Đêm đó, Lưu Khám ngủ lại ở huyện Tương.
Nói với Doanh Tráng
rất nhiều chuyện, bao gồm cả hợp tác sau này. Đô Úy Tứ Thủy đã chịu
trách nhiệm quân sự của hai quận một huyện, đương nhiên không thể thiếu
hợp tác với Doanh Tráng. Đối với việc thăng quan của Lưu Khám, Doanh
Tráng rất vui mừng. Bất luận là thế nào, Lưu Khám này cũng là xuất thân
từ chỗ hắn. Bây giờ đảm nhận chức Đô Úy Tứ Thủy, từ mức độ nào đó mà
nói, cũng giống như việc tăng cường thêm sức kiểm soát của Doanh Tráng
đối với các huyện quận Tứ Thủy.
Doanh Tráng còn tỏ ý, sau khi Lưu Khám nghỉ ngơi và hồi phục một thời gian, sẽ cùng hắn đi gặp Quận
Thủ Quận Đông Hải – Tư Mã.
Từ điểm này mà nói, cũng đủ để nói rõ thái độ của Doanh Tráng với Lưu Khám.
Sau khi hiểu rõ thái độ của Doanh Tráng, trong lòng Lưu Khám tự nhiên
vô cùng vui vẻ. Nhưng hắn lại không hề dừng lại ở Tương Huyện quá lâu,
sáng sớm ngày thứ hai, Lưu Khám cáo biệt Doanh Tráng, sau đó thống lĩnh
binh mã trên đường quay về nhà. . . Doanh Tráng đích thân tiễn Lưu Khám
ra khỏi thành mười dặm.
Binh mã men theo đường thẳng, xuất phát về phía Lầu Thương.
Thoáng chốc đã hơn một năm, không biết bây giờ Lầu Thương đã thay đổi như thế nào rồi?
Cuộc đời này thế sự xoay vần, vật đổi sao dời.
Thời gian một năm, đủ khiến rất nhiều chuyện có thể biến đổi khác
thường. Lâu Thương cũng như vậy! Khi Lưu Khám đặt chân tới Lâu Thương,
đối với cảnh tượng trước mắt cảm giác vô cùng kinh ngạc. Một năm trước,
Lưu Khám lĩnh quân xuất chinh, Lâu Thương thoạt nhìn chỉ là một nơi rất
hoang vắng.
Thế nhưng sau một năm. . .
Ruộng đất ngày xưa hoang vu, đều đã được khai phá.
Một đạo kênh rạch từ Tứ Thủy dẫn tới, giăng khắp các bờ ruộng. Khoảng chừn 2/3 kênh rạch đã xây dựng hoàn thành.
Chỉ có điều một số nơi mương máng chưa thể hoàn công. Trong khí trời
giá lạnh, không ít người quăng cái tay hăng say làm việc.
Phía xa xa, thành Lâu Thương cũng đã hoàn thành. Thành tường nguy nga,
cao tới năm trượng. Trên tường hôi phấn vẽ loạn, từ xa nhìn lại có thể
cảm thụ được một loại khí thế rất hùng hồn. Ngoài thành Lâu Thương, còn
có không ít thôn nhỏ đan xen vào nhau, hơn nữa còn thấy khói bếp lượn
lờ.
Tỉ mỉ quan sát, sẽ phát hiện những thôn xóm này không hề hỗn độn.
Ngược lại, biểu hiện theo một quy luật nào đó mà thi công thành, vị trí mỗi thôn hợp lại tạo thành cửu cung bát quái, vạn khoảnh ruộng tốt gắn
liền cùng một chỗ, thậm chí liên quan đạo liên quan cũng bị nhét vào hệ
thống. Kiến trúc xung quanh mỗi tòa thôn trang không tính là quá cao,
đều là tường đất cao tới ngực người thường. Đông một đoạn, tây một đonạ, xem như hỗn độn, lại có vẻ chằng chịt rất hứng thú.
Lưu Khám tỉ mỉ quan sát, không kiềm chế nổi lòng hít sâu một ngụm khí lạnh.
Trải qua một năm chiến tranh thử thách, có thể nói ánh mắt của Lưu Khám trở nên vô cùng tinh tường. Binh thư chiến pháp trước kia học, đang dân dần được vận dụng. Hắn liếc mắt nhận ra thôn xóm, mương máng. . . Cùng
với Lâu Thương, đường xá đã hình thành một khối chỉnh thể.
