Hiệp Cốt Đan Tâm

Hồi Thứ Chín

Ai sớm ra tay đoạt huyền thiết

Nào biết lòng thơm vướng lưới tình

Khoái Hoạt Lâm nằm ở phía bắc Tô Châu, vốn là li cung của Ngô vương Trương Sĩ Thành vào cuối thời Nguyên. Trương Sĩ Thành tranh giành Trung Nguyên với Chu Nguyên Chương, trong trận Trường Giang đã đại bại nhảy xuống sông tự sát. Sau khi Trương Sĩ Thành chết, tòa li cung này bị đem ra bán đấu giá, đến đầu thời Thanh, sau nhiều lần thay đổi chủ, đến tay một phú thương sẽ trở thành một khách sạn theo kiểu nhà vườn, chuyên tiếp đãi những kẻ giàu có, công tử vương tôn. Tiền thuê cao gấp hàng trăm lần khách sạn bình thường, nhưng nếu không đặt trước thì không có chỗ ở.

Khi Kim Trục Lưu ở nhà họ Trần, đã từng bảo với Trần Thiên Vũ sẽ đến Tô Châu du ngoạn. Chính Trần Thiên Vũ đã giới thiệu Khoái Hoạt Lâm cho chàng. Kim Trục Lưu trên đường đã đánh cắp tiền bạc, có ý muốn đến Khoái Hoạt Lâm tiêu tiền.

Kim Trục Lưu vừa vào Khoái Hoạt Lâm, chàng đã gặp một dãy trường lang ngoằn ngoèo, trên tường có rất nhiều bút tích thư pháp của các nhà thư pháp các đời chỉ có điều chủ nhân nơi dây không biết giữ gìn cho nên bị bóc ra từng mảng. Ra khỏi trường lang, hai bên cây cối mát rượi, xung quanh toàn là non bộ, hồ sen, u cốc, trông chẳng giống một khách sạn tý nào, tựa như nhà của một bậc vương hầu. Kim Trực Lưu rất thích thú, lòng nhủ thầm: “Khoái Hoạt Lâm quả nhiên danh đồn không ngoa, nhưng không biết mình có phúc ở đây hay không?”.

Nơi tiếp khách nằm ở cuối trường lang, khi Kim Trục Lưu từ trường lang bước tới, tên chấp sự đã thấy chàng. Kim Trục Lưu ăn mặc sang trọng, tên chấp sự không dám coi thường, vội vàng bước ra chào đón mời: “Quan khách đến thật đúng lúc, có một vị khách vừa mới trả phòng, đó là căn phòng tốt nhất của chúng tôi, tiền thuê cũng hơi mắc hơn”.

Kim Trục Lưu cười ha hả: “Ta đang muốn thuê căn phòng tốt nhất, bao nhiêu tiền?” Chấp sự đáp: “Năm lượng bạc một ngày”. Kim Trục Lưu gật đầu: “Rẻ quá, trả đủ cho người mười lượng”. Rồi tiện tay lấy ra một nén vàng, tiếp lời: “Nén vàng này bằng khoảng năm mươi đồng bạc. Ta tạm thời ở lại đây ba ngày, số còn lại là tiền cơm”. Khoái Hoạt Lâm toàn là khách quyền quý, nhưng rất ít người rộng rãi như Kim Trục Lưu, tên chấp sự luôn miệng cảm tạ, dắt Kim Trục Lưu đến phòng của mình.

Khoái Hoạt Lâm không giống với những khách sạn bình thường, phòng khách không nằm ở một nơi mà nằm rải rác trong vườn, có phòng dành cho cả gia đình ở, có phòng dành cho khách riêng rẽ. Nơi ở của khách riêng rẽ cũng có phòng khách và phòng tắm cho nên tiền thuê mới đắt như thế.

Lúc này trời đã tối, Kim Trục Lưu tắm rửa, ăn cơm tốt xong, nằm nghỉ ngơi trong phòng, nghĩ thầm “Đêm nay ngủ sớm, ngày mai sẽ đi du ngoạn”. Đang định thay quần áo đi ngủ, chợt nghe bên ngoài tiếng lao xao, tiếng đó phát ra từ chỗ tên chấp sự làm việc.

Kim Trục Lưu lắng nghe, cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, cho nên chạy ra nhìn. Té ra đó là hòa thượng và thiếu phụ đã gặp trên đường.

Chỉ thấy tên chấp sự không ngừng vái dài: “Thật xin lỗi đại sư, chúng tôi không còn phòng nữa”.

Hòa thượng ở khách sạn đã là điều hiếm thấy huống chi lại còn dắt theo một thiếu phụ, tên chấp sự này sợ có rắc rối cho nên có phòng cũng không dám cho thuê. Hòa thượng ấy nổi giận đùng đùng, gắt gỏng: “Ngươi bức hiếp người xuất gia như ta quá thể. Dù ngươi có phòng hay không, ta vẫn phải ở nơi này!” Nói xong thì đặt trên quầy một cái tráp màu đỏ. Trong Khoái Hoạt Lâm có nuôi đả thủ, có một tên đả thủ bước tới bưng cái tráp của y.

Tên đả thủ này định ném cái tráp ra ngoài cửa, sau đó đuổi hòa thượng ra. Cái tráp này dài ba thước, rộng khoảng bảy tấc, tên đả thủ vốn tưởng có thể dễ dàng nhấc lên, nhưng nào ngờ y vừa mới chạm vào, cái tráp vẫn không hề nhúc nhích. Sau đó y cố sức lắm mới nâng lên. Tên đả thủ thất kinh: “Một cái tráp nhỏ bé, sao lại nặng như thế? E rằng có đến trăm cân!”.

Điều khiến cho tên đả thủ thất kinh không chỉ có thế, y vừa giở cái tráp lên chỉ thấy trên quầy đã bị lõm một lỗ, một vật nặng trăm cân chắc chắn sẽ không làm cho quầy lõm xuống, chắc chắn là hòa thượng này đã dùng nội lực ấn xuống.

