Tuyết nhi được phân điền địa của Miêu gia, nhân vì hơi xa nên đã bán thẳng được một số tiền lớn trở về nhà, mua lại mấy mẫu đất trong thôn, xây một khu nhà lớn, còn đặt một cái tên nghe khá êm tai: "Tuyết viên".
Tuyết viên rộng khoảng bốn sân bóng đá, chỉ diện tích không thôi đã bằng khu nhà của Mạnh Thiên Sở, tường hồng ngói bích, đình đài lầu các, mọi thứ phân làm bốn vườn nhỏ, trong đó ngụ bốn đời người, cộng thêm nha hoàn và người làm tổng cộng cả trăm, quả là náo nhiệt.
Tuyết nhi nghênh đón mọi người vào cửa, nhân vì trước đó có Tả Giai Âm, biết là không cần mang theo nha hoàn và người hầu, cho nên mọi người ngoại trừ mang theo Chu Hạo và Lý Lâm Tĩnh, chẳng có nha hoàn nào theo cả.
Bốn năm hài đồng đang ở trong vườn chơi đùa rất cao hứng, thấy có khách tới liền trêu đùa rồi ùa chạy đi mất. Dù sao đây cũng là con nít nông thôn, tuy trong nhà có ăn có mặt thậm chí còn hơn người trong thành, nhưng kiến thức giao tiếp kém hơn một chút, nên có vẻ e dè.
Trong đó có một số lớn hài tử chạy vào nhà trốn, chỉ thò đầu ra nói: "Nhược Phàm, vừa rồi nhị nương tìm tỷ, tỷ chạy đi đâu vậy, coi chừng nhị nương trị tỷ đấy."
Lâm Nhược Phàm lập tức đáp: "Là đi đưa giày cho khách của tiểu thư, ta đến chỗ nhị nương ngay." Nói xong liền nhanh chân chạy vào khu nhà vườn mé trái.
Mạnh Thiên Sở nhìn thèo bóng lưng của Lâm Nhược Phàm, một chuỗi tình tự khó hiểu chợt dâng lên trong tâm tưởng.
Tuyết nhi bước đến cạnh Mạnh Thiên Sở, thấy thần tình của hắn vậy liền nói: "Vốn khi Nhược Phàm đến muội có nói đến hầu chỗ của muội, nhưng cô ấy nói thích Thụy nhi ở phòng của nhị nương, muốn chiếu cố cho cháu. Muội thấy cô ấy thích thật, nên đáp ứng. Kỳ thật nhị nương đối với Nhược Phàm rất tốt, huynh đừng nghe tiểu đệ của muội nói xằng."
Mạnh Thiên Sở nói: "Đã gậy không ít phiền phức cho cô rồi, hơn nữa, Nhược Phàm ở chỗ cô là ta yên tâm nhất."
Tuyết nhi cười đáp trả: "Mạnh gia yên tâm. Nhược Phàm là nữ tử mạng khổ, giống như muội vậy, sinh con xong không tới mười ngày đã chết. Cha chồng của cô ấy khi mang cô ấy đến đây thần tình còn hoảng hốt, ở với muội mấy ngày, ngày nào muội cũng khuên giải, hiện giờ cô ấy đã tốt hơn nhiều. Sau đó đại khái vì Thụy nhi mà tâm lý có chỗ ủy thác, do đó khi Mạnh gia nhìn thấy cô ấy đây, cô ấy kỳ thật đã biến đổi thành một người khác."
Mạnh Thiên Sở không ngờ xa cách Lâm Nhược Phàm có một đoạn thời gian mà nàng ta đã trải qua nhiều chuyện như vậy. Hắn không ngờ cái gì cũng không biết, nghĩ tới những cái khổ của nàng, hắn không khỏi có phần ảo não.
Hạ Phượng Nghi bước đến cạnh Mạnh Thiên Sở, bảo: "Đừng quá lo lắng, Nhược Phàm là nữ tử kiên cường. Nàng ta không muốn cho chàng biết, đại khái là không muốn chàng lo lắng và khó chịu. Hiện giờ chẳng phải mọi thứ đã ổn rồi sao? Hơn nữa, hôm nay là sinh nhật của Tuyết nhi, chúng ta phải vui lên mới phải."
Mạnh Thiên Sở gật đầu, miệng cố nở nụ cười, nói: "Phượng Nghi nói phải lắm, cô ấy ổn, chúng ta còn có gì mà lo lắng nữa chứ? Không nghĩ nữa, đi thôi."
