Nghe nói như vậy, Vương Dịch vừa định nổi giận, Mạnh Thiên Sở đã nhìn Ngô Triết nói: "Đại nhân, vãn sinh thật sự là không tốt, lần sau không được viện dẫn lẽ này nọ chậm trễ nữa rồi."
Ngô Triết cũng không nói gì, thấy Mạnh Thiên Sở cũng thành khẩn, nên vẻ mặt cũng hòa hoãn ít nhiều.
Mấy người lên một căn lầu, Ngô Triết chỉ vào một gian phòng mở về phía đông, nói: "Tư Kỳ nhà tôi chính là ở trong phòng này."
Mạnh Thiên Sở từ trên lầu nhìn xuống sân, phát hiện trong viện rất an tĩnh, theo lý nói trong nhà xảy ra chuyện, hẳn là nơi nào cũng có tiếng khóc than rối rít, hay ít nhất cũng sẽ rất loạn. Nhưng có lẽ đây là cảm giác, nhà này khác nhà hắn, quan hệ không ai giống nhau, nhưng xem ra sự an tĩnh này có một chút không bình thường.
Đi tới cửa phòng, hắn bị tình cảnh trước mắt sợ hết hồn, chỉ thấy một cô gái mặc quần lụa màu trắng mỏng treo cổ trên xà nhà. Từ cái ghế ngồi đá rơi dưới chân cô gái có thể thấy được, trong phòng đồ hẳn là không bị người động đậy, nàng kia đại khái mới ngủ trưa, đầu tóc còn chưa kịp chải, xõa xuống trước ngực và khắp mặt, đầu cúi thấp nên không nhìn thấy mặt, nhưng cái bộ dáng này rất giống phim kinh dị Hàn quốc Hung linh nửa đêm mà hắn đã từng xem..
Ngô Triết thấy Mạnh Thiên Sở đứng ở cửa nhìn hồi lâu không đi vào, cho nên gấp gáp hỏi: "Mạnh sư gia, ngài đứng ở chỗ này làm cái gì?"
Mộ Dung Huýnh Tuyết: "Đại nhân, Mạnh sư gia là muốn xem xét tình huống ở ngoài cửa trước rồi mới đi vào trong phòng."
Mạnh Thiên Sở nhìn Mộ Dung Huýnh Tuyết, âm thầm cười, nha đầu này biết đứng ra thế tôi nói chuyện lúc nào vậy?
Mạnh Thiên Sở đi vào cửa, Mộ Dung Huýnh Tuyết cùng Vương Dịch cũng đi vào theo. Cửa sổ đóng thật kỹ, Mạnh Thiên Sở mở cửa sổ nhìn ra, phía ngoài là một hẻm nhỏ.
"Ngõ hẻm bên cạnh là địa phương nào?"
Ngô Triết: "Là một gian tư thục, Bảo Nhi nhà tôi đọc sách học hành ở đó."
Mạnh Thiên Sở quan sát kỹ người chết, sau đó ra hiệu đem thi thể xuống, Sài Mãnh thấy thế, vừa định đi tới ôm hạ thi thể xuống, thì Ngô Triết đã đẩy Sài Mãnh ra, tức giận nói: "Khuê nữ nhà tôi chưa lấy chồng, sao có thể tùy tiện để cho một người đàn ông đi ôm chứ, thật là!"
Sài Mãnh thoáng lúng túng, Mạnh Thiên Sở nhìn mặt hắn lúc xanh lúc trắng, biết nếu không phải có mình ở một bên, với tính tình của người xuất thân từ Đông xưởng này, sợ là Ngô Triết đã sớm bị Sài Mãnh ném hẳn xuống sân trường tư thục đối diện. Sài Mãnh nắm chặt tay nghiến răng ken két, Mạnh Thiên Sở hơi buồn cười, nhưng dù sao trong nhà người tôi có con gái chết, hắn nếu cười sẽ lộ ra vẻ hả hê không bình thường.
