Hình Đồ

Chương 209: Quyết chiến sắp bắt đầu

Choang!

Bình rượu rơi ra khỏi tay của Mông Điềm, vỡ thành từng mảnh...

- Phú Bình, thật sự bị phá rồi ư?

Thám báo quỳ ở trước sân, hồi báo:

- Khởi bẩm Thượng tướng quân, tin tức vô cùng chính xác. Năm ngày trước, quân Hung Nô đào thông hầm, tạo thành ba lỗ thủng trên tường thành Phú

Bình. Nhân mã trong thành ra sức chống lại, nhưng không biết làm thế nào khi binh mã Hung Nô số lượng quá lớn, cuối cùng chỉ có thể thoát vòng

vây mà ra ngoài. Quân Hầu Lưu Khám của Lão Bi Doanh, thống lĩnh nhân mã

bản bộ từ thành nam phá vòng vây ra ngoài. Hai vị công tử dẫn bộ quân từ thành đông xông ra, sau đó không còn tin tức gì nữa...

Quân Hầu Phú Bình Nam Vinh Tú chết trận...

Cả thành hơn sáu nghìn bách tính, tất cả đều bị giết. Bây giờ, Tả Hiền

Vương Hung Nô A Lợi đã chỉnh đốn binh mã, đột nhập Bắc Địa, tiến về phía Nghĩa Cừ.

Trong lòng trống rỗng, Mông Điềm ngồi ngẩn người, hồi lâu sau mới nói ra ba từ:

- Thăm dò tiếp!

Thám báo đi ra khỏi đại đường, còn Mông Điềm vẫn ngồi ngay ngắn ở phía

xa. Từ chiến lược mà nói, thành Phú Bình bị phá, cũng có nghĩa là kế

sách của lão hoàn thành một nửa rồi.

Tiếp theo, phải xem Triệu Bình hành động như thế nào.

Nếu như hành động bên Triệu Bình đủ nhanh, sự sắp xếp của Mông Điềm cũng hoàn toàn thành công. Đối với năng lực của Triệu Bình, Mông Điềm không

hề có chút nghi ngờ. Thế nhưng, nhìn thấy đại thắng đến gần, trong lòng

Mông Điềm lại không hề có chút vui vẻ. Ngược lại, lão cảm thấy vô cùng

nặng nề.

Phú Bình bị phá rồi!

Mấy nghìn tính mạng, sau khi khổ sở chống lại gần ba mươi ngày đêm, cuối cùng vẫn không thể giữ được.

Thật ra, bọn họ căn bản không cần chết. Nếu như Mông Điềm và Triệu Bình

có thể phối hợp hành động, dành cho Phú Bình một chút, cho dù là một

chút ủng hộ, bách tính Phú Bình sẽ không chết. Lần này trận chiến chống

quân Hung Nô cứ coi như là thắng, Mông Điềm cũng không cảm thấy vui vẻ.

Bởi vì thắng lợi lần này được xây dựng trên tính mạng của mấy nghìn người..

Chiến tranh mà, sao có thể không chết người? Mông Điềm cũng là người

thân chinh trăm trận, người chết đã gặp qua nhiều không đếm nổi. Nhưng

không có một lần nào, lại khiến lão ngỡ ngàng và phiền não như lần này.

Lão hình như hiểu được, năm đó lúc Vương Tiễn làm chủ soái, tại sao

trước mỗi lần quyết định đều phải suy tính trước sau. Là bản tính cẩn

thận sao? E rằng không phải chỉ là như vậy... Vương Tiễn biết rõ hơn

Mông Điềm cái giá phải trả sau mỗi quyết sách.

Có lẽ, sau này ta sẽ không được chết tử tế!

Mông Điềm khe khẽ thở dài, nhắm nghiền mắt lại, ngồi thơ thẩn ở chỗ cũ,

không hề nhúc nhích. Phù Tô từ trong đường bước đến ngồi xuống bên cạnh, nhìn Mông Điềm, dường như đã hiểu tâm tình lúc này của lão, nên cũng

không hỏi thêm câu nào.

- Đại công tử, người đều biết rồi đúng không?

