Quả phụ Thanh, không rõ họ gì. Vì được Thủy Hoàng Đế tôn là Trinh mẫu,
ban thưởng họ Tần, vì vậy đại đa số người chỉ biết bà ta tên là Tần
Thanh.
Nói tới Tần Thanh này, chính là một nhân vật truyền kỳ ở Ba Địa.
Tổ tiên là người của quận Ba, huyện Chỉ, vì phát hiện ra đan khoáng mà
thu lợi. Những người kinh doanh đan sa, gia tài bao nhiêu, không phải
dùng chữ số là có thể tính được.
Tới đời của Tần Thanh, càng phát triển tới đỉnh cao, không gì sánh kịp.
Không cần đề cập đến cái khác, trong nhà người hầu hơn một nghìn, môn
khách, hộ đội hơn mười nghìn người, uy vọng tại nơi này, so với hoàng đế còn vang dội hơn, có người nói là có thể kháng mệnh vạn thịnh. Hơn một
nghìn người hầu, hơn mười nghìn môn khách… Khái niệm về người này, đến
tột cùng là như thế nào? Nói như thế, Thủy Hoàng Đế hạ lệnh thu thập
vàng, đồng của thiên hạ, còn người đều là môn hạ của Tần Thanh, không
phải quan, không phải binh, lại có thể kiềm giữ vũ khí, không tuân mệnh
của Thủy Hoàng Đế.
Là Thủy Hoàng Đế không quản được Tần Thanh sao?
Đương nhiên đều không phải… Tần Thanh cho dù lợi hại, có thể so sánh
được với thiên thừa quốc gia, vạn thừa quốc gia sao? Thủy Hoàng Đế chính là quét ngang sáu nước, thống nhất thiên hạ. Cho nên mới nói, không
phải là Thủy Hoàng Đế không quản được Tần Thanh, không khống chế được Ba quận, mà là không muốn quản, cũng không thèm quản.
Ở bên
ngoài tung tin vịt, nói Tần Thanh sở dĩ có địa vị này, là bởi vì bà ta
đã bỏ vốn tu sửa Trường Thành, còn cung ứng đan sa cho lăng của Thủy
Hoàng. Nhưng vấn đề ở chỗ, Thủy Hoàng Đế cần bà ta làm như vậy sao? Với
uy của hoàng đế, quân lâm thiên hạ, người nào dám không vâng theo, người nào có thể chống cự? Ra lệnh một tiếng, cả nghìn đầu người rơi xuống
đất, Thủy Hoàng Đế muốn làm cái gì thì làm cái đó, lẽ nào lại cần chiếm
tiện lợi của một quả phụ? Chí ít, Lưu Khám cũng sẽ không tin loại chuyện ma quỷ này.
Sau khi Thủy Hoàng Đế nhất thống thiên hạ,
chuyên môn phái người về Ba quận mời Tần Thanh ở lại Hàm Dương, chú ý,
là mời, không phải là mệnh lệnh.
Trình Mạc nói:
- Trên đời này, nếu như nói ngoại trừ bệ hạ, còn có người giỏi hơn cả Tần pháp, thì ngoài Tần Thanh không còn người thứ hai.
Trước đây, lúc ta ở tại Cù Nhẫn, có nghe người ta nói về bà ta. Quan
viên ở hai vùng Ba, Thục muốn đứng vững, người thứ nhất không thể trêu
chọc, không thể đắc tội chính là Tần Thanh. Cho dù là đắc tội với quan
thượng cấp, chỉ cần Tần Thanh ra mặt nói một câu, cũng có thể giữ được
bình an. Không chỉ có như vậy, có người nói bệ hạ từng trước mặt mọi
người gọi bà là Trinh mẫu.
Cái chữ “mẫu” này không phải tùy
tiện là có thể xưng hô. Đặc biệt với thân phận bậc này của Thủy Hoàng
Đế, gọi Tần Thanh là “mẫu” càng làm cho kẻ khác không thể lý giải nổi.
Chính là, điều này cũng không ngăn được những lời bịa đặt về quan hệ
của Tần Thanh và Thủy Hoàng Đế. Nguyên nhân rất đơn giản, tuổi của Tần
Thanh tương đương với tuổi của mẫu thân Thủy Hoàng Đế. Nếu tính là Thủy
Hoàng Đế thích nữ nhân, chỉ sợ cũng rất khó thích một người hơn nhiều
tuổi như vậy.
Lưu Khám nghe đến đây, da đầu cũng tê dại.
Thanh lão, Thanh lão…Hắn vẫn luôn gọi như thế. Nhưng hắn thật không ngờ, địa vị của Thanh lão lại lớn như vậy. Trách không được, Thủy Hoàng Đế
có thể để cho bà ta mở sân muối; những khuất tất ở mặt này, sợ là không
ít a.
Trình Mạc hít sâu một hơi, nói tiếp:
- Đồng thời, Tần Thanh cũng là thủ lĩnh của Vu Minh ở Đại Giang
- Vu Minh?
