Chiến tranh rốt cuộc là cái gì?
Đối với Bồ Nô mà nói, chiến
tranh chính là dùng đao kiếm trong tay, xé rách thân thể đối thủ, khiến
cho máu của những tên Tần mọi rợ, Yến mọi rợ, Ngụy mọi rợ phun đầy trên
người chúng, sau đó cắt lấy đầu của bọn chúng xuống, đem làm đẹp cho y
phục của chính chúng. Ngoài lần đó ra, ý nghĩa của chiến tranh là vô số
giá trị, diện tích đất đai, còn có những người phụ nữ đẹp... Chỉ có như
vậy thôi, hết sức đơn giản.
Thân là Tả Cốt Đô Hầu dưới
trướng của Đại Thiền Vu Hung Nô, trên tay Bồ Nô dính đầy máu tươi. Lần
này ái tử của Tả Hiền Vương bị bắt làm tù binh, đối với Tả Cốt Đô Hầu Bồ Nô mà nói, thực ra cũng không thấy bị xúc phạm nhiều lắm. Bị một đám
Tần mọi rợ bắt làm tù binh, còn không bằng chết tại trận. Mà y cảm thấy
hưng phấn, là bởi vì y một lần nữa lại có thể cảm thấy sự hưng phấn của
dòng máu tươi ấm áp trên người, là y lại cảm nhận trong lòng mình đang
trào dâng nhiệt huyết. Nghĩ tới cái cảm giác tuyệt vời này, Bồ Nô hơi
hơi run, sự run rẩy của phấn khích.
Bồ Nô thống lĩnh ba
nghìn kỵ binh bản bộ, vó ngựa không ngừng nghỉ ngày đêm đuổi tới huyện
Phú Bình. Dọc đường đi có thể nói là vô cùng thuận lợi. Ngoại trừ gặp
một chút rắc rối nhỏ ở hồ Đô Tư Thố chết tiệt ra, không còn có cái gì có thể ngăn trở bước chân của y. Nhưng Bồ Nô cũng không thể không thể phủ
nhận hai mươi tên Tần mọi rợ này thực sự rất hung hãn.
Cuộc đấu chỉ kéo dài trong thời gian một nén nhang thôi cũng đã khiến y tổn thất hơn trăm tên dũng sĩ.
Nhiệt huyết của Bồ Nô lại một lần nữa dâng trào... Y thích cảm giác
loại đá chọi với đá, thế lực ngang nhau này, hy vọng đối thủ ở Phú Bình
đừng khiến cho y thất vọng. Thế là, ba nghìn đại quân đã tiến đến khe
đồi Bạch Thổ vào gần giờ hợi.
Xa xa, trông thấy ngọn cờ của
quân Tần đang phần phật bay trên đồi Bạch Thổ, dưới chân núi, một đội
quân Tần xếp thành bốn hàng, đứng yên. Trên sườn núi, hơn trăm binh
giương cung bắn nỏ đã ở thế đợi lệnh, một tên thanh niên vạm vỡ như gấu
thần đứng ở trước quân trận.
Không gian của đồi Bạch Thổ
không hề lớn, cũng không đủ để khiến đoàn kỵ binh của quân Hung Nô tản
ra tập kích bất ngờ. Bồ Nô không thể không ghì chặt chiến mã, triển khai trận hình ở ngoài Hà Cốc. Phải nói chiến tranh đúng là một cuộc giao
lưu văn hóa hai chiều. Năm đó, Triệu Vũ Linh Vương Hồ phục cưỡi ngựa bắn tên, sáng lập hồ đao kị sĩ - một trong bốn tứ đại tinh nhuệ tung hoành
thiên hạ. Người Hung Nô cũng trong cuộc giao chiến với Lục Quốc mà học
được quân trận.
Ba ngàn kỵ quân Hồ triển khai trận địa, cũng
vô cũng uy dũng. Bồ Nô nheo mắt lại, sau khi nhìn chăm chú trong giây
lát, không kìm được khẽ nhíu mày.
Những trận địa bày ra này
của đám quân Tần mọi rợ quả thực rất tốt, vừa đúng lúc kẹp giữa lòng
chảo, dựa vào phía sau đồi Bạch Thổ, hình thành một đạo phòng tuyến vô
cùng kiên cố. Nhưng chỉ dựa vào vài trăm người mà muốn ngăn cản sự tấn
công của đoàn kị binh tinh nhuệ hơn chúng gấp mấy lần sao?
Khóe miệng Bồ Nô khẽ nhếch lên, giơ cao thanh Hồ đao trong tay, thuận
thế bổ một nhát xuống. Kỵ binh Hung Nô lập tức thay đổi trận hình, do
trận địa hàng nhạn ban đầu, bỗng chốc biến thành trận hình trùy, chiến
mã liên tục thở ra những tiếng phì phì, ở thế chờ lệnh phát động.
