Diện mạo huyện thành Phú Bình hoàn toàn mới mẻ!
Tuy rằng chỉ
là thời gian mười ngày ngắn ngủi, nhưng hàng nghìn người cùng bắt tay
làm việc, dưới sức mạnh đồng tâm hiệp lực, khiến cho huyện thành so với
trước kia, dường như đã thay đổi hình dáng. Tường thành cao hơn và dày
hơn, mặc dù không to được như ở thị trấn, những cũng đủ ngăn cản một
khoảng thời gian. Thành cao hơn ba thước, độ dày tăng gấp hai lần. Chỉ
là lâu cổng thành vẫn còn thấp, cơ bản là gần như bằng với tường thành
mới được xây lại.
Cờ Hắc long bay phần phật trong gió, cờ lớn của Lão Bi Doanh rủ xuống phía dưới lầu trên tường thành.
Trong thành, từng hàng từng đội, cộng vào đủ ba bốn mươi chiếc xe ném
đá tập hợp, lầu trên tường thành còn đặt mười mấy sàng nỏ Tham Liên,
cung tên như núi, chất đầy trong góc thành. Ngoài ra, rất nhiều ngôi nhà ở gần cửa thành đã bị dỡ bỏ. Đất đá nhét đầy trong bao tải, xếp chồng
vào trong góc tường thành. Tác dụng của nó là tăng cường khả năng phản
kích của tường thành.
Có thể nói, toàn bộ Phú Bình đều hoạt động...
Chỉ cần là trai tráng có thể cầm binh khí, tất cả đều tham gia vào huấn luyện.
Người lớn tuổi một chút thì vận chuyển và lăn gỗ đá, gia cố thêm phòng
ngự tường thành. Đến đứa trẻ đang bi bô tập nói cũng ôm từng bó tên vận
chuyển lên trên tường thành. Người già yếu và phụ nữ trẻ em ra trận, sau khi quyết đinh ở lại, tất cả mọi người đều có quyết định ắt phải chết.
Cho dù là chết, cũng phải chết trên mảnh đất đã sinh ra và nuôi dưỡng mình.
Ngày xưa người Hồ trong thành, toàn bộ đều bị giam giữ vào nhà lao.
Không ít người Hồ định chống lại, đã bị Lý Thành chém giết không hề
khách khí.
Toàn bộ thành Phú Bình bây giờ ý chí chiến đấu ngút trời.
Đặc biệt là sau khi nghe thấy tin tức thắng lợi ở đồi Bạch Thổ, khiến cho cư dân trong thành càng tăng thêm tự tin.
Trận chiến này, ai thắng ai bại, vẫn còn chưa biết...
- Thành Tư Mã, Tú Quân Hầu...
Một gã tiểu giáo xông lên lâu thành, gọi to:
- Lưu Quân Hầu... đám người Lưu Quân Hầu đã quay lại rồi.
Lý Thành và Nam Vinh Tú vội vàng trèo lên lâu thành, đưa mắt nhìn xa xa về phía bắc. Trong ánh nắng ban mai, từng đội kỵ quân phi nhanh như tia chớp đang băng băng về hướng Phú Bình.
Trên đại kỳ màu đen kia, có viết ba chữ “Lão Bi Doanh” màu vàng, lấp lánh trong ánh chiều dương.
- Đúng là Lưu Quân Hầu!
Nam Vinh Tú nhìn một cái đã thấy ngựa Xích Thố chạy phía trước đội ngũ, trên ngựa là một chàng trai cường tráng như sư tử đang ngồi ngay ngắn,
vẫy tay về phía lâu thành.
- Xếp hàng, nghênh đón Quân Hầu về nhà!
Nam Vinh Tú vừa truyền lệnh xuống, cửa thành mở rộng, hàng nghìn sĩ tốt từ trong thành xông ra, xếp thành hai hàng cung nghênh ở cổng thành.
Lúc này Lưu Khám cũng đã đến dưới thành. Chỉ thấy hắn căng dây cương,
ngựa Xích Thố hí vang một tiếng rồi dừng lại. Lưu Khám nhảy xuống ngựa,
trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.
Hắn không hề nóng lòng vào trong thành, mà quét ánh mắt một lượt nhìn tường thành Phú Bình, khẽ gật đầu.
Lý Thành và Nam Vinh Tú đi trước nhất, phía sau còn có ba người Nhậm Ngao, Đồ Đồ và Trần Đạo Tử đi theo.
- Quân Hầu vất vả rồi!
Lý Thành và Nam Vinh Tú bước nhanh lên phía trước, cúi người hành lễ trước Lưu Khám.
Lúc này, Quán Anh, Phàn Khoái, còn có Lữ Thích Chi cũng đã xuống ngựa, lặng lẽ đứng phía sau Lưu Khám, không nói tiếng nào.
Lưu Khám tiến lên ôm mấy người một chút, sau đó vẫy tay:
- Đừng nói với ta mấy lời vô dụng đó, chúng ta vào thành rồi nói tỉ mỉ.
