Trúng kế chưa cam ở trong tù
Sử Hồng Anh nhíu mày, lòng nhủ thầm: “Kẻ này ăn nói chẳng đâu vào đâu, chẳng khác gì kẻ điên!” Bèn đáp: “Ngươi đã không biết tin tức của y, tại sao còn bảo ta hỏi ngươi?” Kim Trục Lưu cười: “Chả lẽ cô nương không quan tâm đến Lý Đôn sao? Luận theo tình lý, ta nghĩ rằng ngươi nên hỏi ta. Còn ta có biết hay không là chuyện khác. Ngươi không hỏi ta, làm sao biết ta không biết”.
Sử Hồng Anh mỉm cười: “Coi như ngươi nói cũng có lý”. Tuy là nói thế, nhưng Sử Hồng Anh cũng cảm thấy bực bội.
Kim Trục Lưu cười: “Thế nào? Ngươi cũng cho rằng ta nói có lý ư? Còn chuyện của Lý Đôn... này này, ta nói chưa hết sao ngươi lại bỏ di? Ngươi không quan tâm đến Lý Đôn ư?”.
Sử Hồng Anh gật đầu: “Đúng thế, ta quan tâm đến Lý Đôn, ngươi cho rằng ta nên hỏi ngươi, ta cũng đã hỏi, nhưng ngươi đã không biết thì xin cứ tự tiện, xin thứ ta không thể chiều theo”.
Kim Trục Lưu nói: “Không, không, ta còn có lời muốn nói. Ta tuy không biết tung tích của Lý Đôn, nhưng ta có nhiều bằng hữu trên giang hồ, ta có thể giúp cô nương dò hỏi tin tức của y”.
Sử Hồng Anh: “Không cần ngươi nhọc lòng, ta sẽ tự dò hỏi, chúng ta không đi cùng đường, nếu ngươi có tin tức gì cứ nhờ người đến báo cho ta biết”.
Sử Hồng Anh đã nghỉ ngơi xong, nàng lại tiếp tục lên đường. Kim Trục Lưu vội gọi: “Khoan đã, khoan đã!” Sử Hồng Anh nói: “Sao thế, ngươi còn muốn nói gì nữa? Đừng nói chuyện Lý Đôn nữa!”.
Kim Trục Lưu khựng lại rồi cười: “Lần này không nhắc tới Lý Đôn nữa, nhưng cô nương đã quên một chuyện”. Sử Hồng Anh nói: “Chuyện gì?” Kim Trục Lưu nói: “Cô nương đã quên tảng huyền thiết này”.
Sử Hồng Anh: “Ta không cần nữa, tặng cho ngươi”.
Kim Trục Lưu: “Kỳ lạ, cô nương tìm mọi cách lấy tảng huyền thiết này, đây lại là vật của nhà cô nương, sao lại đột nhiên không cần nữa? Cô nương không tin ta tặng lại cho cô nương hay sao?” ốử Hồng Anh nói: “Tin chứ. Nhưng ta cũng chân thành tặng lại cho ngươi”.
Kim Trục Lưu ngạc nhiên: “Tại sao thế?”.
Sử Hồng Anh nói: “Ôi, ngươi thật phiền toái, ngươi nhất định phải biết ư?” Kim Trục Lưu: “Vì tảng huyền thiết này, ta đã đánh hai trận. Vậy cô nương có nói cho ta biết cũng đâu có gì quá đáng?”.
Sử Hồng Anh nói: “Được, ngươi nói như thế, ta buộc phải nói cho ngươi biết. Ca ca ta muốn tặng tảng huyền thiết này cho Tát tổng quản làm quà mừng thọ, điều này thì ngươi đã biết. Ta không muốn ca ca của ta cấu kết với Tát tổng quản, có khuyên y cũng chẳng nghe, chỉ đành âm thầm giành lại lễ vật của y, ngươi đã hiểu chưa?”. Kim Trục Lưu kêu lên: “Ồ, té ra dụng tâm của ngươi cũng giống như Lý Đôn. Thật xin lỗi, ta lại nhắc đến y”.
Sử Hồng Anh chỉ đành gật đầu, hờ hững nói tiếp: “Đúng thế, chính ta đã đánh cắp xâu chuỗi ngọc trai đưa cho Lý Đôn”.
Kim Trục Lưu: “Ồ, té ra chuyện này là do cô nương chủ mưu, cô nương không sợ Sử bang chủ biết hay sao?”.
sử Hồng Anh: “Tôi biết y sẽ nổi trận lôi đình, nhưng tôi làm thế cũng là vì y, tôi nghĩ y dần dần rồi sẽ hiểu. Tôi định đánh cắp tảng huyền thiết này trốn một thời gian, đợi y nguôi giận rồi sẽ xuất hiện”. Nói đến đây, nàng chợt nhủ bụng: “Mình và người này không quen biết nhau, tại sao lại cho y biết tâm sự của mình?”.
Kim Trục Lưu: “Cô nương có tấm lòng như thế thật đáng kính. Nhưng tảng huyền thiết này là vật hiếm có trên đời, cô nương cho tôi mà không tiếc sao?”.
Sử Hồng Anh: “Tuy là báu vật hiếm có, nhưng đối với tôi cũng vô dụng. Tôi không sử dụng kiếm, giữ nó lại làm gì? Ngươi cứ đem đi, về sau hãy tìm một thợ đúc kiếm cao minh rèn cho ngươi một thanh bảo kiếm thiên hạ vô song!”.
Kim Trục Lưu: “Xin đa tạ. Cô nương không có tảng huyền thiết này, làm sao ăn nói với Sử bang chủ? Dù thế nào cô nương cũng phải quay về gặp y!”. Sử Hồng Anh: “Đó là chuyện của ta, ngươi không cần lo lắng”.
