Chẳng mấy chốc, một tiểu nha hoàn cỡ mười lăm tuổi chạy tới, xem bộ dạng rất thông minh nhanh nhẹn. Cô bé bước đến cạnh Hạ Phượng Nghi, nhún mình chào: "Đại phu nhân!"
Hạ Phượng Nghi gật đầu, đứng dậy dắt tay Tiểu Trúc đến trước mặt Mộ Dung Huýnh Tuyết, khiến cô nàng cũng vội đứng dậy nhìn Hạ Phượng Nghi dò hỏi.
Hạ Phượng Nghi nói: "Đây là Tiểu Trúc, vốn là nha hoàn ở phòng của tỷ, nhân vì tháng trước ở nhà có chuyện nên đã về nhà một thời gian, mới quay lại không lâu. Nha đầu này rất thông minh nhanh nhẹn, hơn nữa mồm miệng cũng nghiêm thật, không nói chuyện thị phi. Nha hoàn như vậy để bên mình mới yên tâm. EM ở đây mấy ngày, hãy để Tiểu Trúc ở cùng em, cần cái gì cứ nói với Tiểu Trúc, bảo nó đến báo cho tỷ hay thì được."
Mộ Dung Huýnh Tuyết hoảng loạn xua tay lia lịa: Đại phu nhân, ngàn vạn lần không thể được. Huýnh Tuyết lẽ nào để nha hoàn của phu nhân hầu hạ, muội tự bản thân là số mộ nha hoàn, tự chiếu cố cho mình là được rồi." Nàng là người nhất mực sống trong nghèo khổ, e rằng nằm mộng cũng chưa hề nghĩ là có ai đến hầu hạ cho mình. Chuyện quá bất ngờ, cho dù Hạ Phượng Nghi đã dùng lời lẽ rất uyển chuyển.
Tả Giai Âm cười nói: Muội đó nha, từ hồi vào đây tới giờ e rằng đã nói vô số câu không thể được rồi, kỳ thật có gì mà không thể được chứ? Chúng ta mỗi người đều có ngồi nhà vườn nhỏ, nửa đêm thức dậy muốn uống nước hay gì đó dù gì cũng có người rót cho hay là đốt đèn gì đó chứ."
Mạnh Thiên Sở đứng dậy bước tới bảo: "Được rồi, cứ nghe lời mọi người đi, Phượng Nghi cũng là hảo tâm đó thôi. Vườn rộng như vậy, có lúc muội gọi rồi chẳng phải ai cũng nghe đâu. Nếu muội cố chấp không nhận cái tình của Phượng Nghi, quả thật là khó xử đó nghe."
Mộ Dung Huýnh Tuyết trước giờ đối với lời của Mạnh Thiên Sở không hề có chữ không, cho nên bây giờ nghe hắn bảo vậy, lại nhìn Hạ Phượng Nghi, mặt đỏ hồng cúi đầu: "Vậy cảm tạ Mạnh sư gia và đại phu nhân vậy."
Mạnh Thiên Sở bấy giờ mới trở lại ngồi trên giường của Tả Giai Âm. Tả Giai Âm nhìn hắn một cái, cười nói: "Chàng ngồi vậy mệt lắm, hay là tìm cái ghế nào ngồi đi, thiếp ngay cả nhìn cũng mệt đây này."
Mạnh Thiên Sở thân mật vuốt tóc nàng: "Như vầy được rồi mà!"
Tả Giai Âm chu miệng hướng về phía Mộ Dung Huýnh Tuyết: "Chàng cứ đi tìm cái ghế ngồi đi, như vậy thiếp nói chuyện với chàng không cần phải ngẩng đầu."
Mạnh Thiên Sở hiểu ra, không ngờ Tả Giai Âm chu đáo như vậy. Dù gì Mộ Dung Huýnh Tuyết cũng ngày đầu tiên đến ở nhà hắn, hiện giờ nàng vẫn chưa phải là "tứ phu nhân" của hắn, nếu như hắn quá thân mật với ba vị phu nhân, nàng vốn mẫn cảm sẽ nghĩ ngợi nhiều hơn. Và thế là, hắn đứng dậy cười ha hả, nói Tả Giai Âm lười, sau đó chuyển qua ngồi ở ghế bên bàn.
Nha hoàn bưng trái cây và đồ ăn nhẹ tới, mọi người vừa dùng vừa nói chuyện.
Chẳng mấy chốc quản gia đến báo là nhà cửa đã dọn dẹp xong xuối, mời Mộ Dung Huýnh Tuyết đến xem, do đó mọi người cùng đi đến ngôi nhà vườn đó.
Tiểu viện rất xinh xắn trang nhã, trước cửa có nhiều hoa, thời tiết này đã bắt đầu có búp, tới mùa hè ắt là trổ đều, nhất định sẽ đẹp hơn. Tiến vào vườn, mọi người nhìn thấy ở góc tường quả thật có mấy bụi trúc xanh vô cùng đẹp.
