Trời sắp sáng! Lúc này, là lúc bóng tối trước ánh bình minh, tất cả mọi người đều đang chìm sâu trong giấc mộng, chỉ có tiếng điêu đấu lúc nào cũng vang vọng
trên không trung.
Tại bến Lâm Hà có hơn trăm chiến thuyền bỏ neo, có binh sĩ tuần tra trên bến tàu.
Nhưng có thể nhìn ra được những binh sĩ tuần tra này đều mặt mày ủ rũ.
Chiến sự tiền tuyến bất lợi, khiến cho các binh sĩ Hung Nô ven sông cũng mất đi phong thái kiêu ngạo ương ngạnh trước đây, thậm chí ngay cả
chiến mã cũng cụp đầu xuống, mang theo binh lính tuần tra bồi hồi đi lại trong doanh địa.
Từng cơn gió sông làm cây cỏ dập dờn.
Lưu Khám cưỡi Xích Thố lẳng lặng nhìn doanh địa Hung Nô phía xa, mắt hổ
nheo lại, tựa như đang nghĩ gì đó. Một trận chiến này nếu như có thể
thành công, người Hung Nô chí ít cần thời gian trăm năm mới có thể khôi
phục lại được.
- Quân hầu, thám báo đã trở về!
Mông Tật giục ngựa đi tới bên Lưu Khám, ghé vào tai hắn thì thầm thông
bẩm. Mông Tật mặc bì giáp tê giác màu đen chế thức quân Tần, đầu đội đâu ngao, trên mặt còn dùng bùn đen quết lên, mới nhìn còn không thể dễ
dàng nhận ra mặt mũi y. Không chỉ là y, mà bao gồm cả Lưu Khám và năm
trăm kỵ quân tất cả đều trang phục như vậy. Theo như lời Lưu Khám nói,
như vậy rất dễ ẩn núp, lại có tính chấn nhiếp lớn. Hiệu quả như nào,
Mông Tật cũng không rõ, nhưng cái cảm giác nhơn nhớt trên mặt thì thật
sự là khó chịu.
Lưu Khám hỏi:
- Tình huống thế nào?
- Vào chính ngọ hôm qua thám báo giả dạng làm người Hung Nô lẻn vào
trong doanh địa, Mạo Đốn không ở trong đó, ngày trước đó hắn ta đã qua
sông rồi, nghe nói là hội hợp với binh mã sở bộ thuộc Thanh Cách Nhĩ con trai của Hô Diễn Đề. Người hiện đang đóng ở dó chính là Hô Diễn Đề.
Hô Diễn Đề?
Lưu Khám chau hàng lông mày rậm lại.
Mạo Đốn không ở bến Lâm Hà ư? Điều này hoặc ít hoặc nhiều cũng làm cho
Lưu Khám cảm thấy thất vọng. Lần này xuất kích bến Lâm Hà, cùng lúc là
ngăn chặn bước chân của người Hung Nô qua sông, tận lực làm ngập úng
người Hung Nô tại nam Hoàng Hà. Về phương diện khác, trong lòng Lưu Khám cũng tồn tại một ý niệm muốn đánh giết Mạo Đốn. Theo hắn thấy, Mạo Đốn
với là nhân vật có sự uy hiếp lớn nhất. Giết Mạo Đốn, người Hung Nô sẽ
mất đi khả năng phục hưng.
Thế nhưng Mạo Đốn lại không ở đó!
- Quân hầu, trời sắp sáng rồi....
Quán Anh giục ngựa đi tới, trầm giọng nói:
- Đợi đến hừng đông mới tập kích, e là sẽ rất khó khăn. Người xem, chúng ta có nên xuất kích luôn không?
Xuất kích ư?
Lưu Khám khẽ gật đầu.