Kim Trục Lưu cũng cảm thấy mình đã hỏi quá nhiều, thế rồi ngượng ngập bưng cái tráp lên: “Được, nếu cô nương đã có lòng tặng cho tôi, tôi cũng đành nhận lấy. Này, Sử cô nương, cô nương đi đâu thế?”. Kim Trục Lưu vốn không muốn hỏi nàng nữa, nhưng khi nàng toan bước đi, chàng buột miệng hỏi thêm một câu.
Sử Hồng Anh vừa đi vừa đáp: “Chúng ta chỉ là duyên bèo nước gặp nhau, đa tạ ngươi đã rút kiếm tương trợ, ta cũng đã báo đáp. Ai đi đường nấy, ta cũng không cần cho ngươi biết, cần gì ngươi phải hỏi”.
Kim Trục Lưu lúng túng, nhất thời không biết nói gì, đành cười ha hả: “Ồ, té ra cô nương cho tôi tảng huyền thiết này thật sự là muốn trả ơn cho tôi”. Sử Hồng Anh nói với vẻ kiêu ngạo: “Đúng thế, ta không thích nhận ơn đức của ai cả”. Kim Trục Lưu nói: “Đáng tiếc cô nương đã quên một chuyện”. Sử Hồng Anh hỏi: “Chuyện gì?” Kim Trục Lưu nói: “Cô nương quên rằng tảng huyền thiết này vốn trong tay của tôi, nếu tôi muốn lấy nó thì hình như không cần cô nương phải tặng!”.
Sử Hồng Anh chợt biến sắc, nói: “Được, về sau tôi sẽ từ từ tìm cách trả ơn cho các hạ! Tôi có thể đi được chưa?”.
Kim Trục Lưu vội vàng với theo: “Tôi không phải có ý này...” Sử Hồng Anh chẳng thèm để ý đến chàng, thi triển khinh công chạy ra xa. Trong tình huống như thế này, nếu Kim Trục Lưu đuổi theo nàng thì chẳng khác gì một kẻ vô lại. Vả lại khinh công của Sử Hồng Anh cũng không kém chàng bao xa, trên tay Kim Trục Lưu lại có một tảng huyền thiết nặng trăm cân, dù cho có làm mặt dày đuổi theo chỉ e cũng không kịp cho nên đành đứng yên một chỗ. Kim Trục Lưu đứng nhìn cho đến khi nàng khuất dạng, trong lòng chợt dấy lên cảm giác như vừa đánh mất một thứ gì đó! Chàng nhủ thầm: “Không biết nàng đi về đâu? Chắc là đi tìm Lý Đôn?” Rồi chàng chợt nhớ đến mấy câu lúc nãy của Sử Hồng Anh: “Chúng ta chỉ là duyên bèo nước gặp nhau, ta không cần biết hành tung của ngươi, ngươi cũng cần gì biết ta đi về đâu?” Kim Trục Lưu chợt bừng tỉnh, cười buồn bã, lòng thầm nhủ: “Không sai tý nào”.
Nhưng hình bóng của Sử Hồng Anh vẫn quanh quẩn trong lòng chàng, chàng cố xua đi nhưng không được. Nét đẹp thoát tục của nàng, bản lĩnh trác tuyệt siêu phàm, thái độ hờ hững của nàng... Đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Kim Trục Lưu! Kim Trục Lưu bất giác cảm thấy kỳ lạ, đột nhiên chàng phát giác bí mật trong lòng mình, bất đồ lo lắng thầm nhủ: “Lúc nãy tại sao mình ba lần bốn lượt nhắc Lý Đôn với nàng? Ồ, đó chả lẽ chẳng phải mình đang tìm hiểu tình ý của nàng sao? Hừ, hừ! Kim Trục Lưu ơi Kim Trục Lưu, ngươi đang đố kị với Lý Đôn đúng không?”.
Kim Trục Lưu đã phát giác ra bí mật trong lòng mình, chàng thẫn thờ bước về phía trước, lòng thầm tự trách: “Lý Đôn và ngươi coi như đã là bằng hữu, tại sao ngươi lại muốn ý trung nhân của người ta? Kim Trục Lưu ơi Kim Trục Lưu, ngươi là một nam tử hán quang minh lỗi lạc, sao ngươi lại có ý nghĩ như thế! Ngươi có hổ thẹn hay không?”.
Nghĩ đến đây, Kim Trục Lưu đỏ mặt. Nhưng chàng đi một hồi, gió lạnh thổi tới, đầu óc tỉnh táo hơn, chàng thầm nhủ: “Nếu Sử cô nương thật sự là vợ của Lý Đôn, mình đương nhiên không nên nghĩ tới nàng nữa. Dù không phải là vợ, chỉ là tình nhân, mình cũng không nên xen vào. Nhưng nhớ lại thần thái của nàng lúc nãy, hình như nàng đối với Lý Đôn chẳng qua là tình bằng hữu?”.
Kim Trục Lưu không biết phán đoán của mình là đúng hay sai. Trong lòng lại nghĩ: “Không đúng, không đúng. Đó là Đổng Thập Tam nương nói với Viên Hải, Đổng Thập Tam nương là người tình của Sử Bạch Đô, mụ ta đương nhiên biết bí mật của họ, theo mụ ta nói, họ đã là tình nhân của nhau. Như thế chả lẽ là giả, vả lại, nàng có thể tặng xâu chuỗi ngọc cho Lý Đôn, dẫu chỉ là bạn bè thì mối giao tình này không đơn giản tý nào. Kim Trục Lưu ơi Kim Trục Lưu, ngươi đừng nên nghĩ vớ vẩn nữa”.
Kim Trục Lưu cố đè nén những suy nghĩ của mình, chàng tiếp tục tiến về phía trước. Nhưng chàng tuy không nhớ đến Sử Hồng Anh, nhưng cũng phải nghĩ đến chuyện Lục Hợp bang.
