René chờ cho Hélène về phòng mới tiến đến cánh cửa của Jane. Khi nghe tiếng nức nở gọi tên anh nhiều lần anh mới hỏi qua cửa:
- Em có cần gì anh chàng? Anh vào được chứ?
- Vâng, em cần anh, anh vào đi.
Anh bước vào.
Jane đang ngồi trên giường, cô mặc bộ đồ ngủ bằng vải lanh rộng, bên cạnh cô có một chiếc túi lớn đựng đá rubi, saphia, ngọc bích đã dốc một nửa ra tấm trải giường. Cô đang chọn những viên to nhất đẹp nhất cho vào một chiếc túi da Tây Ban Nha nhỏ thơm ngát và thêu hai chữ.
Hai chữ đó là C và S.
- Lại đây - Cô nói với René - Anh đến ngồi cạnh em đi.
René kéo chiếc góc lại gần giường Jane.
- Chị em vừa ra khỏi đây. Chị ấy rất hạnh phúc. Điều duy nhất khiến chị ấy buồn là em không thể giấu được nước mắt của mình. Chị ấy hỏi bao giờ anh đi, em nói là ngày mai thì mai anh sẽ đi, đúng không? - Cô gái hạ giọng và cố giữ cho giọng khỏi run.
- Em đã yêu cầu anh ở đến hôm sau ngày cưới còn gì.
- Và anh thật tốt bụng đã đồng ý. Hãy tin rằng em rất biết ơn anh, anh René ạ. Chị ấy hỏi em có muốn giữ anh ở lại vài ngày không nhưng em nói đây là quyết định của anh, vả lại cũng cần chấm dứt thôi.
- Chấm dứt ư, Jane yêu quý của tôi! Em định nói gì?
- Em định nói là mình đau khổ, rằng em cũng làm anh đau khổ tình trạng của chúng ta không lối thoát, rằng dù anh có ở lại thêm một ngày, hai ngày hay năm ngày đi chăng nữa thì sau năm ngày anh vẫn rời xa chúng em. Người ta chỉ sợ cái chết khi người ta sống hạnh phúc thôi.
René thở dài và không nói gì. Suy nghĩ của anh giống hệt ý của Jane, chỉ có điều anh thấy ngạc nhiên khi cô còn đủ can đảm để nói rành mạch như thế.
Jane dốc nốt túi đá quý xuống giường và tiếp tục chọn. Trong công việc ấy buồn bã biết nhường nào. Cô chăm chút chọn những viên to nhất, đẹp nhất mà René không dám hỏi cô định làm gì với những viên mà cô tách ra khỏi những viên khác ấy.
Trời sáng ùa vào căn phòng. Người trong nhà lục tục kéo nhau dậy và gây tiếng động. Jane chìa tay ra cho René ra hiệu đã đến lúc anh về phòng mình. René hôn tay cô rồi đi ra. Chắc chắn lòng anh cũng phiền muộn như cô gái. Anh thay bộ quần áo ngủ bằng bộ veste buổi sáng và đi xuống nhà.
Con ngựa mà Justin quen dùng không yên được thả tự do trên đồng cỏ cạnh nhà. Anh lại gần, chìa cho nó một nắm cỏ và huýt sáo khe khẽ. Con ngựa đến ăn cỏ trong tay anh, nhân lúc đó anh nhảy lên lưng nó.
Con ngựa nhảy chồm lên nhưng lúc René đã kẹp chặt nó giữa hai chân mình thì nó không thể hất anh xuống được. Chỉ Justin mới có thể làm được như thế. Có lẽ vì vậy mà con ngựa ấy mang tên Bất Khả Thuần Phục. Cánh cửa mở ra và một giọng nói vang lên.
- Vì Chúa, René! Không ai dám cưỡi con ngựa ấy đâu. Nó sẽ giết ngài mất.
Nhưng chưa đầy năm phút, con Bất Khả Thuần Phục đã bị khuất phục. Nó trở nên ngoan ngoãn như một con cừu.
René lồng tay túm bờm nó và dùng nó làm dây cương. Anh dẫn nó đến bên cửa sổ của Jane và mặc cho nó kháng cự, anh ép nó quỳ gối xuống. Nhưng tay anh vừa mới khỏi cổ là nó đã dựng lên chạy một vòng đưa anh vào một con đường quanh co qua một góc nhọn. Ở góc quanh ấy anh gặp một bà già da đen. Dù đã ép con vật dẹp sang bên phải nó vẫn không biết mình sắp làm gì tuy tuân lệnh nhưng đã nhanh chóng va vào vai bà già rồi hất bà ngã.
Người phụ nữ ấy hét lên nhưng René đã nhanh chóng nhảy xuống đất và giúp bà đứng dậy.
Tai nạn thì không có gì thậm chí người khác còn không bận tâm. Nhất là ở Ấn Độ chuyện ấy thật vặt vãnh vì người da trắng đầu tiên đến đây cũng đều nghĩ mình có quyền cán nát một bà da đen. Nhưng René rất tốt bụng. Anh rút một thỏi vàng trong túi ra đưa cho bà. Nó tương đương với mười lăm, hai mươi phăng. Bà già muốn hôn tay anh.