Ngô Triết khó khăn định đỡ con gái xuống, nhưng dù sao cũng già rồi, hồi lâu cũng không thành công, Mạnh Thiên Sở nói: "Đại nhân, hay là gọi người trong nhà hoặc là kẻ hầu tới giúp ông. Chúng tôi cũng nam nhân có lẽ cũng giúp không được ngài cái gì đâu."
Ngô Triết cũng không nói gì, chỉ chú ý dùng sức ôm chân con gái nâng lên. Mạnh Thiên Sở sốt ruột, ông sao không cắt đứt lụa trắng trên cổ cô gái là được ư? Nhưng hắn biết lão đầu cố chấp, không lên tiếng.
Lúc này Mộ Dung Huýnh Tuyết đi tới, nói: "Đại nhân, ngài cắt đứt lụa trắng, như vậy..."
Ngô Triết khinh bỉ nhìn Mộ Dung Huýnh Tuyết một cái, nói: "Tôi không cần một tiểu nha đầu tới dạy tôi làm việc."
Mạnh Thiên Sở thấy Ngô Triết nói như thế ngẩn người, Mộ Dung Huýnh Tuyết cũng ngẩn ngơ lui qua một bên, Sài Mãnh thì trực tiếp đi ra cửa, vì không thể làm gì khác hơn ngoài giả vờ không nhìn thấy gì cả. Y quan sát tình huống xung quanh gian phòng, sau đó đi tới các phòng phía ngoài xem, Ngô Triết chợt ở phía sau hỏi: "Cái này ngươi xem xong rồi, muốn đi đâu?"
"Hồi đại nhân, từ tình huống trong phòng nhìn không ra dấu hiệu gì, không thể làm gì khác hơn là ra ngoài xem coi có chút dấu vết gì xuất hiện ở phụ cận không?"
"Không... Không, hỏi cái này để ... làm... làm cái gì?"Xem ra Ngô Triết không ổn rồi.
Mạnh Thiên Sở không biết nên khóc hay cười, nghĩ thầm lão đầu tử này đại khái là quá thương tâm, hỏi chuyện vừa rồi tự nhiên là muốn tra hung thủ thôi.
"Tôi muốn xem xét hung thủ đại khái là mấy giờ vào và từ chỗ nào vào gian phòng này, bởi vì cửa sổ đóng từ bên trong, cho nên..."
Mạnh Thiên Sở vẫn chưa nói hết, Ngô Triết nói: "Nhà tôi con gái là tự sát, ngươi tìm hung thủ cái gì a?"
Mạnh Thiên Sở vừa nghe thiếu chút nữa té từ trên thang lầu xuống đất.
Ngô Triết cuối cùng vẫn để cho Vương Dịch rút bội đao cắt dãy lụa trắng, cô gái lúc này mới rơi vào lòng Ngô Triết. Ngô Triết cẩn thận đem con gái để ở trên giường, sau đó sửa sang lại y phục cho kín, rồi mới đi tới cạnh Mạnh Thiên Sở, nói: "Phu nhân nhà tôi mang theo nha hoàn đi vào trong miếu thắp hương, vẫn chưa về, Bảo Nhi còn chưa tôin giờ học, cho nên trong nhà chỉ có một mình tôi. Con gái tôi là tự sát, không sai, ngươi nhìn đi."
Khó trách trong viện an tĩnh như vậy, chẳng lẽ nhà này ngay cả người coi cửa hay nha hoàn cũng không có, không ai khác để có thể sai sử hay sao?
Nói xong, Ngô Triết móc từ trong lòng ngực ra một tờ giấy, chỉ thấy trên đó có những chữ tiểu khải viết rất xinh đẹp và lưu loát, xem ra cô gái này thường bỏ không ít công phu luyện chữ đây.
"Ngọc tuy nát nhưng không đổi màu trắng, trúc tuy bị đốt mà không hủy lễ dáng, ngoài cái chết, không còn gì khác."