Tuyết nhi mỉm cười đưa Mạnh Thiên Sở và mọi người đến khu nhà thứ hai, thấy trên cửa có đề "Mai Tuyết Uyển."
Mạnh Thiên Sở nói: "Tuyết nhi, lần trước Giai Âm nói đến chỗ cô vài ngày rồi không muốn về nữa, nói chỗ cô mọi chỗ đều đầy thi tình, nơi nơi đủ ý cảnh. Ta thấy quả thật cực hảo, và cái Mai Tuyết Các này chẳng phải tự nhiên mà đặt tên ha?"
Tuyết nhi cười đáp: "Mạnh gia thông minh như vậy tự nhiên không cần Tuyết nhi nói ắt là đoán biết mấy phần rồi a?"
Mạnh Thiên Sở cười ha hả, sau đó chỉ bên cạnh Tuyết nhi, cảm thán nói: "Mạnh mỗ thật là hữu hạnh, bên người không giai nhân cũng tài nữ, chỉ e là ba chữ giản đơn thế này thật tại là đang đánh đố Mạnh mỗ đây."
Tả Giai Âm bước đến cạnh Mạnh Thiên Sở, cũng cười nói: "Lúc đầu thiếp cũng nghĩ rất lâu, dù sao đem mai và tuyết đặt vào nhau để tả thơ thì rất hiếm người, trong khi đó Tuyết nhi dùng ba chữ này lại tự nhiên có ngụ ý bên trong, cho nên cũng khiến thiếp đoán rất lâu đó."
Mạnh Thiên Sở bảo: "Để cho Giai Âm của ta đoán lâu như vậy, xem ra ta phải mất một năm cũng đoán chưa ra."
Mọi người đều đứng đó suy nghĩ, Ôn Nhu chợt bước lên thuận miệng ngâm:
"Mai Tuyết tranh xuân vị khẳng hàng
Tao nhân các bút phí bình chương
Mai tu tốn tuyết tam phân bạch
Tuyết khước thâu mai nhất đoạn hương
Hữu mai vô tuyết bất tinh thần
Hữu tuyết vô mai tục liễu nhân
Nhật mộ thi thành thiên hựu tuyết
Dữ mai tịnh tác thập phân xuân"
Mọi người đều đưa mắt quay nhìn Ôn Nhu. Ôn Nhu nói: "Hai đoạn thơ này là nhà thơ thời Nam Tốn Lô Mai Phan sáng tác. Y cả đời làm thi ca chỉ mấy bài, do đó không biết y cũng không có gì kỳ."
Tuyết nhi lập tức mừng rỡ nói: "Nhị phu nhân quả là lợi hại! Loáng cái đã bị cô đoán trúng rồi."
Ôn Nhu nhìn sáng Mạnh Thiên Sở, phát hiện hắn cũng đang tròn mắt nhìn mình với vẻ thán phục, nên lại cười khiêm tốn hơn: "Ta chỉ đoán mò mà thôi."
Mọi người tiến vào vườn, phát hiện trước đó nhìn thầy hoa thạch lưu đầy vườn thật ra không phải hoàn toàn như vậy, vì vườn này trồng rất nhiều hồng mai và tịch mai (mai vàng), đại khái là chủ nhân cố ý muốn thể hiện hàm nghĩa ba chữ của khu vườn này.
Tuyết nhi nói: "Vườn này nhỏ nhất trong bốn vườn, nhưng là cái muội thích nhất, nhân vì vườn này chỉ ở những cô nương chưa chồng trong nhà, và còn có muội nữa."
Mọi người đều hiếu kỳ nhìn quanh, thấy trong vườn còn có cái ao không lớn lắm, dưới có trồng sen đang nở rộ, đại khái tạo cho vườn chút màu phấn.
Mạnh Thiên Sở nói: "Các người đều là con gái, một mình ta nam nhân ở trong vườn này e không thỏa, các người cũng không tiện. Tuyết nhi cô hãy tùy tiện tìm cho ta chỗ nào khác, có nam nhân ở là được."
Mọi người nghe thế phì cười, Tuyết nhi đáp: "Đúng là không có chỗ nào khác rồi, vườn phía sau đã phân thành bốn vườn nhỏ, là để cha muội và ba vị nương di ở, còn có đại ba và các vị phu nhân thái thái ở nữa, chưa kể con của họ và các thiếp thân nha hoàn. Vườn còn lại chỉ dành cho người hầu và nha hoàn."