Tuy Lâu Thương chưa xây dựng hoàn toàn trọn vẹn, nhưng Lưu Khám có thể
cảm giác được, nếu như để hắn công kích Lâu Thương hiện tại, ít nhất
phải cần ba vạn quân mới có thể công phá thành công. Hơn nữa, cho dù có
thể đánh hạ Lâu Thương, cũng sẽ tổn thương nặng nề. Hệ thống như vậy là
ai thiết kế?
Ngay trong khi Lưu Khám đang nghi hoặc, từ phía thành Lâu Thương đột nhiên truyền tới tiếng kèn hiệu.
Theo đó là một đội kỵ quân nhanh như tia chớp chạy tới. Phía sau kỵ
quân là một chiếc xe diêu Thanh Đồng, đứng trên xe là một nữa nhân. Chỉ
thấy toàn thân nàng khoác một chiếc áo long cừu màu đen, tóc mây cao
vót. Khuôn mặt bầu bĩnh, mày liễu cong cong, miệng nhỏ nhắn như trái anh đào, đôi mắt đẹp lộ ra phong tình vô hạn.
- A Khám, A Khám. . .
Nữ nhân trên xe, hưng phấn vẫy chào về phía Lưu Khám.
Lưu Khám cũng không khỏi nở nụ cười, lập tức thúc giục ngựa Xích Thỏ,
chỉ nghe Xích Thỏ hí lớn một tiếng, phi nhanh như bay mà tới.
Kỵ đội vội vàng tách thành hai hàng, mở ra một con đường ở giữa.
Xe ngựa, ngựa đứng!
Lưu Khám nhảy xuống xe, sải bước chạy tới, một tay ôm nữ nhân trên xe xuống:
- A Tu, một năm nay có nhớ ta không?
Nữ nhân kia chính là Lữ Tu.
Bị Lưu Khám ôm, đôi má lúm đồng tiền, nhưng trong mắt lộ ra vẻ vui mừng vô hạn. Nàng liên tục gật đầu:
- A Khám, ngươi cuối cùng đã trở về. . . Một năm nay, mẹ rất lo lắng. . . Mấy ngày trước, Quận Thủ phái người truyền tin đến, nói hai ngày nữa
ngươi sẽ đến. Đám người Tào đại ca cũng mong chờ ngươi có phần phát
cuồng.
Lưu Khám mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu, nhưng không nói gì.
Lúc này, trên bờ ruộng chính là đám nông dân, họ tụ tập cùng một chỗ, nhìn quân tốt trên đường, luôn miệng bàn luận.
- Người kia chính là Lâu Thương lệnh.
- Thừa lời, không phải Lâu Thương lệnh, thì phu nhân sao có thể thân
thiết với hắn như vậy. . . Ah, không thể gọi là Lâu Thương lệnh nữa rồi, hôm nay Thương lệnh đã thăng chức thành Tứ Thủy Đô Úy. Nghe người ta
nói, Đô Úy lần này tại Bắc Cương lập công lớn, trước đó vài ngày Quận
Thủ còn tự mình phái người tới chúc mừng lão phu nhân.
Lâu Thương ngày nay, thực sự đã hoàn toàn thay đổi.
Nhân khẩu trên một vạn, một nghìn tám trăm hộ dân, thậm chí cảnh tượng còn náo nhiệt hơn nhiều so với một số tiểu thị trấn.
Trong đó, cố nông sở thuộc Lưu Khám có năm trăm họ. Chỉ tính di dân di
chuyển từ ngoài tới nơi này, trong vòng một năm, nhân khẩu Lâu Thương đã tăng lên gần bảy trăm hộ, có thể nói Lâu Thương trước kia hoang vu,
hiện tại đã tràn đầy sức sống. Trong bảy trăm hộ nhân khẩu tăng thêm, có hơn mọt nữa là lưu dân từ hai bờ sông hoài thủy tới. Sau khi đăng ký
với phủ nha, thì ngụ lại Lâu Thương.
Lưu Khám kéo tay Lữ Tu, leo lên xe diêu.
Người đánh xe chính là Vương Tín, tuy rằng y từ đầu chí cuối không nói
lời nào, nhưng vẫn có thể nhận ra được vẻ mặt y nhếch lên tia tươi cười. Vương Tín cầm dây cương của ngựa Xích Thỏ để trên càng xe, chuẩn bị
đánh xe đi, thì Lữ Thích Chi lại chạy tới.
