Hai tháng đi qua, Lưu Khám nhanh chóng quên mất chuyện này rồi, cũng
không biết rằng Trình Mạc đã thành công trong việc nâng cao chất
lượng. Lý Thành có chút mơ hồ nhìn dáng vẻ cực kì cao hứng bừng
bừng đến nỗi hoa chân múa tay, sung sướng điên cuồng của Tư Mã Hỉ, nhịn không được hỏi Lưu Khám:
- Đô Úy, là cái gì thành công vậy?
- À, Thành với Tư Mã đi theo ta, cho các ngươi xem một thứ tốt!
Lưu Khám kéo tay Lý Thành, sải bước chạy ra khỏi đại sảnh phủ nha.
Xuyên qua lối đi nhỏ, hai người đi thẳng đến chỗ ở của Trình Mạc. Xa xa đã thấy Trần Bình, Tào Tham, còn có Lữ Văn, Trần Nghĩa đang vội vàng
đi đến. Những người này cũng biết Trình Mạc đang làm gì, đồng thời Lữ
Văn Hòa và Trần Nghĩa, cũng vô cùng nhạy cảm nhận thấy nơi này chứa
những đồ nghề thật lớn.
Khi thấy Lưu Khám đến, Lữ Văn lập tức cản đường hắn.
- A Khám, cái khác ta cũng không nói làm gì, nhưng vật này phải
để ta làm kinh doanh, ngươi không thể lại để cho người khác nhúng tay
vào.
Trần Nghĩa nghe xong có chút không vui,
-
Lão Lữ, chuyện không thể nói như vậy được. Thứ này có lẽ sẽ do hai nhà ta cùng nhau kinh doanh. Ngươi sao có thể nào độc chiếm một mình
được đây?
Đừng nhìn Trần Nghĩa có chút chân chất mà
nghĩ lầm, thật ra người này lại hết sức tinh tường. Cũng khó trách,
tất cả các quận Sơn Đông Bắc Địa, chính là đất Tam Tấn năm đó, có
không ít người cuối cùng đều lựa chọn chạy theo con đường thương nhân
này. Lữ Văn có thể nhìn ra được mấu chốt buôn bán, Trần Nghĩa đương
nhiên cũng không có khả năng không nhìn ra được. Khi nghe thấy Lữ Văn
muốn độc bá chuyện làm ăn, Trần Nghĩa lập tức không vui chút nào.
Lưu Khám cười nói:
- Các ngươi trước tiên không nên gấp gáp, ta vào xem cái đã, còn
chưa biết Trình lão lúc này có thật sự thành hay không mà.
Nói xong, Lưu Khám mang người đi vào trong. Trong sân, có một mùi vị
cực kỳ gay mũi tràn ngập trên không trung. Hàn Tín đứng ở trước cửa
thư phòng, trông thấy Lưu Khám tới, liền bước lên phía trước hành lễ.
Sau khi phát hiện được Hàn Tín, Lưu Khám ngay lập tức thu dụng gã
làm thư tá của mình. Tuy thế, Lưu Khám cũng không phải là muốn làm
thầy giáo của Hàn Tín, bởi vì bản thân Hàn Tín đã có tiếng là học
rộng biết nhiều. Nên Lưu Khám sắp đặt vô cùng đơn giản, dẫn gã tới
chỗ ở của Trình Mạc, ném cho gã một cuốn Tôn Tử binh pháp. Đi theo
Trình Mạc, gã có thể củng cố học thức và tiến thêm một bước.
Đồng thời Hàn Tín cũng tìm thấy hứng thú của mình, học tập binh
pháp. Một bộ Tôn Tử binh pháp, có thể nói bác đại tinh thâm. Mặc dù là
mấy ngàn năm về sau, cũng không có ai dám nói là hoàn toàn có thể
nghiên cứu thấu triệt. Những bộ binh pháp xuất hiện sau này, có thể
nói đều chịu sự ảnh hưởng của Tôn Tử binh pháp.
Ý
của Lưu Khám là để cho Hàn Tín tự tìm ra cách lý giải chính mình,
toàn tâm toàn lực nghiên cứu. Mà Trình Mạc có thể dạy cho gã một
ít học vấn cơ sở...
Hàn Tín cũng hiểu rõ ý tứ của
Lưu Khám cùng với Tư Mã Hỉ hai người cả ngày đứng ở bên người Trình
Mạc, có thể nói là một tấc cũng không rời. Trình Mạc vốn có ba một học
trò. Đại đồ đệ Vương Tín, trên căn bản là có thể bỏ qua. Vương Tín
không có chút hứng thú nào đối với học thức, nếu cưỡng cầu cậu,
thì không bằng tùy ý cậu phát triển. Nhị đồ đệ Tư Mã Hỉ, ngược lại
học tập rất tốt, cũng coi như là niềm vui của Trình Mạc. Đồ đệ thứ ba là Thích Cơ hiện đang ở lại bên cạnh Khám phu nhân, đi theo Khám
phu nhân để học chữ nghĩa. Hiện tại lại có thêm Hàn Tín, tuy biết rõ hứng thú của Hàn Tín cũng không giống với lão, nhưng do Lưu Khám
đã phân phó, Trình Mạc vẫn tận tâm tận lực dạy bảo Hàn Tín.