Kim Trục Lưu cũng cảm thấy kỳ lạ, thầm nghĩ: “Không biết lão lừa trọc này chứa cái gì trong cái tráp? Dù là kim ngân bảo thạch cũng không nặng như thế!”

Tên đả thủ định đuổi hòa thượng ra, lúc này mặt mũi đỏ ửng, không nói thành lời. Hòa thượng ấy cười lạnh hỏi: “Sao, ngươi muốn cướp đồ của ta ư? Được, ngươi thích thì cứ lấy!” Nói chưa đứt lời, cái tráp đã rơi xuống, đè vào chân tên đả thủ khiến cho y đau đến nỗi kêu oai oái.

Thiếu phụ mỉm cười, dùng mũi chân hất nhẹ, cái tráp bay lên rơi vào trong tay mà bà ta không hề tốn chút sức nào, tựa như đứa trẻ chơi đá cầu.

Thiếu phụ ấy cười rằng: “Bọn ta định để vật này ở đây làm tin để các ngươi yên tâm, ai ngờ các ngươi không chịu lấy, ta chỉ đành thu về”.

Bàn chân của tên đả thủ lúc nãy đã nát bét, máu thịt bầy nhầy, mấy tên đồng bọn chạy tới đỡ y lui ra, y không ngừng rên rỉ nhưng không ai dám lên tiếng.

Tên chấp sự vội vàng khúm núm thưa: “Tiểu nhân nào dám coi thường quý khách! Thật sự là không còn phòng trống nữa, không phải chúng tôi sợ quý khách không trả tiền phòng”.

Hòa thượng to béo trừng mắt, trông như sắp nổi giận, thiếu phụ lại mỉm cười: “Đại ca cứ để muội nói”.

Chỉ thấy thiếu phụ ấy mở cây quạt xếp, mỉm cười rồi bảo: “Các người hãy thử nhìn xem, không chừng còn phòng trống mà các người vội quên đó!”

Trên cây quạt xếp có thêu sáu cái đầu lâu, tên đả thủ bên cạnh là người trong bang hội, thấy thế thì cả kinh, vội vàng nháy mắt với tên chấp sự.

Tên chấp sự cười khổ sở: “Trong thành Tô Châu có rất nhiều khách sạn, khách quan hãy đến đó mà ngụ!”.

Hòa thượng hừ một tiếng lớn: “Bọn ta phải ở khách sạn tốt nhất, đã hỏi rất nhiều người mới tìm được đến chỗ các ngươi, dù thế nào ta cũng phải ở lại đây!” Lúc này Kim Trục Lưu mới hiểu: “Chả trách nào bọn chúng đã vào thành trước nhưng lại đến sau mình. Hừ, người ta nghĩ hòa thượng là tứ đại giai không, nhưng lão lừa trọc này thật biết hưởng thụ!”.

Tên đả thủ bên cạnh hoảng sợ đến nỗi toát mồ hôi, vội vàng nháy mắt với tên chấp sự. Thật ra tên chấp sự cũng đang nghĩ cách, nhưng chỉ vì sĩ diện cho nên chỉ từ chối lấy lệ mà thôi.

Một lát sau, tên chấp sự mới tỏ vẻ lúng túng: “Đại sư nể mặt như thế, dù không còn phòng tôi cũng phải nghĩ cách. À, đúng rồi, tôi đã nhớ. Có một căn phòng vốn đã có khách đặt, ngày mai y mới tới. Nhưng để làm quen tôi sẽ để lại cho quý khách.Nhưng đó là phòng đơn, chỉ e hai vị ở không tiện”.

Thiếu phụ ấy đỏ gay mặt: “Ngươi hãy nghĩ thử xem có còn phòng hay không?”. Tên chấp sự khổ sở: “Thật sự là không còn nữa. Nhưng ở đây phòng riêng của chúng tôi có phòng ngủ và có phòng khách”.

Hòa thượng ấy cười ha hả: “Ta là đệ tử cửa Phật, đã phá sắc không từ lâu, không cần lo chuyện nam nữ nữa. Nếu trong phòng đã có phòng ngủ lại có phòng khách thì thật là tốt. Tứ muội, cứ như thế nhé, không cần làm khó y nữa. Bao nhiêu tiền một phòng?”.

Tên chấp sự thì mắng thầm trong bụng: “Đệ tử của Phật như ngươi phải lọt xuống mười tám tầng địa ngục mới phải!” Nhưng mặt thì vẫn mỉm cười vui vẻ: “Tiểu nhân tiếp đãi không chu toàn, nào dám lấy tiền đại sư?” Hòa thượng ấy cười rằng: “Thôi được, ngươi bảo như thế thì ta không khách sáo nữa”.

Kim Trục Lưu đứng bên ngoài thấy tuồng đã vãn, toan trở về phòng mình, nhưng hòa thượng ấy bước ra đã thấy chàng, trừng mắt nhìn chàng. Thiếu phụ ấy hạ giọng: “Nhị ca, đừng gây sự?” Bà ta nói rất nhỏ nhưng Kim Trục Lưu đã nghe thấy, chàng nghĩ bụng: “Ta chỉ sợ các người không gây sự!”.

Kim Trục Lưu quay về phòng nghỉ ngơi một hồi, đến canh ba thì chàng suy nghĩ “Cây quạt xếp lúc nãy ả yêu phụ lấy ra có sáu cái đầu lâu, chắc là dấu hiệu của Lục Hợp bang, hai kẻ này chắc chắn là lão lừa trọc Viên Hải và mụ quả phụ Đổng Thập Tam nương. Mình phải trêu bọn họ một phen”.

Kim Trục Lưu đã nhớ nơi ở của bọn họ, đó là một căn phòng nằm riêng lẻ ở góc vườn, phía sau có hòn non bộ, Kim Trục Lưu lặng lẽ mò đến đó, đứng sau hòn non bộ nghe lén.