Cũng được, giết không được Mạo Đốn, vậy thì chặt đứng căn cơ của người
Hung Nô vậy. Đã không còn bộ tộc, thì Mạo Đốn muốn Đông sơn tái khởi
cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Trên thảo nguyên mạnh hiếp yếu,
một khi người Hung Nô xuống dốc rồi, bọn họ tất nhiên sẽ gặp phải sự
công kích báo thù của các dân tộc du mục khác.
Nghĩ tới đây, Lưu Khám giơ Xích kỳ lên.
- Xuất kích!
Theo một tiếng ra lệnh của hắn, năm trăm kỵ quân cùng đồng loạt hành động.
Lưu Khám, Quán Anh và Mông Tật các lĩnh một đạo nhân mã theo ba đường tả trung hữu cùng xuất kích. Lúc bắt đầu thì chiến mã chạy với tốc độ
không quá nhanh, nhưng khi tiếp cận doanh trại tại bến Lâm Hà thì tốc độ gia tăng lên, năm trăm chiến mã lao nhanh, thanh thế cực kỳ kinh người.
Bình minh tựa như sấm sét xé rách sự yên tĩnh.
Binh sĩ Hung Nô trông coi doanh môn nghe thấy tiếng vó ngựa, không khỏi
ngẩn ra. Đợi khi nhìn thấy rõ ràng thì Lưu Khám đã suất lĩnh kỵ quân
nhào tới phía trước doanh địa.
Xích kỳ khóa trên yên ngựa, cung Đại Hoàng giật kéo như trăng rằm, một
nhánh Bạch Linh tiễn bắn ra, mang theo lực vạn quân sấm sét, trúng ngực
vệ binh ở giữa doanh môn. Một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên,
thân thể vệ binh mang theo tiễn sắc bắn xuyên ra sau, ầm một tiếng, tiễn sắc cắm vào hàng rào gỗ. Vệ binh kia bị đóng đinh vào trên hàng rào,
máu tươi nhuộm đỏ cả cây Bạch Dương.
- Tần mọi rợ, là Tần mọi rợ...
Người Hung Nô cũng đã phát hiện tình huống không ổn, nhưng lúc này Lưu
Khám đã mở cung, hai mươi nhánh Bạch Linh tiễn bắn ra hàng loạt, nháy
mắt giết hết vệ binh đứng ở doanh môn. Ngựa Xích Thố chạy vọt vào trong
doanh địa, ngửa mặt lên trời hí lên một tiếng dài.
Hai người Mông Tật, Quán Anh cũng dẫn người giết vào trong doanh địa,
lấy bình gốm màu đen trong bao trên lưng ngựa ra sức ném về phía trướng
bồng. Chỉ nghe ba tiếng vỡ liên tiếp, bình gốm rơi xuống đất vỡ tan, dầu đen trong bình chảy ra rất nhanh, tỏa ra một mùi gay mũi.
Năm trăm kỵ quân người nào cũng mang theo bao, trong mỗi bao đều có bốn
bình gốm. Trong bình gốm chứa dầu đen, khi toàn bộ được ném ra ngoài,
đám người Mông Tật đánh hỏa chiết tử, ném xuống mặt đất.
Dầu đen gặp lửa lập tức bùng cháy lên, thế lửa rất nhanh lan tràn cực
nhanh, người Hung Nô không kịp đề phòng bị lửa lớn bất thình lình làm
cho hoảng sợ, tất cả đều kinh hoảng, một đám khôi oai tà giáp chạy ra
khỏi trướng bồng, lớn tiếng kêu gào, nhưng rồi ra đến ngoài lại càng gặp đả kích hung mãnh hơn.
Hai chân Lưu Khám sớm đã đặt trong bàn đạp (ở hai bên yên ngựa), ngựa Xích Thố hí lên liên tục, thấy người là cắn, đạp.
Xích Kỳ kéo đất, bắn tóe lửa...
- Tần mọi rợ dám đánh lén, chạy đi!
