Hình Đồ

Chương 204: Bỏ quân cờ (1)

Địa danh Phu Thi ( nay gần lô cốt hồ Nam Ngư, huyện Du Lâm, Thiểm Tây) vốn là tên người.

Năm Noãn Vương Trung thứ hai mươi, cũng chính là vào năm 295 trước Công nguyên, Triệu Chủ Phụ liên thủ với Tề, Yến, sau khi cùng diệt nước

Trung Sơn, chuyển Vương Tử Trung Sơn – Phu Thi đến Bắc Địa Quận, sau này gọi là Tiên Ngu vương tử. Còn nơi Phu Thi ở, được gọi theo tên họ của

y.

Tiếp giáp với Hoàng Sơn, đứng sừng sững ở chỗ giao của Trường Thành Ngụy Triệu.

Hướng về phía bắc, có hồ Đại Lý cùng với những gò đồi và dãy núi trập

trùng; hướng về phía đông, sau khi qua Trường thành Ngụy, là dòng nước

Hoàng Hà cuồn cuộn ngất trời.

Mông Điềm ngồi trong phủ Soái, đang nói chuyện với thuộc hạ.

Người ngồi đối diện với lão là một thanh niên, dáng vẻ khoảng chừng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, mắt to mày rậm, giữa trán toát ra vẻ hùng

dũng. Trước mặt Mông Điềm, chàng thanh niên trẻ tuổi không hề lộ chút e

sợ, ánh mắt nhìn chăm chú vào bàn cờ, ngón tay thon dài chỉ vào một quân cờ. Đối với cục diện gay go trên bàn cờ, hình như y không hề bận tâm,

dáng vẻ vô cùng nhàn nhã.

Hồi lâu, chàng thanh niên hạ xuống một quân.

- Thượng tướng quân hình như hôm nay tinh thần có chút bất an à?

Tâm tư của Mông Điềm, không hề trên bàn cờ, nghe chàng thanh niên nói, đầu tiên ngẩn người ra một lát, sau đó lập tức cười:

- Đại công tử chê cười rồi!

Với sự tôn kính của Mông Điềm, lại được Mông Điềm gọi là công tử.

Chàng thanh niên nói:

- Ta phụng mệnh phụ hoàng đến đây học hỏi kinh nghiệm của Thượng tướng

quân, bây giờ chớp mắt đã nhiều ngày, mà vẫn chưa thấy Thượng tướng quân tinh thần bất an như hôm nay. Có phải có chuyện khó không? Phù Tô bất

tài, cũng nguyện phân ưu với Thượng tướng quân, nhưng không biết Thượng

tướng quân có đồng ý hay không?

Người thanh niên này, chính là con trưởng của Thủy hoàng đế - Doanh Phù Tô.

Mẫu thân của Phù Tô là người Trịnh Quốc, thích ngâm bài thơ “Sơn hữu

phù tô” của Trịnh Quốc. Thủy hoàng đế vì vậy nên mới đặt tên cho y là

Phù Tô.

Phù Tô, là cách người cổ xưa miêu tả cây cối xanh tốt.

Thủy Hoàng đến đặt tên như vậy, cũng đủ thấy sự kì vọng và yêu thương

của người đối với Phù Tô. Đương nhiên, trong đây vẫn còn một nguyên nhân không muốn ai biết khác. Thủy Hoàng đế ra đời năm 260 trước công

nguyên, mặc dù đăng cơ rất sớm, nhưng mãi đến tận hai mươi hai tuổi mới

tự mình chấp chính.

Phù Tô, cũng sinh ra đúng vào năm Thủy Hoàng đế tự mình chấp chính.

Cho nên trong lòng Thủy Hoàng đế, Phù Tô không chỉ là con trai trưởng,

mà còn là món quà mà trời cao ban tặng cho người. Còn bản thân Phù Tô,

cũng nhanh trí thông minh, còn có lòng dạ từ bi thương dân. Đối với việc Thủy Hoàng đế cưỡng chế thi hành luật Tần ở Lục Quốc, Phù Tô không hề

đồng tình.

Ở điểm nà có khuynh hướng nghiêng về học thuyết tạp gia.

