Lúc biết được
Lưu Khám suất bộ đi tập kích Lâm Hà Độ Khẩu, Mông Điềm cũng không khỏi
bị hành động to gan này của Lưu Khám làm cho hoảng sợ.
Nhưng không thể không thừa nhận, nếu như Mạo Đốn thật sự suất bộ qua
sông, sau này chắc chắn sẽ đem lại phiền phức lớn cho Hà Nam Địa.
Tiếp tục tấn công?
Bây giờ Mông Điềm vẫn chưa có dự định này. Lần này có thể nhanh chóng
cướp lại Hà Nam Địa, hoàn toàn là nhờ sự tồn tại của một người có tác
động quyết định như Lưu Khám.
Nếu như không phải là Lưu Khám giết Tả Hiền Vương Đồ Kỳ ở Phú Bình, trận chiến sự này cũng không biết sẽ có kết thúc thế nào.
Không chỉ như vậy, trận Bắc Cương lần này, từ đầu đến cuối tổng cộng
điều động hơn năm mươi vạn binh mã, có điều binh mã chưa điều động, mà
lương thảo đi trước.
Tác chiến quy mô lớn năm mươi vạn người, mỗi ngày tiêu hao vô số tiền và lương thực.
Đại Tần thống nhất chưa quá bảy năm, vẫn còn chưa chống đỡ nổi sự tiêu
hao lớn như vậy. Tấn công bờ phía bắc sông Hoàng Hà, ngoài cần phải đối
mặt với quân Hung Nô chó cùng rứt giậu ra, còn phải đối mặt với môi
trường phúc tạp và tuyến tiếp viện lâu dài. Ngoài ra, còn có hai con thú khổng lồ là Nguyệt Thị quốc và Đông Hồ đang nhìn chằm chằm. Có lẽ hai
mươi năm, ba mươi năm... toàn bộ Trung Nguyên sẽ ổn định lại, có thể qua sông chiến đấu.
Thế nhưng bây giờ lại không thể.
Cho nên, Mông Điềm một mặt lo cho sự an nguy của bọn người Lưu Khám, mặt khác lại mong rằng bọn người Lưu Khám có thể thành công.
Sau khi suy tính nhiều lần, Mông Điềm đem một đội nhân mã tinh nhuệ
trong tay giao cho Mông Khắc thống lĩnh. Đồng thời lệnh cho Mông Khắc
dẫn Đồ Đồ, Phàn Khoái, Nhậm Ngao, Lý Thành, năm người lập tức xuất phát
về phía Lâm Hà Độ Khẩu. Có lẽ đã muộn rồi, nhưng vẫn còn hơn là không
hành động.
Binh mã mà Lưu Khám để lại ở Cù Diễn chẳng qua chỉ còn bảy tám trăm người mà thôi.
Hơn nữa trải qua nhiều trận khổ chiến liên tiếp như vậy, bọn họ sớm đã
mệt mỏi rã rời rồi, khó có thể tác chiến đường xa lâu dài nữa. Đội nhân
mã mà Mông Điềm giao cho Mông Khắc, tên là Lầu Phiền Quân. Quân Lầu
Phiền toàn một màu xanh, mặc dù chỉ vẻn vẹn ba nghìn người, nhưng sức
chiến đấu khiến người ta sợ hãi, dũng mãnh thiện chiến, dũng cảm vô
địch.
Lần này kỵ binh của quân Hung Nô đại bại ở Chiêu Vương thành chính là lấy Lầu Phiền Quân làm tiên phong.
Toàn bộ Bắc Cương, cũng chỉ có một vạn quân Lầu Phiền mà thôi. Mạo Đốn
giao cho Mông Khắc Lầu Phiền quân, lại nói với Mông Khắc, nếu như gặp
được Lưu Khám, phải đem hổ phù cho Lưu Khám nắm giữ, Mông Khắc tự động
quay về dốc sức dưới trướng Lưu Khám. Lão sẽ phái đại quân theo sau,
tiến về Lâm Hà.
Lầu Phiền này, là một chi ở Bắc Định, ước chừng thành lập trong khoảng Xuân Thu dựng nước.
Lãnh thổ của nó cơ đại khái ở biên giới Triệu Quốc sau này, cũng chính
là các khu phụ cận Bắc Bộ, Bảo Đức, Kha Lan, Ninh Võ tỉnh Sơn Tây ở hậu
thế.
Thời kỳ Chiến Quốc, tranh chấp giữa các nước xảy ra liên tục.
Nước Lâu Phiền ý chí binh tướng dũng cảm, nổi tiếng giỏi về cưỡi ngựa
bắn tên, trước nay nằm ở vùng đất không bại, nhiều lần uy hiếp đối với
nước Triệu ở ngay sát. Sau này, Triệu Võ Linh Vương học hỏi các nước Lâu Phiền, đẩy mạnh Hồ phục cưỡi ngựa bắn tên, khiến cho nước Triệu dần dần trở nên hùng mạnh, cuối cùng tiêu diệt các nước Lâu Phiền, Lâm Hồ...
công chiếm nước Trung Sơn , mở mang bờ cõi, trở thành một trong thất
hùng tiếng tăm lừng lẫy thời Chiến quốc.
Nhưng nước Triệu mặc dù thắng nước Lâu Phiền, nhưng lại không giết nhân mã của bọn họ.
