Hiệp sỹ Lagadere

Chương 10

Khi bước vào phòng hội đồng gia đình, Gonzague có cảm giác rằng lần này, những trò lừa đảo của ông ta sẽ không còn thắng được nữa.

Tất cả mọi người đều có mặt. Tất cả cộng một, vì cả Lagardère nữa cũng có mặt, hai tay trói chặt. Quan Nhiếp chính hướng về Gonzague.

- Vương phi yêu cầu cho đọc tại đây quyết định của người bị án. Một sự thỉnh cầu lạ lùng nhưng ta đã chuẩn y. Ngài tới hơi muộn, nhưng quyết định đã được đọc. Ngài de Lagardère khẳng định rằng đã tới lúc ông ta khiến cho thủ phạm phải thú tội. Ngài nghĩ sao?

Gonzague không nói gì. Quan Nhiếp chính tiếp tục:

- Vậy hãy mở phong bì đựng giấy chứng sinh của Aurore.

Gonzague đặt tay lên tấm phong bì được niêm phong ba dấu xi mà ông ta đã đoạt được của Lagardère. ông ta vừa định mở thì Lagardère nói:

- Ngài hãy mở nó ra, trong đó có tên của kẻ sát nhân được ghi bằng máu của Nevers, khi ấy đã bị thương và đang hấp hối.

Mắt nhớn nhác, trán đẫm mồ hôi, Gonzague tức tối nhìn quanh phòng. ông ta quay lưng lại cây đèn, và bàn tay run rẩy tìm kiếm ngọn lửa ở phía sau. Phong bì bốc cháy. Lagardère nhìn thấy; nhưng thay vì tố cáo, Lagardère nói:

- Hãy đọc đi! Đọc cho to vào! Để cho mọi người biết tên kẻ sát nhân là tôi hay là ngài!

- ông ta đã đốt phong bì, tấm phong bì có chứa tên kẻ sát nhân! - Mọi người la hét.

Quan Nhiếp chính xông tới.

Lagardère chỉ vào tờ giấy mà các mảnh đang bốc cháy dưới đất nói:

- Người chết đã nói!

- Nó viết gì? - Quan Nhiếp chính hỏi, xúc động đến tột đỉnh. - Hãy nói mau đi, chúng ta tin anh, vì người này vừa tự tiêu hủy mình.

- Không có gì cả! - Lagardère nói.

Rồi chàng nói, trong lúc mọi người còn đang sững sờ:

- Không có gì cả, - chàng cất giọng lanh lảnh nhắc lại, - không có gì, ngài nghe đấy, thưa ngài.Gonzague! Tôi đã sử dụng mánh khóe và lương tâm bị dằn vặt của ngài đã mắc bẫy. Ngài đã đốt tấm giấy mà tôi dọa ngài là một bằng chứng.

Tên ngài không có ở đấy, nhưng ngài vừa mới tự mình viết nó ra. Đó là tiếng nói của người chết. Người chết đã nói.

- Có lời thú nhận của kẻ phạm tội! - Chủ tọa Lamoignon dường như miễn cưỡng tuyên bố.

- Quyết định của "phòng nồng cháy" có thể bãi bỏ.

Cho tới lúc đó quan Nhiếp chính, giận đến nghẹt thở, vẫn giữ im lặng. Bỗng ngài hô:

- Kẻ sát nhân! Kẻ sát nhân! Hãy bắt lấy người này!

Nhanh như chớp, Gonzague rút gươm ra.

Ông ta nhảy phắt qua quan Nhiếp chính và biến mất qua một cánh cửa giấu sau thảm tường. Quan Nhiếp chính vừa ra lệnh đuổi theo kẻ chạy trốn thì một giọng không thành tiếng thốt ra ở cuối phòng:

- Cứu tôi với! Cứu tôi với!

Dona Cruz cuống lên và xiêm y lộn xộn rủ xuống chân vương phi.

- Con tôi! - Bà kêu lên, - con tôi lại gặp chuyện rồi!

- Có người... trong nghĩa địa..., - cô gái Bôhêmiêng nói giọng tắc nghẹn. - Bọn họ đã phá cổng nhà nguyện. Bọn họ sẽ bắt chị ấy!