Một gã Thiên Phu Trưởng Hung Nô thúc ngựa về phía Lưu Khám. Lưu Khám
cũng không đáp lời, Xích Kỳ bỗng nhiên cuốn lên, vẽ ra một đường vòng
cung quỷ dị, nghiêng vẩy lên, ngựa Xích Thố bỗng nhiên tăng tốc, không
đợi Thiên phu trưởng kia ra chiêu, nó đã vọt tới sát người gã, một chùm
máu tươi bắn ra, Thiên Phu trưởng kia kêu thảm một tiếng, đã bị Xích Kỳ
chặn ngang chặt đứt, thi thể ngã xuống trong vũng máu.
- Lão Bi Phú Bình ở đây, các ngươi còn chưa chịu chết!
Lúc Lưu Khám giết Thiên Phu trưởng kia, hét lớn một tiếng, âm thanh chấn động như sấm giật.
Lão Bi Phú Bình đã trở thành tên tuổi vang dội trong lòng người Hung Nô, mấy lần huyết chiến tại Phú Bình, người Hung Nô tổn thất cực kỳ thê
thảm và nghiêm trọng. Nay nghe tiếng rống to như vậy, lại thấy thân thể
Lưu Khám to lớn hùng vĩ như người gấu, khiến nhiều người Hung Nô nảy
sinh sự sợ hãi. Hơn mười binh sĩ bao vây tới, đã thấy Lưu Khám đao nhanh lao vút qua giống như cơn gió xẹt qua người họ, chỉ để lại những tàn
thi trên mặt đất.
Bên này Lưu Khám đại khai sát giới, bên kia hai người Quán Anh, Mông Tật cũng không chút nào nhàn hạ giết nhiều như "phôn thệ tu tiên". Hai
người các lĩnh một trăm năm mươi người, chạy vòng quanh bắn vào doanh
địa. Quân Tần lần này xuất kích được phối bốn bình tên, kỹ thuật bắn tên cũng cực kỳ cao minh. Trong lúc nhất thời, chỉ thấy mưa tên bay tán
loạn, chỉ cần là người Hung Nô thì không chút do dự mà bắn chết.
Rất nhiều người Hung Nô thậm chí còn chưa biết rõ rốt cuộc là xảy ra
chuyện gì, mới từ trong lều vài đi ra thì lập tức bị bắn chết. Rất nhiều thi thể ngã trong biển lửa, trong vũng máu. Hai người Mông Tật và Quán
Anh múa trường kích hung hãn độc địa đâm về phía binh lính Hung Nô. Trên chiến trường, không hề tồn tại ý niệm gì gọi là nhân từ cả. Chỉ cần đối phương trong tay nắm giữ binh khí, mặc kệ là nam nữ hay người già thì
cũng đều không do dự mà giết chết.
Chỉ trong thời gian một nén nhang, bến Lâm Hà ngập trong biển lửa, lửa cháy ngút trời....
Hô Diễn Đề đang ngủ say bừng tỉnh giấc, dù sao lão tuổi cũng đã lớn, ban ngày bận nhiều việc, buổi tối khó tránh khỏi cảm thấy mệt mỏi. Hiện tại Hô Diễn Đề không chỉ thân thể mệt mỏi, mà ngay cả tâm cũng vô cùng mệt
mỏi. Không nói đến chuyện con gái bị bắt, quân Tần ngày càng tới gần,
đơn giản chỉ nói tới chuyện di chuyện mấy vạn phụ nữ và trẻ em Hung Nô
sang bờ bên kia Hoàng Hà cũng đã đủ khiến lão đầu óc choáng váng rồi.
Đặc biệt là Mạo Đốn không ở đây, bao việc lớn nhỏ đều do một tay Hô Diễn Đề làm chủ, xử lý việc bờ nam, còn phải đi kiểm tra phòng ngự bờ bắc,
Hô Diễn Đề cảm thấy thật sự là mệt.