Nhìn mười mấy chữ này khiến Mạnh Thiên Sở như lọt vào trong sương mù. Từ mặt chữ không khó đoán ra cô gái này hình như là bị tức giận gì đó , nhận thấy là bị vũ nhục, cho nên chết quách cho xong. Nhưng làm sao có thể nói rõ cô gái này là tự sát chết đây chứ, huống chi thật sự tự sát hay là gì khác? Vậy Ngô Triết người còn bảo người nha môn chúng tôi tới đây làm cái gì?
Mạnh Thiên Sở: "Tôi xem một chút thấy trên cổ cô nhà có chút dấu bị đánh thương?"
Ngô Triết: "Ngươi hoài nghi không phải là tiểu nữ tự sát?"
Mạnh Thiên Sở tự tin gật đầu, Ngô Triết đành nghe theo. Mạnh Thiên Sở đi tới trước giường, vẹt tóc của cô gái ra, vạt áo của nàng hơi chệch xuống một chút, lúc này có thể thấy dấu bị xiết và trầy sướt. Hắn sau đó xem qua mắt cùng miệng mũi, không phát hiện có hiện tượng trúng độc.
"Đại nhân, lệnh ái năm nay bao nhiêu xuân xanh rồi?"Mạnh Thiên Sở vừa kiểm tra tay chân vừa hỏi.
"Tháng sau sẽ tròn mười bảy tuổi."
Mạnh Thiên Sở không nói gì, kiểm tra xong, quả thật không phát hiện vết thương gì khác, muốn tiến thêm một bước chứng thật, đại khái cần đem thi thể trở về nha môn giải phẩu mới có thể phát hiện, nhưng Ngô Triết vừa nhìn là biết ngoan cố, vừa rồi Vương Dịch hỗ trợ cũng không cho, nếu nói mang về sợ ông tôi sẽ cự tuyệt.
"Vãn sinh muốn kiểm tra thân thể lệnh ái, nhưng tôi biết chính bản thân kiểm tra không tiện, cho nên, có thể để cho trợ lý của tôi xem coi lệnh ái có bị đả thương hay gì không..."
"Ngươi là thư ngươi lại?"
Mộ Dung Huýnh Tuyết đi tới, nhún nhường hành lễ, vẻ mặt thản nhiên: "Tôi chính là thư lại của sư gia."
Ngô Triết: "Nha môn bắt đầu dùng nữ nhân làm thư lại từ lúc nào vậy? Thật là hoang đường."
Mộ Dung Huýnh Tuyết cũng có lúc nổi giận, đại khái là vừa rồi bị nghẹn, tức tới giờ, nghe Ngô Triết nói như vậy, liền gay gắt: "Ông nếu không tin tôi, lo tôi, không cho tôi đụng vào con gái ông, vậy nếu tra không ra kết quả gì, thì đến lúc đó ông đừng nói người nha môn vô năng nhé!"
Mạnh Thiên Sở giả vờ nói: "Huýnh Tuyết không được đối vô lễ với đại nhân."
Mộ Dung Huýnh Tuyết hừ một tiếng, nghĩ thầm tôi còn sợ lão đầu tử ông hay sao, cùng lắm thì sau này không làm thư lại nữa, dù sao cũng lập tức phải lập gia đình rồi. Nghĩ đây, Mộ Dung Huýnh Tuyết len lén nhìn thoáng qua Mạnh Thiên Sở, trong lòng ấm áp.
Ngô Triết bị một cô nương chỉnh cho một trận, giận đến nói không ra lời, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, cảm thấy Mộ Dung Huýnh Tuyết mặc dù nói khó nghe, nhưng là có đạo lý. Dù sao nàng cũng nữ nhân. Cho nên lão đáp ứng.
Mạnh Thiên Sở cùng mọi người đi theo Ngô Triết lui ra khỏi phòng, lưu lại Mộ Dung Huýnh Tuyết ở trong phòng kiểm tra thân thể người chết.
