A Khám, vội vội vàng vàng gọi bọn ta đến đây, rốt cuộc là có chuyện gì?
Lữ Trĩ cũng đã từng nói qua, cũng không hay đã nói gì với Thẩm Thực Kỳ.
Lưu Khám trầm ngâm một lát, uống một ngụm rượu, nói khẽ:
- Kỳ ca, ta lần này tìm ngươi tới, là có một chuyện quan trọng muốn
nói. Ừm . . Ta suy nghĩ ngừng bán rượu ở huyện Bái, dời đến Giang
Dương.
Thẩm Thực Kỳ dường như không để ý tới việc ấy:
- Tốt, vậy ngừng bán.
Lữ Thích Chi mở to hai mắt nhìn Thẩm Thực Kỳ, khẽ đẩy y một phát,
- Kỳ ca, lời Khám ca, ngươi có nghe rõ không?
- Ta đương nhiên nghe rõ ràng, không phải chỉ là ngừng bán rượu. . . Chậm đã, ngừng bán rượu? Vì cái gì?
Thẩm Thực Kỳ lúc này mới kịp phản ứng, thoáng cái trở nên kích động.
Tào Vô Thương ngồi bên cạnh cũng nhìn Lưu Khám với ánh mắt khó
hiểu, nói:
- A Khám, đang suôn sẽ, tại sao phải ngừng hoạt động Tửu tràng? Còn có, ngươi nói Giang Dương, đó là nơi nào?
Lưu Khám thở dài:
- Ta biết ngay là các ngươi không sẽ đồng ý.
Thẩm Thực Kỳ nóng nảy.
- A Khám, không phải là ta không đồng ý, chỉ là, chỉ là. . . Giang
Dương là nơi nào a! Nếu ngươi nói là, muốn đem tửu tràng dọn đi Lâu
Thương, ta cũng không có ý kiến. Nhưng Giang Dương. . . Ta ngay cả nghe
tên đều chưa từng nghe nói đến nữa là. Còn nữa, đang yên lành, vì cái
gì mà phải ngừng?
- Giang Dương, tại Ba quận!
Phốc. . .
Tào Vô Thương phun ngay một ngụm rượu đang còn uống dở, rồi ho khan dữ dội.
- Ba quận?
Gã cả kinh kêu lên:
- A Khám, ngươi đang đùa à? Tại huyện Bái giao thông bốn phía đều
thuận lợi, làm ăn rất tốt lại không làm, lại muốn chạy đến Ba quận
làm chi? Ta thì cũng có nghe nói đến Ba quận, nhưng lại cách Tứ Thủy
muôn núi nghìn sông, hơn nữa đi lại khó khăn, rất không thuận tiện, đi
vào đó làm gì vậy?
Lưu Khám rất khổ não.
- Kỳ ca, ta không thể nói.
- Là vì cô ta phải không?
Cô gái mà Thẩm Thực Kỳ nói đến, chính là Tần Mạn.
Lưu Khám cười khổ nói:
- Huynh thấy ta giống cái loại vì nữ nhân mà không để ý đến thứ gì
khác sao? Dời Tửu tràng vào Ba quận, nguyên nhân tất nhiên là có
phần cô ta, nhưng lại rất nhỏ. . . Thân phận của nữ nhân này, chắc
hẳn các huynh cũng nhìn ra sự bất thường rồi. Sự tình là như thế này. . .
Lưu Khám đem địa vị của Tần Mạn giải thích một lần, nghe xong Thẩm Thực Kỳ cùng Tào Vô Thương, trợn mắt há hốc mồm.
- Nguyên nhân cụ thể, ta không muốn giải thích, cũng không thể giải
thích. Dời Tửu tràng đi vào Ba quận, không chỉ là muốn hợp tác cùng
với Tần gia.Trên thực tế, người ta có nguyện ý hợp tác cùng chúng ta hay không, còn chưa xác định được. Với tài lực của Tần gia, lợi nhuận
mà chúng ta kiếm được chỉ là một chút tiền nho nhỏ, trong mắt
người ta căn bản không đáng giá nhắc tới. Cho dù không thể hợp tác, ta
cũng phải đem Tửu tràng chuyển tới Giang Dương. Kỳ ca, Vô Thương. . .