Lúc lão lao ra khỏi doanh trướng, chỉ thấy bến Lâm Hà đã ngập trong biển lửa, tiếng khóc nỉ non của phụ nữ và trẻ em, tiếng kêu rên của binh
lính, tiếng hí thê thảm của chiến ma...những âm thanh hỗn tạp nghe vô
cùng chói tai. Hô Diễn Đề đứng ở trước cửa doanh trướng, hơn nửa ngày
mới tỉnh táo, lập tức giận tím mặt, lớn tiếng quát:
- Ngựa đâu, mau dẫn ngựa tới cho ta!
Tần mọi rợ thật khinh người quá đáng! Chúng ta thất bại, thậm chí đã
phải rời khỏi Hà Nam Địa, nhưng các ngươi còn không chịu buông tha, đây
chẳng phải là đuổi tận giết tuyệt sao?
Thân binh mang chiến mã tới, Hô Diễn Đề xoay người nhảy lên ngựa, cầm
mâu giết ra. Thấy trước mặt có hai gã quân Tần, trường mâu trong tay lão vung lên, hét to một tiếng, đâm trường mâu tới. Không thể không nói,
người Hung Nô thật sự là dân tộc sống trên lưng ngựa. Dưới tình huống
không có bàn đạp, nhưng lại vô cùng vững chãi ở trên lưng ngựa thi triển rất nhiều chiêu số, không phải là người bình thường có thể làm được.
Mặc dù quân Tần cung mã thành thạo, nhưng cũng không thể đánh đồng được, hai gã quân Tần kêu thảm một tiếng, bị Hô Diễn Đề đâm ngã xuống ngựa.
Trong lúc nhất thời, binh lính Hung Nô sĩ khí tăng lên, đi theo Hô Diễn
Đề khởi xướng bao vây tấn công quân Tần.
Dần dần, Mông Tật và Quán Anh bắt đầu cảm thấy cật lực rồi, người bên
cạnh càng ngày càng ít, mà người Hung Nô bắt đầu điên cuồng lao tới.
Hô Diễn Đề trong đoàn người ngang dọc tung hoành, xa thì dùng trường
cung bắn chết gần thì dùng mâu ứng chiến. Quân Tần mặc dù dũng mãnh nhng cũng không thể đối chọi lại Hô Diễn Đề, mà Mông Tật và Quán Anh tuy
rằng thấy Hô Diễn Đề, nhưng bởi vì nhân số Hung Nô vây quanh mình quá
đông, nên không thể nào đi qua đó được, chỉ đành phải mắt mở trừng trừng nhìn Hô Diễn Đề đâm giết mà bó tay hết cách.
Trời đã sáng, thế lửa càng lúc càng cuồng dã....
Từ lúc đánh bất ngờ trong khoảnh khắc đã chuyển thành thời gian càng
lâu, đánh bất ngờ biến thành huyết chiến, nhân số quân Tần càng lúc càng ít đi.
- Lửa, cháy rồi!
Đột nhiên, có người Hung Nô sợ hãi hét lên. Hô Diễn Đề đang đâm giết một gã quân Tần, nghe vậy giận giữ hét:
- Kêu gì mà kêu, cháy thì có gì mà kỳ quái?
Không sai, cháy thì có gì mà kỳ quái? Từ khi bình minh lên đến giờ, lửa
lớn đã cháy rất lâu rồi, hiện tại kêu thì có tác dụng gì?
- Đại vương, là bến tàu, bến tàu cháy toàn bộ rồi.
Hô Diễn Đề nghe vậy quá sợ hãi, quay lại nhìn về hướng bến tàu, chỉ thấy bến tàu ánh lửa ngút trời, đò tại bến hơn phân nửa bị bao trùm trong
biển lửa. Không hay rồi, trúng kế rồi! Hô Diễn Đề lập tức hiểu được,
những quân Tần trước mắt này chỉ là một sự ngụy trang mà thôi. Một khi
thuyền bị hủy, vậy thì mấy vạn người Hung Nô tại bờ Nam, đặc biệt là
những phụ nữ và trẻ em chưa kịp qua sông thì coi như xong rồi!