Phù Tô gật đầu, hít sâu một hơi:

- Bình Hầu phái người đi tăng cường báo tin trong vòng sáu trăm dặm, nói binh mã A Lợi đã qua Chiêu Vương Thành, nhanh chóng tiến về phía núi Kê Đầu. Bình Hầu đã sắp xếp xong rồi, hai ngày tới, sẽ đánh quân Hung Nô ở núi Kê Đầu, xin bên Thượng tướng quân chuẩn bị sẵn sàng.

Chiêu Vương Thành mà Phù Tô vừa nói, cũng chính là Trường Thành thời hậu thế.

Là Trường Thành được khởi công xây dựng thời Tần Chiêu Vương từ Vân

Trung Quận mãi đến tận Lũng Tây. Thời Tần Chiêu Vương, Đại Tần vẫn phải

đối mặt với các loại Hồ họa.

Vì vậy khởi công xây dựng Trường Thành để phòng ngự người Hồ tấn công.

Nếu như A Lợi thắng lợi núi Kê Đầu, thì có thể men theo đường sông Kinh

Thủy đến gần Nội Sử Quận. Nói cách khác, núi Kê Đầu này, cũng chính là

phòng tuyến cuối cùng của phía bắc Nội Sử Quận. Triệu Bình chuẩn bị

nghênh địch ở núi Kê Đầu, cũng là chiến lược mà sau này Mông Điềm vạch

ra.

Hơn nữa thông báo cho Phủ Thái Úy Hàm Dương, nhận được sự ủng hộ của Thủy Hoàng Đế.

Mông Điềm gật gật đầu:

- A Lợi tiến đánh núi Kê Đầu, cũng phù hợp với dự tính của ta. Trận này

đã không cần phải quan tâm nữa, với khả năng của Bình Hầu, đối phó với A Lợi nhỏ nhoi không có gì đáng nói. Ta vừa mới nhận được chiến báo, đại

quân Đầu Man đã di chuyển về hướng Tử Ngưu Lĩnh, dự tính mười ngày sau

bọn họ sẽ phát động tấn công. Bây giờ ta vẫn tỏ ra yếu kém trước Đầu

Man, đợi hắn mắc câu.

Nhắc tới quân vụ, tâm trạng của Mông Điềm cũng đã có chuyển biến tốt hơn nhiều.

Sau khi trầm tư hồi lâu, lão đứng dậy đi ra Đại Đường. Phù Tô đi ngay

phía sau Mông Điềm. Hai người đến sân, liền nhìn thấy trên mặt sân, bày

và chất ra một đống to bản đồ. Đây cũng là bàn cát cổ xưa nhất thời

Chiến Quốc, dựa theo địa hình của Tử Ngọ Lĩnh mà làm thành. Mông Điềm đi đến phía trước một cái mô hình cổng thành thì dừng chân lại, cúi đầu

lặng lẽ quan sát sa bàn dưới chân.

- Lần này, Đầu Man tác chiến cách xa Đình Thiền Vu, rõ ràng là muốn một trận thắng lợi.

Phù Nô không trả lời, chỉ cúi đầu lặng lẽ quan sát.

- Đại công tử, ta sẽ quyết trận với Đầu Man ở giữa Tử Ngọ Lĩnh và Hoàng

Sơn. Đánh bại hắn không hề khó khăn, cái khó là làm thế nào để tiêu diệt hoàn toàn. Ta có suy nghĩ thế này, cần có người lách qua Hoàng Sơn,

vượt qua Tử Ngọ Lĩnh, từ Chiêu Sơn Thành tấn công phía sau... Đội binh

mã này, toàn bộ đều là kỵ quân. Ta nghĩ mời đại công tử thống lĩnh đội

binh mã này xuất kích, chỉ là không biết Đại công tử có bằng lòng không?

Phù Tô sao có thể không bằng lòng?

Thủy Hoàng Đế phái y đến đây, chính là để y lập được công trạng.

Y tỉ mỉ quan sát địa hình giữa Tử Ngọ Lĩnh và Hoàng Sơn, nếu như theo kế sách của Mông Điềm, lần này sẽ thu được toàn thắng.

Còn binh mã xuất kích từ phía sau, sẽ là công đầu.

