Nhâm Hiêu thái độ trầm tĩnh, làm người khác không thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng y.
Tự rót cho chính mình một chén rượu, sau khi nhấp một ngụm liền đặt
chén lại chỗ cũ, hầu kết khẽ động, nuốt xuống, thở dài một hơi.
- Bệ hạ phát ra chiếu lệnh, mệnh ta lập tức lên đường đi Long Xuyên, tiếp nhận chiến sự ở Bách Việt.
Y mở mắt, tựa hồ đang lẩm bẩm, lại hình như là đang nói cùng Lưu Khám và Doanh Tráng:
- Ba ngày sau ta khởi hành rồi.
Ở trên đường, Lưu Khám đã đoán được đáp án này.
Nhâm Hiêu phải đi!
Doanh Tráng sở dĩ tặng hậu lễ, chắc là mong muốn bản thân gã có thể ở lại. Dù sao, trong mắt nhiều người, Lưu Khám là người Nhâm Hiêu đề bạt lên. Nếu Nhâm Hiêu xuất chinh Bách Việt, nói không chừng sẽ mang Lưu
Khám theo. Nhưng trong mấy năm vừa qua, Lưu Khám đã lộ ra bản lĩnh cao. Đặc biệt, một trận đánh ở Lâu Thương, người đã khiến Doanh Tráng bắt
đầu coi trọng, không nghĩ rằng lại là một tên gian thương.
Có dũng có mưu, đích thực là một nhân tài.
Lại thêm Lâu Thương giữ vị trí rất quan trọng, nên cần có một người có khả năng chấn nhiếp Tứ Hồng mới được.
Các quan viên khác, muốn làm tốt được như Lưu Khám cũng không phải là chuyện dễ dàng. Hơn nữa Lâu Thương đã bắt đầu sử dụng, càng cần phải
làm cho ổn định.
Đây cũng là suy nghĩ của Doanh Tráng.
Đồng thời xuất phát từ sự quý mến đối với những người hào dũng, cũng khiến y rất muốn giữ lại Lưu Khám.
Lưu Khám lúc này chỉ có yên lặng không nói, trong lòng có chút sợ hãi, Nhâm Hiêu sẽ không thực sự muốn đem hắn đến Bách Việt.
Nhâm Hiêu trầm giọng nói:
- Doanh đại nhân phải tiếp nhận chức quận thủ Tứ Thủy. Chính là trước khi Tứ Hồng triệt để yên bình còn cần trấn thủ ở Đồng huyện.
Doanh Tráng chắp tay hành lễ:
- Doanh Tráng hiểu được.
Nhâm Hiêu nói xong nhìn Lưu Khám, hồi lâu thở dài một tiếng:
- A Khám, nói thật, ta rất muốn mang ngươi theo. Thế nhưng, Lâu Thương vừa mới bắt đầu sử dụng, cần phải lấy ổn định làm việc chính. Với uy
lực của ngươi ở Tứ Hồng hiện nay, đổi một người khác chỉ sợ rất khó
thay thế. Cho nên, ngươi phải ở lại Lâu Thương, tận lực phối hợp với
Doanh Tráng đại nhân làm việc. Chuyện khác của y ta không muốn nói lại
nữa. Chỉ có một yêu cầu: ngươi phải bảo đảm một đường vận chuyển lương
thẳng từ Tứ Hồng đến Hoài Hán, ngươi có thể làm được không?
Tim Lưu Khám lại đập mạnh, bắt đầu tính toán.
Một đường từ Tứ Hồng đến Hoài Hán, cũng chính là từ Lâu Thương khởi
vận. Tới khu Nghiễm Lăng, quãng đường khoảng chừng trên dưới ba trăm
dặm, nói tới cũng không tính là quá xa. Nhưng vấn đề là, từ Lâu Thương
tới Nghiễm Lăng, phải đi qua Hồng Trạch. Hoài Thủy đi Hu Đài (nay hồ
Hồng Trạch ở bờ Nam, Hoài An ở phía Nam) Đông Dương, tới Nghiễm Lăng,
đặc biệt Hu Đài, gò đồi nhấp nhô, địa hình hiểm yếu, có đạo phỉ thường
xuất hiện ở đó.
