Lữ Thích Chi vẫy cờ lần nữa.
Khinh binh hàng đầu bỗng nhiên vứt bỏ binh khí trong tay, hai tay nhấc
kẻ cầm đầu, điên cuồng đẩy về phía trước. Khinh binh hàng thứ hai lại
không ngừng dùng giáo mác dài để đâm giết đối thủ, dồn kỵ quân của Mông
Tật không thể không lùi về phía sau. Nhưng đến lúc này, trận hình đã tán loạn.
- Xuất kích, toàn thể xuất kích!
Mông Khắc không khỏi hoang mang, vội vàng chỉ huy trung quân xuất chiến.
Nhưng không chờ trung quân của Mông Khắc bắt đầu xuất kích, cờ lệnh của Lữ Thích Chi đong đưa bốn phía, Quán Anh lập tức hét to:
- Xuất kích!
Kỵ quân tự giác xếp thành hai đội. Từ bốn phía tiến tấn công về phía sườn đối phương.
Cùng là kỵ xạ nhưng rất rõ ràng kỵ quân của Lưu Khám không cần dựa vào
lực xung kích của trợ kỵ quân, mà ở xung quanh bắn giết quân sĩ hổ khúc. Kỵ quân của Mông Tật sau khi mất đi không gian, về cơ bản chẳng khác gì mất đi sức chiến đấu.
Lưu Khám lặng lẽ nhìn sự thay đổi của thế trận, thở phào như trút được
gánh nặng. Đối với thế trận, Lưu Khám ít nhiều cũng đã hiểu được một
chút. Nhưng muốn dùng thế trận bình thường để giải quyết hổ khúc là
không thể được. Sau khi suy xét một thời gian dài, Lưu Khám cuối cùng
cũng đã nghĩ ra một cách. Cách này. Vốn bắt nguồn từ cuộc nói chuyện
giữa hắn và cha trong kí ức của kiếp trước.
Cha ở kiếp trước của Lưu Khám là một quân nhân, bây giờ là bộ đội dã
chiến, sau đó vì bị thương nên chuyển làm quan văn, nhậm chức ở một
trường quân sự.
Xuất phát từ sự say mê với Tam Quốc diễn nghĩa, lúc rảnh rỗi không có
việc gì làm, cha của Lưu Khám thường đem các chiến dịch trong Tam Quốc
diễn nghĩa ra vẽ bản đồ mô phỏng. Trong đó có một trận, là trận quyết
chiến bình nguyên giữa Viên Thiệu và Công Tôn Toán, có thể gọi là trận
kinh điển vũ khí tầm xa và trường binh phá giải kỵ quân. Hai bên binh
lực tương đương, Viên Thiệu lấy bộ quân làm chủ, đối mặt với sự xung
kích của hơn chục nghìn kỵ binh của Công Tôn Toán, nhưng lại chỉ dựa vào tám trăm Tiên Đăng Doanh để chiến đấu.
Chủ tướng của Tiên Đăng Doanh là Khúc Nghĩa!
Theo cha Lưu Khám lý giải, chính là nhờ vào thu hẹp khoảng cách xung
kích của kỵ binh, dồn ép cho lực xung kích của kỵ binh khó có thể phát
huy, từ đó mà giành thắng lợi.
Để giảng giải về trận quyết chiến bình nguyên, ông còn mở một môn học chuyên ngành.
Vì vậy những kí ức của Lưu Khám vô cùng sâu sắc!
Kỵ quân thời Tần tấn công, cùng với kỵ quân những năm cuối Đông Hán có
khoảng cách bốn trăm năm, nhưng do chưa xuất hiện bàn đạp, các cụ trang
kỵ binh cũng chưa thể hoàn thiện, nên khác biệt không nhiều. Nếu như nói có cải biến, cải biến lớn nhất chính là sử dụng rộng rãi kiếm dài ở sau lưng, làm cho lực tấn công của kỵ quân những năm cuối Đông Hán vượt qua kỵ quân thời Tần. Ngoài ra, cũng chỉ là khả năng phòng hộ của kỵ sĩ
tăng mạnh.
Vì vậy, sự xuất hiện kinh điển của chiến thuật sau bốn trăm năm sau, khiến cho rất nhiều người mở rộng tầm mắt.
Lý Tất và Lạc Giáp, dường như đã hiểu vì sao Lưu Khám mời bọn họ cùng
phối hợp. Còn Phùng Kính cũng hiểu, trong thời gian hơn mười ngày vừa
qua, Lưu Khám vì sao một mực luyện tập đội hình, cường hóa quân lệnh.
Nếu như đổi lại làm những cái khác, khi đối mặt với sự tấn công của kỵ
quân, cho dù không hoảng loạn , sợ rằng sẽ rất khó xung kích về phía
trước, tiến hành giảm bớt không gian của kỵ quân... Tên này, quả thật
không đơn giản.