Tửu tràng này các huynh cũng có một phần, ta chỉ muốn hỏi, các huynh
có đồng ý hay không?
Thẩm Thực Kỳ cùng Tào Vô Thương, đều
trầm mặc! Tim Lữ Thích Chi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhìn Lưu Khám, trong mắt hàm ý lại có chút bất đồng. Thế lực của Tần gia có
thể thật sự đáng sợ. . . Phòng chừng chút gia sản của lão gia tử nhà mình đi so sánh với người ta chỉ sợ không bằng một sợi lông
tơ. Gã không kinh ngạc về bối cảnh của Tần gia, mà là ngạc nhiên tại
sao Lưu Khám lại dám dùng khẩu khí lớn như vậy để nói chuyên
với gia tộc ấy? Hơn nữa còn muốn hợp tác. . . Ông trời của ta ơi,
nếu đổi thành lão gia tử nhà mình, sợ là đã sớm sợ hãi mà từ bỏ rồi, thế nhưng bây giờ Khám ca vẫn giữ được sự bình tĩnh.
Địa
vị của Lưu Khám trong suy nghĩ Lữ Thích Chi bất chợt lại cao hơn
một chút. Mặc dù nói nam nhân của đại tỷ hôm nay tại huyện Bái làm
việc cũng không tệ, thế nhưng mà so với Khám ca, quả thật một người
là trời, một người là . . à....ngay cả là đất cũng không phải.
- Ta đã nói nhiều như vậ́ các huynh như thế nào?
Tào Vô Thương quay đầu nhìn thoáng qua Thẩm Thực Kỳ, lại nhìn Lưu Khám một chút,
- A Khám nói như vậy rồi, ta không có gì ý kiến. Nếu a Kỳ đồng ý, ta sẽ cũng sẽ như vậy.
- Kỳ ca, huynh nói đi!
Thẩm Thực Kỳ nhắm mắt lại, uống một ngụm rượu.
Một lát lúc, y đột nhiên nở nụ cười, nói:
- A Khám, ta biết rõ ngươi không phải là người bình thường. Lúc trước
khi ngươi đổi Tần tệ, ta đã biết rồi. Ngươi đã quyết định như vậy, nhất định có nguyên nhân của ngươi. Chúng ta lúc trước đã bàn bạc, ta
cùng A Lệ cũng đã từng nói qua: Chuyện nhỏ chúng ta xử lý, chuyện quan
trọng, do ngươi làm chủ. Ngươi muốn dời Tửu tràng vào Ba Thục, ta
không có ý kiến. Nhưng có một vấn đề, ta cùng Vô Thương làm sao bây
giờ? Đi Giang Dương, hay là đi Lâu Thương?
Lưu Khám suy nghĩ một chút, mở miệng trả lời:
-Ta cho rằng. . .
Lời còn chưa nói xong, trong lúc đó nghe được từ trong hành lang của tửu quán truyền đến một tiếng gầm giận dữ.
Rầm một tiếng động lớn vang lên, giống như là bàn ăn bị người ta ném xuống mặt đất. Theo sau đó có người tức giận quát mắng:
- Ngươi là chủ khách điếm này sao không hiểu chút đạo lý nào thế.
Rõ ràng có rượu ngon, lại không chịu bán cho chúng ta? Sợ chúng ta không có tiền thanh toán sao? Như thế là khinh người đấy, thật sự là đáng
hận. . . Tức chết ta .
- Vị khách quan này, sao ngài lại nói vậy chứ? Nếu có rượu ngon, ta sao lại không bán chứ?
- Còn nói không có rượu ngon?
Đám người Lưu Khám nghi hoặc, đang chuẩn bị đứng dậy nhìn xem chuyện gì xảy ra.
Đã thấy bình phong phía sau lưng "ầm" một tiếng rồi sụp đổ, một đại hán xuất hiện.