Chỉ nghe thiếu phụ ấy kêu ối chao một tiếng rồi nói: “Huynh làm gì thế! Tôi chẳng phải Trần Thiên Vũ, huynh muốn động tay động chân thì phải đến tìm Trần Thiên Vũ chứ?”.

Hòa thượng ấy cười rằng: “Động tay động chân với Trần Thiên Vũ đâu có vui như với muội!”.

Kim Trục Lưu nhìn vào, chỉ thấy hòa thượng và thiếu phụ nằm trên giường, thiếu phụ đang cởi áo ngoài, chỉ mặc bộ đồ lót màu đỏ, bộ dạng trông rất khêu gợi. Kim Trục Lưu cười thầm: “Hay lắm, cứ để cho bọn chúng vui vẻ một hồi, lát nữa bọn chúng sẽ chịu khổ!”.

Thiếu phụ ấy hỏi: “Này, huynh sợ Trần Thiên Vũ ư?” Hòa thượng ấy đáp: “Ta mà sợ Trần Thiên Vũ. Ta chỉ sợ một người, đó là bằng hữu của muội. Hì hì, nếu để Sử Bạch Đô mà biết ta ở cùng một phòng với muội thì sẽ đối phó với ta như thế nào đây?”.

Thiếu phụ ấy nói: “Huynh biết thì tốt. Hãy đàng hoàng một chút, nếu không tôi báo với Bạch Đô thì ông ta sẽ lột da huynh!”.

Kim Trục Lưu nghe đến đây thì đã biết quả nhiên đó chính là Viên Hải và Đổng Thập Tam nương của Lục Hợp bang.

Viên Hải cười cười: “Nếu muội dám nói cho bang chủ biết, ta sẽ bảo rằng muội dụ dỗ ta”. Đổng Thập Tam nương giả vờ giận dỗi: “Huynh cứ nói vớ vẩn, muội đã bảo huynh phải nói chuyện đàng hoàng tử tế, còn huynh lại động tay động chân! Nói chuyện xong huynh phải ra ngoài khách sảnh mà ngủ”.

Viên Hải gật: “Được, được. Muội muốn nói chuyện gì, nương tử, ta đang rửa tai lắng nghe đây”.

Thập Tam nương nói: “Huynh có biết trong cái tráp màu đỏ có chứa vật gì không? Sao lại đem ra hù dọa kẻ khác, nếu có chuyện gì chúng ta không thế nào gánh vác nổi”.

Viên Hải cười nói: “Chỉ hù dọa bọn nhãi nhép thì có gì đáng lo! Muội đã thấy đấy, có tặng cho chúng chúng cũng không dám đụng tới, chả lẽ sợ chúng cướp?”.

Đổng Thập Tam nương nói: “Ngoài trời có trời, ngoài người có người. Tuy chúng ta không sợ bọn nhãi nhép ấy, nhưng huynh để lộ bí mật này ra, nếu bên cạnh có cao nhân thì chắc chắn sẽ biết cái hộp này không tầm thường. Cẩn thận vẫn tốt hơn”.

Viên Hải hạ giọng: “Ta làm sao dám quên lời dặn của nương tử! Nhưng nói đến đây ta phải hỏi lại nương tử, ta chỉ biết đó là lễ vật tặng cho Tát tổng quản, nhưng bên trong đựng thứ gì thì ta lại không biết”.

Đổng Thập Tam nương hỏi lại: “Huynh thật sự không biết?” Viên Hải đáp: “Bang chủ chỉ bảo ta canh giữ cẩn thận, không cho ta biết trong đó có thứ gì, đương nhiên ta không dám hỏi”.

Đổng Thập Tam nương cười: “Bang chủ đã không cho huynh biết, vậy huynh cũng không cần biết”.

Viên Hải thở dài: “Đúng là xa gần có khác, chúng ta đều là hương chủ trong bang, có chuyện vất vả thì ta phải gánh, còn bí mật thì chỉ mình muội biết”.

Đổng Thập Tam nương giận dỗi: “Huynh lại nói vớ vẩn, thôi được, cho huynh biết cũng được. Trong tráp là một tảng huyền thiết cho nên mới nặng như thế”.

Viên Hải ngác nhiên hỏi liền: “Huyền thiết là gì?”.

Đổng Thập Tam nương đáp: “Huyền thiết là gì mà huynh cũng không biết ư, thật hổ là một cao thủ võ lâm. Đó là một loại kim loại ở Tinh Túc Hải trên đỉnh Côn Luân, rất khó tìm, nặng hơn gấp mười lần một tảng sắt cùng thể tích!”.

Viên Hải hỏi: “Dùng để làm gì thế?”.

Đổng Thập Tam nương nói: “Nếu có thợ rèn kiếm cao minh, dùng tảng huyền thiết này có thể nung được một thanh bảo kiếm, đó chính là vua trong các loại kiếm!”

Viên Hải kêu: “Ôi! Vật quý như thế mà tặng cho Tát tổng quản thật là đáng tiếc?

 Đổng Thập Tam nương nói: “Số là Bạch Đô chuẩn bị một món báu vật khác tặng cho Tát tổng quản nhưng đáng tiếc đã mất. Cho nên chỉ đành phải dùng tới tảng huyền thiết này”.

Viên Hải hỏi: “Vật báu đó là gì? Mất như thế nào?”.

Đổng Thập Tam nương hỏi ngược lại: “Huynh không biết chuyện Lý Đôn đã đánh cắp báu vật rồi bỏ trốn sao?”.

Viên Hải trả lời: “Ta chỉ biết bang chủ phái Thanh Phù và Tiêu Lỗi truy đuổi tên tiểu tử ấy. Nhưng không biết y đã đánh cắp thứ gì?”.