Mọi người nhốn nháo trong gian phòng rộng lớn; nhưng một giọng vang như kèn hiệu đã át đi tiếng huyên náo. Lagardère nói:

- Một thanh gươm, nhân danh Chúa, một thanh gươm!

Quan Nhiếp chính rút gươm của mình ra và trao vào tay chàng.

- Cám ơn đức ông, - Henri nói, - và bây giờ xin hãy mở cửa sổ ra, bảo với người của ngài rằng đừng có tìm cách chặn tôi, vì tên sát nhân đã đi trước tôi, kẻ nào cản đường tôi sẽ gặp bất hạnh.

Chàng hôn thanh kiếm, giơ lên trên đầu và biến đi như một tia chớp.

Một lát trước đó, ở nhà nguyện Saint-Magloire, vị linh mục mà vương phi vẫn xưng tội đã tới ban thờ. Aurore đứng quỳ, trông nàng giống như một trong những pho tượng thiên thần dịu dàng phủ phục phía đầu ngôi mộ. Cocardasse và Passepoil đứng bất động, tay lăm lăm kiếm, gác hai bên cổng; Chaverny và dona Cruz khe khẽ nói chuyện..Có một đôi lần, Cocardasse và Passepoil tưởng như nghe thấy những tiếng động khả nghi trong nghĩa địa. Cả hai đều trông trước trông sau nhưng không thấy gì. Nhà nguyện tối đen ngăn cách chúng với đám quân mai phục.

Bỗng nhiên hai gã rùng mình, Chaverny và dona Cruz ngừng nói chuyện.

- Đức mẹ Maria! - Aurore nói rành rọt, - xin hãy rủ lòng thương chàng!

Một tiếng động khó lý giải nhưng rất gần đánh thức những đôi tai chăm chú. Thì ra trong lùm cây, quân mai phục vừa mới chuyển động.

Peyrolles, mắt dán vào cửa sổ gian phòng lớn, nói:

- Chú ý, các ngài!

Và ai nấy đều nhìn thấy một ánh đèn riêng biệt giơ lên ba lần và hạ xuống ba lần. Đó là dấu hiệu tấn công cổng nhà nguyện. Không ai bất ngờ về việc này, tuy nhiên trong đám bầy tôi vẫn có một sự lưỡng lự nặng nề.

- Suy cho cùng, - Navailles nói khi phải quyết định, - đây chỉ là một vụ bắt cóc.

- Và ngựa của chúng ta chỉ cách có hai bước, - Nocé đế thêm.

- Xông lên! - Taranne hét, - đức ông phải được thấy việc đã hoàn thành.

Montaubert và Taranne mỗi tên mang một thanh sắt khỏe. Cả toán người xông tới. Navailles dẫn đầu, Oriol đi đoạn hậu. Ngay từ cú thúc ban đầu cánh cổng đã không chịu được. Nhưng đằng sau đã có thành lũy thứ hai: ba thanh kiếm tuốt trần. Ba thanh kiếm đó bảo vệ cánh cổng một lúc lâu. Cuộc tỉ thí cứ thế kéo dài cho tới khi có một vụ đột kích bất ngờ chọc thủng đám đông tụ tập trên đường. Chỉ một nhát kiếm vung ra... Navailles đã đâm Chaverny bị thương, anh chàng vừa mới đi một bước khinh xuất về phía trước. Chàng hầu tước trẻ khuỵu gối xuống đất và lấy tay ôm ngực. Ghê tởm, Navailles lùi lại và ném kiếm của mình đi.

Có những tiếng chân lướt nhanh trên thảm cỏ nghĩa địa. Một cơn lốc vừa cuốn qua. Đúng là một cơn lốc! Bậc thềm bị quét trống không.

Peyrolles thốt lên một tiếng kêu hấp hối; Mon-taubert rên rỉ. Taranne dang hai tay ra, để rơi vũ khí và ngã vật ra sau. Tuy nhiên ở đó chỉ có một người, đầu và cánh tay để trần, và vũ khí không có gì khác ngoài thanh kiếm.

Tiếng người đó rung lên trong im lặng:.- Những ai không phải đồng lõa với tên sát nhân Philippe de Gonzague hãy đi đi, - người đó nói.

Những bóng người biến mất trong đêm tối.

