Lưu Đô
Úy... Chính là người trước kia từng ở tại Cù Nhẫn làm quan coi ngục - Trình Mạc.
Trình Mạc?
Tần Thanh đối với người này cũng có ấn tượng. Cù Nhẫn là huyện thuộc Ba Quận, với tư cách
“hoàng đế thổ địa” ở Ba Thục, Tần Thanh đối với những người làm
việc dưới trướng, hoặc nhiều hoặc ít đều đã có nắm rõ họ. Chỉ là
trước nay bà không thích nhúng tay vào việc của người khác, cho nên đối với sự tình của Trình Mạc, cũng chỉ là nghe qua mà thôi. Hơn
nữa, lúc ấy Trình Mạc cũng chỉ là một tiểu nhân vật, cũng không có bao nhiêu danh khí. Tần Thanh mặc dù biết người này, nhưng là cũng không
quá chú ý đối với Trình Mạc.
Bà nghe vậy thì không khỏi thở dài một tiếng.
- Không nghĩ tới, ở trong Ba Quận từng có như thế nhân vật, thật sự đáng tiếc!
Vào lúc bà nói lời nói này, tay có chút run rẩy. Giấy bút xuất hiện, đã khiến cho Tần Thanh biết rõ ý nghĩa đằng sau nó.
Tâm tư của tiểu tử tên Lưu gia này cũng thật sự rất lớn. Giấy bút
xuất hiện, sẽ tạo phúc cho người đọc sách trong thiên hạ. Nếu như mở
rộng ra cho mọi người, hắn nhất định có thể thu phục được nhân
tâm của người đọc sách trong thiên hạ. Đây cũng không phải là chuyện
nhỏ! Suy nghĩ kĩ một chút, thì nếu như Lưu Khám tương lai thật sự
muốn tạo phản, như vậy dựa vào việc hắn phát minh ra giấy bút, cũng
đủ để cho sáu phần người đọc sách trong thiên, chen chúc tới dưới
trướng của hắn.
Đột nhiên nở một nụ cười! Tần Thanh hỏi:
- Thế nhưng Lưu Đô Úy muốn con nhờ ta ra mặt, đem giấy bút cùng thể chữ lệ này trình lên cho bệ hạ sao?
Việc này xác thực không phải một việc Lưu Khám có thể tự mình ra
mặt. Nguyên nhân vô cùng đơn giản, trong triều đình có nhiều người
cùng biết chuyện này, Tần Thanh có thể cẩn thận suy nghĩ sự tình,
chưa chừng người khác cũng có thể suy nghĩ thấu đáo như thế. Chớ đừng nói chi là người khôn khéo có thể thống nhất thiên hạ như Thủy hoàng đế. Do đó mới cần phải nhờ người mà Thủy hoàng đế cực kì tín
nhiệm ra mặt, lúc ấy mới có thể bảo hộ được cho Lưu Khám, mặt
khác cũng sẽ không khiến Thủy hoàng đế sinh ra hoài nghi. Mà người
thích hợp để làm chuyện này, Lưu Khám đã cân nhắc thật lâu, cũng chỉ có Tần Thanh.
Tiểu tử này, cũng không vì công lao của
mình, mà quên hết tất cả à nha... Trong lúc vô tình, Tần Thanh lại xem trọng Lưu Khám thêm vài phần.
Tần Mạn cũng không trả lời, nhưng nét mặt của nàng đã bán đứng tâm tư của nàng.
Tần Thanh nhắm mắt lại, trầm ngâm sau nửa ngày, mới đột nhiên mở to mắt nói:
- Mạn Nhi, con lập tức phái người đi Lâu Thương, nói cho Lưu Khám
biết, ta có thể ra mặt thay hắn, nhưng hắn nhất định phải đáp ứng ta
một việc!
Tần Mạn nghe vậy, vội vàng hỏi:
- Chuyện gì?
Tần Thanh mỉm cười vuốt vuốt mái tóc Tần Mạn, nói:
- Con không cần quản việc này... Nói với Lưu Khám, lập tức đến Ba
Quận gặp ta. Chuyện kia, ta phải nói rõ ràng với hắn. Nếu như hắn đáp ứng, mọi sự đều thuận lợi; nếu như hắn không đáp ứng, ta tuyệt sẽ
không ra mặt.
Tần Mạn khẽ giật mình, ngưng mắt nhìn Tần Thanh nửa ngày. Đột nhiên, nàng như nghĩ tới chuyện gì, đôi má lúm đồng tiền
thoáng cái đã đỏ bừng, khẽ cúi đầu xuống, nhưng trong lòng lại cảm
thấy ngọt ngào.