Mông Tật đã xuống ngựa, nhặt từ dưới đất lên một thanh trường mâu bằng
gỗ, quay vòng, định không ngừng dồn ép bộ quân từ bốn phía vào con đường huyết mạch. Nhưng người mà y đối diện, lại là Phàn Khoái. Luận về sức
mạnh, Phàn Khoái còn hung mãnh hơn Mông Tật hai phần, một tay cầm khiên, một tay khua khua, trên cái cán vết máu loang lổ, ít nhất cũng có hơn
mười người bị thương trong tay hắn, không thể không rút quân về nghỉ
ngơi.
Còn Quán Anh, lại dùng kỵ quân liều chết cuốn lấy bộ quân của Mông Khắc.
Căn bản không tiến hành va chạm với Mông Khắc, chỉ là ở ngoài vòng vây
giương cung bắn tên, khiến cho sở bộ thuộc của Mông Khắc thương vong
thảm hại.
Lữ Thích Chi lại vẫy cờ lần thứ hai, lính bắn nỏ trung quân bắt đầu đẩy
vế phía trước, cũng khiến cho những tên rời khỏi chiến trận trong bộ đội sở thuộc của Mông Tật càng ngày càng nhiều. Trên đài điểm tướng, Vương
Ly không kìm được nắm tay thành hình nắm đấm, sắc mặt tái nhợt.
Còn Mông Điềm lại nheo nheo đôi mắt, mỉm cười gật đầu:
- Bình hầu, xem ra sở bộ thuộc Mông Tật, bại cục đã định!
Triệu Bình không nói lời nào, nhưng nhìn ra, lão vô cùng hài lòng.
Sau khi suy ngẫm một lúc, lão đột nhiên nói:
- Thượng tướng quân, nếu như muốn ta chủ trì trận chiến Bắc Địa quận cũng được, tên Lưu Khám này nhất định phải về phe ta.
- Như vậy rất tốt, nếu như Bình hầu đã đồng ý chủ trì trận Bắc Địa, vậy
thì trận Vân Trung... ừm, vậy xin Ly tướng quân chủ trì...
Vương Ly đang thất vọng vô cùng. Nghe được câu nói này của Mông Điềm, không khỏi ngây người ra.
Lão ngẩng đầu, nhìn Mông Điềm vô cùng kinh ngạc:
- Thượng tướng quân, vừa nãy ngài nói gì?
Mông Điềm cười cười nói:
- Ta nói, chiến cuộc Vân Trung quận, cũng chính là trận quyết chiến núi
Giả Âm, mời Vương Ly đại ca làm chủ. Bộ đội sở thuộc Thiệp Gian và Tô
Giác, nghe theo sự điều khiển của Vương Ly đại ca. Nhưng có một điều,
chưa có mệnh lệnh của ta, Vương Ly đại ca tuyệt đối không thể tự ý hành
động.
Vương Ly không kìm được vui mừng ra mặt, chắp tay nói:
- Xin thượng tướng quân yên tâm, Ly tuyệt đối không hổ thẹn với sứ mệnh!
Ba người đang nói chuyện, chợt nghe thấy tiếng gầm lên giận dữ vọng ra từ trong thao trường:
- Lưu Khám, ngươi giở trò xảo quyệt, ta không phục, ngươi có dám đấu với ta một trận không?
Sắc mặt của Mông Điềm bỗng nhiên trở nên u ám. Quay đầu nhìn lại, chỉ
thấy Mông Tật đang dưới sự tấn công liên thủ của hai người Phàn Khoái và Đồ Đồ, đã không còn lực đánh trả nữa rồi!
Còn sở bộ của Mông Khắc, trong tình cảnh này mà nói, toàn quân đã bị
tiêu diệt. Mông Tật hung dữ ném binh khí trong tay, chỉ vào Lưu Khám,
kêu gào đầy phẫn nộ.
- Tên nghiệt tử này, lại muốn khinh suất phải không?
Mông Tật thua, Mông Điềm sẽ không tức giận. Thắng bại là chuyện bình
thường của binh gia, trên đời này căn bản không tồn tại vị tướng quân
nào thắng mãi được. Thua rồi, nhận được bài học, lần sau cố gắng sửa
chữa là được. Thế nhưng chuyện Mông Điềm ghét nhất, bực mình nhất là,
người rõ ràng đã thua rồi, nhưng lại không chịu nhận thua. Khóc lóc om
sòm ăn vạ? Còn ra cái thể thống gì? Sắc mặt Mông Điềm tái nhợt, lão đứng dậy nghiêm nghị nói:
- Người đâu, bắt Mông Tật đến đây cho ta!
- Thượng tướng quân!
Vương Ly và Thiệu Bình đều nhìn ra, Mông Điềm đã phẫn nộ thật sự rồi,
liền có ý định cầu tình, nhưng chưa đợi hai người lên tiếng, đã nghe
Mông Điềm nói:
- Hai vị không cần phải nói thay cho nó, trên đời này, đại trượng phu
cần có là quang minh lỗi lạc. Thua trận không sợ, thế nhưng thua trong
việc làm người, thì không thể nào tha thứ được. Nếu như không cho nó bài học, nó sẽ không nhớ.