Hạ Phượng Nghi nói: "Tiểu viện này tuy không có người ở, nhưng ngày thường đều dọn dẹp sạch sẽ, cho nên bây giờ thu dọn lại rất dễ và nhanh."
Mọi người tiến vào nhà, tổng cộng có bảy phòng, ở giữa là phòng khách nhỏ, giống y so với cách trang bày ở nhà của các vị phu nhân khác, bên phải 3 phòng bên trái 3 phòng.
Hạ Phượng Nghi dẫn Mộ Dung Huýnh Tuyết vào phòng ngủ chính, Mộ Dung Huýnh Tuyết vừa nhìn đã cả kinh, vì thấy phòng ngủ bày vật dụng rất đủ đầy, gồm cả cái giường hoa được làm rất tinh tế có treo màn trướng màu lam, cộng thêm bàn trang điểm bằng gỗ đàn cực đẹp. Trước giường có cái ghế lót chân nhỏ, ở phòng có cái bàn tròn bằng gỗ xăng đá, xung quanh có 4 cái ghế, trên có bình hoa cắm đầy hoa đào toát ra mùi thơm như lan như xạ, khiến người ta thoải mái lâng lâng. Toàn bộ phòng ngủ được trang bày cực kỳ hoa lệ và tinh mỹ, nhưng không khiến cho người ta cảm giác xoa hoa dung tục gì.
Hạ Phượng Nghi bảo: "Mộ Dung cô nương, tiểu viện này mùa đông ấm mùa hè mát, xem ra không tệ, nha hoàn Tiểu Trúc ở gian ngoài, màu của màn trướng hay đồ đạc gì trong này nếu không thích cứ nói với tỷ, tỷ sẽ cho người thay."
Mộ Dung Huýnh Tuyết đứng đó, không biết nói gì cho phải, từ nhỏ tới lớn nàng sống quen với thanh bần, một mình ở trong căn phòng xinh xắn thế này là điều nàng chưa thể ngờ tới.
Ăn cớm tối xong, Mạnh Thiên Sở cao hứng uống nhiều một chút, Hạ Phượng Nghi bảo nha hoàn dìu hắn về nghỉ ở phòng của Phi Yến, Tả Giai Âm cũng đã mệt, nên dẫn nha hoàn cáo từ trước.
Hạ Phượng Nghi bảo Mộ Dung Huýnh Tuyết: "Mộ Dung cô nương, mệt cả ngày rồi, về nghỉ sớm đi." Xong quay sang nói với Tiểu Trúc: "Trước đã dặn em rồi, hầu hạ ta thế nào thì hầu hạ Mộ Dung cô nương như vậy, chỉ cần ta nghe có chút gì không phải, sẽ không tha cho em đâu."
Tiểu Trúc vội nói: "Tiểu Trúc biết rồi ạ."
Chờ Mộ Dung Huýnh Tuyết và Tiểu Trúc đi rồi, Hạ Phượng Nghi vô lực ngồi lên ghế, ra vẻ rất mệt mỏi. Phi Yến vội bước tới bóp vai cho nàng: "Đại phu nhân hôm nay nhất định là mệt rồi, Phi Yến phục thị người tắm rửa."
Hạ Phượng Nghi mệt mỏi cười, bảo: "Mệt thì nhất định rồi, nhưng không hề gì, em cũng đi nghỉ đi."
Phi Yến gọi nha hoàn chuẩn bị nước tắm, sau đó đưa Hạ Phượng Nghi về phòng. Khi đến nơi, đẩy cửa ra, hai người đều sững sờ: Mạnh Thiên Sở không ngờ nằm đó ngáy khò khò, ngay cả y phục cũng không thèm cởi.
Nha hoàn đưa hắn đi hiện giờ còn đứng cạnh đó, thấy hai vị phu nhân tiến vào, liền bước tới nhún mình chào: "Phu nhân!"
"Ta không bảo em đưa thiếu gia về phòng tam phu nhân rồi sao?" Hạ Phượng Nghi nhíu mày.
Nha hoàn e sợ nói: "EM định đưa đi, nhưng thiếu gia nói nhất định phải tới ngủ ở phòng đại phu nhân, người mạnh quá, em không còn cách nào."
Phi Yến bảo: "Em lui ra đi."
Chờ nha hoàn đó đi ra, Phi Yến nói: "Từ khi mợ hai có thai, thiếu gia ít khi nào chiếu theo lệ 5 ngày một vòng như trước kia, kỳ thật cũng không có gì, chàng ấy thích đến phòng phu nhân nào thì tùy chàng ấy đi."