Không một tiếng trả lời. Chỉ có những tiếng vó ngựa gõ trên lớp đá cuội lát phố nhỏ Deux-Eg-lises.

Lagardère, chính là chàng, vừa tới bên thềm nhà nguyện thì thấy Chaverny nằm ngã vật.

- Hắn chết rồi à? - Chàng kêu lên.

- Không, thưa ngài, - chàng hầu tước bé nhỏ đáp, - mẹ kiếp! Ngài hiệp sĩ, tôi chưa từng thấy sét đánh... Cứ nghĩ đến nó là tôi sởn da gà...

Ngài là thứ người quỷ quái gì vậy!...

Lagardère ôm hôn hầu tước và xiết tay hai trợ thủ của mình. Một lát sau, Aurore đã ở trong tay chàng.

- Tới ban thờ! - Lagardère nói, - mọi việc vẫn chưa xong... Đuốc đâu... giờ khắc ta trông đợi từ hai mươi năm đã điểm... Hỡi Nevers, hãy xem tôi trả thù cho anh!

*

Lagardère thế là đã nhanh chân hơn Gon-zague.

Khi hắn đến nghĩa địa, thì chẳng có một ai ở đấy.

- Không có ai? - Hắn nói, - bọn chúng đã bỏ ta mà đi sao?

Hắn tưởng như nghe có tiếng đáp: "Không", nhưng không lấy làm chắc, vì bước chân hắn làm cho tiếng lá khô kêu sột soạt. Từ phía dinh phát ra một tiếng động câm lặng, rồi lớn dần lên. Một tiếng rủa tắc nghẹn trong họng Gonzague.

- Ta sẽ đi xem sao! - Hắn thốt lên và đi vòng qua nhà nguyện để tới nhà thờ.

Nhưng trước mặt hắn hiện ra một bóng đen cao lớn, và lần này đó không phải là một thân cây chết. Bóng đen mang trong tay một thanh kiếm trần.

- Bọn chúng đâu? Những đứa khác đâu? Pey-rolles đâu? - Gonzague hỏi.

Thanh kiếm của người lạ chĩa xuống chỉ về phía chân tường. Người đó nói:

- Peyrolles đấy!

Gonzague cúi xuống và thốt kêu lên. Tay hắn vừa chạm vào vũng máu nóng.

- Montaubert đấy! - Người lạ nói tiếp và chỉ vào lùm cây bách rậm rạp.

- Cũng chết rồi à? - Gonzague rên rỉ.

- Cũng chết rồi!.Và lấy chân hất một cái thây bất động nằm giữa mình và Gonzague, người lạ nói thêm:

- Taranne đấy... cũng chết rồi.

Tiếng động lớn dần. Từ mọi phía có tiếng chân bước lại gần, và ánh những ngọn đuốc hiện ra, đằng sau bãi cây nhỏ.

- Lagardère, vậy là mi đã đi trước ta sao? -Gonzague nói giữa hai hàm răng nghiến chặt.

Hắn lùi lại một bước định bỏ chạy, nhưng một ánh chớp đỏ sáng bừng lên phía sau hắn, chiếu rõ mặt Lagardère. Hắn quay lại và nhìn thấy Cocardasse và Passepoil đang tiến đến, tay mang đuốc. Từ phía nhà nguyện, những ngọn đuốc khác cũng đang tiến lại. Gonzague nhận ra quan Nhiếp chính, theo sau là các vị đại quan và các nhà quý tộc vừa mới dự tòa án gia đình.

Hắn nghe thấy quan Nhiếp chính nói:

- Không được để cho ai bước qua những bức tường nơi đây!... Hãy canh gác khắp nơi!

- Thề có cái chết của Chúa! - Gonzague nói và nhếch mép cười giật giật. - Bọn chúng ban cho ta một đấu trường khép kín, như vào thời của các hiệp khách! Một lần trong đời Philippe d’Orléans đã nhớ ra mình là con của những người dũng cảm. Được lắm! Hãy chờ xem sự phán quyết của các quan tòa trên trường đấu!