Mạnh Thiên Sở đi ra cửa, đối với Ngô Triết nói: "Đại nhân nếu cho là lệnh ái tự sát, vậy báo quan là có ý gì?"
Ngô Triết nói: "Ngươi không nhìn ra tờ giấy kia sao? Con gái của tôi là tự sát không giả, nhưng đó cũng có người bức bách mà làm như vậy, chứ không vô duyên vô cớ làm thế đâu."
Mạnh Thiên Sở gật đầu, nói: "Mạo muội địa hỏi một câu, lệnh ái của đại nhân có không đính hôn hoặc là có người tới cửa cầu hôn chưa?"
Ngô Triết liền biến sắc mặt, nói: "Mạnh Thiên Sở, ngươi có ý gì? Tôi cho ngươi biết, tiểu nữ nhà tôi cho tới bây giờ chân không bước ra khỏi nhà, mỗi ngày ở trên lầu thêu hoa đi học viết chữ, thậm chí cũng không cùng kẻ hầu nhà tôi nói nửa câu."
Mạnh Thiên Sở cảm thấy Ngô Triết giống như rất kiêng kỵ người tôi nói đến những vấn đề tương tự như vậy. Thật ra điều này là rất bình thường, ở Minh triều cô gái mười ba tuổi là được lấy chồng, tuy phần lớn phải đợi đến mười lăm tuổi. Nhưng tiểu nữ nhà ngươi cũng đã mười bảy tuổi rồi, thế mà hỉ chút là đã dựng râu trợn mắt có nghĩa là sao?
Mạnh Thiên Sở: "Tôi xem đại nhân có chút hiểu lầm ý tứ của tôi rồi, nếu chúng tôi nói gì hayy hỏi cái gì ngài cũng cảm thấy chúng tôi hỏi là không đúng, vậy chúng tôi còn tra cái thế nào được đây?"
Ngô Triết lạnh như băng nói: "Ngươi không nhìn sao? Không quan sát sao? Không phải người tôi nói Mạnh Thiên Sở Mạnh sư gia ngươi vang dội phủ Hàng Châu này, là thần nhân hay sao?"
Thần nhân? Làm sao nghe mà không thoải mái chút nào vậy? Ngươi mới thần nhân!
"Đại nhân cũng từng làm ở nha môn, tự nhiên hiểu rõ chúng tôi tra án cần phải hỏi một chút về người chết và tình huống liên quan, để mau sớm đem án tra cho ra manh mối, ngoài ra không ý tứ gì khác."
"Hừ! Tôi cho ngươi biết, tiểu nữ nhà tôi gọi Ngô Tư Kỳ, năm nay sắp mười bảy tuổi, có một đệ đệ chín tuổi, gọi Ngô Bảo Nhi, mẹ là Triệu thị năm nay bốn mươi lăm tuổi, trong nhà có hai nha hoàn, một người gác cửa, còn tôi là Ngô Triết, vậy đó."
Cái gì mà đốp chát vậy? Đáp mà không cho hỏi là nghĩa làm sao?
Mạnh Thiên Sở: "Hai nha hoàn trong nhà cùng phu nhân đi vào miếu dâng hương rồi sao?"
Ngô Triết: "Không, còn có một nha hoàn là thiếp thân nha hoàn của tiểu nữ, tiểu nữ nhà tôi sau khi chết nó nàng chạy tới dưới lầu nói cho tôi biết."
Khụ! Mạnh Thiên Sở thật là buồn bực.
"Làm phiền đại nhân cho nha hoàn đó tới đây, vãn sinh có mấy lời muốn hỏi."
"Không cần, nó nói đúng là tiểu thư treo cổ rồi, cho nó tới, nó cũng nói như tôi vậy thôi, ngươi không cần gặp nó nữa, nó đi tư thục đón Bảo Nhi nhà tôi rồi."
Mạnh Thiên Sở nhìn qua Mộ Dung Huýnh Tuyết cùng Vương Dịch, tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau, thật giống như nằm mơ vậy.