- Nhị tỷ, vì sao tỷ chỉ nhìn thấy Hám ca, lại không nhìn thấy ta?
Lữ Tu mới đầu thiếu chút nữa không nhận ra Lữ Thích Chi.
Cũng khó trách, từ thi sơn thi hải đi ra, một năm trải qua mấy lần đại
chiến, dáng vẻ Lữ Thích Chi hiện tại và bộ dáng trước khi rời khỏi Lâu
Thương hầu như là hai người hoàn toàn khách. Lữ Tu kinh ngạc kêu lớn:
- Ngươi là Tiểu Trư? Trời a, sao người biến thành bộ dạng như này. . .
Lữ Thích có bí danh là Tiểu Trư, bộ dạng cơ bản có thể tưởng tưởng.
Thế nhưng hôm nay Lữ Thích Chi đứng trước mặt Lữ Tu, ngược lại không
phải thiếu niên ngây ngô hồn nhiên trước kia. Thân thể cường tráng, tứ
chi vững chắc, so với Tiểu Trư trước kia yếu đuối, khuôn mặt béo tròn,
hôm nay đã trở nên có góc cạnh, hiển lộ khí chất dương cương. Thanh âm
cũng không phải giọng nói trẻ con trước đây, mà là giọng nói khan khàn,
vung tay nhấc chân, toát lên một cổ sát khí nồng đậm.
Loại sát khí này, nếu như không trải qua chiến đấu chém giết oanh liệt, rất khó có được.
Cũng khó trách Lữ Tu vừa nãy không nhận ra Lữ Thích Chi. Không chỉ có
nàng, tin rằng tất cả những người thân của Lữ Thích Chi, cũng sẽ không
nhận ra võ sĩ trước mắt mặc Hắc Hủy Bì Giáp, đầu quấn khăn có điểm gì
liên quan với Tiểu Trư béo tròn trước kia.
Lưu Khám cười nói:
- A Tu, nàng không thể gọi Thích Chi là Tiểu Trư nữa. Thích Chi hiện tại đã trở thành Trâm Niểu tước.
Điều này càng khiến Lữ Tu cao hứng.
Vươn tay vỗ vỗ vào khăn quấn trên đầu Lữ Thích Chi, nhẹ giọng nói:
- Phụ thân và mẫu thân hiện tại đều ở Lâu Thành, nếu như biết Tiểu Trư có tiền đồ như vậy, nhất định rất vui mừng.
- Uhm!
Lức Thích chi nghe vậy, liền mạnh mẽ gật đầu.
- Nhị tỷ, trước hết ta và đám người Trần đại ca quay về doanh trại sắp
xếp ổn thỏa, tiếp đến sẽ về bái kiến phụ thân, mẫu thân.
Lữ
Thích Chi hiểu biết như vậy, Lữ Tu hiển nhiên rất hài lòng. Tiểu Trư lúc này trưởng thành, cũng biết việc gì nặng việc gì nhẹ.
Trước khi đám người Lưu Khám trở về, Lâu Thương đã xây một tòa tiểu trại giành cho bọn họ.
Cùng với tiểu trại quân Lâu Thương trước kia, một phải một trái chia ra hai bên thành Lâu Thương, tạo thành thế kỷ sừng, tương hỗ vô cùng chặt
chẽ.
Lưu Khám trên xe, lý giải tình hình Lâu Thương hiện tại.
Tổng thể mà nói, trong khoảng một năm qua, Lâu Thương trên cơ bản tất
cả đều bình thường. . . Ngoại trừ lương thảo được vận chuyển ra ngoài
bình thường, dưới sự chỉ đọa của đám người Tào Tham, Lâu Thương phát
triển tương đối mạnh. Đặc biệt đầu năm liên thủ với Tần Mạn, Lâu Thương
còn đảm nhiệm việc vận chuyển muốn, chủ yếu vận chuyển tới các quận
huyện mới xây tại Hoài Hán. Đồng thời, theo tình hình chiến sự phía nam
càng lúc càng yên tĩnh, Bách Việc đã dần dần chuyển trọng điểm quân sự
thành kiến thiết dân sinh. Để tăng mạnh sự khống chế đối với Bách Việt
Lĩnh Nam, Thủy Hoàng Đế trong năm đã hạ chiếu hai lần.