Trước kia vận lương qua đây, thường gặp
chuyện không may. Hiện nay, cướp Hồng Trạch đã bị tiêu diệt, thế lực
phản Tần cũng bị tấn công mạnh, nên tương đối tốt hơn một chút.
Thế nhưng…
Ngoại trừ từ Hu Đài tới Đông Dương chỉ có một con đường, từ Lâu Thương tới Nghiễm Lăng còn có thể đi vòng qua Lăng huyện, đi Hoài Âm, qua
đình Cao Bưu, tới Nghiễm Lăng, đường xá mà nói thì tương đối an toàn,
nhưng độ dài lại gia tăng gấp đôi.
Lưu Khám tính toán một lát, ngẩng đầu nói:
- Nếu ta có hai nghìn giáp sĩ, có thể bảo đảm đường vận lương thông suốt.
Nhâm Hiêu liếc mắt nhìn Lưu Khám, cười nói với Doanh Tráng:
- Chẳng phải ta đã nói sao? Tiểu tử này rất cơ trí, đừng có xem thường một bộ lỗ mãng kia, khi làm việc lại cực kỳ ổn thỏa. Ta cho rằng, giao đường vận chuyển lương từ Lâu Thương đến Nghiễm Lăng cho hắn, hẳn là
sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Doanh Tráng gật đầu, cũng nở nụ cười.
- A Khám, ta theo Nhâm đại nhân gọi ngươi như vậy. Trước kia, Nhâm đại nhân từng cho ngươi tám trăm giáp sĩ đã là chuyện vượt quá quy định.
Lâu Thương chỉ là một trấn, lại nắm giữ tám trăm giáp sĩ, bằng với một huyện. Nếu như tăng cho ngươi hai ngàn người, sợ là rất khó nói rõ.
Nhưng ngươi nói cũng không phải là không có đạo lý. Dựa vào tám trăm
giáp sĩ bảo hộ Lâu Thương và kiêm đường chuyển lương, xác thực là có
chút trắc trở. Như vậy đi, hiện nay, trên danh nghĩa ngươi có vạn khoảnh ruộng, có thể coi là hào cường một phương. Ta đồng ý cho ngươi thiết
lập môn hộ dưỡng sĩ. Về phần ngươi có thể nuôi bao nhiêu thực khách, vậy phải xem bản lĩnh của ngươi. Ta có thể giúp ngươi sự thuận lợi, cũng
chỉ có giới hạn này thôi, ngươi hãy suy nghĩ cẩn thận một chút?
- Cho phép ta dưỡng sĩ?
Lưu Khám không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, trừng to mắt nhìn Doanh Tráng.
Đây chính là chuyện không tưởng tượng nổi.
Dự trữ nuôi dưỡng thực khách, này đồng nghĩa với việc hắn có quân đội riêng của mình. Nghĩ đến năm đó, Mạnh Thường Quân có môn hạ thực khách lên đến ba nghìn người, ngay cả Tề vương cũng phải cố kỵ vài phần.
Đến giờ, đại Tần cũng vẫn còn giữ được làn gió dưỡng sĩ.
Nhưng cũng không phải là ai cũng có thể dưỡng sĩ, đó phải là người có địa vị nhất định, có thế lực nhất định, và trung thành đối với Đại Tần mới có tư cách này. Lưu Khám đã từng hỏi thăm qua, toàn bộ Đại Tần,
người có thể đường hoàng dưỡng sĩ, chỉ có Thanh lão người Trường Thọ.
Người khác, có thể chiêu mộ hộ viện dưới danh nghĩa dưỡng sĩ, nhưng phải rất cẩn thận, không dám quá mức đường hoàng.
- Ta, có thể dưỡng sĩ!
Lưu Khám trong lòng nhịn không được muốn cười trộm, nhưng trên mặt lại biểu hiện ra sự kinh hoàng.