Phát triển rộng luật Tần, phải tiến hành từ từ. Từng bước từng bước

chắc chắn, khiến cho bách tính Sơn Đông Lục Quốc có đủ thời gian để tiếp nhận. Đồng thời đối với nhục hình trong luật Tần, Phù Tô cũng không tán thành lắm.

Điều này khiến cho mối quan hệ giữa y với Thủy Hoàng Đế nảy sinh nhiều bất đồng.

Thủy Hoàng Đế cố chấp cho rằng, đây là do tính cách mềm yếu của Phù Tô

mà ra. Sở dĩ Phù Tô tính cách mềm yếu, là bởi vì y chưa từng trải qua

khói lửa chiến tranh. Cho nên Thủy Hoàng Đế lệnh cho Phù Tô đến Thượng

Quận trước, lấy thân phận là trợ tá của Mông Điềm, tham gia vào trận

chiến Hung Nô này.

Đương nhiên, điều này cũng gửi gắm tình yêu thương của Thủy Hoàng Đế đối với Phù Tô.

Đại Tần lấy pháp trị quốc, lấy dũng võ xưng hùng thiên hạ. Thủy Hoàng

Đế không hi vọng người kế thừa mình là một thư sinh mềm yếu sức trói gà

không chặt. Duy chỉ có trải qua sự thử thách của khói lửa chiến trận,

Phù Tô mới có thể trưởng thành. Đồng thời, cũng có thể lập công trạng,

có chỗ đứng trên triều Đại Tần.

Nói chung, Thủy Hoàng Đế hi vọng có thể nhờ vào chiến trận Bắc Cương này mà đào tạo ra một Phù Tô cương nghị quả cảm.

Mông Điềm cũng thấu hiểu tâm tư của Thủy Hoàng Đế, nghe Phù Tô nói như vậy, lập tức mỉm cười:

- Đại công tử đừng khách khí như vậy, Mông Điềm không dám!

Kỳ thực việc Mông Điềm lo lắng, Đại công tử chắc cũng rõ, sao còn hỏi?

- Phú Bình?

Mông Điềm nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì thêm.

Một Phú Bình nhỏ bé, trên bản đồ Đại Tần, thậm chí không tìm thấy sự

tồn tại của nó. Nhưng ai ngờ, vùng đất nhỏ bé này bây giờ lại thành tâm

điểm chú ý của rất nhiều người. Phù Tô đến Phu Thi cũng đã không ít

ngày. Nói đúng ra, ngày đầu tiên chiến trận bắt đầu ở đồi Bạch Thổ, đến

Phu Thi, khi nghe tin Tả Hiền Vương Đồ Kỳ tức mà chết ở Phú Bình, y ngẩn người ra.

Một quân hầu nhỏ bé, dựa vào đội ngũ không đến

nghìn người mà đối kháng với đại quân hàng vạn người của Hung Nô, không

những không thất bại mà còn liên tục giành thắng lợi. Điều này thật sự

khiến Phù Tô kinh ngạc.

Không chỉ có Phù Tô kinh ngạc, đến Mông Điềm khi nghe tin này, cũng ngẩn người ra hồi lâu không hề có phản ứng.

- Nghe nói, tình hình hiện nay ở Phú Bình rất tốt.

Mông Điềm thở dài:

- Đầu Man sau khi phái con trai thứ tiếp nhận chức Tả Hiền Vương, tiến

công không ngừng vào Phú Bình. Theo tin mà Bình hầu truyền đến, ba ngày

trước Lưu Khám hạ lệnh phong tỏa cửa thành Phú Bình, đã có thái độ cùng

tiến lui với Bình hầu... Tử thương vô cùng thảm hại.

Hiện

nay, A Lợi đã cắt đứt con đường chi viện, trong thành Phú Bình không có

lương thảo, bên ngoài không có viện binh, ta thật không biết bọn họ còn

có thể kiên trì được bao lâu. Trong một ngày Triệu Bình nhận được ba

tin, khẩn cầu ta, muốn xuất viện binh cứu viện Phú Bình, nhưng ta không

đồng ý.

