Vương Cơ và Thẩm Thực Kỳ tựa như đều không muốn nhắc tới tên người kia, tửu khách ở trong tửu quán cũng có thái độ lảng tránh như vậy. Lưu Khám cũng vội vàng đứng lên, chỉ là hắn không giống Thẩm Thực Kỳ bỏ đi thẳng như vậy mà chắp tay chào Vương Cơ rồi mới đi.
Thẩm Thực Kỳ nói:
- Không ngờ tiểu tử cao to thô kệch như ngươi mà lại cấp bậc lễ nghĩa đến vậy.
- Lễ nghĩa không thể thiếu...Nếu như đã đến nơi này rồi thì đương nhiên cần phải để ý tới cấp bậc lễ nghĩa.
- Ha hả, thật đúng là không nhìn ra nha. Nhìn ngươi ngây ngô nhưng lại làm việc không hề ngốc, còn rất hiểu biết nữa chứ.
Lưu Khám biết việc ngốc mà Thẩm Thực Kỳ nói chính là chuyện đổi tiền,
nhưng hắn cũng lười giải thích, chỉ cười lãnh đạm. Mọi người đều uống
say, rốt cuộc là người nào ngốc người nào khôn, ai có thể nói rõ được?
- Thẩm Thực huynh...
- Cứ gọi là Kỳ ca ca, tất cả mọi người đều quen thuộc như thế, cứ Thẩm
Thực huynh Thẩm Thực huynh, nghe xa lạ quá. Ta biết ngươi muốn hỏi cái
gì, chẳng phải vừa rồi chúng ta ở trong tửu quán nhắc tới cái tên kia
sao? Người đó tên là Lưu Quý, tại Phong Ấp Trung Dương, đứng thứ ba, cho nên tất cả mọi người đều gọi y là Lưu Quý. Nhưng cũng có người gọi y là Lưu Bang...Bang là tiếng địa phương của chúng ta ở đây, có nghĩa là
"Đại ca", người đó bình thường cũng gần như là một đại ca. Quá lâu rồi,
chúng ta cũng quên hẳn tên của y rồi, cả ngày chẳng làm gì ra hồn, chỉ
biết đánh nhau, nên gọi y là Lưu Bang, đương nhiên cũng có một số người
gọi y là Lưu Quý.
Lưu Bang?
Quả nhiên là ông ta!
Thật ra Lưu Khám đã loáng thoáng đoán ra đây là Lưu Bang, nhưng khi
được Thẩm Thực Kỳ xác nhận thì tim vẫn cứ đập mạnh. "Hán cao tổ Lưu
Bang...quả nhiên chính là người này!"
- Đúng rồi, ngươi cũng họ Lưu, chẳng lẽ là thân thích với y?
Lúc Thẩm Thực Kỳ nói câu này thì ánh mắt nhìn thẳng vào Lưu Khám, có chút khác thường.
Lưu Khám nói:
- Sao có thể được. Đệ nguyên quán tại Lạc Dương, sao có thể có quan hệ
với y? Kỳ ca, dường như huynh không ưa Lưu Bang này lắm?
Thẩm Thực Kỳ bĩu môi:
- Y là cái gì chứ? Một lão đại, cả ngày chơi bời lêu lổng, đến chỗ nào
cũng ba hoa khoác lác, nói mình là Xích long gì đó, còn nói cái gì mà y
muốn quản lý huyện Bái, nhất định sẽ tốt hơn hiện tại. Lão phụ lão mẫu
cả ngày phải làm việc tại ruộng đồng, còn y thì...Về phần nói đến Xích
long, toàn là lời vô căn cứ. Người như vậy, có thể sống tới hiện giờ, ta còn ngạc nhiên đấy.
Nói xong, Thẩm Thực Kỳ nhìn bốn phía, hạ giọng:
- Thật ra tất cả mọi người đều biết, y chẳng phải là con trai của Lưu
Công đâu, năm xưa mẫu thân y ở bên ngoài làm việc bị người ta...Lúc Lưu
Công biết, để che giấu, đã nói với mọi người là có Xích Long xuất hiện
quấn thân nên hoài thai y. Cũng bởi vì y có nhân duyên ở huyện Bái, có
một đám người đi theo y, cho nên không ai dám nói thẳng ra mặt. Ta nghe
người ta nói, y thật ra chỉ là kẻ làm ăn không vốn, ngươi hiểu không?
- Không thể nào!
Lưu Khám không khỏi vô cùng kinh ngạc. Không vì gì khác, kiếp trước hắn từng nghe về những câu chuyện của Lưu Bang, trong những câu chuyện đó,
Lưu Bang là một nhân vật anh minh thần võ, nổi bật bất phàm. Nào ngờ lại nghe Thẩm Thực Kỳ nói, thì Lưu Bang này hình như là môt kẻ vô lại, một
tên lưu manh ư?
Kiếp trước Lưu Khám xuất thân thế gia quân
lữ, người mà hắn bội phục nhất chỉ có một, đó chính là Chủ tịch đầu tiên của nước Cộng Hòa nhân dân Trung Hoa, Mao Trạch Đông.
Mao
Trạch Đông từng đánh giá Lưu Bang: Học gia lịch sử tên là Lưu Bang ‘rộng rãi rộng lượng, từ gián như Lưu’, là một vị anh hùng. Lưu Bang và Hạng
Võ đấu tranh nhiều năm, kết quả Lưu Bang thắng, Hạng Võ thất bại, đây
cũng không phải là ngẫu nhiên..."