Đổng Thập Tam nương nói: “Đó chính là báu vật mà muội vừa mới nói, một xâu trân châu vừa tròn vừa lớn. Mỗi viên trân châu trị giá ba ngàn lạng bạc!” Viên Hải lè lưới: “Mẹ kiếp, như thế viên trân châu ấy trị giá ba mươi vạn lượng bạc?” Đổng Thập Tam nương nói: “Không, trị giá năm mươi vạn lượng! Bởi vì khó tìm ra được một trăm viên ngọc trai như nhau, cho nên mỗi viên chỉ trị giá ba ngàn, nếu tập hợp lại thành một chuỗi, mỗi viên sẽ thành năm ngàn. Bạch Đô đã tìm mọi cách mới nài nỉđược một tên thương nhân người Ba Tư nhường cho. Nếu người bình thường thì dù có năm mươi vạn lượng bạc cũng không mua được!”.

Viên Hải nuốt nước bọt, nói với vẻ ngưỡng mộ: “Tên tiểu tử Lý Đôn ấy, thật sự đã phát tài! Chả trách nào bang chủ nổi giận như thét”.

Đổng Thập Tam nương cười: “Chuỗi trân châu là bảo vật có giá, còn tảng huyền thiết trong cái tráp lại là bảo vật vô giá. Nói thật, huyền thiết còn quý hơn cả ngọc trai!”.

Viên Hải gật gù: “Nhưng đem đi làm lễ vật, có thể Tát tổng quản sẽ thích ngọc trai hơn”.

Đổng Thập Tam nương nói: “Nhưng bang chủ nói, ông ta muốn giữ lại huyền thiết hơn. Nhưng khi sắp đem ra thì Lý Đôn đã đánh cắp xâu chuỗi ngọc trai, ông ta mới đành bất đắc dĩ đem tặng huyền thiết. Nhưng Bạch Đô tức giận còn có nguyên nhân khác”.

Viên Hải vội hỏi: “Còn có nguyên nhân gì khác?”.

Đổng Thập Tam nương nói: “Huynh có biết Thiên ma giáo có ba thiên Bách độc chân kinh hay không?”.

Viên Hải nói: “Nghe nói giáo chủ Thiên ma giáo đã giấu ở trong một miếu hoang trên núi Tồ Lai, truyền rằng thị nữ năm xưa của bà ta đã tiết lộ bí mật này, không biết có thật hay không? Nhưng chuyện này có liên quan gì đến Lý Đôn?”.

Đổng Thập Tam nương nói: “Bạch Đô cũng nghe truyền thuyết như thế, nhưng không biết miếu hoang ấy ở nơi nào. Ông ta cũng muốn có ba thiên Bách độc chân kinh, không ngờ Lý Đôn đã đánh cắp trước”. Viên Hải lại hỏi: “Làm sao biết tên tiểu tử Lý Đôn đã đánh cắp?”.

Đổng Thập Tam nương đáp: “Bang chủ chẳng phải đã sai Thanh Phù và Tiêu Lỗi đi bắt y hay sao? Huynh có đoán được y chạy đến nơi nào không, đó chính là chạy đến núi hoang của Thiên ma giáo ở núi Tồ Lai”

Viên Hải hỏi nữa: “Sao tên Lý Đôn có thể thoát khỏi tay của họ mà còn đánh cắp dược Bách độc chân kinh?”.

Đổng Thập Tam nương nói: “Khi Lý Đôn ở trong bang, y cải trang thành một tên thư sinh không biết võ công, chúng ta đều bị y gạt. Thực ra bản lĩnh của y rất cao cường, e rằng chẳng kém gì chúng tai”.

Viên Hải hỏi tiếp: “Dẫu như thế, y làm sao thắng được Thanh Phù và Tiêu Lỗi?”.

Đổng Thập Tam nương đáp: “Muội vẫn chưa nói xong kia mà. Thanh Phù và Tiêu Lỗi đuổi theo đến một tòa miếu hoang, nhưng không thấy tên tiểu tử Lý Đôn đâu cả. Không biết ở đâu lại nhảy ra một tên ăn mày, đánh bại cả hai người bọn họ!”. Kim Trục Lưu thầm nhủ: “Ta đang ở trước mắt các người, đáng tiếc các người đều đui cả!”.

Đổng Thập Tam nương tiếp tục: “Thanh Phù và Tiêu Lỗi chạy ra khỏi miếu hoang, nhưng không chạy xa, chỉ nấp trong bụi cỏ trên núi. Không lâu sau thì thấy Lý Đôn và tên ăn mày ấy cùng bước tới. Lý Đôn cầm một cái chuông lớn trên tay, rồi ném xuống vực sâu trăm trượng! Không những như thế, y cũng ném cả sâu chuỗi ngọc! Dù có bản lĩnh to bằng trời cũng không thể tìm lại! Hai người thấy thế thì hiểu ra, không cần nói cũng biết ba thiên Bách độc chân kinh đều khắc trong cái chuông ấy! Chắc tên tiểu tử Lý Đôn đã nấp trong cái chuông lớn cho nên mới thoát được cặp mắt của họ”.

Viên Hải nói: “Như thế tên tiểu tử Lý Đôn đã xem trước ba thiên Bách độc chân kinh?”.

Đổng Thập Tam nương nói: “Đáng tiếc là y coi xong thì ném cái chuông xuống vực sâu, khiến Bạch Đô mãi mãi không thể tìm được, cho nên Bạch Đô mới tức giận như thế!”.

Kim Trục Lưu nghe đến đây thì hiểu ra, lòng nhủ thầm: “Nếu như thế mình đã trách nhầm Lý Đôn. Không phải y tâm thuật bất chính mà là không muốn để cho tên ma đầu Sử Bạch Đô tìm được”.

Đổng Thập Tam nương vẫn tiếp tục: “Lý Đôn coi sóc việc văn thư cho bang chủ, y cũng biết được không ít bí mật trong bang. Vì ba nguyên nhân này, bang chủ không thể buông tha cho y! Ông ta cũng đã hứa, nếu ai bắt được tên tiểu tử này trở về sẽ được thăng chức làm phó bang chủ”.

Viên Hải nói: “Như thế ta phải để ý mới được. Tứ muội, nhân dịp này, khi lên kinh thành, chúng ta sẽ gặp nhiều bằng hữu trên giang hồ, hãy thử nhờ họ âm thầm điều tra”.

