Lưu Khám phục hồi tinh thần, vỗ vỗ đầu Vương Tín.
- Tín, chúng ta trở về đi. . . Bài học ngày hôm nay của ngươi còn chưa có làm đâu.
Vương Tín mỗi ngày đều phải làm rất nhiều bài tập, ngoại trừ luyện võ ở ngoài. Vương Cơ còn bắt y học chữ. Chỉ tiếc Vương Tín trời sinh không thích đọc sách. Mất sức của chín trâu hai hổ mới biết được tên mình viết như thế nào. Thế nên tâm trạng của Trình Mạc khi dạy cậu học chữ cũng rất thấp. Cũng may, Trình Mạc có một tính cách kiên trì, càng là thất bại, lão lại càng mạnh hơn, mỗi ngày đúng giờ lại chờ ở nhà.
Vừa nghe thấy hai chữ bài tập, Vương Tín lại cảm thấy nhức đầu. xem tại
- Cự bá cũng không biết chữ, y có thể không học, ta vì sao phải học?
Cự bá mà Vương Tín nói chính là Lưu Cự. Đến giờ, ngay cả chính tên mình còn không biết viết, hoàn toàn vô vọng.
Lưu Khám vỗ vỗ đầu Vương Tín:
- Cự bá lớn tuổi, Tín tuổi còn nhỏ. Không biết vài chữ, tương lai sẽ thiệt thòi lớn.
- Ta không thích học chữ, ta thích luyện võ. Còn có thích nghe chủ nhân ngươi kể chuyện xưa. . . chính là cái chuyện về Tôn Ngộ Không.
- A, vậy ngươi càng phải học thật tốt, sau này ta sẽ càng kể nhiều chuyện cho ngươi.
Hai người này, ngươi một lời, ta một câu, trực tiếp mang vấn đề của Tào Tham chuyển hướng. Xe ngựa dừng trước của quan thự, Lưu Khám mang theo Đường Lệ cùng Tào Tham đi vào thư phòng của hắn, sau đó phân phó nói:
- Đạo Tử, đi mang vật kia đến cho ta, ta có chuyện muốn bàn bạc.
Trần Đạo Tử bây giờ đã thành tùy tùng của Lưu Khám.
Nghe vậy, lập tức lên tiếng trả lời đi lấy
Lưu Khám nói:
- Kho lương tuy rằng xây xong, nhưng đó chỉ là một sự mở đầu. Lâu Thương gồm bốn quận Tứ Thủy, Cửu Giang, Đông Hải, và Nghiễm Lăng, là nơi trung chuyển lớn, phòng ngự cũng vô cùng quan trọng. Theo quận thủ đại nhân phân phó, toàn bộ Lâu Thương tổng cộng phải xây dựng bốn mươi chín kho lương.
Nói cách khác, lương thực đến Tứ Thủy, Đông Hải, trước khi đến Hoài Thủy, đều phải ở chỗ chúng ta tiến hành phân phối
Một khi có chuyện gì phát sinh, ở đây sẽ trở thành trọng điểm công kích. Cho nên song song với việc xây dựng kho lương, chúng ta phải bắt tay vào làm việc khác. Đợi đến sang xuân, ta chuẩn bị trưng tập lao dịch, xây dựng tường thành ở Lâu Đình, các ngươi thấy thế nào?
Đường Lệ cùng Tào Tham nhìn nhau, gật đầu biểu thị tán thành.
Tuy rằng không rõ lời của Lưu Khám là một ngày sẽ xảy ra chuyện gì, đến tột cùng là chuyện gì, nhưng làm tốt việc phòng bị, tóm lại chính là một việc tốt. Bằng không, bốn mươi chín tòa kho lương, chỉ bằng vào mấy trăm lính tốt trông coi, chỉ sợ cũng khó chú ý hết được. Dù sao, vùng Tứ Hồng này cũng không phải là một nơi yên tĩnh. . . chí ít, trong vòng mười đến hai mươi năm, không có khả năng yên ổn.
Lúc này, Trần Đạo Tử đã trở về.
Phía sau còn dẫn theo bốn mươi gã Tần quân, khênh một vật nặng đi vào thư phòng.
- Đạo Tử, ở bên ngoài canh giúp ta.
- Vâng!
Trần Đạo Tử lên tiếng, mang theo Tần quân ra khỏi thư phòng, tiện tay đóng cửa lại. Lưu Khám đi tới trước mặt tấm vải đen trong thư phòng, chợt xốc lên. Phía dưới miếng vải đen là mô hình một tòa thành to khoảng hai thước vuông, cao hơn nửa người, hiện ra trước mặt Đường Lệ và Tào Tham.
- Mấy ngày nay, ta đã cân nhắc khởi công xây dựng Lâu Thương Trấn như thế nào.
Không cần lo lắng, cái mô hình này không có khả năng truyền ra ngoài. Ta cho hơn mười người công tượng, phân biệt chế tạo từng bộ phận, sau đó dùng ba ngày tự mình lắp ghép ra nó. Lão Đường, lão Tào. . . Đây là Lâu Thương Trấn trong lòng ta, các ngươi nghĩ sao?
