Hô Diễn Châu ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy quân Tần đã đốt tín hương.
Hơn trăm người tay cầm cây đuốc, đứng ở phía sau xe bò. Có thể tưởng
tượng được, một khi xe bò phát cuồng sẽ tạo ra tổn thương đến mức nào?
Lồng ngực Hô Diễn Châu đập thình thịch, hồi lâu sau, nàng đột nhiên nghĩ ra một cách, triệu tập những người đàn bà nhanh nhẹn lại bên cạnh mình, thì thầm hai câu. Những người đàn bà nhanh nhẹn này nghe xong, ai nấy
sắc mặt vui vẻ, gật đầu liên tục tỏ ý tán thành.
Thế là Hô Diễn Châu leo lên vọng đài, nói với Đồ Đồ ở ngoài doanh trại:
- Tần mọi rợ ở ngoài doanh trại nghe rõ, bọn ta có thể đầu hàng, nhưng
nhất định phải đảm bảo tính mạng của bọn ta. Còn nữa, theo tục lệ của
người Hung Nô, ta là Yên Thị của người Hung Nô, chỉ có thể đầu hàng với
chủ tướng của các ngươi. Chủ tướng của các ngươi nhất định phải đích
thân đến đón nhận bọn ta đầu hàng ở cổng doanh trại, và chính miệng nói
bảo đảm.
Những lời này của Hô Diễn Châu, rất nhanh đã truyền đến tai Lưu Khám.
Trần Bình nghe được, trên khuôn mặt thanh tú bỗng lộ ra một nụ cười lạnh nhạt.
- Người đàn bà này chết đến nơi rồi còn muốn giở trò.
Lưu Khám ngẩn người:
- Đạo Tử sao lại nói vậy?
Tuy rằng đã biết thân phận của Trần Bình, nhưng Lưu Khám vẫn quen gọi
Trần Bình là Đạo Tử. Xưng hô như vậy cũng khiến người khác cảm thấy thân thiết, thặt chặt quan hệ thêm một chút.
Trần Bình cười nói:
- Châu Yên Thị này cũng không phải nhân vật tầm thường. Theo ta thấy, ả
muốn lúc Quân Hầu đứng ra tiếp nhận đầu hàng, nhân cơ hội giết chết quân hầu. Người đàn bà Man tộc này chắc rất rõ, một khi Quân hầu chết, lòng
quân nhất định sẽ hỗn loạn, cho nên mới nghĩ ra kế sách này.
Mông Tật hung hãn nói:
- Quân hầu, ngài quá mềm lòng rồi. Đối phó với đám nữ nhân này tuyệt đối không thể nương tay!
Lưu Khám liếc mắt nhìn Mông Tật:
- Châu Yên Thị đã đưa ra yêu cầu như vậy, nếu như ta không đồng ý, cho
thấy ta ích kỉ. Đồ Đồ, nói với người đàn bà đó, yêu cầu của cô ta, ta
đáp ứng. Ta thật muốn xem xem, một đám nữ nhân lại có bản lĩnh gì mà ám
sát ta. Nhậm Ngao, Quán Anh, cả Mông Tật nữa... Ba người các ngươi dẫn
một trăm người chú ý bọn nữ nhân kia cho ta. Nếu như có người muốn nhân
cơ hội làm loạn, giết ngay tại chỗ. Ta dù có nhẹ dạ cũng không dung tha
cho người khác làm nhục. Phàn Khoái, Đồ Đồ, hai người các ngươi theo ta
đi gặp bọn đàn bà Man tộc đó!
- Vâng!
Mọi người nhận lệnh đi, Lưu Khám lại thì chỉnh lại mũ chiến, tay cầm
Xích kỳ, sải bước về phía doanh trại. Dừng bước cách cửa lớn doanh trại
khoảng chừng mười bước, Lưu Khám quát lớn:
- Ta là Quân hầu của Lão Bi Doanh – Lưu Khám, xin Châu Yên Thị ra ngoài trả lời.
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy cửa lớn doanh trại mở ra. Hô Diễn Châu khoác
một cái áo lông, trên mặt thoa chút phấn, dẫn theo mấy nữ nhân dáng vẻ
nhanh nhẹn, từ trong doanh trại bước ra.
- Thiếp thân Hô Diễn Châu, là Yên Thị của Đại Vương Tử Mạo Đốn, nghe đại danh quân hầu đã lâu, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền.
Hô Diễn Châu có thể nói tiếng Trung Nguyên rất lưu loát, nhưng lại kèm
theo một chút khẩu âm Yến Triệu. Ả cung kính hành lễ với Lưu Khám, sau
đó nghiêm mặt nói:
- Vừa nãy Quân hầu nói, nếu như bọn ta chịu ra hàng, có thể đảm bảo tính mạng cho nữ nhân và trẻ nhỏ trong trại ta, không biết lời Quân hầu nói
có thật không?
Lưu Khám nói:
- Chỉ cần các ngươi không gây chuyện, tự có thể đảm bảo tính mệnh của các ngươi.
- Không nuốt lời?
- Tuyệt không nuốt lời!