Đổng Thập Tam nương cười rằng: “Muội khuyên huynh không nên nhọc lòng chuyện này!” Viên Hải nói: “Ta không phải mong muốn chức phó bang chủ, nhưng Tứ đại cao thủ chúng ta tề danh với nhau, nếu chúng ta lập được công lớn, có lẽ sẽ áp đảo được Thanh Phù và Tiêu Lớn”.

Đổng Thập Tam nương gắt lại: “Chúng ta cần gì phải tranh nhau như thế?”.

Viên Hải nói: “Muội sợ ta đánh không lại tên tiểu tử Lý Đôn?”.

Đổng Thập Tam nương nói: “Không phải ý này”.

Viên Hải hỏi: “Tại sao?”.

Đổng Thập Tam nương nói: “Nói thực cho huynh biết, bang chủ hận không giết được tên tiểu tử ấy, nhưng sau lưng tên tiểu tử ấy còn có một kẻ chống lưng? Chúng ta không thể đắc tội với người này!”.

Viên Hải ngạc nhiên: “Là ai thế?”. Đổng Thập Tam nương nói: “Huynh còn chưa biết sao? Đó là đứa em gái yêu quý của bang chủ chúng ta, Sử Hồng Anh Sử đại tiểu thư!”.

Viên Hải nói: “Ồ, té ra là ả! Quả thật bang chủ kiêng dè ả nha đầu này mấy phần”.

Đổng Thập Tam nương hạ giọng: “Ả nha đầu và Lý Đôn âm thầm có tư tình, giấu được người khác nhưng không giấu nổi chúng ta. Chỉ có điều muội không dám nói cho bang chủ biết mà thôi”.

Viên Hải nói: “Võ công của ả nha đầu này chẳng kém gì anh trai của ả, nhưng ả cũng không dám công khai đối kháng với anh trai mình?”.

Đổng Thập Tam nương lắc đầu: “Huynh thật lẩm cẩm, sao không chịu dùng đầu mà suy nghĩ”.

Viên Hải cười rằng: “Đi cùng với một người thông minh như muội, ta đâu cần phải dùng đến đầu óc nữa? Thôi được, ta chỉ đành xin muội hãy chỉ giám”.

Đổng Thập Tam nương nói: “Ả nha đầu Sử Hồng Anh tuy không dám công khai chống lại ca ca của mình, nhưng nếu chúng ta bắt được ý trung nhân của ả, có lẽ nào ả không coi chúng ta là kẻ thù? Ả và bang chủ dầu sao cũng là huynh muội, bang chủ cũng phải nhường ả vài phần. E rằng chúng ta bắt được tên tiểu tử ấy thì vẫn bị ả thả đi, vậy chúng ta đâu cần phải gây thù chuộc oán với ả”.

Viên Hải mỉm cười: “Rốt cuộc vẫn là phụ nữ các người suy nghĩ chu đáo, được, ta nghe lời muội, về sau gặp tên tiểu tử Lý Đôn ta cũng làm ngơ”.

Đổng Thập Tam nương thúc dục: “Tất cả những chuyện muội biết đều đã cho huynh hay, huynh có thể ra ngoài rồi đấy”.

Viên Hải chần chừ: “Không, không. Ta vẫn còn muốn nói với muội vài điều”.

Đổng Thập Tam nương nói: “Huynh đừng mong ở lại đây. Muội không tin huynh còn điều gì nữa”. Viên Hải nài nỉ: “Quả thật là chuyện đàng hoàng tử tế, muội hãy nghe ta nói, tên tiểu tử ấy e rằng có chút quái dị”.

Đổng Thập Tam nương hỏi: “Tên tiểu tử nào?”.

Viên Hải: “Tên tiểu tử mà chúng ta đã gặp trên đường, lúc nãy chẳng phải đã gặp lại y hay sao?”.

Đổng Thập Tam nương đáp: “Người ta là công tử nhà giàu, đến Tô Châu không ở Khoái Hoạt Lâm thì ở đâu?”.

Viên Hải nói: “Ta cảm thấy y có điều đáng ngờ, muội không cảm thấy y đang chú ý chúng ta ư?”

Đổng Thập Tam nương nói: “Đó là do huynh nghi ngờ mà thôi. Nhưng muội vẫn muốn nghe huynh nói, huynh nghi ngờ điều gì?”.

Viên Hải: “Lúc nãy chẳng phải muội đã nói Thanh Phù và Tiêu Lỗi đã gặp mộ tên ăn mày trên núi Tồ Lai, bị tên ăn mày ấy đánh bại hay sao?”

Đổng Thập Tam nương: “Ồ, lẽ nào huynh nghi ngờ tên tiểu tử ấy là tên ăn mày kia!”.

Viên Hải: “Muội đừng cười. Làm sao biết bọn chúng không phải là một người.

Muội có chú ý ánh mắt của tên tiểu tử ấy không, ánh mắt của y sáng quắc, chắc chắn là người có luyện võ công, vả lại nếu y là công tử nhà quyền quý, khi ta xông ngựa tới, toan dùng roi đánh y, sao y lại không hề sợ sệt?”.

Kim Trục Lưu ở ngoài nghe lén, thầm thất kinh, nhủ thầm: “Mình chỉ tưởng gã này là hòa thượng lỗ mãng, té ra là một kẻ già dặn giang hồ”.

Đổng Thập Tam nương cười ha hả: “Công tử nhà quyền quý luyện võ công có điều gì đáng lạ, huynh đừng đoán bừa nữa! Một công tử nhà giàu có thể đến Khoái Hoạt Lâm, tại sao phải bỏ áo gấm mà cải trang thanh một tên ăn mày rách rưới?”.

Viên Hải: “Ta cứ muốn điều tra thử xem”.

Đổng Thập Tam nương gắt: “Huynh đừng lắm chuyện nữa, để cho muội ngủ đi. Ngày mai chúng ta còn phải lên đường!”.