- Cũng chính là đoàn thể của phương sĩ tế sư, là nhân vật lớn, thế lực
trải rộng trên sông nước thượng du, toàn bộ phương sĩ Ba Thục, đều tôn
bà ta một tiếng Thanh lão. Đông chủ, đó là một nữ nhân vô cùng đáng sợ
và khó lường, ngươi chớ có đi trêu chọc.
- Trêu chọc?
Ta trêu chọc cái rắm!
Lưu Khám cười khổ trong lòng: vấn đề là, ta dõng dạc nói sẽ bảo hộ
người ta chín kiếp vinh hoa. Hiện tại xem ra, còn không biết ai bảo hộ
ai đâu.
Cơ hồ đồng thời, trong đầu Lưu Khám lại hiện ra một
nghi vấn. Nếu vị Tần Thanh này có thanh danh hiển hách như vậy, có quyền uy như vậy… Vì sao hắn lại không có chút ấn tượng nào? Chẳng lẽ nói,
sau khi Thủy Hoàng chết cái gia tộc khổng lồ này cũng mai danh ẩn tích
theo, trong dòng sông lịch sử không còn lưu lại bất cứ vết tích nào có
thể truy tìm?
- Đông chủ, ngài còn có việc gì nữa không?
Lưu Khám bỗng dưng tỉnh lại. Trong chớp mắt, hắn đột nhiên nhớ tới mục đích ban đầu tìm Trình Mạc.
- Trình tiên sinh, ta nhớ kỹ ngài từng nói qua, có biết một người biết xây thành?
Trình Mạc lúc đầu ngẩn ra, chợt cười nói:
- Ta còn tưởng rằng đông chủ đã quên mất chuyện này rồi… Ha ha, không
chỉ có biết cách xây thành, còn biết làm thế nào thủ thành. Chuẩn xác mà nói, ta tuy rằng xuất phát từ Mặc gia, nhưng người này, cũng được coi
là đệ tử của Mặc gia.
- Là đệ tử Mặc gia?
Trình Mạc trịnh trọng gật gật đầu:
- Từ sau khi tổ sư rời thế giới này, Mặc gia ta chia làm ba phái. Phân
biệt thành Tương Lý thị, Tương Phu thị và Đặng Lăng thị. Trong đó, Tương Phu thị ở Tam Tấn, sau bởi phức tạp mà tạo ra hai chi là Ngụy Mặc và
Triệu Mặc. Tương Lý thị mặc dù nguyên quán cũng ở Tam Tấn, nhưng bởi vì
sống ở phía Tây, gần Tần quốc cho nên phân ra thành một chi Tương Lý thị ở phía Tây là Tần Mặc và chi Ngũ Hầu thị ở Tề Lỗ là Đông Phương Tần
Mặc. Còn có một chi, chính là chi Mặc ở phía Nam, tụng đọc Mặc Kinh, tên cổ là Biệt Mặc, cũng có người gọi là Sở Mặc.
Đệ tử Biệt Mặc
không thường xuất hiện, vì vậy đến ngày nay, Mặc gia suy sụp mà chi Mặc ở phía Nam vẫn còn tồn tại. Người mà ta tiến cử với Đông chủ, tên là Khổ
Hành Giả, là hậu nhân của chi Mặc phía Nam, tổ sư là Khổ Hoạch. Đông chủ nếu có được người này, Lâu Thương nhất định có thể an ổn như núi.
- Khổ Hành Giả?
Một cái tên thật cổ quái!
Nhưng làm Lưu Khám giật mình chính là sự hỗn loạn, rườm rà nhiều phe phái của Mặc gia.
Sau một lúc trầm mặc, Lưu Khám hỏi Trình Mạc:
- Vậy tiên sinh quen Khổ Hành Giả này? Có biết người này hiện tại ở nơi nào không?
Trình Mạc gật đầu:
- Khổ Hành Giả ở tại Vân Mộng – Trạch Bạn, một nơi tên là Sa Tiện (gần
Hồ Bắc, Vũ Hán ngày nay). Năm ngoái, khi ta còn làm quan ở Cù Nhẫn, cũng có qua lại với gã. Chỉ là… nếu Đông chủ đồng ý, ta có thể mời gã xuống
núi.
Nếu Khổ Hành Giả này có năng lực như theo lời nói của
Trình Mạc, có thể mời được xuống núi xác thực chính là một cánh tay đắc
lực.
- Nhưng không biết muốn mời gã xuất thân, cần điều kiện gì?
Trình Mạc cười nói:
- Thứ nhất không cần tiền bạc, thứ hai không cần hứa hẹn. chỉ cần một người đi cùng ta là đủ.
- Ai?
- Khoái Triệt!
Lưu Khám nhẹ nhàng xoa má, trầm ngâm một lát rồi nói:
- Đã như vậy, tiên sinh lập tức đi thôi. Ta sẽ cho Khoái Triệt và Đạo
Tử đi cùng, nếu như cần vật phẩm, chỉ cần nói với Tào Tham là được. Chỉ
là tiên sinh phải đi nhanh về nhanh, Lâu Thương ta quả thực là thiếu
người.
