Lộ trình từ Cán du đến Lang Gia đài, ước chừng hơn bốn trăm dặm đường.
Từ khi mệnh lệnh được ban ra, trong ngày thứ ba đám người đã đi được hơn tám mươi dặm, tức là cũng gần một nửa lộ trình rồi.
Đã đến ngày thứ tư, bầu trời rốt cuộc cũng đã quang đãng trở lại.
Sự lo lắng ở trong lòng Từ Phúc, cuối cùng cũng đỡ đi chút ít. Khó được ở trên xe ngủ một giấc. Các binh sĩ mỏi mệt, y làm sao không phiền lụy? Cả ngày nghe đám trẻ con kia khóc, cho dù là ý chí sắt đá, cũng sẽ không chịu nổi. Huống chi Từ Phúc cũng không phải là loại người có ý chí sắt đá.
Ánh mặt trời soi rõ, đội ngũ vẫn tiến bước trên con đường.
Ngay lúc đó, Từ Phúc bị một cú xóc làm bừng tỉnh, bỗng dưng mở to mắt, rèm xe vén lên cả giận nói:
- Phía trước phát sinh chuyện gì? Vì sao dừng lại, không tiến lên?
Một gã lư trường phóng ngựa chạy tới, không kịp thở nói:
- Khởi bẩm đại nhân, phía trước có một trạm gác cản đường.
- Trạm gác?
Phúc thành phố lạnh lùng nói:
- Chẳng lẽ bọn họ không nhận biết được tín phù sao? Hãy nói cho bọn họ mở đường cho chúng ta đi.
Lư trường cười khổ nói:
- Tiên sư, chỉ sợ là không được. Nghe nói hai ngày trước mưa to, khiến cho con đường phía trước bất ngờ bị sụt lỡ. Hôm nay bọn họ đang gia tăng để tu sửa, dự tính phải mất một ngày mới hoàn thành. Tiên sư, mọi người cũng đều đã mệt mỏi sắp không đi nổi, chi bằng chúng ta nghỉ ngơi một ngày có được không?
Lông mày Từ Phúc nhăn lại, rồi lắc đầu.
- Không được, chúng ta phải đi nhanh hơn nữa, không thể nghỉ ngơi. . . Cầm bản đồ đến đây!
Ngay lập tức một tên thân tín của y, đưa tới một tấm bản đồ da trâu, giao cho Từ Phúc. Từ Phúc cúi đầu nhìn một chút, rồi sau đó trầm giọng nói:
- Truyền lệnh xuống, đội ngũ đi vòng qua núi Mã Nhĩ, xuyên qua khe Cự Thạch, suốt đêm tiến lên. Ta nhớ khi qua khe Cự Thạch rồi đi về phía Đông Bắc, có một cái thị trấn, nếu đến được đó trước giữa trưa ngày mai, cho phép mọi người nghỉ ngơi một ngày. Nói cho mọi người biết, chịu vất vả một chút, đến Lang Gia đài nhất định sẽ được trọng thưởng.
- Tuân lệnh!
Lư trường lập tức đáp ứng, quay đầu ngựa đi truyền đạt mệnh lệnh.
Từ Phúc tựa ngồi ở trong xe liền thở phào một cái.
Thật đúng là không thuận lợi mà.
Cứ thử nghĩ xem từ sau khi ở kho muối đến giờ, dọc đường đi sự tình cứ xảy ra liên tục hết chuyện này lại đến chuyện khác, làm cho người ta phiền hà mãi không dứt. Mà thôi, sau khi ra biển, lão tử rốt cuộc cũng sẽ không trở lại. Nhất định sẽ tìm một hải đảo, sau đó an bài thích đáng cho những hài tử này, rồi lão tử một mình tìm đi Tiên Sơn.
Từ Phúc nghĩ tới đây, thầm thở dài một hơi.
Đội ngũ chuyển hướng đi về phía Mã Nhĩ Sơn. Thấy thế tám nam tử mặc quân phục của quân Tần, lại không hẹn mà cùng thở phào một cái.
Khi cỗ xe biến mất nơi sườn núi, một người trong đó giật cái mũ đang đội trên đầu xuống, hung dữ nói:
- Một đám bại hoại.
- Mẹ kiếp, đều là người nước Tề!
Mấy người thấp giọng nói thầm :
- Còn nói là người Tần hung tàn, nguyên một đám ô hợp. Theo ta thấy, quân Tần cũ so với bọn chúng mạnh hơn nhiều. . . Ca. Ta vừa mới nhìn rõ mấy đứa bé rồi. Những khuôn mặt nhỏ nhắn kia trông gầy guộc hơn hẳn. . . Mẹ kiếp, nếu không phải Thương Lệnh ra lệnh, ta muốn ngay lập tức liều mạng cùng bọn chúng.
Con mắt nam tử đầu lĩnh đã đỏ lên.
Y hung dữ quay đầu lại nói:
- Không cần nói nhảm, lập tức lên ngựa, đi báo tin cho Thương Lệnh.
