Lịch sử năm trăm năm Xuân Thu Chiến Quốc, hành vi giết cha không hề hiếm thấy.
Cha giết con. Con giết cha...
Điều này dường như không có gì đáng gọi là kỳ lạ. Sau này lại thêm tin
tức A Lợi bại trận truyền đến, Lưu Khám cũng hiểu một chút cách nghĩ của Mạo Đốn:
- Mạo Đốn và A Lợi, được xưng là Hung Nô Song Bích, rất có uy danh trong bộ tộc, thậm chí có phần còn vượt qua cả thế lực của Đầu Man. Lần này A Lợi bị Đầu Man coi như quân cờ, không hẳn là không có ý mượn đao giết
người, cho nên mới sinh ra một số cách nghĩ không giống nhau.
Ta đoán là Mạo Đốn muốn tự lập.
Y triệu tập nữ nhân và trẻ con các bộ lạc ở Hà Nam Địa là vì bản thân y đã đoán được, Đầu Man sẽ thua rất thảm hại.
Cho nên, Mạo Đốn suy trước tính sau, chuyển nữ nhân và trẻ con đó tới Hà Bắc, sau này có thể giữ lại nguyên khí người Hung Nô... Con gái của Hô
Diễn Đề ỏ Lâm Hà Độ Khẩu chính là Yên Thị của Mạo Đốn. Vì vậy Hô Diễn Đề nhất định sẽ ủng hộ hành động của Mạo Đốn, nên mới hành động như vậy.
Tiểu Trư, Mạo Đốn bây giờ vẫn ở Cù Diễn à?
Lữ Thích Chi lắc đầu:
- Theo tin tức mà đệ nghe ngóng được, mấy ngày trước Mạo Đốn đã rời khỏi Cù Diễn, theo Hô Diễn Đề đi Lâm Hà Độ Khẩu rồi.
Hôm nay chủ tướng coi giữ Cù Diễn là thân tín của Mạo Đốn, tên là Tô Lặc.
Tên này dũng mãnh vô song, nghe nói có dũng khí vạn người không địch
nổi, nhưng tính ham rượu, mỗi ngày không có rượu là không vui, là một
tên ma men chính cống.
Ánh mắt Lưu Khám sáng quắc, nhìn chăm chú vào mọi người.
- Thế nào? Người Hung Nô muốn rút lui, chúng ta tuyệt đối không thể để
cho bọn họ toại nguyện được. Nghe nói, trong thành Cù Diễn vẫn còn hơn
một vạn nữ nhân, đang đợi chuyển đén Cù Diễn. Trong bụng những nữ nhân
này đều là nòi giống của người Hồ. Nếu như tha bọn họ đi, sau này nhất
định sẽ ngóc đầu trở lại, trở thành mối đe dọa lớn cho chúng ta. Ta muốn cá cược một phen, chỉ không biết các ngươi có đồng ý không?
Mông Khắc nói:
- Nếu như theo lời Tiểu Trư nói, cướp đoạt Cù Diễn không phải là chuyện
khó... Vấn đề là, chúng ta sẽ đối mặt với sự phản công của người Hung
Nô.
- Đúng vậy, với binh lực hiện tại của chúng ta, chỉ e là không chống đỡ nổi sự phản công của người Hung Nô.
Lưu Khám cười nói:
- Ta đã nói rồi, đây là một trận cá độ. Nếu như thành công, chúng ta
không những có thể báo thù rửa hận cho bách tính Phú Bình, mà còn có thể giúp đỡ Thượng Tướng Quân tấn công Hung Nô. Người Hung Nô vùng Tử Ngọ
Lĩnh hầu như đã tụ tập hơn tám phần quân tinh nhuệ.
Chiếm lĩnh Cù Diễn, giống như việc đóng cửa đánh chó, bọn Hung Nô kia sẽ không còn đường thoát.
Hơn nữa, sau khi chúng ta cướp đoạt Cù Diễn, vẫn có thể có khả năng lớn
sẽ thu hút được binh lực của Mạo Đốn. Bình Hầu đã đánh bại A Lợi ở Bắc
Địa, binh tiên phong chắc chắn sẽ hướng phía bắc. Chỉ cần chúng ta nắm
chắc thời cơ, người Hung Nô ở Hà Nam Địa chắc chắn sẽ không có đường nào chạy trốn... Sau đó chúng ta tụ tập lại cùng đại quân, thẳng về Hà Bắc. Như vậy, có thể một lúc diệt trừ quân Hung Nô, từ đó diệt trừ vĩnh viễn hậu hoạn, thế nào?
Đối với tất cả những người ở đây mà nói, câu nói của Lưu Khám chắc chắn khiến rất nhiều người cảm động.
Chỉ là, muốn đánh thắng trận đại chiến này, nhất định phải nắm chắc thời cơ. Nếu không, không những không cách nào đạt được mục tiêu, ngược lại
toàn quân sẽ bị tiêu diệt.
- Mẹ nó, đặt cược!