- Theo ta đi cứu hỏa!
Hô Diễn Đề chẳng quan tâm tới Mông Tật và Quán Anh nữa, quay đầu ngựa phóng tới bến tàu.
Từ rất xa đã nghe tiếng la hét kêu gào vang vọng rung trời, Hô Diễn Đề lòng nóng như lửa đốt, phóng ngựa như bay.
Cũng không ngờ, một con chiến mã đỏ rực từ trong loạn quân chợt giết ra. Đại tướng lao ra kia chính là Lưu Khám, bùn đen trên mặt đã khô nứt,
hiện ra vết rách quỷ dị đáng sợ, trong ánh lửa lại càng dữ tơn, bì giáp
tê giác đen đã biến thành màu đỏ sậm, giống như một Lệ Quỷ từ trong địa
ngụ đi ra, Hô Diễn Đề lại càng hoảng sợ, ghìm ngựa muốn nói gì đó, nhưng Xích Thố kia đã nhanh như tia chớp không đợi Hô Diễn Đề mở miệng đã vọt tới trước mặt lão...
- Lão Bi Phú Bình đến lấy đầu ngươi đây!
Lưu Khám hét lớn một tiếng, Xích Kỳ vung lên, mang theo tiếng gió rít chém về phía Hô Diễn Đề.
Xích Kỳ nặng trịch nhưng cực nhanh, Hô Diễn Đề hoảng sợ nâng mâu muốn
đón đỡ, nhưng tốc độ của Lưu Khám còn nhanh hơn, tốc độ của Xích Thố lại càng nhanh, Kỳ đi theo người, người mượn lực ngựa, trong giây lát hai
ngựa giao qua, Hô Diễn Đề chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh xẹt qua cổ.
Chiêu số này thật nhah...người này chính là Lão Bi Phú Bình ư?
Ý niệm này vừa mới hiện lên trong đầu, đầu và thân Hô Diễn Đề đã tách
rời, máu tươi từ trong thân thể Hô Diễn Đề phụt ra, trong nháy mắt nhuộm đỏ cả chiến mã. Mà chiến mã dưới háng lão lại không hề biết chuyện gì
xảy ra, vẫn cuồn cuộn lao về phía trước.
Đầu rơi trên mặt đất, quay tròn vài vòng.
Trong nháy mắt, thời gian như ngừng trôi, tất cả người Hung Nô khi nhìn
thấy tử thi không đầu trên lưng chiến mã, đầu óc trống rỗng.
- Tả Cốc Lễ Vương chết rồi....Tả Cốc Lễ Vương bị Lão Bi Phú Bình giết chết rồi!
Khi người Hung Nô kịp phản ứng hét lên, lập tức sĩ khí người Hung Nô tại bên Lâm Hà sa sút xuống. Ngay cả Tả Cốc Lễ Vương đã chết rồi, vậy còn
đánh làm gì nữa? Bến đò bị đốt, thuyền bị đốt, đường đi đã tuyệt, hiện
tại thủ lĩnh cũng đã chết....
Chạy thôi!
Người Hung Nô cũng không còn lòng ham chiến nữa, bỏ chạy bốn phía.
Lưu Khám suất lĩnh gần hai trăm kỵ quân thừa cơ yểm sát, đuổi theo được
vài dặm, chỉ nghe tiếng tù và sừng trâu kéo dài hùng hồn trên trời cao.
Xa vời, bụi bặm bốc lên, cuồn cuộn. Lờ mờ đã có thể thấy được Hắc Long
Kỳ, mấy nghìn kỵ quân lão Tần xuất hiện tại bến Lâm Hà.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Hắc Long Kỳ, trong lòng Lưu Khám đột nhiên
trở nên trống rỗng. Hắc Long Kỳ mà hắn từng chờ đợi rất lâu, rốt cuộc đã xuất hiện rồi!