Đạo Tử, ngươi và Lữ Thích Chi sắp xếp người, rải nhiều củ ấu sắt và sừng hươu ở ngoài thành.
Ta ước chừng, Tả Hiền Vương đó sắp bị ta chọc tức đến phát điên rồi,
chậm nhất là đêm nay, đội quân tiên phong của lão nhất định sẽ tới ngoài thành Phú Bình. Hơn nữa sẽ lập tức phát động tấn công. Quán Anh, Nhậm
Ngao, hai người chuẩn bị một nghìn cung tiễn thủ, mai phục trong chiến
hào. Chưa có lệnh của ta, không được bại lộ hành tung.
Phàn Khoái, Đồ Đồ, hai người các ngươi luân phiên bảo vệ trên thành.
Thành Tư Mã, ngươi lập tức phái thám báo đi nghe ngóng hành tung của
quân Hung Nô. Một khi phát hiện ra quân địch, lập tức quay về bẩm báo
với ta.
Lưu Khám không hề khách khí, người còn chưa vào đến
thành đã giao ra bao nhiêu là mệnh lệnh, cho thấy thái độ vô cùng kiên
cường.
Còn mọi người cũng không hề có cảm giác không vui.
Dù sao lần này, nếu như không có Lưu Khám giữ chân đại quân Hung Nô
trên đồi Bạch Thổ, với tình trạng của Phú Bình lúc trước, căn bản không
chịu nổi một đòn tấn công.
Người biết bản lĩnh của Lưu Khám, tự nhiên sẽ coi Lưu Khám như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó.
Người chưa từng gặp Lưu Khám, chỉ dựa vào người ta dựa vào mấy trăm
người ít ỏi ngăn chặn người Hung Nô trong thời gian ba ngày, là đủ khiến người ta kính nể.
Lý Thành lập tức phái người đi thám mã, bọn người Quán Anh cũng bất chấp uể oải đường xa, ai nấy nhận mệnh lệnh mà đi.
Nam Vinh Tú vô cùng kinh ngạc nhìn kỵ quân phía sau Lưu Khám, trong
lòng rất nghi hoặc. Y nhớ rất rõ, hôm đó lúc y rời khỏi đồi Bạch Thổ,
trong tay Lưu Khám chỉ có bốn năm trăm người. Ba ngày ác chiến, tại sao
binh mã của Lưu Khám lại không hề giảm đi như vậy?
Không chỉ có Nam Vinh Tú cảm thấy kì lạ, bọn người Lý Thành cũng vô cùng nghi hoặc.
Đợi mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa, lúc mọi người tụ tập trong đại trướng
trung quân mới được dựng lên giữa huyện Phú Bình, nghe Lưu Khám giải
thích tỉ mỉ một lượt quá trình hắn ở đồi Bạch Thổ ba ngày. Nghe xong, Lý Thành, Nam Vinh Tú, Đồ Đồ, Trần Đạo Tử, ngay cả mấy người Nhậm Ngao
cũng đều trố mắt không nói lên lời.
- Nói cách khác, trong thời gian ba ngày, Quân Hầu căn bản không hề liều mạng chiến đâu với quân Hung Nô?
Lưu Khám cười to:
- Với binh mã trong tay ta, nếu liều mạng chiến đấu, thậm chí đến thời
gian một ngày cũng không trụ đỡ nổi. Cũng may mà Tả Hiền Vương cũng là
người không biết dụng binh, trong thời gian ba ngày, liên tục xuất hiện
sơ suất, cho nên bị ta chui vào chỗ hở. Nói ra, cũng là vận may, nếu như Tả Hiền Vương đó hiểu binh pháp thì trận này cứ coi như có thể kéo dài
ba ngày, e rằng cũng không còn được mấy người.
Nam Vinh Tú đứng dậy thi hành lễ.
- Quân Hầu, Nam Vinh thật sự bái phục.
- Quân Hầu, nên đem chuyện vui truyền báo cho bách tính, để cho mọi người cùng vui vẻ.
Trần Đạo Tử bỗng nhiên nói:
- Bách tính bây giờ mặc dù ý chí chiến đấu dâng cao, nhưng trong lòng
ít nhiều cũng có chút lo lắng. Bây giờ Quân Hầu ở trận đồi Bạch Thổ, dù
chưa tiêu diệt Tần mọi rợ, nhưng cũng là chiến tích thu được toàn thắng. Nên để cho mọi người cùng biết, biết được Quân Hầu có thủ đoạn quỷ thần khó lường.
Trước mặt Quân Hầu, người Hung Nô chẳng qua chỉ là gà nặn bằng đất, chó làm bằng ngói, không đáng đánh.
Nếu thật sự như vậy, Phú Bình này đừng nói là giữ mười ngày, cứ coi như hai mươi ngày, ba mươi ngày... E rằng cũng không phải là vấn đề gì to
tát.
- Chính là như vậy, chính là như vậy!
Lý Thành liên tục gật đầu:
- Bây giờ, chính là thời cơ tuyên dương võ dũng Quân Hầu, mưu trí hơn người, Đạo Tử nói chí phải, chí phải!