Lần hành động này, vấn đề lớn nhất chính là, làm thế nào qua được Hoàng

Sơn mà thần không biết quỷ không hay. Nhưng Mông Điềm đã đưa ra sách

lược, nhất định nghĩ đến cách giải quyết. Cho nên Phù Tô cũng không cần

lo lắng vì chuyện này. Điều y cần làm, chính là xuất kích đúng thời

gian, phối hợp với Mông Điềm lúc đánh nhau trực tiếp với Đầu Man... Sau

một hồi trầm ngâm, Phù Tô gật đầu đồng ý.

Mông Điềm lập tức tìm ra người dẫn đường, lại đem tất cả các việc cần chú ý nói cho Phù Tô.

Ngày hôm sau, Phù Tô thống lĩnh binh mã xuất phát.

Mông Điềm đứng trên lầu thành, nhìn theo Phù Tô rời đi, trong lòng lại

đang nghĩ về một chuyện khác: bọn người Lưu Khám bây giờ ra sao? Lưu

Khám sau khi phá tan vòng vây ở thành nam, kiểm kê lại người ngựa, phát

hiện ra quân Tần theo hắn phá vòng vây, nhân số không đủ tám trăm.

Người Hung Nô rất nhanh đã đuổi đến.

Khâu Phù Vưu mặc dù không chịu giao chiến trực tiếp với Lưu Khám, nhưng cố làm ra vẻ hết sức cam tâm tình nguyện.

Y thống lĩnh mấy nghìn binh mã, gấp rút bám theo sau đám người Lưu Khám. Lưu Khám nhanh, bọn chúng cũng nhanh. Lưu Khám chậm, bọn chúng cũng

giảm tốc độ lại.

Người này rất có mưu tính, chuẩn bị có một màn kịch mèo vờn chuột, không ngừng buông thả đám người Lưu Khám, sau đó nhất cử tiêu diệt.

- Quân Hầu, cứ bỏ chạy như vậy cũng không phải là cách!

Lý Thành không nhịn được nói:

- Cứ chạy như thế này, chúng ta không suy sụp không được... Quân Hung Nô đuổi như thế kia, rõ ràng là muốn làm kiệt quệ lực lượng của ta. Bọn

chúng đều là một người hai xe, lại còn có cả lương khô bên mình. Còn

chúng ta đi quá vội vàng, không mang theo cái gì.

Nếu như cứ tiếp tục như vậy, không đợi đến trời sáng, chúng ta chỉ có thể khoanh tay chịu chết.

Trần Đạo Tử không ngừng gật đầu:

- Đúng vậy, đoạn đường về Nam, đất đai bằng phẳng, thích hợp nhất với kỵ trận Hung Nô. Theo ta thấy, chi bằng chúng ta chuyển hướng Đông Bắc.

Thiết nghĩ đi vào vùng núi non Tử Ngọ Lĩnh, chỉ cần đi vào, ưu thế kỵ

trận của quân Hung Nô cũng sẽ biến mất hoàn toàn.

Trong núi, ai giết chết ai vẫn còn chưa biết.

Thật ra, Lưu Khám cũng có ý định như vậy.

Lúc trước hắn và Mông Khắc bàn bạc, nghĩ đến rút lui về phía núi Tử Ngọ

Lĩnh. Chỉ là vội vàng đột phá vòng vây, cho nên không phân biệt phương

hướng. Bây giờ nghe Trần Đạo Tử và Lý Thành nói như vậy, hắn cũng biết

không thể do dự được nữa. Truyền lệnh xuống dưới, hai người Quán Anh,

Nhâm Ngao làm tiên phong, Lý Thành dẫn trung quân rút lui về hướng Tử

Ngọ Lĩnh. Hắn và Trần Đạo Tử, Lữ Thích Chi, ba người dẫn bộ quân ngăn

cản địch phía sau.

Quân kỳ của Lão Bi Doanh đã rơi trên người Lữ Thích Chi.

Y khiêng đại kỳ, thúc ngựa bám sát phía sau Lưu Khám. Ba người dẫn theo

một trăm kỵ binh, dần dần lùi về phía sau. Khâu Phù Vưu hình như nhận ra Lưu Khám, cũng không dám lại gần phía trước, chỉ chầm chậm bám theo,

đợi cơ hội, sau đó ra đòn chí mạng.

Lúc binh mã vượt qua bờ sông Sơn Thủy, từ gò đồi phía sau bờ sông, bỗng

nhiên xuất hiện một chi binh mã, lao về phía Khâu Phù Vưu, số người cũng không nhiều lắm, khoảng sáu bảy trăm người.