- Nếu là như vậy… đại nhân cho rằng ta có thể được nuôi bao nhiêu người?
Nhâm Hiêu cười to nói:
- A Khám a, ngươi mặc dù có thể dưỡng sĩ, nhưng phải biết rằng, nơi
này là Tứ Hồng, không phải là Trung Nguyên, có thể nuôi nghìn người đã
là một con số khó đạt rồi. Được rồi, không nói nữa, cho phép ngươi nuôi nghìn người, nhưng ngươi phải bảo đảm đường vận lương thông suốt.
- Hạ quan tuân mệnh!
Lưu Khám cũng biết lời nói của Nhâm Hiêu cũng không phải là nói chơi.
- Được rồi, ngươi về trước đi thôi. Lần này tìm ngươi đến đây chính là muốn nói với ngươi chuyện này.
Nhâm Hiêu đứng dậy:
- Ba ngày sau ngươi không cần đến tiễn ta. Cẩn thận chuẩn bị một chút, trách nhiệm trên người ngươi, cũng không thoải mái chút nào.
Tuy rằng nghe ra cũng không có ý quá nhiệt tình.
Nhưng Lưu Khám lại vái tạ thật sâu rồi chậm rãi rời khỏi. Nhâm Hiêu…
Người này cùng mình không thân chẳng quen, nhưng lại một tay đề bạt mình lên làm tướng lĩnh nước Tần. Hiện nay phải đi xa tận Bách Việt. Đối
với chiến sự ở Bách Việt, ký ức của Lưu Khám cũng không có nhiều lắm.
Nhưng là nghĩ tới sau khi Nhâm Hiêu đi Bách Việt, muốn gặp lại sẽ không phải là chuyện dễ dàng… Trừ phi, ngày nào đó Nhâm Hiêu về Hàm Dương
làm quan.
Mà Nhâm Hiêu nhìn Lưu Khám, tâm tình cũng phức tạp như thế.
Tên này do y một tay bồi dưỡng quan tâm, từ lúc niên thiếu ngây thơ,
đến nay nhìn thấy hắn từng bước thành tài. Giờ đây phải ly biệt, Nhâm
Hiêu thật là có chút luyến tiếc. Hít sâu một hơi, nhìn theo bóng lưng
Lưu Khám đi xa, Nhâm Hiêu mới phát hiện khóe mắt có chút ướt át.
- Vì sao lại như vậy?
Nhâm Hiêu cười khổ một tiếng, lẽ nào mình đã già rồi sao?
- Lão Nhâm, nếu ngươi luyến tiếc tiểu tử này, thì mang hắn theo đi.
Nhâm Hiêu xoay người, hung hăng đấm ngực Doanh Tráng một cái:
- Ngươi thật là, đừng được tiện lợi lại còn khoe mẽ. Xích Hỏa Lưu đều tặng rồi, chẳng lẽ còn có thể thả người. Hài tử đó thật là một vốn quý, nếu có được kinh nghiệm như ta, chỉ mười năm sẽ thành rường cột của
Đại Tần ta.
Doanh đại nhân, ta giao hắn cho ngươi đó!
Doanh Tráng gật đầu thật mạnh.
Ba ngày, rất nhanh trôi qua.
Nhâm Hiêu chỉnh đốn nhân mã, khởi hành rời Đồng huyện. Doanh Tráng tự mình tiễn y mười dặm đường, lưu luyến không rời, kéo tay Nhâm Hiêu nói:
- Lão Nhâm, lần này từ biệt, không biết bao giờ mới có thể gặp lại?
Nhâm Hiêu cười nói:
- Đợi chinh phạt Bách Việt, lúc chiến thắng trở về, ngươi và ta sẽ gặp lại.
Nam tử hán, không cần nói nhiều. Doanh Tráng, Nhâm Hiêu lệ rơi mà biệt, mỗi người một hướng mà đi.
Đi theo Nhâm Hiêu có tám trăm giáp sĩ. Y cũng không phải trực tiếp đi Long Xuyên, mà là muốn đi trước Hoài Thủy, tới Lịch Dương, chỉnh đốn
lại nhân mã một chút.