Vừa nói với vẻ tráo trở như thế, và trong lúc Lagardère đáp: "Được, hãy chờ xem!", Gonzague bất ngờ dấn chân lên trước đâm thẳng kiếm vào bụng chàng. Nhưng ở một số người, thanh kiếm cũng giống như một sinh vật sống có bản năng tự vệ. Kiếm của Lagardère vung lên, gạt đỡ và đánh trả. Từ ngực Gonzague phát ra một tiếng va chạm của kim loại. Chiếc áo giáp mắt lưới của hắn đã phát huy tác dụng. Kiếm của La-gardè re gãy tan.

Không lùi nửa bước, chàng nhảy vọt lên tránh cú đâm hèn nhát của địch thủ đang theo đà sượt qua. Đồng thời Lagardère đón lấy thanh gươm dài mà Cocardasse cầm đằng mũi chìa ra cho chàng. Gonzague là một tay kiếm đáng gờm, nhưng Lagardère dường như đùa bỡn với hắn. Sau bước dấn thứ hai của chàng, kiếm của Gonzague bắn ra khỏi tay hắn. Hắn vừa cúi xuống nhặt thanh kiếm, Lagardère liền lấy chân chặn lên.

- A!... Chàng hiệp sĩ!... - Quan Nhiếp chính nói khi tới nơi.

- Thưa đức ông, - Lagardère đáp, - tổ tiên chúng ta gọi đây là sự phán quyết của Chúa.

Quan Nhiếp chính hạ thấp giọng nói với các bộ trưởng và cố vấn của mình..- Không nên, - ngay cả ngài chủ tọa de Lamoignon cũng nói, - để cho đầu hoàng thân rơi trên đoạn đầu đài.

- Đây là mộ Nevers, - Henri nói, - và lời hứa với anh ấy rằng kẻ kia phải đền tội sẽ không bị bỏ lỡ.

Chàng nhặt thanh kiếm của Gonzague.

- Ngài làm gì vậy? - Quan Nhiếp chính hỏi.

- Thưa đức ông, - Lagardère đáp, - thanh kiếm này đã đâm Nevers; tôi đã nhận ra nó...

Thanh kiếm này sẽ trừng phạt kẻ sát hại Nevers!

Chàng ném thanh gươm dài của Cocardasse xuống dưới chân Gonzague. Hắn rùng mình nhặt lên. Toàn thể tòa án gia đình đứng thành vòng tròn xung quanh hai cao thủ. Khi họ bắt đầu giữ thế thủ, quan Nhiếp chính, không ý thức được việc mình làm, cầm lấy cây đuốc từ tay Passepoil và giơ lên.

- Chú ý áo giáp đấy! - Passepoil nhắc khẽ.

Nhưng không cần. Lagardère đột nhiên thay hình đổi dạng. Thân hình cao lớn của chàng vươn hết cỡ; gió thổi tung mái tóc đẹp của chàng, và mắt chàng ánh lên. Chàng buộc Gonzague phải lùi tới tận cổng nhà nguyện. Rồi kiếm chàng hoa lên vạch một vòng tròn mau lẹ và nhát đánh trả hiếm có xuất ra.

- Nhát kiếm của Nevers! - Hai kiếm thủ cùng kêu lên.

Gonzague lăn lộn dưới chân pho tượng Philippe de Lorraine với một vết đâm xuyên đẫm máu trên trán. Vương phi de Gonzague và dona Cruz đỡ Aurore. Cách đấy vài bước, một phẫu thuật viên đang băng bó vết thương cho hầu tước de Chaverny. Họ đang ở dưới cổng nhà nguyện Saint-Magloire. Quan Nhiếp chính và đoàn tùy tùng bước lên bậc thềm. Lagardère đứng giữa hai nhóm người.

- Thưa đức ông, - vương phi nói, - đây là người thừa kế của Nevers, con gái tôi, từ mai sẽ mang tên phu nhân de Lagardère, nếu như Điện hạ cho phép.

Quan Nhiếp chính nắm tay Aurore, hôn lên đó và đặt tay nàng vào tay Henri.

- Cám ơn, - ngài hướng về phía chàng nói khẽ và bất giác ngước nhìn ngôi mộ của người bạn thời trai trẻ.

Rồi ngài lấy lại giọng mà nỗi xúc động đã làm cho run lên, và vừa đứng dậy vừa nói:

- Bá tước de Lagardère, chỉ có đức vua, đức vua khi đến tuổi thành niên, có thể phong ngài là công tước de Nevers..