Mông Tật vỗ chân hét lên:
- Thắng thì mọi người đều được thăng quan tiến chức, thua thì cùng nhau đi đời nhà ma... Quân hầu, ta làm cùng ngươi.
- Ta cũng vậy!
Phàn Khoái và Đồ Đồ vỗ tay đáp lại.
Trần Đạo Tử lại lặng lẽ nhìn Lưu Khám, hồi lâu sau, đột nhiên cười:
- Binh hành hiểm chiêu, đóng cửa đánh chó! Khà khà, thật sự rất kích thích, ta làm!
Lưu Khám nhìn về phía Quán Anh.
Quán Anh cười nói:
- Ngươi đừng có nhìn ta, ta cùng ngươi đến Bắc Cương, chính là vì muốn
lập công trạng. Chết tiệt, lão tử ở Phú Bình giết đến sướng tay, vừa hay được xả hơi ở Cù Diễn. Ta làm, ta làm... Nam nhi giết người, lập công
nghìn thu, đều ở giết người!
Mông Khắc cũng liên tục gật đầu.
Lưu Khám thấy mọi người đều đồng ý, lập tức phân công nhiệm vụ.
- Tiểu Trư, đệ lập tức đem theo người, nghĩ cách trà trộn vào Cù Diễn,
làm nội ứng. Ta không cần biết đệ dùng cách nào, tóm lại cần phải mai
phục cho ta.
Đợi khi nào ta phát động tấn công, đệ phải từ trong thành tiếp ứng.
Nhiệm vụ này rất nguy hiểm, cũng rất gian khổ. Nhưng ta tin đệ, tên tiểu tử này, nhất định có thể làm tốt, đúng không nào?
Lữ Thích Chi trịnh trọng gật đầu:
- Khám ca, huynh yên tâm đi, đệ nhất định có thể làm tốt.
- Thành Tư Mã, ta cần ngươi ngay lập tức nghĩ cách liên lạc với Bình
Hầu, còn với làm thế nào nói với Bình Hầu, ta tin rằng ngươi nhất định
biết rõ. Được rồi, các vị, thành bại là ở lúc này. Bách tính Phú Bình và Tú Quân Hầu ở trên trời có linh, nhất định sẽ phù hộ cho chúng ta, mã
đáo thành công!
- Báo thù cho Tú Quân Hầu!
- Báo thù cho bách tính Phú Bình!
Mấy bàn tay xếp chồng lên nhau, mọi người thần sắc trang nghiêm, trịnh trọng tuyên bố.
Vì vậy, Lý Thành ngay hôm ấy dẫn năm mươi kỵ quân, xuất phát từ con
đường nhỏ giữa Tuấn Cực Lĩnh. Lữ Thích Chi dẫn theo một trăm Lão Tần
quân, hóa trang thành người Hung Nô, sau khi trời tối lẻn vào trong Tuấn Cực Lĩnh, mai phục trong thành Cù Diễn, tìm cơ hội trộn lẫn vào thành.
Bọn người Mông Tật, Mông Khắc, mỗi người dẫn một đội binh mã, tạm thời
nghỉ ngơi hồi phục trong núi, chờ đợi mệnh lệnh.
Lưu Khám đứng ở trên đỉnh núi, để lại Trần Đạo Tử.
Ánh trăng lành lạnh chiếu lên đỉnh núi, tỏa ra một vùng sương lạnh màu ngà.
Lưu Khám lặng lẽ nhìn Trần Đạo Tử, hồi lâu sau, khẽ hỏi:
- Đạo Tử, trận này lành hay dữ còn chưa biết, có lẽ... Sẽ là trận cuối cùng của chúng ta.
Trần Đạo Tử cười nói:
- Quân Hầu hà tất phải bi quan như thế? Trận này chỉ cần chúng ta có thể nắm chắc thời cơ, mưu tính thích hợp, tất sẽ thắng.
Trận cuối cùng này, sao lại nói vậy?
Lưu Khám thở dài:
- Kỳ thực ta chỉ muốn biết một việc.
- Chuyện gì?
- ĐạoTử, ngươi rốt cuộc là ai?
- Hả?
Trần Đạo Tử ngẩn người ra, kinh ngạc nhìn Lưu Khám:
- Quân hầu, những lời này từ đâu mà nói ra vậy?
Hai tay của Lưu Khám cố sức xoa xoa mặt. Sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn một vầng trăng tàn:
- Ta không biết nên nói như thế nào, nhưng ta cảm thấy, ngươi không phải là Trần Đạo Tử... Ha ha, nói ra thật nực cười, ta chỉ là cảm thấy,
ngươi chính là Trần Bình.
Trần Đạo Tử khẽ run lên, nhìn Lưu Khám, hồi lâu không nói gì.
Một lát sau, y đột nhiên thở dài:
- Quân Hầu, ta đúng là Trần Bình. Chỉ là, Đạo Tử là tên mụ mà mẫu thân
đặt cho ta, đúng như ngươi nói, tên của ta đúng là Trần Bình. Thế nhưng
ta không hiểu, Bình chẳng qua chỉ là một cái tên không ai biết, Quân Hầu làm sao biết được?