Mạnh Thiên Sở cười khổ nói: "Thôi vậy, may là chỉ mấy ngày, nếu không ta thành Bảo ca ca mất, ngày ngày lăn lộn trong son phấn, như vậy là không ổn rồi."
Tuyết nhi ngạc nhiên hỏi: "Ai là Bảo ca ca của Mạnh gia?"
Mạnh Thiên Sở ngớ ra, cười đáp: "Không có gì, ta làm gì có Bảo ca ca nào."
Tuyết nhi đưa mọi người an bài chỗ ngủ nghỉ trong một tiểu viện đơn độc, trên có ghi "Tuế hàn tam hữu", ở cửa còn có bốn tiểu nha hoàn xinh xắn đứng hầu.
Tuyết nhi nói: "Ngôi vườn nhỏ đơn độc này vốn là của tiểu muội muội và hai vị đường muội, hiện giờ đều đã xuất giá hết rồi, nên nhất mực để không. Muội đã cho người dọn dẹp, hi vọng mọi người sẽ vừa lòng."
Khi mở cửa, mọi người quan sát quả thấy đó là khu trạch viện tinh trí, cộng có bốn gian đơn độc, trước cửa đều có mấy lùm cây bụi thấp. Những lùm cây bụi này có hoa nhỏ màu tím không biết tên gì, nhưng tỏa ra mùi u hương rất tuyệt.
Ôn Nhu chỉ vào gian phía đông nói: "Đó là của thiếp, Lý bà bà, đem hành lý của ta tới, rồi mang theo cho ta một nha hoàn lấy nước rửa mặt cho ta." Lý Lâm Tĩnh và một nha hoàn ở bên cạnh vội theo. Mạnh Thiên Sở vừa định cản, Hạ Phượng Nghi đã nói nhỏ: "Thiếu gia, để tùy muội ấy đi."
Phi Yến nhìn nhì, nói: "Nhưng mà chỉ có bốn gian, sao ở đủ đây."
Tuyết nhi vừa định lên tiếng, Tả Giai Âm đã nói: "Không hề gì, ta và Phi Yến ở một gian, thiếu gia và đại phu nhân ở một gian, CHu Hạo và Lý Lâm Tĩnh chiếm một gian chẳng phải là ổn hay sao?"
Hạ Phượng Nghi nói: "Sao thế được, muội hiện giờ thân thể không tiện, không dễ dàng ngủ được, để tỷ và Phi Yến ngủ chung, muội cùng phu quân ngủ."
Tuyết nhi nói: "Xem ra muội còn chưa suy nghĩ chu toàn, hay là muội cũng ngủ một mình, chỉ ở cách vách đó thôi, hãy để Giai Âm tỷ tỷ đến ngủ cùng muội. Phòng của muội vẫn còn cái giường để không, trước đây là đứa con của tam nương cùng ở với muội. Sau đó nó bệnh rồi, nên đã về cạnh mẹ."
Mọi người đang bàn tán, chợt thấy Ôn Nhu đã thay váy áo sạch sẽ, tung tăng bước ra, thấy mọi người còn đứng bên ngoài, bèn hỏi: "Bên ngoại không nóng à? Sao không mau vào nhà?"
Mạnh Thiên Sở hầm hừ nhìn Ôn Nhu, khẽ nói: "Ta nếu không lo quấy nhiễu sự nghỉ ngơi của Tuyết nhi, ta hận không treo cô lên cây hòe ngoài cửa, cho cô lấy trời làm giường!"
Mọi người đều lén cười, Ôn Nhu không hiểu, ủy khuất hỏi: "Thiếp làm sao nữa chứ?"
Tả Giai Âm kéo tay Tuyết Nhi, nói với Mạnh Thiên Sở: "Muội và Tuyết nhi lâu lắm không gặp nói chuyện, hay để muội qua đó ở. Mọi ngươi cũng ngủ cho t hoải mái một chút. Được rồi, chúng ta đi tẩy rửa thay y phục trước, sau đó sẽ gặp nhau."
Nói xong cười với Mạnh Thiên Sở, kéo tay Tuyết Nhi đi.
Mạnh Thiên Sở chỉ vào Ôn Nhu định nói gì đó, Hạ Phượng Nghi đã cười níu hắn lại, vừa đi vừa nói: "Vậy chúng ta ở cách vách nhị phu nhân đi. Nào, để nha hoàn mang nước cho phu quân, thay y phục đi, người chàng toàn mồ hôi."
Ôn Nhu đứng đó định lên tiếng, nhưng lời tới miệng đành nuốt trở lại.