"Nói cái gì thế, không có quy củ làm sao mà vuông tròn? Tuy nói ba chúng ta đối xử với nhau rất tốt, nhưng quy củ vẫn phải định ra, hơn nữa, thiếu gia sắp có phòng tư rồi."
Thấy Hạ Phượng Nghi phát bực, Phi Yến không dám đáp lời, chạy ra ngoài bảo nha hoàn và bà mụ pha nước ấm.
Nước ấm chuẩn bị xong, Hạ Phượng Nghi nhìn Mạnh Thiên Sở nằm trên giường, trong mắt xuất hiện ôn tình nhiều hơn, nói với Phi Yến: "Em và các nha hoàn đều lui ra hết đi, để ta tự lo."
Phi Yến thông minh hiểu ngay, dạ một tiếng gọi bá vú và nha hoàn lui ra ngay.
Sau khi đóng cửa, Hạ Phương Nghi bước đến nhìn gương mặt ngủ say của Mạnh Thiên Sở, dùng tay khẽ vuốt ve gương mặt của hắn, biểu tình hiện vẻ thâm tình và nhu hòa.
Mạnh Thiên Sở giống như hài tử chép chép miệng rồi ngủ tiếp, rù rì cái gì đó. Hạ Phượng Nghi bỏ màn xuống cho hắn, từ từ cởi đồ trên người, lộ ra làn da nõn nà thơm tho, đôi đồi núi cao vút, cái bụng phẳng lì... mọi thứ đều tuyệt hảo.
Nàng bước đến bồn tắm, nhìn cái bóng trong đó, một giọt lệ trong veo chợt nhỏ vào, mặt nước chợt gợn cơn sóng nhỏ lung linh.
Nàng nhẹ thả thân hình trắng muốt vào bồn nước, từ từ cảm nhận làn nước ấm lan khắp người, khép hờ đôi mắt. Nàng an tĩnh nằm đó, hưởng thụ cảm giác lặng lẽ, êm đềm.
Đột nhiên, nàng cảm thấy có gì không phải, mở mắt ra, thấy Mạnh Thiên Sở đang cười toét miệng nhìn nàng. Hạ Phượng Nghi vô thức dùng tay che ngực, trách: Chàng định dọa chết thiếp à? Sao thức dậy nhanh vậy? Hay là khát rồii?"
Mạnh Thiên Sở ra vẻ háo sắc nhìn nàng, nói: "Ta ngửi được mùi hương cơ thể nàng, nên thức dậy." Nói xong tự cởi y phục của mình.
Hạ Phượng Nghi nói: "Nước này không nóng nửa rồi, nếu chàng muốn tắm, để thiếp gọi nha hoàn pha thêm, chàng làm vậy sẽ lạnh đó, mau về giường đi, thiếp gọi nha hoàn."
Khi nàng định nhỏm dậy, thì Mạnh Thiên Sở đã bước tới một bước dùng miệng khóa chặt môi hồng của nàng, đôi tay không ngừng cởi y phục. CHớp mắt, hắn đã vừa hôn thân hình trần trùi của nàng, vừa tiến vào bồn tắm, sau đó ngồi xuống, kéo Hạ Phượng Nghi lên người, nước tràn trề ra khắp phòng.
Môi hai người mơn man không rời nhau, cho đến khi Hạ Phượng Nghi ngẩn đầu, hai người đã thở hào hễn.
Mạnh Thiên Sở dùng tay nâng gọn hai bầu vú căng nhọn của Hạ Phượng Nghi, tới lui âu yếm. Hạ Phượng Nghi không còn chịu được nữa, cuối cùng dịu oặt trong lòng hắn, rên khẽ từng cơn.
"Phượng Nghi, hiện giờ da thịt của nàng càng lúc càng mịn, sờ vào thật là thích."
Hạ Phượng Nghi cười, bảo: "Chàng mỗi lần đều nói những lời dễ nghe."
Mạnh Thiên Sở cười mơn: "Ta chỉ nói lời thật, ta còn thích nàng nhiều chỗ lắm, có muốn ta nói cho nàng nghe không?"
Hạ Phượng Nghi cả thẹn, đưa môi áp vào môi hắn, hai người lại hôn nhau.
Đột nhiên, Mạnh Thiên Sở hỏi: "Cảm giác thấy chưa?"
Hạ Phượng Nghi e thẹn gật đầu, Mạnh Thiên Sở khẽ điều chỉnh hạ thể của nàng một chút, thủ thỉ bên tai nàng thật nhiều, sau đột thân thể đột nhiên ưỡn mạnh, chợt nghe Hạ Phượng Nghi rên lên một tiếng mê hồn, lúc này, hai thân thể xoắn lấy nhau như rắn quấn mồi, không ngừng cử động, nước bắn tóe cả lên tường. Ngoài phòng thì gió mát liễu vi vu, trong phòng thì kích tình say đắm...