Bang chủ của Lục Hợp bang Sử Bạch Đô tặng quà chúc thọ cho tổng quản đại nội Tát Phúc Đỉnh, mà tháng sau là ngày đại thọ của Tát Phúc Đỉnh, chỉ còn hơn một tháng nữa. Kim Trục Lưu thầm nhủ: “Mình đoạt lễ vật của Lục Hợp bang, không biết Sử Bạch Đô có còn muốn chúc thọ cho Tát Phúc Đỉnh hay không, mình phải đến xem cho biết. Đến ngày đó sẽ có nhiều tên bại hoại trên giang hồ đến chúc thọ cho Tát Phúc Đỉnh, nhân cơ hội này, mình cũng phải đi cho biết! Được, cứ như thế!”.
Kim Trục Lưu vốn định đi khắp các danh thắng ở miền Giang Nam, sau đó mới lên Bắc Kinh. Nay chỉ còn hơn một tháng, đương nhiên không thể làm theo kế hoạch cũ. Chàng từ Tô Châu lên phía bắc, khi đi ngang qua chùa Kim Sơn ở Trấn Giang, chàng lại vòng xuống phía tây, vượt qua sông từ Thái Thạch Cơ.
Thái Thạch Cơ là nơi danh tướng thời Nam Tống Ngu Doãn Văn đại phá quân Kim, Kim Trục Lưu chọn nơi này qua sông chính là muốn xem lại sử tích anh hùng năm xưa.
Đây là lần đầu tiên Kim Trục Lưu đi qua Trường Giang, chàng đưa mắt nhìn ra xa, chỉ thấy sông dài chảy về đông cuồn cuộn, trong lòng thầm nhớ đến câu thơ nổi tiếng của Tô Đông Pha: “Sông đài chảy về đông, sóng lớn cuốn hết, nhân vật phong lưu ngàn xưa. Lũy cũ phía tây, người bảo là nơi Xích Bích Chu lang, đá loạn xuyên không, sóng gào vỗ bờ, cuốn bay ngàn khối tuyết. Non sông như tranh vẽ, một thời ít nhiều hào kiệt...”. chợt chàng cảm thấy cõi lòng phơi phới.
Kim Trục Lưu đi men theo bờ sông, đi một lúc lâu mà vẫn chẳng tìm ra thuyền. Chàng không khỏi hơi ngạc nhiên, thầm nhủ: “Đây không phải là lúc loạn lạc, sao lại không có thuyền qua sông?” Chợt nghe tiếng mái chèo khua nước, một chiếc thuyền từ trong đám lau lách lướt ra, ông lái trên thuyền hỏi: “Có phải quý khách muốn qua sông không?” Kim Trục Lưu mừng rỡ: “Đúng thế!” Rồi chàng không đợi thuyền cập bến đã nhảy vọt lên.
Kim Trục Lưu đang ôm trên mình tảng huyền thiết nặng hơn trăm cân, chàng vừa nhảy lên thuyền, chiếc thuyền chòng chành lắc lư chìm xuống. Ông lái kêu ồ một tiếng, lộ vẻ ngạc nhiên nhìn Kim Trục Lưu rồi hỏi: “Khách quan, ngài đã đem theo thứ gì mà nặng thế?” Kim Trục Lưu đáp: “Đây không phải kim ngân châu báu. Nếu ngươi chê nặng, ta sẽ trả thêm tiền”.
Ông lái cười ha hả: “Không cần, tôi cứ coi như có nhiều người, cứ mỗi lần qua sông thì một tiền, một người hay hai người cũng đều thế. Tôi chỉ sợ trong tay của khách quan có vật gì quý giá, nếu xảy ra chuyện, tôi không gánh vác nổi”. Kim Trục Lưu đáp: “Hôm nay sóng yên gió lặng, tôi thấy chắc không xảy ra chuyện gì!” Ông lái ân cần: “Khách quan có điều không biết gần đây trên Trường Giang có một đám thủy khấu, ngài có thể cho tôi biết đang mang theo thứ gì không?”.
Kim Trục Lưu chỉ sợ y không chịu đưa chàng qua sông, cười rằng: “Ông không cần lo lắng, có xảy ra chuyện ta cũng không trách. Bọn cường đạo có cướp được thứ này cũng vô ích, có nói ông cũng không biết”. Kim Trục Lưu tuy thấy ông lái này hơi nhiều chuyện, nhưng cũng chỉ nghĩ y cẩn thận cho nên không nghi ngờ. Nào ngờ ông lái này có ý muốn để cho Kim Trục Lưu yên tâm bước lên thuyền của mình.
Thuyền ra giữa dòng, Kim Trục Lưu cao hứng buông giọng ngâm rằng:
Tuyết tẩy lỗ trần tịnh,
Phong ước sở vân lưu.
Hà nhân vị tả bi tráng?
Xuy giác cổ thành lâu.
Hồ hải bình sinh hào khí,
Quan tái như kim phong cảnh,
Tiễn chúc khán Ngô Câu.
Thừa Hỷ nhiên lê xứ,
Hãi Lãng dữ Thiên Phù,
Ức đương niên,
Châu hưng tạ,
Phú xuân thu.
Tiểu kiều sơ giá,
Hương nang vị giải,
Huân nghiệp cố ưu du.
Xích Bích cơ thạch lạc chiếu,
Phì thủy kiều biên suy thảo,
Diễn diễn hoán nhân sầu.
Ngã dục thừa phong khứ,
Kích trấp thệ trung lưu.
Đây là bài từ “Thủy điệu ca đầu” do nhà làm từ thời Tống Trương Vu Hồ sáng tác, ông ta viết bài từ này để ca ngợi Ngu Doãn Văn.
Bài từ này tả cảnh quân Tống đại thắng, sau khi “Tuyết tẩy lỗ trần tịnh” (Tuyết quét bụi giặc yên), ca khúc khải hoàn, nhìn cảnh tượng và hào tình của Ngô Câu.
