Hình Đồ

Chương 227: Một mặt khác của Phù Tô (2)

Trên một gò

đất cao ở thành Cù Diễn, một ngôi nhà giản dị mới được dựng lên, trong

bốn bề lều trại san sát, hiện lên vô cùng bắt mắt.

Mông Điềm mặc một đại bào rộng, đang ngồi ngay ngắn trên sân.

Mặc dù là thân phận tôn quý như Phù Tô, cũng phải ngồi phía sau lão. Đây là trong quân phủ Bắc Cương, chỗ ngồi của chủ vị chỉ có chủ soái mới có thể ngồi lên. Còn Phù Tô bây giờ chẳng qua chỉ là thân phận giám quân,

đương nhiên cũng không có tư cách ngồi trên chủ vị. Các cấp bậc của Lão

Tần thâm nghiêm, đừng nói đến Phù Tô, ngay đến bây giờ Thủy Hoàng Đế

tới, chỉ cần lão không thu lại hổ phù, cũng không có tư cách ngồi lên

chủ vị.

Mông Điềm xem qua có chút tiều tụy.

Sắc mặt hơi hơi nhợt nhạt, hai mươi ngày trước còn bộ râu đen sì, bây

giờ đã xuất hiện sợi màu bạc trắng, dường như một loáng đã già đi rất

nhiều.

Mông Điềm năm này không quá bốn mươi tuổi, nhưng khiến cho Phù Tô có cảm giác giống như lão đã qua ngũ tuần.

Trong lòng không nén nổi có chút đau thương, Phù Tô rất rõ, Mông Điềm sở dĩ trở nên như vậy, e là bởi vì lệnh giết hàng loạt. Mông Điềm là một

quân nhân, lại không phải là một nhà chính trị gia xuất sắc. Ít nhất

theo Phù Tô thấy, tim của Mông Điềm vẫn còn đủ cương quyết.

- Thượng tướng quân, vất vả cho ngươi rồi!

Câu nói này của Phù Tô xuất phát từ trong nội tâm, khẽ nói:

- Thượng tướng quân một lòng chia sẻ với phụ hoàng, Phù Tô nhất định

khắc ghi trong lòng. Đợi sau khi quay về Hàm Dương, ta nhất định sẽ bẩm

báo với phụ hoàng công lao của Thượng tướng quân.

Mông Điềm cười:

- Phân ưu cùng Ngô Hoàng, là vinh hạnh của Mông Điềm. Mông gia ta ba đời nhận được ơn vua, bây giờ là lúc báo đáp. Hơn nữa, bây giờ Mông Điềm

cũng đã có địa vị cao, thật không thích hợp phong thưởng thêm nữa. Đại

công tử xin luận công cho các tướng sĩ đã chết trận... Lần này có thể

đoạt được Hà Nam Địa, nếu như không có tướng lĩnh phục vụ quên mình, e

rằng sẽ không thể nào kết thúc nhanh như thế. Danh sách ta đã liệt ra

rồi.

Nói xong những lời này, trong đình bỗng trở nên yên lặng.

Điều này đối với Mông Điềm và Phù Tô mà nói, là chuyện chưa từng có...

Tuy rằng cả hai có sự chênh lệch về độ tuổi, nhưng rất dễ nói chuyện với nhau.

Từ ngày đầu tiên Phù Tô đến Bắc Cương trở đi, hai người thường ngủ chung, nói chuyện thâu đêm.

Giống như có lời không bao giờ nói hết vậy.

Nhưng tình cảnh hai bên đối mặt mà nghẹn họng không nói được như thế

này, trước nay chưa từng xuất hiện. Còn đối với nguyên nhân trong đó,

hai người đều hiểu rõ, nhưng cũng không cách nào nói thẳng ra.

Hồi lâu sau, Mông Điềm chợt hỏi:

- Đại công tử đã quyết định chưa?

Phù Tô ngẩn người, lập tức nở nụ cười:

- Xem ra không giấu nổi Thượng tướng quân, thời gian bồi dưỡng đạo đức của Phù Tô còn cần tu luyện.

- Vậy thì...

- Thượng tướng quân, những ngày này, thông qua Mông Khắc ta hiểu được

đại khái... Ta suy nghĩ rất nhiều, quyết định để hắn đi về trước.

- Trở về?

Mông Điềm nhíu mày:

- Đại công tử. Bây giờ phía Hà Nam Địa đang lúc xây dựng sửa sang, sao lại phải để hắn quay về?

Phù Tô nói:

- Chính là bởi vì đang xây dựng, sửa sang, cho nên mới cần hắn quay về.

Phía Hàm Dương đã truyền đến tin, phụ hoàng dự tính xây dựng quận huyện ở Hà Nam Địa. Người Hung Nô sau trận chiến này, trong vòng ba mươi năm

tuyệt đối không thể tạo cho chúng ta uy hiếp quá lớn.

Vậy thì khu vực Bắc Cương rộng lớn, ngoài người Hung Nô ra, chúng ta còn phải đối mặt với nhiều đối thủ hơn.

