Chủ ý của Đường Lệ kỳ thực rất đơn giản.
Nếu theo cách giải
thích của hậu thế, đó chính là bốn chữ: Lợi và ích đi liền với nhau. Đem hai nghìn khoảnh đất phía tây Tứ Thủy bán ra ngoài. Đương nhiên là,
khẳng định không có khả năng bán theo giá ban đầu. Bốn trăm dật hoàng
kim mua một nghìn khoảnh đất. Cứ như vậy, sẽ làm giảm bớt áp lực trên
người Lưu Khám, đồng thời, Trần thị ở Dương Võ, Quán gia ở Tuy Dương coi như cũng bị buộc chung một thuyền với Lưu Khám. Đặc biệt là Quán Anh,
Đường Lệ có thể nhìn ra, Lưu Khám đối với y rất là tán thưởng.
Mà Quán Anh cũng xác thực là một đại tướng tài! Bốn trăm dật hoàng kim, mặc kệ là Trần gia tài đại khí thô, hay là Quán gia mới phát tài mà
nói, không nhiều, không ít, mà là vừa đủ. Nếu nhiều hơn, hai nhà này đều sẽ do dự; nếu ít hơn, sẽ không đạt được điểm quan trọng là liên minh.
Con số này, chính là điểm mấu chốt của hai nhà.
Nếu luận theo suy nghĩ của người khác, Lưu Khám thật là không thể so sánh với Đường Lệ.
Lưu Khám cũng không chậm chễ, lập tức phái người đi Tuy Dương và Dương
Võ. Nhưng đồng thời hắn cũng bắt tay vào chuẩn bị một chút. Nhỡ ra, hai
nhà không đồng ý, Lưu Khám vẫn nhất định phải gộp đủ hai nghìn dật. Thực sự vẫn phải nói, cần dự phòng một biện pháp khác.
Sau khi
trở lại Lâu Thương, Tào Vô Thương bởi vì còn muốn về nhà chăm sóc cha
già, vì vậy từ biệt lên đường. Tào Đình Trưởng bây giờ đã không còn là
Đình Trưởng trước kia. Lão nhiều tuổi rồi, có rất nhiều chuyện không thể đảm đương được nữa, hơn nữa lão làm chức Đình Trưởng này rất khiến
người khác phiền lòng.
Lưu Khám cũng không giữ lại Tào Vô
Thương, chỉ là nói với y, lúc trở lại Huyện Bái, phải cẩn thận nhiều
hơn. Hiện nay, mặc kệ là Lý Phóng, hay là Lưu Bang lớn lên ở Tứ Thủy
Đình, cũng sẽ không dám tùy tiện đi trêu chọc Thẩm Thực Kỳ và Tào Vô
Thương. Nhưng thuyền được giữ gìn có thể dùng được vạn năm. Nhâm Hiêu
hiện tại lại đang nhìn hằn chằm chằm, Lưu Khám cũng không dám quá mức
làm càn. Nhưng như thế không có nghĩa là ý niệm giết chết Lưu Bang của
hắn không còn.
Lúc Tào Vô Thương cất bước đi, Lưu Khám lại
cùng Tào Tham bàn bạc xong công việc thì trời cũng đã tối rồi, hắn cảm
thấy có chút mệt mỏi.
Một năm lại đây, đầu óc hắn hầu như không có lúc nào được nghỉ ngơi. Cứ xong việc này lại phát sinh việc
kia, hôm nay cuối cùng cũng có thể được thở ra một hơi. Nhưng là kế
tiếp, từng nhóm di dân đến, sợ là còn bận rộn nhiều. Ngồi ở trước án
thư, Lưu Khám nâng lên cuốn thẻ gỗ nặng trịch, lòng nghĩ đến: Nếu có
giấy, thì thật là tốt a!
- A Khám…
Lữ Tu bưng một chén cháo nóng hổi đi vào thư phòng.
Thấy Lữ Tu, lòng Lưu Khám cảm thấy rất thoải mái:
- Thế nào còn chưa đi nghỉ ngơi? Hai ngày này, chắc nàng cũng bận muốn chết rồi.
Lữ Tu đích thực là rất bận bịu , nào là việc trong nhà, lại còn có một
số việc vặt bên ngoài nữa! Giờ đây, nàng không còn là thiếu nữ cả ngày
không lo không nghĩ nữa, hiện tại nàng là thê tử của Lưu Khám, cần phải
học cách vì hắn chia sẻ vui buồn. Hơn nữa, trên điểm này, Lữ Tu làm thực là rất tốt. Chí ít trong mắt Lưu Khám, nàng làm cực kỳ xuất sắc.
Lữ Tu đem cháo đặt trước mặt Lưu Khám:
- Thấy huynh từ khi về đến giờ, vẫn chưa nghỉ chút nào. Ăn chút gì trước đã.