Viên Hải nghe nàng ta nói thế, bèn cười hềnh hệch bảo: “Được, được, muội bảo không phải là không phải. Nương tử đã căn dặn, tiểu tăng nào dám không nghe. Chúng ta hãy ngủ đi thôi!”. Đổng Thập Tam nương làm mặt giận, mắng rằng: “Huynh nghĩ đi đâu thế, ra ngoài, ra ngoài! Huynh ngủ ở ngoài khách sảnh”. Viên Hải cười hì hì: “Huynh còn tưởng muội giữ huynh ở đây. Ối chao, muội đừng đẩy huynh!”.

Đổng Thập Tam nương giận dỗi: “Huynh đừng nói vớ vẩn nữa, muội đánh huynh đấy”. Viên Hải cười rằng: “Đánh là yêu, mắng là mến, để cho muội đánh thì có hề chi? Ối chao, muội đánh thật đấy ư?”. Viên Hải vốn đang ngồi trên giường, lúc này đã bị Đổng Thập Tam nương đẩy ra ngoài, mà chỗ Đổng Thập Tam nương đang đứng chính là nơi cửa sổ.

Kim Trục Lưu nghe bọn họ đùa cợt với nhau, trong lòng rất nôn nóng, vốn là muốn ra tay nhưng nghĩ lại: “Chi bằng cứ để bọn chúng ngủ rồi mình sẽ đánh cắp cái tráp”. Kim Trục Lưu một là muốn lấy tảng huyền thiết ấy, hai là không muốn cho bọn họ đem tảng huyền thiết đi làm lễ vật. Lòng thầm nhủ: “Đương nhiên bọn chúng đã ngủ say mình không thể ám toán bọn chúng, nhưng nếu đánh cắp tảng huyền thiết, Sử Bạch Đô sẽ giáng tội bọn chúng”.

Không ngờ Kim Trục Lưu chưa kịp ra tay, Đổng Thập Tam nương đã ra tay trước, Kim Trục Lưu trái lại suýt nữa bị nếm phải đòn của nàng ta.

Khi Kim Trục Lưu đang tính toán, đột nhiên trước mặt có ánh vàng xẹt tới, Đổng Thập Tam nương đã ném ra một nắm mai hoa châm. Té ra Đổng Thập Tam nương đã phát giác có người nghe lén ở ngoài, vả lại bà ta đã nghi ngờ Kim Trục Lưu. Bà ta cố ý giả vờ không tin lời Viên Hải, chính là muốn Kim Trục Lưu không phòng bị.

Thủ pháp ném ám khí của Đổng Thập Tam nương rất lợi hại, Kim Trục Lưu nấp sau một hòn non bộ, nếu mai hoa châm phóng tới trước mặt chàng, Kim Trục Lưu đã có hòn non bộ che lại, đương nhiên không sao, nhưng nắm mai hoa châm của bà ta lại bay vòng lên hòn non bộ rồi đột nhiên bắn ngược về, thật khéo đến nỗi không thể tường tượng!

Mai hoa châm vốn không hình không tiếng, mà Kim Trục Lưu lại không ngờ rằng mai hoa châm bắn tới từ phía sau lưng mình, đến khi chàng phát giác quay đầu lại, ánh vàng đã lóe trước mặt, muốn dùng Phách không chưởng đỡ đã không kịp nữa.

May cho Kim Trục Lưu trong lúc nguy ngập mà vẫn có thể dùng khinh công trác tuyệt phóng vọt người lên cao đến ba trượng, mai hoa châm lướt qua bàn chân chàng, không hề chạm được vào người chàng. Kim Trục Lưu hít một hơi, thoang thoảng trong gió có mùi tanh, lúc này mới biết mai hoa châm của Đổng Thập Tam nương đã bị tẩm độc.

Kim Trục Lưu mắng: “Hay cho con mụ độc ác, ta sẽ xem nhà ngươi còn có tài cán gì!” Người vừa hạ xuống đất, nói chưa dứt lời thì Viên Hải đã nhảy bổ ra, quát lớn: “Tên ăn mày kia, ngươi hãy nếm mùi vị quyền của ta!” Y bị Đổng Thập Tam nương đẩy ra khỏi cửa cho nên phóng ra trước.

Kim Trục Lưu quét ngang một chưởng, năm ngón tay như móc câu tóm lấy đầu quyền của y, Viên Hải gầm lớn một tiếng, đầu quyền đã bị Kim Trục Lưu cào rách năm vệt. Nhưng Kim Trục Lưu tiếp quyền của y cũng không khỏi thối lùi ba bước.

Chàng nhủ thầm: “Chân lực nội gia của lão lừa trọc này thật không tệ, Trần thúc thúc bảo bản lĩnh của mụ yêu phụ hơn hẳn y, đêm nay mình không thể khinh địch được”.

Viên Hải gầm lớn một tiếng, hai quyền đấm ra rồi lại nhảy bổ tới. Kim Trục Lưu thấy y phóng tới hung hăng như thế, trước tiên sử dụng Thiên la bộ pháp né tránh, định đi vòng qua sau lưng y điểm vào huyệt phong phủ, chỉ nghe soạt một tiếng, Đổng Thập Tam nương đã rút ra một cây roi mềm, người chưa đến thì roi đã quét tới.

Kim Trục Lưu chưa đứng vững chân, rất khó né tránh. Nhưng chàng cũng rất lớn gan, không hề lo lắng, khi ngọn roi sắp đánh vào người, Kim Trục Lưu đã cuộn ống tay áo rồi phất lên, cuốn lấy ngọn roi.

Kim Trục Lưu dồn kình lực ra giật vào, quát: “Buông tay!” Đổng Thập Tam nương cười khẩy: “Chưa chắc!” Chỉ nghe soạt một tiếng, nửa ống tay áo của Kim Trục Lưu đã bị ngọn roi mềm của bà ta xé rách, cộng lực dù không hơn Kim Trục Lưu nhưng chí ít cũng đủ ngang tài ngang sức với chàng.