Trong bài từ tác giả đã so sánh Ngô Doãn Văn đánh thắng quân Kim cũng như Châu Du đại phá Tào Tháo ở Xích Bích, Tạ Huyền đánh bại quân Tần ở Phì Thủy, cũng đã dựng nên huân nghiệp ngàn năm. Dù vật đổi sao dời, đâu bể đổi thay, “Yên đầu lạc chiếu”, “Kiều biên suy thảo”, sự nghiệp anh hùng của người xưa đã phai mờ, nhưng tinh thần chống địch lấy mạnh thắng yếu của họ vẫn đáng cho người nay noi theo. Từ hùng ý thâm không hổ là một tác phẩm hay được truyền tụng đến ngàn năm.
Kim Trục Lưu ca xong mới thấy chiếc thuyền tựa như chậm lại, chàng đưa mắt nhìn thì thấy ông lái đã quay đầu lại, nhìn mình, nghiêng tai lắng nghe. Kim Trục Lưu cười hỏi: “Ông lái, ông cũng hiểu bài từ này ư?”
Ông lái cười rằng: “Tôi chỉ biết chèo thuyền kiếm sống chứ chẳng hiểu gì cả. Tướng công thật có nhã hứng, tôi chỉ e sẽ dụ kẻ địch đến”. Kim Trục Lưu nói: “Cần gì phải sợ”. Vừa nói chàng vừa cầm bình trà lên nhưng lại không thấy tách trà.
Ông lái nói: “Chén trà này vừa mới pha, chắc là vẫn còn nóng, tướng công khát thì cứ uống. Nếu không chê dơ bẩn, xin mời hãy dùng chén trà của tôi”. Té ra ông tadùng chén thay cho tách.
Kim Trục Lưu đang khát nước, thế là cầm chén trà lên. Dưới đáy chén hình như có bã trà, Kim Trục Lưu là người dễ dãi, không đổ bã trà đi mà cầm chén uống ngay.
Khi chàng đang uống trà, trời nổi gió, ông lái chép miệng: “Trời lại sắp mưa?” Kim Trục Lưu thấy ông ta cứ để ý mãi đến mình, ánh mắt khi nói chuyện càng lạ hơn, giọng nói cũng run run, tựa như vừa lo vừa mừng.
Kim Trục Lưu im lặng, chỉ nghe ông lái vỗ tay hô: “Ngã này! Ngã này!” Nhưng Kim Trục Lưu không ngã xuống mà cười lạnh: “Té ra ngươi là giặc cướp. Hừ, chén trà độc của ngươi làm sao hại được ta!” Lập tức vươn tay búng mạnh, một luồng trà nóng bắn ra. Té ra Kim Trục Lưu đã phát giác từ trước, không đợi cho thuốc độc phát tác đã dùng nội công thượng thừa búng chén trà độc tới.
Ông lái lách người, chân đã bị trà bắn trúng, may mà trà chưa kịp thấm vào người. Y đứng dậy, cầm cái dầm bổ xuống đầu Kim Trục Lưu, buông giọng cười lớn: “Đúng thế, ta là giặc cướp, ngươi biết đã muộn!”.
Kim Trục Lưu cười lớn: “Chút bản lãnh của ngươi mà muốn hại ta vẫn còn khó lắm!” Tức thì chàng vung cái tráp lên gạt ra, trong tráp có chứa tảng huyền thiết nặng cả trăm cân, ông lái làm sao có thể đỡ nổi? Chỉ nghe rắc một tiếng, cái dầm bọc sắt dày đã gãy đôi.
Nhưng bản lĩnh của ông lái không tệ như Kim Trục Lưu tưởng, tuy cây dầm bị gãy nhưng y không hề ngã xuống. Song đương nhiên y cũng biết mình không phải là đối thủ của Kim Trục Lưu.
Ông lái dậm mạnh nhảy vọt người lên, khi phóng người lên đã phát ra ba mũi phi đao. Kim Trục Lưu múa cái tráp chuẩn bị gạt phi đao, nhưng không ngờ ba mũi phi đao không phải phóng về phía chàng, chỉ nghe soạt một tiếng, cánh buồm bị đứt thành ba đoạn. Té ra ông lão biết rõ không thể đùng phi đao đả thương Kim Trục Lưu cho nên đã chém gãy cột buồm, chiếc thuyền không thể tiến về phía trước nữa. Y phóng ra ba cây phi đao, đồng thời chém vào cột buồm, cái cột buồm chặt thành ba đoạn nhưng chỉ kêu một tiếng soạt, rõ ràng bản lĩnh ném phi đao coi như cũng rất cao minh. Khi Kim Trục Lưu phát giác, định nhảy tới tóm y thì cột buồm đã gẫy, tên lái đò cũng nhảy tõm xuống sông.
Gió sông nổi lên, mặt nước dậy sóng, cột buồm đã bị chặt đứt, cánh buồm rơi xuống, con thuyền cứ xoay mồng mọng giữa dòng sông.
Kim Trục Lưu lớn lên ngoài biển, thường bơi ra biển chơi, đương nhiên biết cách lái thuyền, nhưng dầm thì đã bị gãy, chàng cũng đành bó tay.
Kim Trục Lưu trong lúc gấp gáp đã nảy ra ý hay, chàng vừa dùng Thiên cân trụygiữ chiếc thuyền nhỏ lại, vừa dùng tay thay dầm quạt nước tiến về phía trước. Lúc này chàng chèo ngược con nước, dùng tay bạt nước tiến về phía trước rất mất sức, nhưng rốt cuộc con thuyền vẫn chầm chậm tiến về phía trước.
Chàng chợt nghe tiếng răng rắc vang lên, đó là tiếng gỗ bị nứt, Kim Trục Lưu thầm kinh nhủ rằng: “Cả lẽ tên lái đò đang giở trò!” Nghĩ chưa xong, quả nhiên chỉ thấy cái thuyền nứt ra một cái lỗ, nước tràn vào thuyền. Té ra tên lái đò tinh thông thủy tính, vốn có ngoại hiệu là thủy quỷ, quả nhiên y đã lặn xuống bên dưới đục đáy thuyền.