Quả thực Lưu Khám cũng có chút đói bụng! Hắn cầm bát cháo lên uống từng ngụm, vẫn còn nóng hổi...
Hắn buông bát cháo, nhìn Lữ Tu cười nói:
- Được rồi, có chuyện gì thì nói đi, ta biết nàng tốt như vậy, khẳng định là có việc.
- Vậy huynh nói trước đây muội đối với huynh không tốt sao? Khám đáng ghét!
Lữ Tu làm như muốn đánh, lại bị Lưu Khám nắm lấy cổ tay:
- Đương nhiên… là rất tốt. Nhưng là nam nhân a, dù gì vẫn là có chút lòng tham.
- Đúng, đúng, đúng, biết lòng tham của huynh rồi, còn mang một bé gái về nuôi nữa cơ.
Lưu Khám không nhịn được cười, nói:
- Nhìn nàng, thế nào lại giống như trẻ con? Ta chỉ là thương cảm đứa bé đó. Tín ở nhà lại không có ai làm bạn, cho nên đem cho cậu ta hai người bạn mà thôi.
Lữ Tu nhẹ nhàng đánh Lưu Khám một cái, sau đó từ trong lòng hắn ngồi dậy, nghiêm mặt nói:
- A Khám, huynh vẫn còn hận cha mẹ muội đúng không?
Lưu Khám ngẩn ra:
- Do đâu mà nói lời này?
- Chớ giấu giếm muội.
Lữ Tu nói:
- Lúc trước, huynh cùng với Đường đại ca và Tào đại ca bàn việc trong
phòng muội đều nghe được. Nếu là thiếu tiền, vì sao không tìm cha mẹ
muội? Tuy nói rằng không được như ngày xưa, nhưng hai ba trăm dật hoàng
kim, bọn họ vẫn có thể có được.
Hơn nữa, đây cũng không phải là chuyện xấu.
Tại Huyện Bái, cha mẹ đều phải cẩn thận, sợ làm cho người khác đố kỵ,
cho nên không dám có hành động gì. Nhưng bây giờ ở Lâu Thương, huynh
cũng định làm thế có đúng hay không? Để cho bọn họ xuất tiền mua đất,
phụ thân nhất định sẽ đồng ý. Thật ra, tại Huyện Bái thì ông vẫn có thể
có cách.
- A!
Lưu Khám nhẹ nhàng vỗ vỗ trán.
Nói thật là, hắn cũng không nghĩ đến phần tài sản của Lữ gia.
Lữ gia đích thực là nay không bằng xưa. Nhưng lấy ra mấy trăm dật hoàng kim, thì cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Chỉ là hắn có cảm giác, Lữ Văn khẳng định sẽ không đồng ý. Hiện tại
nghe Lữ Tu nói như vậy, Lưu Khám lại cảm thấy có chút không tốt lắm. Nói như thế nào, cũng là phụ mẫu của Lữ Tu, mình thà rằng tìm người ngoài,
cũng không chịu tìm bọn họ… Nếu như lan truyền về, chỉ sợ hai người họ
sẽ suy nghĩ càng nhiều a.
Lưu Khám trầm ngâm trong chốc lát rồi nói:
- A, chuyện này đích thực là ta suy nghĩ không chu toàn.
Không bằng như vậy, nàng tìm người quay về Huyện Bái một chuyến, hỏi ý
tứ hai lão một chút. Nếu như bọn họ đồng ý… Ba trăm dật hoàng kim, ta có thể cho bọn họ một nghìn khoảnh ruộng. Nhiều quá… phỏng chừng bọn họ
cũng không có được nhiều tiền như vậy. Ừm, nàng xem như vậy có được
không?
Lữ Tu nghe vậy mừng rỡ, ôm cổ Lưu Khám:
- A Khám, muội biết, huynh đối với muội tốt nhất.
Lữ Tu phản ứng như vậy cũng là tự nhiên.
Thoáng cái nửa năm, đã trải qua hai lần gió tanh mưa máu, Lữ Tu giờ đã
trưởng thành chín chắn hơn rất nhiều. Bây giờ, những chuyện khó hiểu,
nàng cũng đã chậm rãi lý giải. Mặc kệ ban đầu phu phụ Lữ Văn đem nàng gả cho Lưu Khám, là xuất phát từ suy nghĩ nào. Thế nhưng hiện tại, nàng
nhất định phải chứng minh cho phu phụ Lữ Văn nhìn thấy, quyết định của
bọn họ không sai! A Khám là một nam nhân xuất sắc, hắn thực sự vô cùng
xuất sắc.
Một đêm này, Lưu Khám tự thưởng cho mình một đêm ân ái tuyệt diệu.