Lời của vị Chủ tịch này ở
mức độ nào đó đã thừa nhận địa vị Lưu Bang là một vị anh hùng. Hơn nữa,
vị này còn làm một bài thơ, nhân dân giải phóng quân chiếm lĩnh Nam
Kinh, trong thơ viết:
" Chung Sơn phong vũ khởi thương hoàng
Bách vạn hùng sư qua đại giang
Hổ cứ long bàn kim thắng tích
Thiên thiên địa phúc khái nhi khảng
Nghi tương thắng dũng truy cùng khấu
Bất khả cô danh học phách vương
Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão
Nhân gian chính đạo thị thương tang"
Theo ý hiểu của Lưu Khám, vị chủ tịch này không thích Hạng Võ, mà là
khen ngợi Lưu Bang. Lưu Khám hơi nhíu mày, tuy rằng không biểu thị gì
cả, nhưng hắn không quá tin lời Thẩm Thực Kỳ nói, có một số việc, không
tận mắt chứng kiến thì sao mà biết rõ được?
Cái gọi là mắt
thấy chưa hẳn là thực, tai nghe chưa hẳn là hư. Một số người có một số
cách nhìn, giống như Thẩm Thực Kỳ vậy, có thể chính là nguyên nhân trong đó. Lưu Khám không hỏi tiếp,mà Thẩm Thực Kỳ tựa như cũng không muốn nói đến Lưu Bang nữa, hai người cùng im lặng, cùng đi về khách điếm.
Lúc đi qua một chỗ rẽ, đột nhiên từ trên một con đường nhỏ lầy lội lảo
đảo chạy ra một người, y phục bị xé nát, trên mặt còn có vết máu, mà
phía sau người đó có một đám người đang đuổi theo, cùng hô to:
- Ngăn cản tên kia, ngăn cản tên kia!
Lưu Khám còn tưởng rằng có chuyện gì, tiến lên định chế phục người kia, nhưng lại bị Thẩm Thực Kỳ kéo lại.
- Kỳ ca, sao vậy?
- Ngươi đừng quản!
Thẩm Thực Kỳ bước nhanh lên trước, nâng người bị đuổi lên.
- Vô Thương, ngươi lại đi chọc bọn họ à?
- Là a Kỳ à...Chuyện này không liên quan đến ngươi, ngươi đừng nhúng
tay vào. Bằng không bọn họ sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu...
- Phí lời, ngươi đã bị đánh thành bộ dạng như này rồi, ta có thể khoanh tay đứng nhìn sao?
Vừa nói xong, đám người kia cũng đuổi tới nơi bao vây lấy. Cầm đầu là một thiếu niên chừng m
mười sáu mười bảy tuổi, lúc thấy Thẩm Thực Kỳ thì chau mày.
- Thẩm Thực Kỳ, ngươi đừng tự tìm phiền toái nữa.
Thiếu niên này rõ ràng là thủ lĩnh, người cao chừng bảy thước, mi thanh mục tú, nhưng trên mặt lại toát lên khí chất tàn ác chết chóc.
Có thể nhìn ra gã còn có chút kiêng kỵ đối với Thẩm Thực Kỳ.
Thẩm Thực Kỳ tức giận nói:
- Hạ Hầu Anh, ngươi cả ngày không làm việc đàng hoàng, ta vốn không
muốn quản ngươi, nhưng ngươi ngày hôm nay dẫn theo nhiều đồng bọn ức
hiếp Vô Thương chỉ có một mình. Đây là hành vi của một anh hùng hảo hán
ư? Ta nói cho ngươi biết, chuyện này ta quyết quản đấy.
"Hạ Hầu Anh?"
Lưu Khám đứng bên cạnh có chút ngẫm nghĩ, tựa như đây là một nhân vật danh lưu sử sách thì phải.
Hạ Hầu Anh cả giận nói:
- Thẩm Thực Kỳ, ta nói cho ngươi biết, ngày hôm nay ai ra mặt cũng vô
dụng thôi, ta nhất định phải đánh chết tên khốn kiếp này. Ngươi đừng
chọc giận ta, chọc giận ta, đừng trách ta không nói tình cảm. Giữ tên
khốn kiếp này lại cho ta, làm gì thì làm đi, coi như chưa phát sinh
chuyện gì.
Thẩm Thực Kỳ nói:
- Nếu ta không đồng ý thì sao?
Hạ Hầu Anh giận tím mặt, đoạt lấy mộc bổng to bằng cánh tay trẻ con của đồng bạn bên cạnh:
- Lão tử cũng sẽ xử lý ngươi luôn!
- Hừ, ta thật muốn xem ngươi xử lý ta thế nào!
Vẻ mặt Thẩm Thực Kỳ trào phúng, lạnh lùng nói:
- Từ lúc ngươi quen biết tên lưu manh ngươi, đến lúc này, ngươi đã trở thành bộ dạng như nào rồi?
- Ngươi dám nói đại ca là lưu manh, lão tử giết ngươi!
Hạ Hầu Anh thả người tiến lên, vung mộc bổng mang theo tiếng gió rít đánh tới Thẩm Thực Kỳ.