Kim Trục Lưu không động thanh sắc, đột nhiên hai chân dặm mạnh, con thuyền xoay ngang, chàng quát lớn một tiếng vỗ một chưởng xuống mặt sông.
Con thuyền đột nhiên xoay ngang, người nấp bên dưới không kịp xoay người, bị Kim Trục Lưu vỗ xuống một đòn Phách không chưởng, lập tức trồi lên khỏi mặt nước, nổi lềnh bềnh trên nước tựa như con cá chép, hai mắt trợn ngược, hơi thở phì phò. May mà y ở sâu dưới nước, nếu không lục phủ ngũ tạng đã nát bét.
Tên lái đò nằm trên mặt nước bơi ngửa, lúc này y đã đầu váng mắt hoa, tứ chi bãi hoải, đương nhiên không thể đục thuyền nữa. Bơi ngửa có thể ít dùng sức, nhưng đang lúc sóng dữ vùi đập, tên lái đò xem ra không còn chống chọi được bao lâu nữa. Kim Trục Lưu cười lạnh: “Đúng là gậy ông đập lưng ông, hì hì, ngươi chuẩn bị đi gặp long vương đấy ư?”.
Nhưng nước tràn vào thuyền càng lúc càng nhiều, xem ra Kim Trục Lưu cũng không chống chọi được bao lâu nữa. Chàng vốn có thể nhảy xuống nước bơi đi, nhưng không chắc chắn có thể vượt sông, vả lại chàng cũng không đành bỏ tảng huyền thiết.
Đang lúc do dự, Kim Trục Lưu chợt thấy một con thuyền lớn xuôi dòng, chiếc thuyền lướt đi như bay, Kim Trục Lưu vội vàng nhảy lên đầu thuyền, múa may hai tay kêu lớn: “Cứu với!” Nlúc này, tên lái đò nằm ngửa trên mặt nước cũng gào lên.
Con thuyền dần dần trôi chậm lại, một hán tử to lớn dềnh dàng đứng ở trên đầu thuyền cười ha hả: “Đúng thế, ta đến cứu ngươi đây!” Rồi ném một sợi đây dài khoảng bốn năm trượng, sợi dây quét tới bên cạnh tên lái đò, y nắm lấy sợi dây, hán tử đứng trên thuyền quát: “Lên!” Rồi thu sợi dây lại kéo tên lái đò lên thuyền lớn. Kim Trục Lưu ngạc nhiên, kêu lên: “Tên này là giặc cướp, tôi đã bị y hại, hãy mau cứu tôi!” Hán tử ấy đặt tên lái đò xuống rồi cười ha hả: “Đừng nôn nóng, ta sẽ đến cứu ngươi đây. Ngươi có tảng huyền thiết làm sao ta không cứu ngươi được”.
Hán tử ấy vung tay, chợt tiếng lách tách vang lên, từng mũi hỏa tiễn bắn xuống con thuyền nhỏ của Kim Trục Lưu. Kim Trục Lưu cả kinh, lúc này mới biết người trên thuyền cùng một bọn với tên lái thuyền.
Kim Trục Lưu có thể đánh rơi vài ngọn hỏa tiễn xuống nước, ván thuyền và buồm đều đã bị trứng hỏa tiễn, trong chốc lát con thuyền nhỏ đã bắt lửa.
Vết nứt dưới đáy thuyền đang toác ra, Kim Trục Lưu đang vội cứu lửa, không kịp bịt vết nứt lại, trong chớp mắt nước đã lên dấn đầu gối chàng, Kim Trục Lưu chỉ đành bỏ thuyền chứ chẳng còn cách nào khác.
Chiếc thuyền lớn cách chiếc thuyền nhỏ của Kim Trục Lưu khoảng hơn mười trượng, nếu chàng bơi tới, chỉ e nửa đường đã bị loạn tiễn bắn chết.
Trong lúc nguy cấp chàng chợt nảy ra ý dựa vào khinh công của mình để phóng lên con thuyền lớn!
Kim Trục Lưu giơ cao cái tráp, lớn giọng: “Các người chẳng qua chỉ muốn tảng huyền thiết này mà thôi, ta sẽ cho ngươi!” Rồi vung tay ném mạnh, cái tráp bay vù về phía hán tử đứng trên thuyền.
Kim Trục Lưu tay trái ném tráp, tay phải bẻ một mảnh ván thuyền ném xuống nước.
Té ra Kim Trục Lưu dùng tấm ván thuyền này làm bàn đạp để phóng lên chiếc thuyền lớn. Hai chiếc thuyền cách nhau hơn mười trượng, dù Kim Trục Lưu có khinh công giỏi đến đâu cũng phải trồi hụp hai lần mới có thể phóng lên thuyền.
Hán tử đứng trên thuyền giơ tay, tiếp lấy cái tráp, cười rằng: “Hay lắm, đa tạ ngươi!” Cười chưa dứt thì đã liên tiếp thối lui mấy bước. Trong thuyền có một người phóng ra, hai tay đỡ lấy lưng y, y mới khỏi té ngã. Nhưng y có thể đỡ nổi tảng huyền thiết nặng nề mà không hề bị thương, đủ thấy công lực của y chẳng kém Kim TrụcLưu bao nhiêu.
Ngay lúc này, Kim Trục Lưu đã từ thuyền nhỏ phóng vọt lên nhanh như én biển lướt sóng. Tấm ván lúc nãy rơi ở giữa dòng sông, chàng cũng có thể hạ chân xuống. Lúc này tấm ván vẫn chưa bị sóng cuốn đi, chỉ thấy chàng điểm nhẹ mũi chân một cái, lập tức bật ngược lên như trái bóng da, lao thẳng lên thuyền lớn như một mũi tên! Người lúc nãy chạy ra đầu thuyền, quát: “Hảo tiểu tử, té ra là ngươi! Xuống!”
Người đó chẳng phải ai khác, đó chính là Văn Đạo Trang, kẻ đã từng thua trong tay Kim Trục Lưu.