Thấy bà ta đi bình thường và tai nạn không có gì nghiêm trọng, anh huýt sáo gọi con Bất Khả Thuần Phục lại, nhảy lên lưng nó lên đường về nhà. Justin đã chờ sẵn để khen ngợi anh.
Chưa người nào có thể trèo lên lưng ngựa của anh ta, thế mà anh ta đã thấy René không chần chừ nhảy lên lưng nó, thuần phục nó rất nhanh.
René chuyện trò với Justin một lát thì bà già bị anh hất ngã ở góc đường đi vào sân hỏi vài câu với người trong nhà. Hỏi xong, bà ta vào khu nhà rồi mất hút.
- Đó là ai thế? - René hỏi.
Justin nhún vai đáp:
- Đó là một mụ phù thủy. Quỷ mới biết con mụ bất lương đến đây làm gì - Rồi nhận ra René vẫn mặc áo veste trắng và quần dài trong khi James đã mặc đại lễ đi xuống anh ta nói - Tôi nghĩ ngài đã muộn rồi đấy. Buổi lễ bắt đầu lúc mười giờ sáng.
René rút đồng hồ đeo dây ra xem, đã chín giờ kém mười lăm.
- Đúng rồi. Nhưng tôi còn thừa thời gian.
Tuy vậy anh vẫn lên phòng. Nhưng khi đi qua phòng khách, anh ngạc nhiên khi thấy bà già da đen đi ra từ phòng Jane. Mụ ta đến đây làm gì?
Anh tiến lại gần hỏi vài câu nhưng bà ta lắc đầu ra hiệu không hiểu rồi đi tiếp.
René muốn vào phòng Jane để hỏi nhưng phòng bị khoá bên trong. Anh hỏi có vào được không, Jane đáp:
- Không được, em đang thay quần áo.
René trở lại phòng mình. Vài phút sau anh đã thay bộ đồ đại uý hải quân lịch sự. Anh xuống nhà và gặp vị cha cố đang ở phòng ăn.
Từ hôm người ta biết ông sẽ đến, Adda đã nghĩ đến việc may cho ông một bộ áo choàng lễ. Ý nghĩ để ông hành lễ trong chiếc áo đen khiến cô không vui suốt cả ngày. Thế là dựa vào một cây thủy cư mà dân Ấn Độ dùng để trang trí màu vàng trên quần áo các nhà sư, cô đã nghĩ ra cách kết hợp với đường chỉ thêu tạo thành một chiếc áo choàng mà ngay ở châu Âu cũng phải coi đó là một kiệt tác.
Cha Louis chưa bao giờ thấy một cái áo đẹp thế nên nét mặt vô cùng rạng rỡ.
Mười giờ, những cây nến trên điện thờ đã cháy. Tất cả mọi người đều sẵn sàng.
Jane yếu đến mức chính cha cố mời cô dựa vào tay ai đó để đến nhà thờ. Cô đã tựa vào tay René. Vì ở Đất Trầu không có toà thị chính nên hôn lễ không tổ chức theo phương thức dân sự mà theo nghi thức tôn giáo.
Lối đi trồng toàn cây nở hoa trải từ nhà đến nhà thờ làm tất cả mọi người đều ngạc nhiên, trừ những ai trồng nó. Nhìn cây giống như mọc bởi phép thuật vậy.
Sau những câu hỏi quen thuộc với sự trả lời đồng ý của cặp vợ chồng, lúc cha cố trao nhẫn cho Hélène, Jane thở mạnh và sụp xuống chiếc ghế đối diện.
René vội đưa lọ muối ngửi. Jane hiểu mọi người sẽ đau lòng thế nào khi có biểu hiện buồn bã như vậy. Cô tập trung tất cả can đảm của mình giả cho mọi người thấy cô chỉ quỳ gối cầu nguyện thôi.
Chỉ có Hélène và René nhận ra chuyện vừa xảy ra.
Jane muốn dự bữa trưa nhưng sức khỏe không chiều theo ý muốn của cô. Cô rời bàn và lên nhà.
René đưa mắt nhìn Hélène ra hiệu anh ở lại, nhưng năm phút sau cô nói với anh:
- Ngài René, phiền ngài lên xem Jane thế nào. Ngài là bác sĩ của tất cả chúng tôi. Em tôi dạo này yếu quá và chỉ ngài mới có cách chữa thực sự.
René đứng dậy nhảy lên phòng Jane. Anh thấy cô đổ vật xuống sàn. Cô không kịp nằm lên ghế hay lên giường. Anh đỡ dưới vai cô dìu cô ngồi lên chiếc ghế bành cạnh cửa sổ. Cô chuyển từ cơn mệt sang mê man. Khi dứt cơn sốt, cô rơi vào tình trạng đờ đẫn, còn đáng sợ hơn bị sốt.
Người ta cảm thấy có điều bất ổn đang xảy ra trong cỗ máy người đẹp đẽ này. Cô không theo quy luật cuộc sống thông thường nữa mà sẽ theo những cơn biến động lộn xộn của bất ổn ấy.
- Ôi, Jane - René tuyệt vọng nói - Em định tự sát đấy à?
- Ôi! - Jane đáp lại - Nếu em có thời gian, em sẽ không tự sát đâu em sẽ chết một mình cơ.