Bởi Đồ Tuy chết đã tạo nên tổn thất nghiêm trọng của đại quân chinh phạt Bách Việt.
Cho nên Thủy hoàng đế hạ lệnh chiêu mộ nam tử tòng quân, ước chừng hai trăm nghìn người, đóng quân ở Lịch Dương. Chờ Nhâm Hiêu cùng đại quân hội hợp, lập tức khởi hành.
Đại Tần thiết lập bốn bậc thang binh dịch mộ binh. Bậc thứ nhất là phạm quan, chuế tế, thương nhân;
binh dịch bậc thứ hai là nam tử từng làm chuế tế và thương nhân; bậc
thứ bao là nam tử là tổ phụ mẫu, phụ mẫu đã từng làm chuế tế và thương
nhân. Mà bậc thứ tư chính là nam tử làng bên, được gọi là Tả Lư
Lần này chiêu binh, bắt đầu từ năm ngoái, duy trì liên tục cho tới giữa năm nay mới kết thúc.
Đoàn quân Nhâm Hiêu đi liên tục không ngừng, ven Tứ Thủy vào đến Hồng Trạch, chuẩn bị vượt Hoài Thủy mà tới Lịch Dương. Dọc theo đường đi,
ngày đi đêm nghỉ, cũng không xảy ra chuyện gì. Khoảng chừng chiều tối
ngày thứ hai rời đi Đồng huyện, Nhâm Hiêu cho người đến bờ sông Hoài
Thủy, chuẩn bị ngày thứ hai qua sông.
Ngày này, chính là ngày Lưu Khám cùng Nhâm Hiêu hẹn giao nộp hoàng kim.
Lũ xuân đã qua, nước sông Hoài cuồn cuộn chảy về hướng đông.
Trên bờ sông, dương liễu nhè nhẹ lay động theo gió. Trên mặt sông, có một tầng sương bạc bao phủ, khiến cho người ta u sầu.
Nhâm Hiêu quay đầu nhìn lại về phía Tương huyện xa xa.
.
Thoáng cái ở Tứ Thủy qua một thời gian, mình đã đi vào tuổi trung niên. Đi được phân nửa cuộc đời, lại phải rời xa cố thổ.
Bách Việt? Đến tột cùng là bộ dáng gì đây! Không biết mình còn có thể được nhìn lại tám trăm dặm Tần Xuyên tráng lệ hay không.
- Qua sông!
Nhâm Hiêu thu hồi tâm tình, phất tay quát lên một tiếng.
Cũng đúng lúc này, một tiếng ngựa hí dài từ phương xa truyền đến. Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, từ xa đến gần.
Nhâm Hiêu quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một con chiến mã đỏ như lửa, nhanh như chớp bay tới.
Chính xác, là bay tới…
Trên ngựa, một người thanh niên giống như hùng sư, giơ roi giục ngựa:
- Nhâm đại nhân, Nhâm đại nhân chậm một chút, Nhâm đại nhân chậm một chút!
Là Lưu Khám?
Nhâm Hiêu ngẩn ra, thầm nghĩ: Hắn như thế nào chạy tới đây? Nhưng mà
trong lòng dâng lên một cỗ tình cảm ấm áp. Nhâm Hiêu thúc ngựa tiến về
phía trước.
- A Khám, hôm nay không phải ngươi đi Đồng huyện giao hoàng kim sao, sao lại chạy tới nơi này?
Lưu Khám có chút mệt mỏi, thở hồng hộc nói:
- Hôm qua ta tới Đồng huyện, lại nghe nói đại nhân đã khởi hành, cho
nên chạy vội tới đây. Hoàng kim đã chuyển đến tay Doanh đại nhân, việc
khác của y còn có Đường Lệ, Tào Tham bọn họ xử trí. Ta chỉ nghĩ, nếu
không gặp đại nhân một lần, cả đời này sẽ tiếc nuối… nhiều năm qua, Khám được đại nhân chiếu cố, mới có thành tựu ngày hôm nay.