Lần đó Văn Đạo Trang thất bại là bởi chiêu số không bằng người, nếu luận về công lực, y có phần nhỉnh hơn Kim Trục Lưu. Lúc này Kim Trục Lưu đang ở giữa không trung, mũi chân vẫn chưa chạm xuống đầu thuyền, Văn Đạo Trang đã đẩy hai chưởng ra, toan xô Kim Trục Lưu xuống nước!
Kim Trục Lưu lộn người trên không trung, hai tay giang rộng tựa như cánh nhạn, chưởng trái khép lại xỉa thẳng vào huyệt thái dương của Văn Đạo Trang, chưởng phải chặt xuống xương tỳ bà của y!
Chàng đánh ra hai chiêu này để Văn Đạo Trang phải rút tay về, đây cũng là lối đánh lưỡng bại câu thương. Nếu đơn đả độc đấu trên đất bằng, Văn Đạo Trang không dám liều mạng với chàng mà phải né tránh. Nhưng lúc này Kim Trục Lưu đang lơ lửng, Văn Đạo Trang có thể lấy tĩnh chế động. Chỉ cần chịu được một chiêu, y có thể xô chàng xuống nước. Vả lại y còn có một tên cường đạo giúp đỡ cho nên nắm chắc phần thắng. Vì thế y không nhường bước này.
Hán tử lúc nãy tiếp cái tráp đựng tảng huyền thiết, thối lui ra sau ba nước, y vừa mới đứng vững thì lập tức xông lên, ngay lúc đó, Kim Trục Lưu cũng đã phóng vọt lên thuyền. Hán tử ấy dùng cái tráp làm vũ khí, ném mạnh về phía Kim Trục Lưu.
Như thế Kim Trục Lưu không thể đùng hai tay đối phó với Văn Đạo Trang, trong lúc gấp gáp chỉ đành biến chiêu, hai chưởng phân ra đánh về phía hai kẻ địch. Công lực của Văn Đạo Trang vốn chỉ nhỉnh hơn Kim Trục Lưu, đương nhiên một chưởng của Kim Trục Lưu không thể chống lại hai chưởng của y, huống chi hán tử kia cũng không kém Kim Trục Lưu bao nhiêu, vả lại tảng huyền thiết lại là vật nặng nề.
Chỉ nghe hai tiếng hự vang lên, dưới đòn tấn công của hai đại cao thủ, Kim Trục Lưu từ trên không rơi xuống như con diều đứt đây.
Tuy chàng tinh thông thủy tính, nhưng vì bị hai đại cao thủ đánh tới cùng lúc, rơi xuống sông lại bị sóng lớn vùi dập, dù có nội công thâm hậu, không bị thương nhưng đầu óc cũng choáng váng.
Kim Trục Lưu lờ mờ thấy có người nhảy xuống nước, chàng cố gắng nín thở, rút kiếm múa bừa trong nước. Người trên thuyền quát: “Để tên tiểu tử uống thêm vài ngụm nước rồi bắt y!” Kim Trục Lưu đã đuối sức, tuy đã cố gắng nhưng cũng phải mở miệng hớp khí. Quả nhiên sau khi uống vài ngụm nước thì chàng dần dần bất tỉnh nhân sự.
Không biết trải qua bao lâu, Kim Trục Lưu dần dần tỉnh dậy, trước mắt tối đen, giơ tay ra chẳng thấy năm ngón, chàng đưa tay sờ soạng thì chạm phải vách đá lạnh toát, lúc này mới biết mình đã bị nhất trong một căn thạch thất.
Kim Trục Lưu định thần, lòng thầm nhủ: “Thật kỳ lạ, sao bọn chúng không cùm mình”. Chàng áp lỗ tai vào vách tường lắng nghe, bên ngoài hình như có bước chân đi qua đi lại, chắc là có người đang canh giữ”.
Kim Trục Lưu thầm nhủ: “Để mình dưỡng sức rồi tính tiếp”. Chàng cảm thấy tứ chi bải hoài, chỉ tưởng rằng là sức khỏe vẫn chưa hồi phục, nào ngờ thử ngồi vận khíthì thấy trong bụng tựa như trống rỗng, chân khí không thể vận hành được. Kim Trục Lưu kinh hoảng, chàng vốn định sau khi vận đủ khí lực thì sẽ phá cửa xông ra. Nay công lực đã hoàn toàn biến mất, trở thành một phế nhân, dù có biết mười tám ban võ nghệ cũng chẳng thể nào vận dụng được.
Chợt nghe có tiếng bước chân dừng trước cửa, một người nói: “Bên trong hình như có tiếng động, chắc là tên tiểu tử ấy đã tỉnh dậy, chúng ta vào xem thử”. Người kia bảo: “Có lẽ y vẫn chưa tỉnh?” Người lúc nãy nói: “Ngươi không biết đó thôi, tên tiểu tử này chẳng phải người tầm thường, đà chủ đã căn dặn, khi y tỉnh đậy thì phải dắt y ra gặp ông ta”. Tên đồng bọn đáp: “Được, vào xem thử”.
Kim Trục Lưu nhắm mắt giả vờ ngủ say, hai người ấy giơ đèn soi trước mắt chàng, một kẻ không yên tâm, thử đá vào mông chàng. Kim Trục Lưu cố nén giận không lên tiếng, chỉ nhủ thầm: “Đợi võ công của ta hồi phục, hai tên tiểu tặc nhà ngươi sẽ biết lợi hại?” Nhưng chàng không biết tại sao công lực của mình đột nhiên biến mất, còn có hồi phục được võ công hay không thì chàng vẫn chưa nắm chắc.
Hai tên canh cửa bước ra, khóa cửa lại. Một người nói: “Tên tiểu tử này là ai mà đà chủ coi trọng y như thế, cứ bảo chúng ta hầu hạ y suất đêm”.
Người kia đáp: “Ồ, ngươi không biết tên tiểu tử này là ai ư?”