Tào Tham như thế, Đường Lệ cũng vậy, lúc nhìn thấy mô hình, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Không vì cái gì khác, mô hình tòa thành trì mà Lưu Khám cho bọn họ xem, làm cho Đường Lệ cùng Tào Tham được mở mắt. Nói đây là một tòa thành trì, còn không bằng nói đây là một tòa thành lũy kiên cố. Theo sự quy hoạch của Lưu Khám, phía trong và phía ngoài Lâu Thương Trấn phân thành hai bộ phận.
Cao Cương lưng dựa vào Tuy Thủy, vừa đúng từ Tuy Thủy có một khúc sông rất khó cập bến.
Ở giữa sườn đồi xây tường thành, hình thành trung tâm của Lâu Thương Trấn. Đây cũng là nội thành của Lâu Thương Trấn, cao khoảng trên dưới ba trượng.
Phía dưới Cao Cương, là bộ phận ngoại thành của Lâu Thương Trấn, cũng là chỗ người dân ở.
Đem tường thành phía trên Cao Cương kéo dài, thành cao hơn bốn trượng. Toàn bộ Lâu Thương Trấn, chỉ có một cửa ra vào, quay mặt về phía đông.
Từ Tuy Thủy, mở ra một con kênh, hình thành một con hào sâu hơn hai trượng bảo vệ thành. Xây tường Dương Mã ở bờ sông, lấy cầu treo nối với sông bảo vệ thành.
Phía sau tường Dương Mã, chính là lầu cổng thành. Xây các đài quan sát địch cùng công sự trên mặt thành, hai tòa Ủng thành ngoài tròn, trong vuông hình thành hai đạo hệ thống phòng ngự.
Toàn bộ tòa thành, áp dụng kết quả lăng bảo, đặc biệt gia tăng lực sát thương của mặt bên các bức tường thành. Ở trong góc chết của mặt bên, bố trí các xe đá chờ công kích các vũ khí đường dài. Mặc dù đối thủ cũng có vũ khí đường dài giống mình, cũng không cách nào đánh được đến xe đá ở trong thành.
Đây là ở kiếp trước, Lưu Khám nhìn thấy hệ thống phòng ngự của thành trấn ở trong một quyển tạp chí quân sự.
Tổng thể mà nói, so với hệ thống phòng ngự ở thời đại này, đã muốn tiên tiến hơn gần nghìn năm.
Đường Lệ cùng Tào Tham vòng vo vài vòng quanh mô hình, Tào Tham đột nhiêu đưa ra một vấn đề rất sâu sắc:
- A Khám, mặc dù có thể xây dựng nên tòa thành có hình dạng như thế này, thế nhưng nguyên liệu để xây dựng bức tường này, lấy cái gì làm chính? với chất đất của Tứ Hồng, sợ là rất khó. . .
- Đúng vậy, đất của Tứ Hồng hơi mềm, dù có thể xây nên, sợ là khó có thể đạt được yêu cầu đi.
Lưu Khám cười nói:
- Ta đương nhiên suy nghĩ qua vấn đề này, đồng thời đã thí nghiệm thực tế rồi. Chất đất ở Tứ Hồng, chính xác tồn tại vấn đề như vậy. Mà xây bằng đá tảng, hiển nhiên công trình lớn quá mức, cũng không dễ hoàn thành. Ta nghĩ ra một biện pháp, chúng ta có thể dùng chưng thổ pháp để xây thành.
- Chưng thổ pháp?
Đường Lệ cùng Tào Tham đều nghi hoặc không giải thích được. Cái này đối với bọn họ mà nói, không thể nghi ngờ là một danh từ xa lạ.
Lưu Khám giải thích nói:
- Chưng thổ pháp chính là dùng vôi, đất sét cùng với nước gạo nếp trộn lên, sau khi trộn đều bắt đầu xây, có thể làm cho các bức tường cứng không thể đánh vỡ. . . Cái này cũng là trước kia ta đi qua Cự Lộc thì thấy có người dùng phương pháp đó. Đất sét đối với chúng ta mà nói, không thành vấn đề. Chất đất của Tứ Hồng chính là như thế. Về phần vôi trắng, cũng không khó tìm, gạo nếp là khó nhất, không có nhiều.
Nếu dùng cách này, nhiều nhất ba năm có thể xây thành.
Đường Lệ suy nghĩ một chút:
- Nếu như biện pháp này thực sự không được, ta thật ra không có ý kiến. Nhưng là ngươi xây dựng tường thành, còn phải xin chỉ thị của quận thủ.
Lưu Khám gật đầu nói:
- Đợi đến lúc xuân sang, ta sẽ xin chỉ thị.
- Như vậy thì tốt!
Đường Lệ, Tào Tham cùng Lưu Khám bàn bạc chỉ chốc lát, sau khi xác định một số việc, đứng dậy cáo từ.
Song vừa ra khỏi cửa phòng, Đường Lệ đột nhiên nói:
- A Khám, thời gian này sao không thấy lão Khoái? Chẳng lẽ là có công việc?
Lưu Khám lúc đầu ngẩn ra, rồi chợt cười thần bí:
- Lão Khoái sao, đương nhiên là đi làm việc nên làm rồi.