***
Ngày mười tám tháng giêng, cùng thời gian ước định với Nhâm Hiêu đã qua mười ngày.
Quán Anh, Trần Vũ về mặt này vẫn còn chưa hồi âm về. Thẩm Thực Kỳ đã để Tào Vô Thương lần thứ hai lên đường, áp tải tám trăm dật hoàng kim an
toàn tới Lâu Thương.
Mà cũng ngày này, ở Hàm Dương truyền đến tin tức.
Đối với chuyện xảy ra tại Tứ Hồng, Thủy Hoàng Đế nổi giận không thôi,
sai người khẩn cấp sáu trăm dặm truyền tin, truyền đạt ý chỉ: Phàm những người tham dự vào việc này, tru di tam tộc, giết kẻ phạm tội, tịch thu
tài sản cả nhà.
Tru di tam tộc, cả nhà bị tịch thu tài sản
sung công, giết kẻ phạm tội! Những dòng chữ vô cùng đơn giản, nhưng
nghĩa là mấy nghìn đầu người rơi xuống đất.
Ngay trong ngày
chiếu lệnh phát đến Đồng huyện. Hơn ba trăm người bị kéo đến ngoại ô, tử hình tại chỗ. Những người cầm đầu, như Đồng huyện trưởng, các quan viên liên quan, đều bị ngũ xa phanh thây. Còn cái vị ngày đó đã từng áp tải
đồ quân nhu tới Lâu Thương, chính là vị Huyện thừa đại nhân kiêu ngạo
trước mặt Lưu Khám, có người nói, lúc bị hành hình, sợ đến mức tiểu ra
quần, nước mắt nước mũi ràn rụa, quả thực mất hết mặt mũi.
Đối với việc đó, Lưu Khám cũng không thoải mái lắm. Tại ngày hành hình,
lần thứ hai Lưu Khám nhận được lệnh đi Đồng huyện trước, tận mắt nhìn
thấy cảnh máu chảy đầu rơi, trong lòng cảm thấy bi ai.
Chính
mình đã bị cột thật chặt vào cỗ xe chiến tranh của lão Tần Nhân rồi. Hôm nay, đường làm quan rộng mở, nhưng mấy năm nữa tình hình sẽ như thế
nào? Hậu duệ sáu nước phản công trở lại, bản thân mình sẽ đi về đâu?
Ôm tâm tình trầm trọng như vậy, thậm chí lúc Nhâm Hiêu tuyên bố hắn
được thăng tước vị, hắn cũng không có chút cảm giác sung sướng.
Lần thăng tước này, không phải chỉ được có một mình Lưu Khám. Đường Lệ, Tào Vô Thương cũng đều được tưởng thưởng. Hai người cùng hưởng tước
Công sĩ! Đối với Lưu Khám mà nói, coi như là hoàn thành lời hứa hẹn.
Tất cả mọi người đều vui vẻ, chỉ có Lưu Khám là rầu rĩ không vui. Sau
khi tiệc rượu kết thúc, hắn một mình trở lại thư phòng, trong lòng không yên, tay cầm một cuốn thẻ gỗ, tự hỏi về những chuyện tình thời gian
qua. Có lúc, có một số việc… giống như câu nói của Dương đại hiệp trong
bộ “Thần điêu hiệp lữ” ở hậu thế: Đời người không mấy khi được như ý
muốn.
Mong muốn duy nhất của hắn hiện tại, chính là trước khi chiếc thuyền chiến tranh của Đại Tần bị diệt, thì mau chóng tụ tập thực lực. Nhưng vấn đề là, còn có bao nhiêu năm?
Chợt có người gõ cửa phòng, Lưu Khám phục hồi lại tinh thần, trầm giọng nói:
- Tiến vào!
- Đại nhân, Khoái Triệt đã trở về!
- A?
Lưu Khám hô bật đứng dậy, vội vàng nói:
- Nhanh chóng mời y đến đây.
Chốc lát sau, chỉ thấy Khoái Triệt mệt mỏi phong trần đi vào thư phòng. Vừa vào tới cửa, y cười ha hả nói:
- Triệt chúc mừng Đông chủ
- Lão Khoái, ngươi đây là… chuyện mừng từ đâu tới a!
Khoái Triệt cười nói:
- Đông chủ hôm nay được thăng tứ đẳng tước, lại bước thêm được một bước vững chắc. Ta nghe người ta nói, Đông chủ tự bỏ tiền ra mua mười nghìn
khoảnh đất. Quả thực là tạo phúc cho Lâu Thương. Không đến mười năm,
Đông chủ sẽ trở thành nhân vật không thể thay thế được ở Lâu Thương này.
Lưu Khám cười:
- Được rồi, chớ nói những điều vô dụng này, mau ngồi xuống đi.
- Tạ ơn Đông chủ.