Từ các quận phía bắc Sơn Đông, hơn tám nghìn vạn hộ hướng tới Bách Việt bắt
đầu bắt tay vào việc xây dựng đường xá từ nam đến bắc.
Mặt
khác, còn có liên quan đến hàng loạt công trình dân sinh, thế cho nên
công việc đối với Lâu Thương không những không giảm bớt, ngược lại càng
thêm bận rộn.
Nhiệm vụ vận chuyển lương thảo từ nam tới bắc càng ngày càng trở nên nặng nề.
Quân Lâu Thương đành phải tăng thêm một nghìn hai trăm người, chia làm
ba đội liên tục vận chuyển. Tiếp đến, nếu như Tần Mạn không phân phối hộ đội năm trăm người từ thành Diêm, chắc chắn sẽ khiến Tần Chu phải điều
động thêm, bởi một mình Chung Ly Muội không thể nào xoay sở được.
- Bởi vì Mạn tỷ tỷ có chuyện, cho nên hiện nay còn đang ở Đông Hải. . .
Lữ Tu nhẹ giọng nói:
- Chỉ có điều nàng nói, chờ tới khi chuyện tình Đông Hải ổn định, sẽ
quay về chúc mọi người. . . A Khám, Mạn tỷ tỷ tựa hồ rất quan tâm đến
ngươi. Một năm nay, nàng trợ giúp chúng ta rất nhiều. Rất nhiều chuyện
nếu như không phải có nàng đứng ra, thực sự rất phiền toái.
Nói xong, trong ánh mắt Lữ Tu hiện lên một giảo quyệt:
- A Khám, ngươi nhất định phải cảm ơn trước mặt nàng mới được.
Trong đầu, lại hiện ra dáng người xinh xắn kia.
Lưu Khám đầu tiên ngẩn người, rồi gật đầu nói:
- Tất nhiên rồi. Ngoài ra, sau khi chuyện tình bên này ổn định, ta còn
muốn tới quận Ba một chuyến, bái phỏng Thanh lão một chút. Lần trước
Thanh lão mời ta đến, vừa vặn ta có lệnh triệu tập tới Bắc cương, nhớ
lại cảm thấy có chút thất lễ.
Quả thực, với địa vị của Tần Thanh hiện tại trong triều Tần, rất ít khi ông chủ động mời người tới.
Chuyện này, dù sao cũng phải nói rõ với Tần Thanh.
- Mặt khác, điền trang của chúng ta đã xây dựng hoàn thành, cần thu nhận không ít thực khách. . .
- Thực khách?
Lưu Khám nhíu mày, mở miệng muốn hỏi, thì xe diêu cũng đã tới cửa thành Lâu Thương. Đám người Tào Tham, Chu Xương, Khoái Triệt khổ hành giả,
còn có Chung Ly Muội đã ở ngoài thành nghênh tiếp. Lưu Khám cũng không
cố hỏi, vội vàng xuống xe diêu. Mọi người đã hơn một năm không gặp, sau
khi gặp lại, tự nhiên có rất nhiều lời muốn nói. Sau khi hàn huyên vài
câu, Lưu Khám trong vòng vây của mọi người, cùng nhau đi vào Lâu Thương.
- Hắn đã trở về!
Tại rừng thưa cách cửa thành Lâu Thương không xa, một nam tử trung niên lẳng lặng nhìn bóng dáng Lưu Khám biến mất khỏi cửa thành, không kiềm
chế được phát sinh một tiếng thở dài, quay đầu nói với thanh niên bên
cạnh:
- Nhoái cái đã trôi qua vài năm, không ngờ người này đã trở thành Tứ Thủy Đô Úy.
- Ngươi nói, Đồ Tử có thể. . . Hay không?
Gã thanh niên trẻ tuổi nói:
- Sẽ không, ta hiểu rất rõ Đồ Tử, không phải hạng người nay Tần mai Sở. Ta thấy, Đồ Tử không có theo hắn, như vậy đã quay lại huyện Bái, chúng
ta trở về đi.
- Trở về!
Nam tử trung niên có chút
thất thần, sau hồi lâu, y lại yếu ớt thở dài một tiếng, dáng vẻ có chút
hiu quạnh, muốn nói thêm gì đó lại thôi.