Bữa trưa chỉ ăn đơn giản, vì buổi tối là tiệc chính, mọi người dùng bữa xong là trở về phòng ngủ trưa. Mạnh Thiên Sở nằm cạnh Hạ Phượng Nghi, nhắm mắt lại. Hạ Phượng Nghi nằm dựa ở đầu giường quạt cho hắn, quạt làm sao mà bản thân lại ngủ trước.
Mạnh Thiên Sở cẩn thân đỡ nàng nằm xuống giường cho thoải mái, sau đó lấy một góc mền đắp lên bụng nàng, nhìn vẻ mặt nàng ngủ say, hắn nhịn không được hôn lên gò má phấn của nàng. Ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có gió mát thổi vào, nhưng Mạnh Thiên Sở chẳng hề muốn ngủ, hắn quyết định ra ngoài đi quanh.
"Giang nam mạnh hạ thiên, từ trúc duẩn như biên
Thận khí vi lâu các, oa thanh tác quản huyền"
Giang nam là như vậy, không khí không phải toàn sự nóng bức và tiếng ve, mà còn có chút ẩm và hương hoa theo gió phớt qua người.
Mạnh Thiên Sở dạo bước trong vườn, ngang qua những cây dương liễu cúi đầu hai bên được, cảm giác thật mát mẻ. Khi đến cuối khu vườn nhỏ, hắn thấy có một cửa, không ngờ lại mở toan. Mạnh Thiên Sở đứng ở cửa nhìn, không xa có một con sông nhỏ, hắn nghĩ lúc này đang là chính ngọ, hầu hết mọi người đều ngủ, bản thân sao không đến sông tắm một cái cho sướng khoái? Nghi là làm, hắn cao hứng sải bước đến bên sống.
Đến bờ sông, quả nhiên nước trong veo, hai bờ sông có lau sậy cao bằng đầu người, cho nên tắm táp ắt không có người phát hiện. Mạnh Thiên Sở tìm một tảng đá ngồi xuống, vừa định cởi giày, chợt nghe tiếng bước chân tốc tốc nhắm phía này đi tới, nghe dường như là một cô gái. Hắn vội vã nép vào lau sậy, khu vườn này dù sao chỉ dành cho nữ nhân ở, nếu để người khác thấy có nam nhân ở đây, hiểu lầm là điều không thể tránh khỏi.
Lúc này, tiếng bước chân đã lại gần, Mạnh Thiên Sở càng nép vào sâu hơn, thấy một nữ tử đi qua. Do hắn không dám ngẩng đầu, sợ phát ra âm thanh, nên chỉ thấy méo quần và đôi chân của cô gái.
Cô gái này không ngờ đến ngồi trên tảng đá lúc nãy Mạnh Thiên Sở ngồi, như vậy hai người gần nhau trong gan tấc, hắn thậm chí còn người được mùi hương như lan như xạ tỏa ra từ cơ thể nàng.
Nữ tử cởi đôi giày thêu hoa, cẩn thận nhìn quanh.
Mạnh Thiên Sở vội vã mọp sát đầu, rúc sau đám lau sậy.
Nữ tử xác định xung quanh không người, từ từ cởi từng món y phục trên người, đặt xuống đá xanh, sau đó cởi trâm, chẳng mấy chốc một suối tóc xanh thả dài tới mông.
Mạnh Thiên Sở ngay cả khí cũng không dám thở. Hắn không ngờ còn có nữ nhân lại to gan hơn mình, giữa ban ngày ban mặt mà học đòi tắm nuy, chơi trò chủ nghĩa tự nhiên, khoe cái đẹp với trời. Và hắn hiện giờ càng không thể thò mặt ra, nếu không thì cái danh hiệu đại sắc lang không thể tránh khỏi.
Tuy là nói vậy, nhưng Mạnh Thiên Sở vẫn nhịn không được con tim đập dồn. Hắn dùng sức nuốt nước bọt, mắt nhìn chằm chằm vào người của nữ tử. Làn da trắng như tuyết, eo thon vừa cái xiết tay, mông tròn và lẳn, hai đùi dài như vậy chẳng phải là nữ tử trong bài CỬu ca của Vân Trung Quân là gì?
"Dục lan thang hề mộc phương, hoa thái y hề nhược anh
Linh liền quyền hề ký lưu, lan chiêu chiêu hề vị ương"
Bốn câu này dùng để miêu tả nữ vu cầu hàng thần, nhưng lúc này áp dụng lên người cô gái này chẳng sai chút nào.