Ngược lại áp dụng sách lược trị binh của họ, thu nhận và thay đổi binh
mã Lầu Phiền, từ đó khiến cho binh mã nước Triệu trở nên càng mạnh mẽ.
Sau trận Trường Bình của Bạch Khởi, lãnh địa của nước Lâu Phiền bị nước
Tần chiếm lĩnh, binh mã của Lâu Phiền bị gia nhập vào trong Tần quân,
gọi là Lâu Phiền Quân, là một đội nhân mã biên quân có sức chiến đấu
mạnh mẽ nhất.
Mông Khắc lần đầu nhận được ba nghìn Lâu Phiền Quân, đương nhiên vui
sướng không kể xiết, dẫn theo bọn người Trần Bình, Lý Thành khởi hành
suốt đêm, hành quân gấp về phía Lâm Hà.
Mông Khắc đi rồi, nhưng Mạo Đốn vẫn không thể nào an giấc.
Trên án thư, có một bức chiếu thư từ Hàm Dương cách sáu trăm dặm gửi gấp đến.
- Nghe nói khanh thu được toàn thắng, trẫm vô cùng mừng rỡ.
Vậy thì Hồ họa là do Đại Tần ta nuôi ong tay áo, khanh không thể học
theo phụ nữ yếu lòng, nhân từ nương tay. Trẫm ở Cung Hàm Dương chờ đợi
tin lành.
Đây là chiếu thư mà Thủy Hoàng đế tự tay viết, do binh sĩ đi ngày đêm gửi tận tay Mông Điềm.
Từ ngữ cực kỳ ôn hòa, nhưng Mông Điềm biết được Thủy Hoàng Đế trong lòng không hài lòng. Lúc trước báo tấu triều đình, Mông Điềm từng nhắc đến
một chuyện, đó chính là người Hung Nô bị bắt ở Hà Nam Địa đã vượt quá
con số mười vạn người, nên xử lý thế nào? Mông Điềm kiến nghị với Thủy
Hoàng Đế, đem hơn mười vạn, thậm chí là nhiều người Hung Nô hơn dời đến
Trung Nguyên, từ từ đồng hóa bọn họ. Nhưng bây giờ xem ra, Thủy Hoàng Đế hình như rất không hài lòng với ý kiến này của lão. Không thể học thói
nhân từ của phụ nữ, Đại Tần nuôi ong tay áo... Những từ này vô cùng trầm trọng.
Mông Điềm biết tâm tư của Thủy Hoàng đế: hơn mười vạn người Hung Nô, không để sót một tên nào, giết hết toàn bộ.
Đối với binh sĩ Hung Nô hung ác, Mạo Đốn sẽ không có chút thương hại.
Nhưng vấn đề ở chỗ, trong số mười vạn người này, có rất nhiều phụ nữ và
trẻ vị thành niên. Giết tù binh, và giết phụ nữ trẻ nhỏ, hoàn toàn là
hai chuyện khác nhau. Giết những binh sĩ Hung Nô đó, Mông Điềm sẽ không
mềm lòng, nhưng giết những nữ nhân và trẻ con kia... Mông Điềm không
khỏi có chút do dự.
Ở thời đại này, giết hại dân trong thành chẳng qua chỉ là một chuyện hết sức bình thường.
Trong hai trăm năm Chiến Quốc, chuyện tàn sát dân trong thành chỗ nào
cũng có. Nhưng điều này không có nghĩa là tất cả mọi người đều thích làm như vậy, thậm chí đến Bạch Khởi, người được gọi là nhân đồ, lúc chôn
sống bốn mươi vạn Triệu quân, cũng do dự không quyết. Mông Điềm thật sự
có chút không nhẫn tâm làm như vậy.
Nhưng ý của Thủy Hoàng Đế, xuất phát từ lòng trung thành, Mông Điềm biết bản thân phải làm cái gì!
Nhắm mắt lại, Mông Điềm cười gượng trong lòng.
Thôi đi... Vì giang sơn xã tắc nghìn thu của Đại Tần ta, cứ coi như sau
này không được chết tử tế như Võ An Quân, ta cũng đồng ý gánh chịu.
Nghĩ tới đây, Mông Điềm rút ra một tấm lụa trắng, dựa vào bàn múa bút thành văn.
- Người đâu!
Cùng với tiếng ra lệnh của Mông Điềm, một tên thân cận từ ngoài trướng đi vào, khom người nói:
- Thượng tướng quân có gì dặn dò!
Mông Điềm nhét tấm lụa trắng vào trong ống trúc, đóng ấn tín, đưa ra ngoài:
- Ngươi lập tức đem quân lệnh này, suất bộ đi Hà Nam Địa, truyền lệnh
chủ tướng các quân, đọc xong chấp hành. Sau đó đem quân lệnh này về hồi
báo. Sau ba mươi ngày, ta cần nhìn thấy hai mươi ấn tín của chủ tướng
các quân trên quân lệnh này, đã rõ chưa?
Tên hầu cận bên cạnh Mông Điềm đã nhiều năm lập tức biết chuyện này không phải chuyện vừa.
Gã vội vã lấy hai tay đỡ lấy, khom lưng tuân mệnh.
Mông Điềm lại gọi hai gã thân tín khác, trầm giọng dặn dò:
- Hai người các ngươi sau giờ tý dẫn người vào trong doanh tù binh,
không phân biệt già trẻ nam nữa, giết sạch toàn bộ, không để sót tên
nào!