Kim Trục Lưu đứng thành tiễn bộ, nhảy vọt ra ngoài ba trượng, nói thì chậm, sự việc diễn ra rất nhanh, Đổng Thập Tam nương đuổi theo, ngọn roi mềm đã quét tới như hình với bóng. Kim Trục Lưu giở hết bản lĩnh nhảy nhót né tránh, lại còn dùng công phu Phách không chưởng, khó khăn lắm mới tránh được ba roi liên hoàn Hồi phong tảo liễu của bà ta.

Đổng Thập Tam nương cười: “Ta không thể hiếp đáp một tên tiểu tử hậu sinh, ngươi hãy rút kiếm ra!”. Kim Trục Lưu rất ghét những người coi thường mình, lập tức rút kiếm ra, cười nhạt: “Ta càng không thể hiếp đáp một người đàn bà, ngươi hãy bảo gian phu của ngươi sánh vai mà tiến lên!” Tuy nói như thế, nhưng rốt cuộc Kim Trục Lưu cũng không dám đoạt roi nữa.

Viên Hải biến sắc, quát lớn: “Phải giết tên tiểu tử này để bịt miệng!” Đổng Thập Tam nương cười lạnh: “Cần gì nổi giận với một tên ăn mày? Huynh...” Đổng Thập Tam nương muốn nói: “Huynh hãy lui xuống, muội đã tính toán”. Nhưng nói được một chữ huynh thì chỉ thấy ánh kiếm lóe lên, Kim Trục Lưu đã đâm kiếm tới, Đổng Thập Tam nương thấy kiếm pháp của chàng lợi hại như thế, cũng không khỏi thất kinh. Bà ta không kịp nói mà vội vàng sử dụng thân pháp Phong quát lạc hoa né chiêu.

Nào ngờ Kim Trục Lưu đã chỉ Đông đánh tây, Đổng Thập Tam nương vừa lách người, Kim Trục Lưu đã rút kiếm, đâm về phía Viên Hải. Viên Hải dùng giới đao cản lại, không ngờ đánh hụt, Kim Trục Lưu lướt người, đâm kiếm từ một phương vị mà y không ngờ tối!

May mà Đổng Thập Tam nương lanh lẹ, quét một roi tới. Chiêu này buộc Kim Trục Lưu phải vội vàng né tránh, mũi đao hớt qua đầu Viên Hải, suýt nữa gọt một miếng da trên đầu y.

Viên Hải may mắn không bị kiếm đâm trúng cổ họng, nhưng da đầu mát rượi, cho nên cũng hoảng đến nỗi toàn thân đổ mồi hôi lạnh. Đổng Thập Tam nương thấy Kim Trục Lưu lợi hại như thế, thầm nhủ: “Nếu đơn đả độc đấu thì dẫu không thua tên ăn mày này cũng không thể thắng được hắn ta”. Mụ ta vốn muốn bảo Viên Hải lui xuống, nhưng đến lúc này thì không dám nữa.

Kim Trục Lưu đắc ý lắm. Chàng thấy Viên Hải đang sờ đầu mình, bật cười ha hả: “Lừa trọc, ngươi đừng lo, ta sẽ không lấy mạng ngươi đâu. Tục ngữ nói, bắt gian phải bắt cả đôi, nếu ta giết ngươi, gian tình của các ngươi há chẳng phải chẳng còn ai đối chứng hay sao? Hì hì, chi bằng ta cứ để Sử Bạch Đô xử lý các ngươi, còn ta thì đứng một bên xem tuồng”.

Song Kim Trục Lưu cũng không đắc ý được bao lâu, trong lòng lại thầm kêu khổ. Kim Trục Lưu chỉ vì ham vui nhất thời, đã nói ra những lời phạm vào điều kị của Đổng Thập Tam nương. Đổng Thập Tam nương tuy là người tính tình lả lơi, nhưng rất coi trọng sĩ diện, làm sao có thể để cho Kim Trục Lưu ăn nói như thế! Nghe chàng nói vài câu, bất đồ nổi giận bừng bừng, lập tức động sát cơ.

Đổng Thập Tam nương đã nổi sát cơ, Kim Trục Lưu càng khổ hơn. Nếu luận về bản lĩnh thật, Đổng Thập Tam nương chưa chắc thắng Kim Trục Lưu, nhưng cây Tra Long tiên của mụ ta là một món báu vật, có thể nhu có thể cương, dẻo dai vô cùng, đao kiếm không thể chặt đứt, khi thi triển thì đánh ra đến ngoài ba trượng, cây Thanh Cương kiếm của Kim Trục Lưu chỉ dài ba thước hai tấc, roi dài mà kiếm ngắn, cho nên chàng đã thua thiệt về mặt binh khí.

Vả lại lối đánh roi của Đổng Thập Tam nương thay đổi khó lường, quỷ dị vô cùng, Kim Trục Lưu từ nhỏ đã được cha truyền võ công, Cơ Hiểu Phong thường giảng cho chàng võ công của các môn các phái, sở học của chàng bao la rộng lớn, dù không thể bảo là hiểu hết tất cả chiêu số của các loại binh khí, nhưng cũng có thể vừa nhìn đã biết lai lịch, nhưng đã đánh hai ba mươi chiêu mà chàng vẫn chưa biết lối đánh roi của Đổng Thập Tam nương.

Còn Đổng Thập Tam nương thì càng thất kinh hơn! Cây Tra Long tiên của mụ ta không biết đã đánh bại bao nhiêu nhân vật thành danh trên giang hồ, nhưng nay lại không thể chiếm được phần hơn trước một tên tiểu tử hậu sinh, nếu không có Viên Hải giúp đỡ, một mình bà ta chỉ e rằng không thể ứng phó nổi! Đường kiếm gia truyền của Kim Trục Lưu đã tập hợp sở trường của các môn các phái, cho nên Đổng Thập Tam nương cũng chẳng biết đường lối võ công của chàng.