Trên mặt Phù Tô toát ra vẻ thương cảm.

- Hình như Tật cũng ở Phú Bình?

Mông Điềm gật đầu:

- Theo sự dặn dò của ta, Bình hầu phân ba nghìn binh mã từ Nghĩa Lương, do Mông Tật, Mông Khắc thống lĩnh, lần lượt đến Phú Thành. Đây đã là

tất cả những gì Bình hầu có thể làm được, Đại công tử chắc cũng biết,

binh mã ở Nghĩa Lương, không đến cuối cùng không được xuất ra.

- Khắc cũng đi Phú Bình sao?

Phù Tô không nén nổi kinh hoàng kêu lên một tiếng:

- Thượng tướng quân, nếu đã như vậy, ngài nên phái binh mã đến viện trợ... Dưới gối ngài chỉ có hai đứa con trai, nếu như...

- Không thể được!

Trên mặt Mông Điềm toát lên một màu xanh:

- A Lợi vẫn chưa phát điên, chủ lực Hung Nô cũng vẫn chưa bắt đầu hành

động. Nếu như lúc này chúng ta làm bại lộ thực lực, vậy thì bao nhiêu

mưu kế trước đó coi như đổ xuống sông xuống biển. Lúc này bệ hạ quyết

tâm phải một trận thành công, thậm chí đến quân úy bảo vệ kinh thành

cũng đã điều động đến đây... Mông Tật, Mông Khắc, có thể chết trận vì bệ hạ, cũng là niềm vinh hạnh của bọn nó. Bây giờ vẫn chưa phải lúc hành

động, chúng ta nhất định phải tiếp tục chờ đợi, Phú Bình không phá, quân chủ lực Đầu Man quyết không điều động. Chúng ta nhất định phải nhẫn

nại!

Vừa nói, Mông Điềm vừa vê vê quân cờ trên tay, đập “bịch” xuống bàn cờ.

- Bỏ quân cờ!

Phù Tô kinh ngạc nhìn vào quân cờ trên bàn cơ, trong đầu bỗng nhiên lóe lên một ý nghĩ.

Cho đến tận bây giờ, Phù Tô mới coi như hoàn toàn hiểu được tâm tư của

Mông Điềm. Phú Bình... Từ đầu đã bị Mông Điềm coi như quân cờ!

Thế nhưng, rõ ràng biết rằng Phú Bình là chỗ chết, tại sao vẫn đẩy hai đứa con trai của mình vào đó?

Phù Tô không nhịn được, nắm chặt cánh tay của Mông Điềm:

- Thượng tướng quân, Mông gia của ngài với Đại Tần ta... Phù Tô thật không biết nên làm thế nào mới phải.

Chỉ là, ngài hà tất phải để Tật và Khắc đi vào trong đó? Là Lão Tần ta có lỗi với ngài, là Lão Tần ta... có lỗi với ngài.

Vừa nói, vành mắt Phù Tô đã hoe hoe đỏ, khóc không thành tiếng.

Còn Mông Điềm thì lại thở dài:

- Đại công tử, Mông gia ta ba đời được Mộc Vương Thượng và bệ hạ ân

sủng, cho dù là thịt nát xương tan cũng phải báo đáp. Ta tiếc, không

phải là Mông Tật, Mông Khắc... Mà là Lưu Khám kia. Lần này là hắn, một

tay đã làm thay đổi kế hoạch tác chiến của ta. Một người lấy nghìn người ít ỏi chiến đấu với năm vạn hổ sói Hung Nô, dĩ nhiên là toàn thắng.

Thêm thời gian, chắc chắn sẽ là rường cột của Đại Tần ta.

Nhưng mà bây giờ...

Vẫn còn mấy nghìn bách tính Phú Bình đang ra sức chiến đấu, chờ đợi viện binh đến.

Thế nhưng, thế nhưng...

Mông Điềm liên tiếp hai lần nói không hết lời, nhắm nghiền mắt lại, rơi xuống hai hàng lệ.

Chỉ mong. Chỉ mong bách tính trong thành Phú Bình, còn có Lưu Khám đều có thể tha thứ cho ta!