Trình Mạc gật đầu đáp ứng, đứng dậy chuẩn bị xuất môn.
- Tiên sinh, ta nghe Tín nói, tiên sinh đang đào một cái ao ở điền trang, có tác dụng gì vậy?
Trình Mạc mỉm cười:
- Cái này sao… Đông chủ không cần nóng ruột. Đợi sau khi thành công, tự nhiên sẽ rõ ràng công dụng của nó thôi.
Nói xong, lão đi vài bước, nhưng sau khi ra ngoài đình lại quay lại, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Đông chủ, quên không nhắc nhở Đông chủ lần nữa, đừng trêu chọc Tần Thanh a.
- A, a…
Lưu Khám gật đầu:
- Ta đã biết!
Thấy Lưu Khám trở về, Lữ Tu vội vã đứng dậy:
- A Khám, nhìn huynh rầu rĩ không vui, vì sao vậy? Có thể nói cho muội biết được không?
Lưu Khám nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương, đem lai lịch của Tần Mạn đơn giản nói lại một lần.
Lữ Tu nghe được, không khỏi hít một hơi:
- Muội chỉ cho rằng cô ấy là một quý nhân, nhưng không ngờ tới, cô ấy lại có bối cảnh như vậy.
Lưu Khám cười khổ nói:
- Vậy muội nói xem, câu nói hôm nay của ta có phải là rất buồn cười hay không?
Lữ Tu lắc đầu:
- Cũng không phải … Không có phú quý vĩnh viễn. Nhớ lúc đầu, nhà của
muội chẳng phải cũng rất có uy vọng ở Đan Phụ đó sao? Nhưng bây giờ thì
sao, nếu như về Đan Phụ hỏi thăm, muội phỏng chừng chí ít nửa số người ở đó không biết chuyện tình của Lữ gia. Trước đây muội nghe một vị tiên
sinh nói: Mọi việc đều là cực thịnh mà suy, Tần gia đã phú quý mấy thế
hệ, sợ là đến Tần Thanh là đỉnh cao nhất, kế tiếp sẽ suy sụp.
Nhưng A Khám nhà ta lại không giống với họ, huynh hiện tại mới mười
chín tuổi đã có gia nghiệp như vậy. Sau một đời, hai đời, chúng ta chưa
chắc đã không thắng nổi Tần gia kia… Bảo hộ họ chín kiếp, muội không cảm thấy có vấn đề gì, rất tốt a.
Lưu Khám thở dài, dịu dàng xoa xoa tóc Lữ Tu.
- Cũng chỉ có muội mới nghĩ như vậy. Người khác nghe thấy, nói không chừng còn có thể nghĩ ta cuồng vọng cơ.
Trầm tư một lát sau, hắn nhẹ giọng nói:
- Nhưng là muốn có được lợi ích của sân muối ở Đông Môn Khuyết, chúng ta nhất định phải bỏ ra một ít mới được.
Một câu hứa suông, người ta nghe được sẽ chê cười đấy.
Không có thực tế lợi ích, chỉ sợ không cách nào rung động được Tần gia a…
- Vậy chúng ta không cần lợi ích của bọn họ là được rồi, dù sao hiện tại, cũng rất tốt mà.
- Hiện tại rất tốt nhưng không có nghĩa là sau đó cũng sẽ tốt.
Lưu Khám nhắm mắt lại, một lần nữa lâm vào trầm tư. Hắn dựa vào trong
lòng Lữ Tu, suy tư làm sao có thể làm Tần gia động tâm.
Lữ Tu cũng rất ngoan ngoãn không nói lời nào, chỉ lấy tay nhẹ nhàng vuốt
huyệt thái dương của Lưu Khám, mong làm cho suy nghĩ của Lưu Khám càng
thêm rõ ràng.
Lúc chạng vạng,
Lưu Khám đột nhiên đứng dậy, bảo Lữ Tu mang tới một tấm bản đồ địa hình
của Ba Thục, Lưu Khám trốn vào trong thư phòng xem địa đồ, không nói một lời.
Đủ một canh giờ, hắn rốt cục đi ra khỏi thư phòng. Ngoắc tay bảo Vương Tín đi tới:
- Tín, ngươi lập tức đi tới binh doanh, bảo ThítamasChi trở về. Mặc kệ y đang làm cái gì, cũng lập tức trở về.
- Vâng!
Vương Tín lên tiếng, xoay người rời đi.
Lữ Tu nhẹ giọng hỏi:
- A Khám, huynh nghĩ ra biện pháp rồi sao?
Lưu Khám gật đầu, thở phào một cái:
- A Tu, ta quyết định rồi… Đem Đỗ Lăng lão tửu tiễn vào Giang Dương, cùng Tần gia liên thủ kinh doanh.