Nguyệt Thị Quốc, nước bá quyền Hà Tây, liền một mạch Tây Vực. Dưới

trướng có mấy chục vạn binh sĩ không cung, không thể coi thường. Còn

Đông Hồ lại càng giống một con thú khổng lồ. Thực lực của nước này thậm

chí còn hơn cả Hung Nô trước đây... Có hai con thú khổng lồ phục kích ở

Bắc Cương, chỉ sợ là nhất thời cũng không thể yên ổn được.

Mông Điềm gật đầu:

- Đại công tử nói chí phải, Đông Hồ và Nguyệt Thị Quốc đều không thể xem nhẹ.

Phù Tô nói tiếp:

- Bởi vì có sự tồn tại của hai con thú khổng lồ nên binh mã Bắc Cương

không thể cựa quậy. Từ Liêu Đông đến Hà Nam Địa, đất đai nghìn dặm, cho

dù là đóng giữ ba mươi vạn binh mã cũng khó mà chú ý đến toàn cục. Hơn

nữa chiến sự Nam Cương cũng đã đi đến hồi kết, chỉ Bắc Hương Hộ lại là

đất đai hàng nghìn dặm, binh mã Nhậm Ngao cũng khó mà rời đi... Thượng

tướng quân, ngươi có biết Đại Tần ta ở Sơn Đông bây giờ có bao nhiêu

binh mã không?

Sắc mặt Mông Điềm hơi hơi thay đổi, sau khi thầm tính toán trong lòng, không khỏi giật mình.

- Binh mã Sơn Đông không vượt quá mười lăm vạn.

- Không chỉ như thế, Phụ hoàng rất rõ tình hình hiện nay ở Bắc Cương, đã quyết định chuyển Đô Úy quân thành Biên quân, đóng quân ở vùng phụ cận

núi Kê Đầu.

Nói cách khác, sông Tần tám trăm dặm Quan Trung, ngoài ba đội nhân mã là Trung Úy quân, Lang Trung Lệnh quân và Vệ Úy quân ra, các đội khác chưa đầy năm vạn.

Lang Trung Lệnh quân không quá một nghìn người, Vệ Úy quân không quá năm nghìn người.

Cộng thêm cả một vạn người của Trung Úy quân, tổng cộng không quá hai

vạn, mà hai vạn này cũng là chỗ dựa bảo vệ xung quanh kinh đô cuối cùng. Đại doanh Lam Điền mặc dù coa ba bốn vạn nhân mã đóng quân, nhưng lại

phải sợ hai vùng Nam Dương và Dĩnh Xuyên, căn bản không thể nào rút quân ra được.

Nói cách khác, hai biên giới nam và bắc chưa bình ổn, trước khi binh mã

chưa rút về, binh lực Sơn Đông và Quan Trung trống rỗng, một khi xảy ra

biến loạn gì, sẽ tạo ra hậu quả khó lường... Thượng tướng quân, những

lời này của ta không phải là nói cho người khác kinh sợ, mà là nguy cơ

tồn tại thực sự. Nói như thế này đi, trước lúc binh mã hai biên cương

chưa thể rút lại, Đại Tần ta bất cứ lúc nào cũng phải đối mặt với nguy

cơ bị phá đổ.

Mông Điềm không phải là một chính trị gia, nhưng chắc chắn rằng, lão là một nhà quân sự xuất sắc.

Sau khi nghe xong những lời này của Phù Tô, Mông Điềm lập tức tỉnh ngộ,

giang sơn xã tắc đế quốc Đại Tần, đang ở trong tình cảnh nguy hiểm.

- Tần pháp mặc dù tốt, nhưng cần thời gian, từ từ đẩy mạnh...

Chúng ta tạm thời không cần lo lắng về Quan Trung, nhưng Đông Sơn, đặc

biệt là vùng Tứ Thủy, Đãng Quận, Trần Quận và Nam Dương lại vô cùng nguy hiểm.

Phía nam sông Trường Giang, có người Việt dũng mãnh hiếu chiến, hơn nữa có thể chế tạo vũ khí tinh xảo.

Nếu như những vùng này một khi xuất hiện phản loạn, Đại Tần ta thậm chí

có thể không xuất binh mã đi dẹp loạn, mà từ nay về sau một nửa giang

sơn sẽ thất thủ.

Trong mắt Thủy Hoàng đế, Phù Tô có lẽ đúng là có do dự không quyết đoán.

Trên thực tế thì sao? Thủy Hoàng đế sở dĩ không hài lòng với Phù Tô, có

lẽ không phải là cái gọi là thiếu quyết đoán, mà là chính kiến của hai

người khác nhau. Không thể phủ nhận, Thủy Hoàng đế Doanh Chính đúng là

minh quân thiên hạ hiếm có. Ít nhất trước khi thống nhất sáu nước, lão

đúng là rất anh minh. Sau đó sau khi thống nhất sáu nước, Thủy Hoàng đế

dần dần trở nên bảo thủ, rất nhiều chuyện không biết nghe theo lời can

gián như ngày xưa.