Người lúc nãy nói: “Nghe nói Đậu lão đại đã thua to cho y, may nhờ có đà chủ kịp thời tới, y mới khỏi chết đuối ở Trường Giang”. Đậu lão đại chính là tên lái đò đã ám toán Kim Trục Lưu.
Tên đồng bọn cười rằng: “Đậu lão đại là cái thứ gì, Đổng Thập Tam nương và Viên Hải của Lục hợp bang, bang chủ của hai bang Thanh Long, Bạch Hổ cộng thêm Cung Bỉnh Phan của Hồng Anh hội đã đều thua trong tay y!”.
Người kia thất kinh nói: “Thật lợi hại! Y là ai?”.
“Ngươi có nghe nói tới cái tên Kim Thế Di chưa?”.
Người canh cửa cười rằng: “Sao ta lại không biết? Hai mươi năm trước, Kim Thế Di đã bôn tẩu khắp thiên hạ mà không có địch thủ. Nay đồ đệ của y Giang Hải Thiên là đệ nhất cao thủ trên võ lâm. Nhưng nghe nói Kim Thế Di đã mất tích nhiều năm, y có liên hệ gì với tên tiểu tử này?”.
“Kim Thế Di là cha của tên tiểu tử này”.
Người kia thất kinh nói: “Té ra là thế, hèn gì ghê gớm đến thế! Nhưng ta vẫn không hiểu tại sao đà chủ không chịu giết y, không sợ y trả thủ hay sao?”.
Tên đồng bọn ấy đáp: “Điều này thì ngươi không cần lo, dù tên tiểu tử này có giỏi bằng trời, nay mọc cánh cũng khó thoát. Vì Lục Hợp bang nên đà chủ của chúng ta mới không giết y”.
Người kia hỏi: “Y chẳng phải là kẻ thù của Lục Hợp bang sao?”.
Tên đồng bọn nói: “Ngươi chỉ biết một mà không biết hai. Em gái của bang chủ Lục Hợp bang bỏ trốn, ngươi có biết không?”.
“Thì sao?” Nghe nói là chạy theo tên tiểu tử này, Sử Bạch Đô phải bắt tên tiểu tử này để điều tra tung tích của em gái, đà chủ rất thân thiết với Sử Bạch Đô, nay đã bắt được tên tiểu tử đương nhiên phải trao cho Lục Hợp bang, làm sao giết y?”.
Kim Trục Lửa nghe đến đây thì thầm mắng một câu: “Các ngươi chỉ nói vớ vẩn”. Rồi chàng thầm nhủ: “Mình bị oan không sao, nếu lời đồn này đến tai Lý Đôn thì hỏng bét. Sử Bạch Đô cũng thật lẩm cẩm, em gái mình yêu ai mà cũng chẳng biết”.
Người kia nói: “Ồ, ta đã hiểu. Nhưng tại sao tên tiểu tử họ Kim mọc cánh cũng khó thoát?”.
Tên đồng bọn: “Văn đảo chủ có một loại thuốc gia truyền tên gọi Tô cốt tán, có thể làm giảm công lực của đối phương, nếu cho uống một thìa trà thì dù nội công có ghê gớm đến mức nào cũng bị hóa giải. Khi bắt tên tiểu tử này lên thuyền, Văn đảo chủ đã pha một thìa Tô cốt tán vào nước trà rồi đổ cho y uống”.
Lúc này Kim Trục Lưu mới hiểu ra, nhưng trong lòng lại nhen nhóm một tia hy vọng. Số là năm xưa Kim Thế Di mới quen Văn Đình Bích, cũng bị Văn Đình Bích lừa uống Tô cốt tán rồi hành hạ chết đi sống lại.
Tuy thế Kim Thế Di đã nghĩ ra một phương pháp hít thở hóa giải Tô cốt tán. Lập tức Kim Trục Lưu ngồi xếp bằng, giữ ý ở đan điền, chậm rãi hít thở để ngưng tụ từng hơi chân khí lại. Thời gian khoảng nửa cây nhang trôi qua, chân khí của Kim Trục Lưu đã có thể thông suốt. Nhưng vì chàng uống quá nhiều Tô cốt tán cho nên chân khí chỉ có thể ngưng tụ từng hơi, muốn gấp cũng không được. Lúc này tuy chàng có thể vận khí dễ dàng, nhưng công lực chỉ mới hồi phục được một hai phần.
Kim Trục Lưu vừa vui mừng vừa lo lắng, lòng thầm nhủ: “Hy vọng trong vòng hai canh giờ, bọn chúng không phát giác”.
Chợt nghe bên ngoài có người bước tới, nói: “Tiền Đại, đà chủ gọi ngươi. Ta sẽ thay ngươi một lát”. Giọng nói nghe rất quen thuộc, té ra đó là Văn Thắng Trung. Kim Trục Lưu thất kinh, thầm nhủ: “Y là khách ở đây, tại sao lại phải đến canh cửa?”.
Tiền Đại chính là kẻ lúc nãy kể lai lịch Kim Trục Lưu, y là tâm phúc của đà chủ, là người rất lanh lẹ. Y cũng nghĩ như Kim Trục Lưu cho nên nói: “Văn công tử, ngài là quý khách, sao có thể thay tôi canh cửa?”.
Văn Thắng Trung đáp: “Đó là do ta tự nguyện, ngươi không cần ái ngại. Ngươi nói tên tiểu tử này đã đánh bại nhiều cao thủ võ lâm, ta muốn xem có phải y có ba đầu sáu tay hay không?”.
Tiền Đại tưởng rằng y chỉ tò mò, cười rằng: “Chẳng qua chỉ là một tên tiểu tử tầm thường mà thôi”. Rồi lòng thầm nhủ: “Văn đảo chủ là khách quý của đà chủ, lần này bắt được tên tiểu tử là toàn nhờ ông ta giúp đỡ. Con trai của ông ta đến canh gác chắc là không có sơ xuất gì”. Vì thế đáp tạ Văn Thắng Trung rồi ra ngoài.