Mấy người từ trong rừng dẫn ra mấy con ngựa, rồi lập tức cưỡi lên lưng. Cũng mặc kệ cái kia trạm gác kia như thế nào, giơ roi thúc ngựa, mau chóng đuổi theo.
Bởi vậy nên chạy theo hướng Đông Bắc, đã thấy là một con đường bằng phẳng.
Đêm xuống, đội ngũ của Từ Phúcđã vượt qua núi Mãng nhĩ.
Mãng Nhĩ sơn là ngọn núi cao nhất vùng Đông Nam nước Lỗ, ước chừng cao hơn bảy trăm mét. Bởi vì ngọn núi có những khối đá lớn hình dạng giống như vành tai, cho nên tên đặt tên là Mã Nhĩ sơn. Thế núi hơi chếch về hướng Đông Tây, ven đường có thể thấy được Ngũ lão Phong, tùng đóa hoa phong đanh chờ kỳ để nở mọc cạnh những hồ nước trông rất thanh tú. Trong núi có lam khí tốt tươi, nước suối róc rách. Đêm xuống, phong cảnh trong núi càng thấy u tình và kỳ lạ, lam khí tung bay, làm cho người ta phảng phất giống như là đi vào tiên cảnh.
Tuy nhiên, trên đường đi luôn mọc những bụi gai, núi đá đá lởm chởm, con đường gần như là dốc đứng.
Tuy có cảnh đẹp ven đường xen pha lẫn tiếng thông reo trong gió, nhưng đối với một đám người kiệt sức, ngựa hết hơi, tất cả đều mỏi mệt không chịu nổi mà nói, thì cảnh sắc có đẹp đến mấy, cũng không thể so với đệm êm chăn ấm. Có người, ở trong lòng đã bắt đầu thấp giọng mắng thầm:
- Sớm biết như thế, lão tử đã đi vận chuyển muối tới Lâu Thương còn hơn.
Từ Phúc làm như không có nghe thấy.
Vì ủng hộ sĩ khí, y còn xuống xe, cưỡi trên một con chiến mã.
Mấy chiếc xe chở đám trẻ đi sau cùng, một đám binh sĩ đều lộ ra thần sắc mỏi mệt, đầu gục xuống, buồn bã ỉu xìu.
-Phía trước chính là khe cự thạch, vượt qua nơi đó, giữa trưa ngày mai khi đến thị trấn Hoàng Thảo, mọi người có thể nghỉ ngơi một ngày, lấy lại một ít sức lực.
Từ Phúc lớn tiếng la lên.
Nhưng hiệu quả đạt được cũng không quá rõ ràng. . .
- Ca à, ngươi nói ta làm chuyện này, tương lai có thể sinh ra một đứa con không có lỗ thí hay không vậy?
Một binh sĩ thấp giọng hỏi thăm.
- Ngươi câm miệng cho ta!
Người bên cạnh hung dữ nói,
- Chúng ta đang làm việc giúp cho tiên sư, coi như ngươi không có lỗ thí, không có nghĩa là tiên sư cũng không có lỗ thí.
- Đúng vậy, đúng vậy!
Loại cảm giác kỳ quái này, một khi đã lan tràn ra, muốn thu lại cũng là chuyện không thể nào làm được.
Từ Phúc cũng biết, nếu như không nhanh chóng nghĩ cách dàn xếp, sợ rằng sẽ không quản được đám binh lính này nữa rồi.
Cắn răng một cái, y la lớn:
- Các huynh đệ, khi đến Hoàng Thảo, sẽ thưởng cho mỗi người một bầu rượu ngon. . . Mọi người cố thêm một chút, đi nhanh lên nào.
Những lời vừa rồi giống như có chút tác dụng, đội ngũ tốc độ tiến lên hình như là nhanh hơn một ít.
Từ nơi này nhìn lên trên sườn núi có thể loáng thoáng trông thấy hình dáng của Trường Thành. Vượt qua khe núi, chính là khe Cự thạch.
Tiếng vó ngựa lộp cộp, hòa lẫn với tiếng xe chạy, nghe có vẻ lộn xộn.
Chỉ mong, chỉ mong mọi chuyện bình an vô sự. . .
Từ Phúcghìm ngựa đứng ở lối vào khe Cự Thạch, nhìn thấy đội ngũ đang chậm rãi tiến vào trong này. Trong miệng không ngừng thúc giục:
- Đi nhanh hơn, nhanh hơn nào!
Đúng vào lúc này, chỉ nghe thấy từ trên đỉnh đầu truyền đến tiếng ầm ầm, ầm ầm, giống như trời long đất lở.
Một gã lư trường ngẩng đầu nhìn lại, không khỏi hoảng sợ lớn tiếng kêu to:
- Tiên sư, tránh ra. . .
Từ Phúc lại càng hoảng sợ, cũng ngẩng đầu lên muốn xem tình hình như thế nào. Chỉ thấy một bóng đen lớn, ầm ầm từ trên vách núi rơi xuống, thế như lôi đình, lực của vạn quân, tiến về phía vách núi nơi đám người đang đứng. Núi sụp sao?