Cũng đúng lúc đó, dưới đồi Bạch Thổ, Lưu Khám cũng giơ tay lên. Quan cờ trống lập tức vẫy vẫy cờ lệnh, ba trăm bộ binh do Phàn Khoái dẫn đầu
đều tăm tắp tiến về phía trước mười bước, một tay cầm khiên dài, một tay cầm mâu dài , nhắm thẳng vào kỵ binh Hung Nô. Đồng thời mỗi lần tiến
lên một bước, thì lại đồng thanh hét lên: “ giết, giết, giết…”
Mười từ giết thốt ra, vang vọng trong cả bầu trời. Bầu trời bé nhỏ của
lòng chảo bỗng chốc phủ đầy một bầu sát khí vô cùng mãnh liệt. Ngay cả
Hồ kỵ Hung Nô của bên ngoài lòng chảo, cũng không khỏi bị biến sắc.
Sắc mặt Bồ Nô biến sắc, giơ thanh Hồ đao lên, nghiêm giọng quát:
- Các huynh đệ, tấn công!
Ba tên Bách Phu Trưởng hợp thành đầu mũi tên, cùng nhau phối hợp, xông
vào lũng sông. Theo sau lại có đội Hồ kỵ trăm quân, điều động liên tục,
nhằm đồi Bạch Thổ mà giết.
Cung nỏ thủ ở lưng chừng đồi Bạch Thổ lại không hề động đậy.
Lưu Khám một tay cầm khiên đồng, một tay cầm Xích kỳ, lặng lẽ nhìn kỵ
quân xông đến, sắc mặt bình lặng như nước. Năm trăm bước… bốn trăm bước…
Nhìn thấy Hồ kỵ càng ngày càng gần, thế nhưng khinh binh sở bộ của Phàn Khoái lại không hề có động tĩnh.
Trong lòng Bồ Nô không khỏi xuất hiện một điềm báo không lành: quân Tần mọi rợ này muốn làm gì? Nếu là ngày xưa... Thương lang cung của bọn
chúng sớm nên bắn ra rồi. Vì sao đến bây giờ vẫn chưa có động tĩnh? Lẽ
nào, bọn chúng thực sự muốn dựa vào máu thịt trên cơ thể để ngăn cản kỵ
quân của ta sao?
Trong lòng y vẫn còn đang hoài nghi, bên
trong cốc đột nhiên có sự thay đổi. Đối mặt với tiễn thỉ của người Hung
Nô, toàn bộ khinh binh giơ khiên gỗ lên bảo vệ cơ thể. Tám mươi bước,
bốn mươi bước, hai mươi bước…
Hí.... Tiếng hí thảm thiết của
đoàn chiến mã liên tiếp vọng lại, chỉ thấy những tên Hồ Kỵ đứng đầu,
ngựa đều bật mất móng trước, ngã từ trên ngựa xuống.
Hóa ra,
lúc cách trận hình khinh binh chục bước, trên mặt đất đột nhiên xuất
hiên rất nhiều hầm hố. Nông sâu, to nhỏ khác nhau, trên mặt đều được che phủ đất, nhìn bề ngoài căn bản không nhìn ra có gì bất thường. Nhưng
khi chiến mã đang xung trận, chân của chúng rất dễ bị rơi vào hố. Những
con chiến mã may mắn, sau khi ngã vẫn có thể đứng dậy, nhưng những con
chiến không may, trong chốc lát có thể gãy chân, xé rách bắp thịt và
gân, sau khi ngã xuống đất không thể nào đứng dậy nổi.
Còn
những kị binh bị ngã từ trên ngựa xuống, chưa kịp đứng dậy đã bị những
con chiến mã phía sau lao tới làm cho đứt gân gãy xương. Trong cốc địa
nhỏ hẹp này, vốn chẳng có cách nào phát huy lực cơ động và lực xung kích của đội kỵ quân.
Lúc đó Lưu Khám quát lớn:
- Bắn cung!
Hàng trăm mũi tên được bắn ra, xé toang không khí, gào thét hướng về phía người Hung Nô.
Nhưng trong lúc giương cung bắn tên, trong cự li bao trùm tầm bốn trăm
mét, vừa hay chính là ở phía trước đội hình khinh binh quân Tần khoảng
năm mươi bước chân.
Hồ kỵ Hung Nô bị chiến mã phía trước chặn lại, dồn lại một chỗ thành một đám hỗn loạn. Sau khi một trận tên được
bắn đi, mười mấy tên kỵ binh ngã vào trong vũng máu, xác chúng không
ngừng bị gót sắt xéo qua, trong nháy mắt đã thành vụn thịt. Tiếng gào
thét thê lương không ngừng vọng lại.
Hai trăm cung nỏ thủ trên sườn núi lần lượt tản ra, thương vong đối với Hồ Kỵ quá lớn.
Những tên Hồ kỵ từ trên ngựa ngã xuống, đứng lên một cách khó khăn, giơ đao kiếm, hướng về phía khinh binh Phàn Khoái, bắt đầu tiến công.
Đứng giữa quân trận, Phàn Khoái trợn tròn mắt, bất thình lình có tiếng quát to:
- Khinh binh, xuất trận!
Bộ tốt quân Tần ở hàng đầu, trong tiếng hiệu lệnh bỗng nhiên rút khiên gỗ, một loạt ánh giáo dài sắc bén hung hãn xông ra.
Cùng với đó, khinh binh ở hàng thứ hai giơ cao khiên gỗ, xông lên từ
bên cạnh khinh binh hàng đầu, chặn bước chân của người Hung Nô lại.