Tiền Đại chỉ lo Kim Trục Lưu chạy trốn mà thôi. Kim Trục Lưu đã uống Tô cốt tán, nếu muốn chạy thì trừ phi có người thả chàng, Văn Thắng Trung đương nhiên sẽ không làm thế, cho nên Tiền Đại mới yên tâm. Nào ngờ Văn Thắng Trung tuy không thả Kim Trục Lưu nhưng lại đến ám hại chàng.
Té ra Văn Thắng Trung đã ôm hận trong lòng từ lâu, nay khó khăn lắm mới có dịp may thì làm sao thả Kim Trục Lưu? Chỉ là vì mối quan hệ với Lục Hợp bang cho nên bang chủ của Hải Sa bang định trao Kim Trục Lưu cho Sử Bạch Đô, cho nên Văn Thắng Trung chỉ đành ám hại chàng mà thôi. Y nghĩ sau khi mọi việc xong xuôi thì bang chủ của Hải Sa bang cũng chẳng làm gì được. Tiền Đại là tâm phúc của bang chủ, lại là người lanh lẹ cho nên y đã mượn cớ dụ Tiền Đại ra ngoài. Sau khi Tiền Đại bước ra ngoài, Văn Thắng Trung nói với tên còn lại: “Mở cửa cho ta xem thử”. Kẻ này chỉ là một tên tép riu trong bang, nào dám không nghe, chỉ đành trả lời vâng một tiếng rồi mở cửa cùng Văn Thắng Trung bước vào. Văn Thắng Trung rất cẩn thận, biết rõ Kim Trục Lưu đã uống Tô cốt tán nhưng cũng không dám sơ suất, y vừa vào bên trong thì lập tức châm mồi lửa lên, đồng thời rút kiếm phòng thân.
Ánh lửa lóe lên, chỉ thấy Kim Trục Lưu nằm dựa vào vách, cúi đầu nhắm mắt, miệng thì ngáy kho kho, người kia cười nói: “Tô cốt tán của lệnh tôn thật lợi hại, y đã ngủ say mười hai canh giờ mà vẫn chưa tỉnh!”.
Văn Thắng Trung hừ một tiếng, cười lạnh lẽo: “Kim Trục Lưu, lần này coi ngươi có thoát khỏi tay ta hay không?” Rồi đâm soạt một kiếm tới, kẻ kia thất kinh, kêu lên:
“Văn công tử, đừng, đừng!” Văn Thắng Trung cười lớn: “Ngươi đừng lo, ta sẽ không lấy mạng y!” Nói thì chậm, sự việc diễn ra rất nhanh, nhát kiếm đã đâm vào người Kim Trục Lưu.
Chỉ nghe keng một tiếng, thật kỳ lạ, rõ ràng kiếm này đã đâm vào người Kim Trục Lưu nhưng lại tựa như trúng một tảng đá. Té ra Kim Trục Lưu đã đoán biết Văn Thắng Trung không dám lấy mạng chàng, nếu muốn ám toán thì chắc chắn sẽ đâm vào xương tỳ bà của mình, Văn Thắng Trung đâm tới, chàng rùng vai lại, chỗ áo trên vai nhô lên, nhát kiếm xuyên qua áo đâm vào vách đá. Kim Trục Lưu vẫn chưa hồi phục công lực, chỉ đành dùng kế.
Mũi kiếm của Văn Thắng Trung đâm sâu vào vách đá, thân người y chồm về phía trước. Kim Trục Lưu vọt dậy, nhanh như chớp điểm huyệt đạo của hai người.
Tên lính canh bị chàng điểm huyệt đạo thì lập tức té nhào. Còn Văn Thắng Trung thì chỉ hự một tiếng lảo đảo nhưng chưa ngã. Số là công lực của Kim Trục Lưu chỉ hồi phục được một hai phần, dư sức đối phó với kẻ kia, chưa đủ phong bế huyệtđạo của Văn Thắng Trung.
Văn Thắng Trung hự một tiếng, thanh trường kiếm vụt khỏi tay, vỗ mạnh đến một chưởng, nhưng hai chưởng vừa chạm nhau thì vẫn không địch nổi chưởng lực của Kim Trục Lưu. Kim Trục Lưu đánh ngất y rồi bồi thêm một chỉ, dùng thủ pháp điểm huyệt độc môn điểm vào ba đại huyệt cự quyết, ngọc chẩm và toàn cơ của y. Kim Trục Lưu cười khẩy: “Tên tiểu tử vô dụng, cả ám toán người khác mà cũng không xong. Hì hì, giờ thì ngươi làm sao thoát nổi bàn tay ta!” Đang đắc ý thì chợt cảm thấy đầu óc choáng váng, tứ chi rụng rời. Té ra Kim Trục Lưu chạm với Văn Thắng Trung một chưởng, khí lực đã dùng vượt quá giới hạn của bản thân. Sau đó lại dùng thủ pháp độc môn điểm ba đại huyệt của Văn Thắng Trung cho nên chân lực tiêu hao càng nhiều hơn. Đến khi kẻ địch ngã xuống thì chàng mới thấy hậu quả? Chàng phát giác mình đã không còn chân khí nữa!
Kim Trục Lưu thầm kêu khổ. Văn Thắng Trung xảy ra chuyện ở đây, không lâu sau chắc chắn sẽ bị phát giác, mà Kim Trục Lưu muốn hoàn toàn khôi phục công lực thì ít nhất cũng phải mất đến hai canh giờ, nay thời gian cấp bách thì làm sao có thể ngồi đả tọa vận công.
Đang lo lắng, chợt thấy có một bóng người lướt vào trong phòng, Kim Trục Lưu chưa nhìn rõ thì người ấy đã ném vào một vật.
Chính là: Hắc lao nhốt hiệp sĩ, phòng tối thấy mỹ nhân.
Muốn biết chuyện tiếp theo thế nào, mời xem hồi 12 sẽ rõ.