Khoái Triệt ngồi xuống xong, mở tay nải trên người, lấy từ trong ra một cuốn thẻ gỗ
- Ngày đó Đông chủ muốn ta hỏi thăm danh sĩ sáu huyện Tứ Hồng, Triệt đã đi hỏi thăm cả bốn tháng trời, cuối cùng cũng không phụ tín nhiệm của
Đông chủ, có chút thu hoạch.
Vừa nói chuyện, Khoái Triệt vừa cầm cuốn thẻ gỗ trong tay đặt ở trên thư án.
Lưu Khám cầm lấy cuốn thẻ gỗ, mở rộng nhìn lướt qua.
- Hạng Lương?
Lúc Lưu Khám nhìn thấy một cái tên, quả tim không khỏi đập lộp bộp, ngẩng đầu hỏi:
- Hạng Lương này có phải là hậu nhân của Hạng Yến không?
Khoái Triệt gật đầu nói:
- Nếu Đông chủ biết Hạng Yến, vậy Triệt cũng không phải nói nhiều nữa,
đây chính là con thứ của Hạng Yến. Hạng thị nguyên là quý tộc của nước
Sở. Do sống ở vùng đất Hạng (nay là nam Hạng thành) cho nên lấy Hạng làm họ. Hạng Yến xuất thân từ Hạng thị, từng vất vả chống đỡ vận mệnh nước
Sở trước đây… Sau khi mất, bộ tộc Hạng thị sụp đổ, trong đó có một chi,
cũng đi tới Hạ Tương của Tứ Hồng.
- Hạ Tương (nay là Túc Thiên – An Huy)?
Lưu Khám ngạc nhiêu nói:
- Vậy chẳng phải là cách nơi này rất gần sao?
Khoái Triệt nói:
- Đích xác là không quá xa. Nếu đi bằng ngựa, khoảng chừng một ngày đêm là có thể đến. Nhưng là Đông chủ hiện tại đi, sợ là không tìm được
người này đâu.
Lưu Khám ngẩn ra:
- Vì sao vậy?
Khoái Triệt cười nói:
- Ngài ngẫm lại xem, ngài giết Đinh Khí, làm dấy lên một hồi gió tanh
mưa máu ở Tứ Hồng. Tập đoàn phản Tần của hậu duệ sáu nước cũng vì vậy mà bị ảnh hưởng đến. Ngài cho là Hạng Lương đó, sẽ tách rời hậu duệ sáu
nước sao? Ta ở Hạ Tương nghe người ta nói, cuối năm ngoái, Hạng Lương
mang theo cháu trai Hạng Tịch và cả gia quyến, toàn bộ chạy khỏi Hạ
Tương, chẳng biết đi đâu.
“Hội Kê!”
Một ý niệm xuất hiện ngay trong đầu Lưu Khám.
Tuy rằng không phải hiểu rõ lịch sử Tần Hán, thế nhưng hắn còn nhớ kỹ,
Hạng Vũ hình như lập nghiệp từ Hội Kê. Hội Kê là một quận ở huyện Ngô
Trung, nói không chừng y đã đến đó. Vậy có nên hay không bẩm báo Nhâm
Hiêu và Doanh Tráng đây? Lưu Khám không khỏi cảm thấy do dự. Theo lý trí mà nói, hắn hẳn là nên nói cho Nhâm Hiêu; nhưng theo như trong lòng mà
nói, Lưu Khám lại cảm giác không nên nói ra, giống như là chỉ điểm vậy.
- Lão Khoái, ngươi nói xem thúc cháu Hạng gia sẽ đi nơi nào?
Khoái Triệt lắc đầu:
- Điều này cũng khó nói, nhưng ta phỏng chừng y sẽ đi xuống Giang Nam. Khu Tứ Hồng đã khó có thể ẩn thân…
Lưu Khám lại trầm mặc!
Với khôn khéo của Nhâm Hiêu, nói vậy cũng có thể đoán được điểm này. Đã như vậy, ta cần gì phải làm điều thừa? Nếu như thúc cháu Hạng Lương
muốn trốn, coi như là nói cho Nhâm Hiêu, chỉ sợ cũng khó có thể tìm
được. Quên đi, nếu đã bỏ lỡ, vậy bỏ qua y đi… Lưu Khám đứng dậy, đi ra
khỏi thư phòng.
Trong đêm, trời đầy sao, trăng sáng tỏ.
Có một số việc, nếu không cách nào tránh khỏi, không bằng thống khoái đánh một trận đi.
“Bá Vương, ngươi tự mình giải quyết cho tốt đi…”
Lưu Khám nói thầm trong tâm trí, trong lòng dâng lên chiến y vô hạn, những mê man, khốn khổ trước đó biến mất hoàn toàn.