Mạnh Thiên Sở ho khan hai tiếng, nói: "Vậy đại nhân nếu cho rằng là có người bức bách lệnh ái tự sát, vậy ngài có hay không thể cho tại hạ biết hai ngày gần đây có người nào cùng lệnh ái nói chuyện qua với nhau, hoặc là tâm tình lệnh ái như thế nào?"
Ngô Triết: "Không, tôi đã nói qua, tiểu nữ nhà tôi từ trước đến giờ không ra khỏi cửa, làm gì có chuyện cùng người khác nói chuyện với nhau. Hơn nữa, tâm tình của nó vẫn rất tốt, mỗi ngày cùng làm đồng một chuyện, buổi sáng đi học viết chữ, buổi trưa sau khi ăn cơm xong ngũ trưa, sau đó dậy thêu thùa, buổi tối sau khi ăn cơm xong theo mẫu thân hóng mát nói chuyện trong lương đình ở sân, trời tối trở về phòng ngủ."
"Ngày ngày đều như thế?"
"Đúng!"
Mạnh Thiên Sở nhìn vẻ mặt Ngô Triết hiện vẻ không nghi ngờ gì, bắt đầu có chút bội phục cách ông tôi giáo dục con gái.
"Lệnh ái quan hệ tốt với các tỷ muội trong nhà?"
"Ngô gia chúng tôi chưa bao giờ cùng người khác lui tới, chẳng qua là cùng mấy thân thích nhà mẹ đẻ phu nhân tôi có đi lại, bên kia cũng có một đứa cùng tiểu nữ quan hệ không tệ, là con gái của muội muội phu nhân tôi , cùng tuổi tiểu nữ, năm rồi đã lập gia đình, trước đây hàng năm cũng tới. Những người khác quan hệ không tệ."
Ngay cả người nhà cũng ngăn cách! Hắn bắt đầu hoài nghi nữ tử này là bị giam ở nhà trong thời gian dài bức cho nàng tôi nổi điên tự sát!
Ngô Triết: "Đúng rồi, tôi biết nha môn làm việc trình tự, nhưng con gái nhà tôi các ngươi không thể mang đi, các ngươi làm sao tra tôi không cần biết, nhưng tôi không thể để cho các ngươi đụng tới nó. Ngươi nếu đã kiểm tra xong, tôi ba ngày sau sẽ phải hạ táng. Tôi biết Mạnh sư gia ngươi không nhất định phải kiểm tra thân thể mới có thể phá án, đúng không? Lão phu hết thảy là nhờ cậy vào ngươi."
Vương Dịch: "Đại nhân, ngài nếu biết nha môn làm việc quy củ, và theo trình tự, ngài làm vậy không phải là gây khó khăn cho Mạnh sư gia chúng tôi sao?"
Ngô Triết lạnh lùng nhìn Vương Dịch, nói: "Các ngươi tra không ra coi như xong vậy, nếu thế thì nói sớm một chút cho tôi biết, tôi báo cho Kha Càn một tiếng, để cho người của hắn đến tra cho tôi, đừng chậm trễ thời giờ của tôi."
Vương Dịch tức giận nói: "Vậy ông sao ngay từ đầu không đi tìm Tri phủ đại nhân đi."
Ngô Triết vừa nghe xong đã nổi nóng, chỉ vào lỗ mũi Vương Dịch: "Ngươi nói thêm câu nữa coi?"
Mạnh Thiên Sở vội bênh vực, nói: "Đại nhân, ngài yên tâm, vãn sinh nhất định tận tâm tận lực làm, nếu ba ngày sau tra không ra người nọ là ai, tôi nhất định tới cửa tạ tội với ông."
Ngô Triết bảo Vương Dịch: "Nhìn thấy không? Tại sao người tôi có thể làm lão sư của Huyện thái lão gia mà ngươi thì không được, hiện tại biết không? Học cho tốt đi nghe." Mạnh Thiên Sở nhìn Vương Dịch, Vương Dịch nhịn không nói gì.