Hình Đồ

Chương 229: Đô úy tứ thủy (1)

Hô Diễn Châu bị ép chết trong mộng!

Trước khi Trần Bình ra tay, lệnh cho người tặng cho ả một vò rượu trắng

loại mạnh. Người Bắc Cương, thích rượu mạnh, ngày xưa thường mua bán với người Yến, mua một ít rượu Yến ủ dưới đất. Sau khi Yến Quốc bị diệt,

rượu Yến cũng trở nên ít ỏi. Mặc dù còn có thương nhân buôn bán, nhưng

giá cả lại cao vô cùng. Mặc dù Hô Diễn Châu là nữ nhân, nhưng tửu lượng

lại không hề kém nam nhân Hung Nô.

Chỉ có điều, sau khi rượu trắng được Lưu Khám cải tiến, rượu Yến trước kia không thể sánh bằng.

Nồng độ rượu cao, tính rượu cũng rất mạnh. Uống một vò rượu trắng, Hô

Diễn Châu say mềm. Cũng chính vì như thế, lúc chết cũng không có bị giày vò lắm. Đây cũng là chủ ý của Lưu Khám. . . Từ sâu trong nội tâm, hắn

không hề muốn giết Hô Diễn Châu, nhưng không giết cũng không được.

Trần Bình nói không sai, nếu như giữ nữ nhân này lại, cuối cùng sau này ắt là tai họa.

Thả ả đi là chuyện không thể. Giữ ả ở bên cạnh, Lưu Khám lại không yên

tâm. Càng không phải nói đưa ả về Lâu Thương, chẳng khác gì tự chuốc lấy phiền phức. Đây không phải là mối hận thù bình thường, có thể dùng thời gian để hóa giải. Mối hận diệt tộc giết cha, cao hơn trời, sâu hơn

biển. cứ coi như Hô Diễn Châu dung mạo diễm lệ như Hằng Nga, Lưu Khám

cũng không thể để ả sống. Đúng với câu nói cổ: diệt cỏ phải diệt tận

gốc!

Chỉ là mỗi khi nghĩ đến chuyện này, trong lòng Lưu Khám lại cảm thấy không thoải mái.

Gió thu hiu quạnh, quét qua khắp nơi Bắc Cương. Kỵ quân Hung Nô ủ rũ

xuất hiện trên thảo nguyên mênh mông, nhân số không tính là nhiều, ước

chừng khoảng hơn trăm người. Bộ dạng người nào người đấy tiều tụy, nhếch nhác vô cùng. Trong tay bọn họ đều cầm binh khí, nhưng đa số đều là mâu tàn giáo gãy. Hơn nửa số bình đựng tên đều trống rỗng, giáp trụ trên

người cũng vỡ nát, thậm chí còn đọng vết máu đã khô đen, hiển nhiên vừa

trải qua một trận khổ chiến.

Thủ lĩnh là một thanh niên cao to và cường tráng, mặc dù bộ dạng tiều

tụy, nhưng vẫn toát ra khí chất nhanh nhẹn dũng mãnh không thể giấu

diếm.

Dừng chân ở một mảnh rừng thưa gần bờ sông, người thanh niên tháo băng ở đùi ra, nhảy xuống ngựa, vận động thân thể.

Một nam tử khoảng bốn mươi tuổi rút hầu bao từ sau lưng ra, bốc một cái

bánh to và một tảng thịt khô đi đến trước mặt người thanh niên:

- Đại Vương, ăn chút đồ đi. . . Hai ngày nay người đã không ăn gì rồi,

cứ như thế này, cơ thể sẽ không trụ nổi. Những người này còn phải trông

đợi vào sự dẫn dắt của người để phá vòng vây nữa. Nếu như người suy sụp, tất cả mọi người coi như xong. Người ăn trước đi, ta đi kiếm ít nước

cho người.

Đại Vương?

Không sai, chàng thanh niên này chính là con thứ của Đầu Man, Nhị Vương

Tử thất bại ở Chiêu Vương Thành, đồng thời cũng là Tả Hiền Vương của

người Hung Nô, A Lợi!

Từ lúc gặp phục kích ở núi Kê Đầu, A Lợi đầu tiên còn ảo tưởng Đầu Man sẽ suất binh đến cứu viện.

Nhưng mà thật không ngờ, y và bộ khúc của y, lại trở thành quân cờ của

Đầu Man. Đối mặt với quân tinh nhuệ Lão Tần từ quận Nội Sử đến, A Lợi

cũng kiên trì một thời gian, nhưng đối mặt với tình trạng quẫn bách bên

trong không có lương thảo, bên ngoài không có viện binh, cuối cùng bị

Triệu Bình đánh bại.

Mấy vạn đại quân thất bại thảm hại.

A Lợi dẫn theo thân quân của mình, liều mạng phá vòng vây tìm ra con đường huyết mạch.

Ven đường thu nạp được một số tàn quân, ít nhiều cũng có hai nghìn

người. Từ sau bại chiến thất bại ở núi Kê Đầu, A Lợi biết mình không thể quay lại Hung Nô được nữa. Đầu Man sẽ không tha cho y, cái gọi là thủ

lĩnh Vương Công kia cũng sẽ không chịu để yên cho y. Trừ phi. . . trừ

phi y có thể lập đại công, nếu không, quay về Hung Nô chỉ có một con

đường chết. Lúc đó, A Lợi thật sự vô cùng phiền não.

Nhưng những phiền não này hết rất nhanh trôi qua rất nhanh!