Hô Diễn Châu nhân lúc đang nói chuyện, nhìn lén Lưu Khám, trong lòng hồi hộp, thầm nghĩ:
- Người này thật giống Lão Bi!
(Lão Bì: gấu thần)
Do Lưu Khám đội mũ chiến nên nàng cũng không nhìn rõ diện mạo của Lưu
Khám. Mặc dù cách mười mấy bước, nhưng nàng lại có thể cảm nhận được hơi máu tanh nồng tỏa ra từ người Lưu Khám. Không khỏi nuốt một ngụm nước
bọt, Hô Diễn Châu nghiến răng, theo tập quán của người Hung Nô, phủ phục trên mặt đất:
- Hô Diễn Châu nguyện thay mặt cho tất cả mọi người, xin Quân hầu tha mạng.
Lưu Khám nheo nheo mắt, cất bước đến phía trước dìu nàng.
Cùng lúc đó, mấy nữ nhân phía sau Hô Diễn Châu lặng lẽ tiến về phía
trước hai bước. Lúc Lưu Khám dìu Hô Diễn Châu, chỉ thấy Hô Diễn Châu
bỗng nhiên giơ tay nắm chặt lấy vai của Lưu Khám, trong miệng hét lên
một tiếng chói tai:
- Ra tay nhanh lên!
Cơ thể mềm mại giống như bị một bàn tay vô hình giữ lại.
Hô Diễn Châu phát hiện bản thân căn bản không thể giữ được Lưu Khám,
theo Lưu Khám đứng thẳng người lên, Hô Diễn Châu thoáng cái đã rời ra.
Ngực nàng nhói đau, một ngụm máu tươi phun ra, cơ thể mềm mại bị văng ra ngoài.
- Người đàn bà Man tộc, chút tài vặt này cũng dám đem ra biểu diễn sao?
Giọng nói lạnh lùng của Lưu Khám vang lên bên tai Hô Diễn Châu. Mười mấy người đàn bà vừa mới rút vũ khí ra, lại thấy Đồ Đồ và Phàn Khoái đã cầm thuẫn vung kiếm xông lên. Không thể phủ nhận, mười mấy người đàn bà này thật sự có chút bản lĩnh, nhưng phải xem là so sánh với người nào.
Đồ Đồ và Phàn Khoái không phải là người biết thương hoa tiếc ngọc.
Khiên đồng quay vòng, kiếm sắt khua khua, chỉ thấy máu thịt bay ra,
tiếng kêu thảm thiết không ngừng. Trong chớp mắt, mười mấy người đàn bà
ngã vào trong vũng máu.
Các nữ nhân trong doanh định ra ngoài giúp đỡ, nhưng nghênh tiếp bọn họ chính là một loạt mưa mũi tên.
Hơn trăm nữ nhân và trẻ con ngã xuống vũng máu, những người bị vấp ngã
bởi thi thể, bị người phía sau giẫm bị thương, bị chết càng không đếm
xuể. Còn chưa đợi bọn họ đến gần Lưu Khám, thân thể Hô Diễn Châu đã bay
lại, rơi xuống mặt đất, hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.
Những nữ nhân tay cầm vũ khí, nhất thời cứng đơ tại chỗ.
Lưu Khám vung Xích kỳ, xoay người kéo đao, “rắc” một tiếng, cán cờ to bằng miệng bát ở ngoài viên môn bị chém đổ.
- Người nào còn dám tiến lên một bước, giết không tha!
Thân thể cường tráng, đao sắc bén vẫn còn dính máu...
Đối với những nữ nhân trong doanh trại, không thể nghi ngờ đã tạo nên lực chấn nhiếp thật lớn đối với họ.
- Hạ binh khí xuống, tay ôm đầu ngồi xổm, trong vòng ba tiếng, nếu còn đứng thẳng, đánh chết không tha.
- Đánh chết không tha!
Hàng loạt tiếng hô vang vọng trong không trung. Các nữ nhân sợ hãi, sau
khi do dự một hồi, ném vũ khí trong tay đi, ngoan ngoãn tay ôm đầu ngồi
xuống. Còn những nữ nhân và trẻ con không chịu khuất phục, nhìn Lưu Khám một cách căm giận. Lần này, Lưu Khám không còn mềm lòng nữa.
Xích kỳ vung xuống dưới, một loạt mũi tên sắc nhọn bay ra, gần trăm người bị bắn chết tại chỗ.
- Nói lại lần nữa, bỏ vũ khí xuống, hai tay ôm đầu ngồi xuống.
Lưu Khám gầm lên giống như tiếng sấm rền, dọa cho các nữ nhân ai nấy đều ngồi xuống, có không ít đứa trẻ, đặc biệt là trẻ sơ sinh gào khóc.
Bọn người Nhâm Ngao dẫn binh mã bản bộ thuận thế xông vào trong doanh trại.
- Trông chừng cho kĩ ả Yên Thị gì kia, nói không chừng sau này vẫn còn có tác dụng.
Lưu Khám nhẹ nhàng dặn dò một câu sau đó xoay người dẫn Lữ Thích Chi rời đi.
Trời, vừa qua giữa trưa...