Dẫn đầu là một vị đại tướng, thống lĩnh một trăm kỵ quân lao thẳng vào trung quân của Khâu Phù Vưu.

Hai người bước xuống, mỗi tướng thống lĩnh một trăm người, ở phía sau kỵ quân giữ chân địch, ba trăm người bắn nỏ khác, bắn điên cuồng về phía

quân Hung Nô.

Mặc dù trời đã tối, nhưng Lưu Khám vẫn nhìn ra lai lịch của đám nhân mã này.

Mông Tật!

Cố nhiên là huynh đệ Mông Tật...

Còn có hai người Phàn Khoái và Đồ Đồ!

Lưu Khám trong lòng không khỏi mừng rỡ, nhìn thấy người Hung Nô trận

tuyến hỗn loạn, lập tức quất hông ngựa Xích Thố, ngựa Xích Thố tung vó

hí vang. Người dựa vào phía sau ngựa, hai chân đạp vào bàn đạp, ngựa như rồng, người như hổ, giống như một đám lửa cháy mạnh, dán vào mặt đất mà xông lên.

Hai người Trần Đạo Tử và Lữ Thích Chi vội vàng theo sau, một trăm kỵ quân bắt đầu tấn công.

Tốc độ của ngựa Xích Thố nhanh như tia chớp, trong chớp mắt đã đến phía trước quân Hung Nô.

Xích Kỳ dao động, giống như đám lửa cháy rừng rực. Chỗ mà Lưu Khám đến,

chỉ thấy máu thịt phun ra, chân tay rụng ra rơi đầy mặt đất. Tiếng khóc

thét thê lương vang vọng cả bầu trời. Khâu Phù Vưu đang chỉ huy binh mã

phòng ngự đội quân Mông Tật, không ngờ lúc này Lưu Khám lại bắt đầu tấn

công.

Lúc y phản ứng lại, Lưu Khám đã đến trước mặt y.

- A!

Khâu Phù Vưu không nén nổi hét lên một tiếng kinh hãi, nhấc thanh trường đao đang định phản kích, Lưu Khám đã tới trước mặt y. Xích Kỳ giương

cao lên, một chiêu tung lửa lên trời. Lưu Khám dồn lực toàn thân, bỗng

dưng bật mạnh dậy trên lưng ngựa. Xích Kỳ thuận thế rơi xuống, xé gió

rít lên một tiếng, đâm về phía Khâu Phù Vưu. Khâu Phù Vưu giơ trường mâu lên đỡ, chỉ nghe thấy “keng” một tiếng, Xích Kỳ sắc bén khiến trường

đao đứt đôi, theo quán tính cực lớn bổ xuống, “bụp” một tiếng, máu tươi

phun ra... Khâu Phù Vưu đáng thương đã bị Lưu Khám một chiêu chẻ ra làm

hai.

Lúc này, Lý Thành chỉ huy trung quân đánh lén ngược trở lại.

Quán Anh và Phàn Khoái giống như hai con hổ tấn công từ một phía khác,

giết cho quân Hung Nô máu chảy thành sông, nhếch nhác chạy.

- Hồ mọi rợ rất nhanh sẽ đuổi đến, chúng ta vào núi trước đã... Sau khi vào núi, chúng ta nghĩ cách khác.

Mông Khắc vô cùng tỉnh táo, to tiếng nhắc nhở Lưu Khám.

Lưu Khám cũng biết, hiện giờ không phải lúc để nói. Thế nên hắn gật gật đầu với mọi người, hội tụ lại, chạy về phía Tử Ngọ Lĩnh.

Lần này tốc độ hành quân đã tăng lên đáng kể.

Cũng phải cảm ơn Khâu Phu Vưu đã đem tới đây rất nhiều ngựa, khiến cho

rất nhiều người không cần chạy bộ nữa. Mặc dù không đủ mỗi người một

ngựa, nhưng một ngựa hai người ngồi thì có thừa. Trước giờ tý, đám người Lưu Khám đã trốn vào trong Tử Ngọ Lĩnh.

A Lợi sau khi biết tin Khâu Phù Vưu đã bị giết chết liền huy động binh

lính đuổi tới, nhưng đám người Lưu Khám đã dẫn bình mã chạy trốn, không

còn dấu vết nào.