Đầu Man đã bị quân chủ lực của Mông Điềm đánh đòn phủ đầu ở Hoàng Sơn

Chiêu Vương Thành, thất bại thảm hại mà bỏ chạy. Lúc đó A Lợi còn muốn

quay về Cù Diễn báo danh. Đầu Man cũng bại rồi, thất bại của y về tương

đối mà nói, chẳng qua cũng chỉ là thất bại nhỏ mà thôi. Dựa vào lá chắn

phía sau y, đủ để ngóc đầu trở lại ở Hung Nô. Sau đó Nhưng mà điều khiến y bất ngờ chính là, dân tộc Hung Nô thất bại. . . Hơn nữa còn thất bại

cực kỳ thê thảmđến Cù Diễn cùng xong. Liên Cù Diễn cũng đã mất, Mặc Đột

đem dẫn theo người và tài sản lui về bờ bắc Hoàng Hà. Đầu Man chết dưới

thành Cù Diễn, Hô Diễn Đề cũng bị chặt đầu ở ven sông Độ Khẩu.

Những người mà kẻ tạo nên tất cả những chuyện này, lại là mấy tên bại quân Phú Bình đã cơ hồ đã bị A Lợi quên lãng.

Trong khi A Lợi vẫn còn mơ hồ không hiểu, Mông Điềm đã hạ lệnh tàn sát.

Tần quân ở Bắc Cương lũ lượt chui ra, trong vòng hai mươi ngày ngắn

ngủi, A Lợi đã gặp Tần quân mười một lần. Sau những trận huyết chiến

liên tiếp, tàn quân bại tướng khó khăn lắm mới có thể tập hợp lại được,

bây giờ bên người chỉ còn lại hơn trăm người .

Hà Nam Địa, không thể ở lại nữa!

Bờ phía bắc Hoàng Hà. . .

Nơi đó mặc dù vẫn còn người Hung Nô, nhưng toàn bộ đều là người của Mông Điềm. Dưới sự tấn công liên tiếp, A Lợi cũng đã nhìn rõ mặt mũi thật sự của Mông Điềm. Đó là một con sói cô độc, một con sói vừa có thể ngấm

ngầm chịu đựng và độc ác tàn nhẫn. Thất bại của người Hung Nô, nói trắng ra không phải là thua Mông Điềm, mà là thua chính mình. Nếu như ban đầu mọi người có thể đồng tâm hiệp lực thì bây giờ đã sớm đánh vào thành

Hàm Dương rồi.

Trong nội bộ đấm đá lẫn nhau, không tin tưởng nhau.

Mặc dù là phụ tử, huynh đệ, trong thời khắc mấu chốt, cũng sẽ không do dự mà đâm sau lưng nhau một mũi chí mạng.

Nếu như người Hung Nô muốn vùng dậy, chỉ có thể có một vua. Cái gì mà Tứ Giác, toàn là phân chó hết. . . Nếu như trận này, quyền lớn nằm trong

tay mình, làm sao có thể thất bại thảm hại đến vậy? Hung hãn cắn một

miếng bánh lớn, mũi A Lợi cay cay, không kìm nổi rơi xuống hai hàng nước mắt.

Miếng bánh vào trong miệng có chút vị đắng.

Thế nhưng trong lòng lại càng đắng hơn.

Lúc này gã thân binh lấy túi đựng nước suối mang đến. Tiếng bước chân

vang lên, A Lợi vội vàng lau nước mắt trên mặt, lại khôi phục sắc mặt

bình tĩnh ban đầu. Mặc kệ là người nào, đều không thể nhìn thấy chính

mình rơi lệ. Những người này đến bây giờ vẫn còn theo mình là bởi vì

mình vẫn chưa suy sụp. Nhưng nếu như nhìn thấy chính mình rơi lệ, có lẽ

ngay cả ánh trăng tối này cũng đừng mong có thể nhìn thấy.

Bây giờ A Lợi không tin tưởng ai.

- Ô Duy, tên thám báo dò la tin tức đã về chưa?

Nam tử trung niên là lão nô được mẫu thân của A Lợi mang về từ Đông Hồ

khi Đầu Man lấy chồng. Từ đó đến giờ gã vẫn rất trung thành tận tụy với A Lợi.

Nghe A Lợi hỏi, Ô Duy vội vàng trả lời:

- Đã về rồi. . . chỉ là lúc trước thấy tâm trạng Đại Vương không tốt nên không dám quấy rầy.

Nếu như là trước đây, A Lợi sớm đã rút roi ngựa ra rồi.

Thế nhưng lần này A Lợi lại không tức giận, ngược lại còn nở nụ cười, khẽ nói:

- Ô Duy, ta biết ngươi lo lắng cho ta. Nhưng những chuyện thế này, sau

này không nên tự quyết. Nếu như chúng ta không thể nhận được tin tức

đúng lúc, sẽ không có cách nào phán đoán chính xác được. Lúc trước ở núi Kê Đầu, nếu như ta có thể cẩn thận hơn chút, nghe ngóng tình hình nhiều hơn, thì bây giờ cũng không chắc sẽ trở thành thế này.

Thất bại, đôi khi thật sự khiến con người ta trưởng thành lên rất nhiều.

A Lợi nhắm mắt lại, sau một hồi trầm tư, nói:

- Được rồi, nói đi, có tin tức gì?

- Theo quân Tần truyền lại, Đại Vương Tử sau khi rút về bờ bắc Hoàng Hà, đầu tiên là cắt tặng hai nghìn dặm đất Hà Bắc, ba vạn trâu dê, cúi đầu

xưng thần vớinước Nguyệt Thị. Còn sau đó lại dẫn tàn quân, ước chừng

khoảng hơn hai mươi vạn người, chuẩn bị lui về núi Lang Cư Tư nghỉ ngơi

lấy sức.