Trên thư án trong thư phòng bầy đặt song song lần lượt từng tờ giấy màu
sắc trắng như tuyết, sáng bóng, gần cùng loại với giấy Tuyên Thành ở
đời sau, nhưng không hề nghi ngờ nữa, so với giấy chất lượng Tuyên
Thành, còn có khoảng cách rất lớn. Dưới thư án, còn bầy đặt một chồng
giấy vàng, cực kì thô ráp. Trình Mạc đang ngồi trên thư án đối diện
với trang giấy, khi thì gật đầu, khi thì lắc đầu. Thậm chí ngay cả Lưu Khám đi tới, Trình Mạc cũng không phát hiện ra. Đến khi Tư Mã Hỉ đẩy
lão một phát, lúc này Trình Mạc mới kịp phản ứng, vội vàng đứng dậy hành lễ với Lưu Khám.
- Theo như lời Đô Úy, tiểu lão nhân
đã sưu tập một ít vỏ cây nhãn cổ, sau đó lại tiến hành thí nghiệm vô
số lần, cuối cùng cũng làm ra được những trang giấy trước mắt này.
Hơn nữa, tiểu lão nhân căn cứ thời gian dài ngắn khi nguyên liệu lên
men, cũng đã thử làm phép so sánh. Mời Đô Úy xem, cái này là một
tấm làm trong ba mươi ngày, thông qua phương thức lên men tự nhiên,
sau đó chế tác thành bột giấy. Còn tấm này làm trong thời gian
tương đối dài hơn một chút, ước chừng khoảng năm mươi đến sáu mươi
ngày, rồi sau đó tạo ra được trang giấy này, rõ ràng là nếu so với
trước kia thì tốt hơn.
Lưu Khám tiếp nhận hai trang giấy
từ trong tay Trình Mạc, lẳng lặng quan sát. Mà hai người Lữ Văn và
Trần Nghĩa kia thì ngồi xổm trước một chồng giấy vàng lật xem, đều lộ ra vẻ vô cùng hưng phấn.
Mà Tào Tham cùng Trần Bình
thì lại không nói một lời, nhẹ nhàng gật đầu. Không hề cần đoán cũng biết, đối với Trần Bình cùng Tào Tham mà nói, họ càng coi trọng tình thực dụng của mấy trang giấy này.
- A Khám, ngươi định tiêu thụ những này trang giấy như thế nào?
Lữ Văn không khỏi có chút khẩn trương, đưa ánh mắt đầy mong đợi nhìn Lưu Khám.
- Hơn nữa, tốt nhất là ngươi phải đặt cho nó một cái tên dễ nghe.
- Tên thì ta đã nghĩ rồi, gọi nó là giấy Trình công đi.
Lưu Khám nhìn thoáng qua vẻ mặt kinh ngạc của Trình Mạc, vừa cười vừa nói:
- Trình công phát minh vật này, đây sẽ là đại phát minh của ngàn đời
đấy. Sau này người đọc sách trong thiên hạ sẽ phải cảm tạ Trình
công... Ừm, gọi nó là giấy Trình công. Đạo Tử, Tham ca, hai người các
ngươi cảm thấy như thế nào?
Tào Tham cùng Trần Bình mỉm
cười gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với ý tưởng của Lưu Khám. Nhưng hành vi
nhìn như bình thường này, lại khiến cho Trình Mạc lệ nóng tràn mắt.
- Về phần kinh doanh như thế nào...
Lưu Khám ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Lữ Văn và Trần Nghĩa. Hắn trầm ngâm một lát, rồi sau đó nói khẽ:
- Trước khi ta quyết định, còn cần đi thỉnh giáo một người đã... Trần
Nghĩa, ngươi lập tức phái người trở về Nguyên Võ, mời biểu huynh đến đây. Nhạc phụ... Người cũng đừng lo lắng. Chuyện làm ăn lần này
không thể so với cái khác, nhất định phải cẩn thận trù tính mới được. Tuy nhiên nếu ta quyết định lưu hành giấy ra ngoài, tuyệt sẽ không
quên để một phần cho người đâu.
Xưng hô nhạc phụ như
thế này, vốn xuất xứ từ thời kì Đường Huyền Tông. Chỉ là Lưu Khám không thích xưng hô người khác là phụ thân, nên dứt khoát gọi Lữ Văn là
nhạc phụ. Mà Lữ Văn cũng không có đi truy cứu lai lịch của hai chữ nhạc phụ này, dù sao biết là Lưu Khám xưng hô tôn kính đối với mình, như
vậy đủ rồi.
Nghe Lưu Khám nói như vậy, Lữ Văn coi như cũng yên lòng. Tuy thế ông có chút ít tò mò hỏi:
- A Khám, ngươi định đi thỉnh giáo người nào?
Lưu Khám mỉm cười, cũng không trả lời Lữ Văn vấn đề này. Phổ biến giấy này không thể so với rượu Tứ Thủy Hoa Điêu. Rượu thì từ thời Thượng Cổ đã có, đã trở thành vật phẩm ắt không thể thiếu trong sinh hoạt
của mọi người. Cho nên chỉ cần lành nghề là được, khi kinh doanh
thì thi triển một chút thủ đoạn, sẽ phát triển mở rộng ra bên ngoài. Quan trọng là chất lượng rượu, chỉ cần Lưu Khám có thể đảm bảo rượu
của hắn hương thuần khiết lại lạnh thấu xương, tất sẽ không cần lo
lắng về vấn đề nguồn tiêu thụ.
Sau đó là giấy...
Trong chuyện này còn một vài vấn đề liên quan đến thói quen của mọi
người. Muốn muốn mở rộng ra ngoài, còn cần phải mượn lực lượng ở
phương diện khác. Đúng rồi, xem ra chuyện này, nhất định phải mời nàng
ra mặt mới được!