Lưu Khám nghe hiểu rồi.
Ý của Trần Đạo Tử rõ ràng là muốn để hắn lập đàn tế thần.
Cũng được, lập đàn tế thần thì lập đàn tế thần. Phú Bình lúc này cũng
thật sự cần một người tâm phúc, ngoài hắn ra, ai có thể đảm đương?
- Nếu đã như vậy, cứ để Trần Đạo Tử sắp xếp đi!
- Vâng!
Trần Đạo Tử khom người tuân lệnh, lùi ra đại trướng trung quân.
Lưu Khám nhìn phía sau y, bỗng nhiên có cảm giác kỳ lạ.
Nói thật, trước đây thật sự là không phát hiện ra Trần Đạo Tử có điểm
gì đặc biệt cả. Kiếm pháp cao minh, là người tâm tư kín đáo, lạnh lùng
trầm ổn.
Nhưng nếu như nói y có cái gì đặc biệt xuất chúng, Lưu Khám vẫn chưa phát hiện ra.
Thế nhưng lần hành động ở Bắc Cương này, Trần Đạo Tử lại bộc lộ ra một
mặt khác. Y rất biết nghiền ngẫm tâm tư người khác, cũng có thể dựa ào
tình hình khác nhau mà đưa ra các loại mưu đồ. Điều này với Trần Đạo Tử
trầm mặc ít nói, thật sự là hai người khác nhau, khiến Lưu Khám không
khỏi cảm thấy kì lạ.
- Quân hầu... Quân Hầu...
- Hả?
Lưu Khám bỗng nhiên giật mình, nhìn Lý Thành và Nam Vinh Tú, cười ngượng ngùng:
- Thành Tư Mã, ngươi nói gì cơ? Vừa nãy ta hơi phân tâm, chưa nghe rõ.
Đối với việc phân tâm của Lưu Khám, Lý Thành và Nam Vinh Tú đều có thể lý giải.
Dù sao quang cảnh ba ngày ở đồi Bạch Thổ, Lưu Khám và người Hung Nô so
mưu đấu trí, kỳ mưu diệu kế nhiều vô kể, thật sự là tổn hao tinh thần.
bây giờ tinh thần thả lỏng một chút, khó tránh việc xuất hiện tình trạng như vậy. Lý Thành cười nói:
- Quân Hầu ba ngày rồi chưa nghỉ
ngơi, ta nghĩ cũng hơi mệt rồi... Thế này đi, Quân Hầu nghỉ ngơi một
chút, đợi đến trưa, chúng ta sẽ tiếp tục thảo luận quân tình, mọi người
lui trước đi!
Nhậm Ngao và Đồ Đồ cũng hiểu, vội vàng đứng dậy cáo từ.
Bọn người Quán Anh dưới sự lãnh đạo của Nhậm Ngao, quay về nghỉ ngơi.
Mọi người đều rất rõ, bây giờ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mới có thể nghênh đón đại chiến tốt hơn.
Lý Thành và Nam Vinh Tú cũng chuẩn bị cáo từ, nhưng lại bị Lưu Khám ngăn lại.
- Thành Tư Mã, Tú Quân Hầu... Nghĩa Cừ có tin tức gì không?
Nam Vinh Tú và Lý Thành nhìn nhau, cười gượng lắc đầu.
- Theo lý mà nói, đại công tử sớm đã nên đến Nghĩa Cừ rồi, Bình Hầu
cũng nên biết sự tình ở Phú Bình. Nhưng không biết vì sao, đến tận bây
giờ vẫn bặt vô âm tín. Không chỉ là Bình Hầu không có tin tức, mà đến cả đại công tử cũng không có tin tức. Nhưng nghĩ cũng không thể có vấn đề
gì lớn, nói không chừng viện binh đã đang trên đường, hai ngày sau chắc
sẽ đến. Quân Hầu không cần quá lo lắng như vậy.
Nói rất có lý, nhưng trong lòng Lưu Khám lại cảm thấy bất an.
Hai người Lý Thành và Nam Vinh Tú đi rồi, một mình hắn ngồi trong đại
trướng, suy nghĩ về nguyên nhân hậu quả, nhưng không nghĩ ra manh mối
gì.
Hay là, thực sự như Lý Thành nói, viện quân bây giờ đang trên đường...
Ngã xuống giường, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ. Cũng khó trách, từ
ngày đầu tiên giao chiến với Bồ Nô, đến bây giờ đã tròn bảy ngày hắn
chưa được ngủ ngon giấc, thật sự mệt rồi.
Nằm trên giường, Lưu Khám ngủ rất say sưa.
Cho đến tận giữa trưa, Lý Thành và Nam Vinh Tú gọi Lưu Khám dậy ăn cơm, hắn mới tỉnh dậy. Mặc dù thời gian không dài, nhưng tinh thần đã hồi
phục lại rất nhiều. Lúc sáng vẫn còn có chút mê man, nhưng bây giờ đã
tỉnh táo không ít. Lưu Khám đứng dậy, vươn vai một cái.