Nay đại nhân đi xa Bách Việt, Khám không có gì báo đáp, đặc biệt mang đến một phần bạc lợi.
Nhâm Hiêu nhíu mày vẻ không hài lòng:
- Lễ đưa tiễn…
Còn chưa dứt lời, đã thấy trong tay Lưu Khám xuất hiện một cuộn thẻ gỗ, cung kính trao cho Nhâm Hiêu:
- Ta biết khí hậu Bách Việt không giống với Trung Nguyên, thực vật rất dễ hư hỏng. Bách Việt lại thêm khí độc trải rộng, nếu không cẩn thận
rất dễ nhiễm chướng khí. Thẩm Thực Kỳ và Đường Lệ bọn họ từng đi qua
Bách Việt, phát hiện ở đó có một loại cây cỏ tên là Cửu lý hương, ăn
vào vô hại, còn có thể xua tránh chướng khí.
Trong mấy ngày
nay, ta nghiên cứu ra một loại quân lương, tên là bánh Tủy, trong khí
hậu nóng bức có thể bảo quản được mười ngày không hỏng.
Nếu
đem cây Cửu lý hương bỏ thêm vào trong đó, có thể làm cho quân sĩ không lo lắng khí độc. Lại có công hiệu khu trừ phong thấp, tiêu độc giảm
đau.
Chỉ là, cây Cửu lý hương này chỉ sinh trưởng ở Bách Việt, Khám không cách nào ở Lâu Thương tạo ra được.
Chỉ mong đại nhân lúc đến Long Xuyên, tự tay ngắt lấy, làm theo phương pháp chế tác bánh Tủy của ta, đem cây Cửu lý hương giã thành nước thêm vào trong đó là được.
Trên thẻ gỗ, ta đã ghi chú rõ ràng hình dáng của cây Cửu lý hương, cho nên việc tìm kiếm sẽ không quá khó khăn.
Đại nhân, đi Bách Việt, ngài phải bảo trọng. Khám nhất định ở Lâu
Thương vì đại nhân cầu phúc, cung chúc đại nhân chiến thắng trở về.
Lúc nói chuyện, trong mắt Lưu Khám bịt kín một tầng hơi nước, thanh âm cũng có chút nghẹn ngào.
Tay nhận thẻ gỗ, mắt Nhâm Hiêu cũng đã ươn ướt, y nhảy xuống ngựa,
đứng trước mặt Lưu Khám. Thấy thấp hơn hắn hẳn một cái đầu. Nhớ năm đó, lần đầu tiên nhìn thấy tiểu tử này, hắn chỉ cao bằng mình a. Nhâm Hiêu hít sâu một hơi, dùng sức ôm chặt Lưu Khám một chút.
- Tiểu tử, ở Lâu Thương làm việc cho tốt, cho ngươi mười năm thời gian, nếu
không kịp tước vị của ta, lúc ta trở về, nhất định không bỏ qua cho
ngươi.
Nhâm Hiêu trong hai mươi đẳng tước, hiện đang ở đẳng tước thứ mười bốn, là Hữu canh.
Chỉ là một câu nói, nhưng cũng biểu đạt kỳ vọng của y đối với Lưu Khám.
- Được rồi, trở về đi…
Nhâm Hiêu xoay người lên ngựa, liếc mắt nhìn Lưu Khám, bỗng nhiên nở nụ cười:
- Tiểu tử, nhớ kỹ, an phận cho ta.
Nói xong quay ngựa, mang theo người qua sông.
Lưu Khám đứng ở bờ sông, hiểu rõ mấy câu nói trước khi đi của Nhâm Hiêu.
- Bảo ta an phận sao? Chắc là lo lắng ta gây chuyện thị phi.Chỉ là,
Nhâm đại nhân, ngài bắt ta trong mười năm phải đuổi kịp tước vị của
ngai, nhưng ngài còn có thể có mười năm sao?
Lưu Khám thở dài một hơi, bên bờ sông, hai tay tạo thành hình chữ thập, lần thứ hai thật sâu thi lễ.
- Mong đại nhân bình an!