Viên Hải tuy kém hơn, nhưng cũng là một cao thủ, y thi triển Ngũ hổ đoạn môn đao, nhờ cây roi dài của Đổng Thập Tam nương yểm hộ, một người đánh xa, một người đánh gần, cho nên có sức uy hiếp đối với Kim Trục Lưu. Trong lúc kịch chiến Kim Trục Lưu đã tìm được một sơ hở của Viên Hải, vừa định phá chiêu số của y, nào ngờ đó là kế dụ địch của Viên Hải, y cố ý để lộ sơ hở, Kim Trục Lưu vì muốn phá chiêu số của y, không khỏi phân tâm đối phó với y, điều đó đã tạo cơ hội cho Đổng Thập Tam nương.

Trong ánh đao hình roi, hai bên đều ra tay nhanh như điện chớp, Kim Trục Lưu đâm một kiếm về phía Viên Hải, cây roi dài của Đổng Thập Tam nương đã đánh thành một vòng cuộn vào cổ của Kim Trục Roi này gọi là Tỏa hầu tiên, khi cổ họng bị khóa lại, dù có võ công giỏi đến mấy cũng đứt hơi mà chết. Trong lúc lửa xẹt điện chớp, Kim Trục Lưu đã đổi kiếm thế đâm ngang thành một chiêu Cử hỏa thiêu thiên (giơ lửa đất trời), đưa kiếm hất lên trên, vẫn lao về phía Viên Hải. Đổng Thập Tam nương quát: “Phá rất hay!” rồi cây roi dài vung lên, đột nhiên vươn thẳng ra, biến thành một cây trường thương dài, từ trên đâm xuống dưới. Võ học có câu: “Thương sợ tròn, roi sợ thẳng”. Có thể dùng cây roi mềm để đánh ra chiêu số của trường thương, nội lực tất nhiên phải dồn vào thân roi, Đổng Thập Tam nương đột nhiên biến chiêu này, cả Kim Trục Lưu cũng không ngờ được.

Chỉ nghe bốp một tiếng, trên lưng Kim Trục Lưu đã trúng một roi, nhất thời máu rướm ra. May mà từ nhỏ chàng đã luyện Đồng tử công, da thịt rất rắn chắc, dù có bị thương ngoài da cũng chẳng hề chi. Còn Viên Hải thì bị chàng thúc cho một chỏ, bất đồ thối lui ba bước, đau đến nỗi kêu lên oai oái!

Tuy Viên Hải bị trúng một đòn nhưng cũng không đến nỗi bị nội thương nghiêm trọng. Đổng Thập Tam nương đánh Kim Trục Lưu một roi, lửa giận càng bốc cao, thế công càng lợi hại hơn.

Kim Trục Lưu thầm kêu lên không xong, nhủ rằng: “Đêm nay e rằng mình khó chiếm được phần hơn, nhưng chưa lấy được tảng huyền thiết ấy mà bỏ đi, làm sao nuốt được cái giận này!” Chàng hơi chần chừ Viên Hải đã tiến lên, Kim Trục Lưu hai mặt đều gặp địch, muốn thoát khỏi ngọn roi mềm của Đổng Thập Tam nương đã khó, muốn chạy càng khó hơn.

May mà lúc này Viên Hải đã hơi khiếp sợ, không dám tiến tới quá đáng, Kim Trục Lưu có thể gắng gượng chống chọi được.

Ngọn roi mềm của Đổng Thập Tam nương tựa như du long bay lượn. Một hồi sau, Kim Trục Lưu bắt đầu toát mồ hôi trán, lòng thầm kêu: “Hỏng bét, hỏng bét? Năm mươi chiêu nữa chỉ e mình không chống chọi nổi. Phen này trộm gà không xong lại mất nắm thóc!”.

Kim Trục Lưu đang thầm kêu khổ, chợt nghe Đổng Thập Tam nương quát: “Là bằng hữu phương nào, hãy mau mắn bước ra đây!” Kim Trục Lưu đang toàn thần ứng chiến, cho nên không nghe được âm thanh gì.

Viên Hải nói: “Chắc là bọn khách lớn gan thức dậy nhìn lén”. Vì thế quát lớn: “Người của Lục Hợp bang ở đây, kẻ hiểu biết thời thế thì hãy mau nấp vào trong chăn!” Sau khi y quát, quả nhiên có tiếng đóng cửa sổ, Đổng Thập Tam nương đưa mắt nhìn xung quanh, trong sân chẳng có bóng người, vì thế mụ ta tưởng âm thanh nghe được lúc nãy là khách trong quán trọ nhìn lén.

Thật ra khách khứa ở trong Khoái Hoạt Lâm không phải là người giàu có thì là vương tôn công tử, ai dám ra sự nhìn lén? Họ đóng cửa lại chỉ là vì nghe Viên Hải quát như thế, sợ rằng cường đạo sẽ xông vào phòng mình, còn bọn đả thủ trong Khoái Hoạt Lâm đã biết bọn họ là người của Lục Hợp bang, đương nhiên không dám bước ra can thiệp.

Lúc nãy Đổng Thập Tam nương nghe được tiếng xì xào, hoài nghi rằng Kim Trục Lưu còn có đồng đảng, không khỏi hơi phân thần, thế công hơi chậm lại. Kim Trục Lưu đã thấy ra cơ hội, đột nhiên lao tới Viên Hải, Viên Hải vội vàng né tránh.

Đổng Thập Tam nương hô: “Chạy đi đâu?” Rồi cây roi dài đột nhiên cuộn tới, Kim Trục Lưu lướt qua người Viên Hải, thừa thế đẩy y một cái, Viên Hải kêu ối một tiếng, bị cây roi dài của Đổng Thập Tam nương cuộn tới, nói thì muộn, sự việc diễn ra rất nhanh, Kim Trục Lưu đã phóng vọt người lướt ra đến mấy trượng.

Đổng Thập Tam nương buông Viên Hải xuống, cười lạnh: “Đêm nay nếu để cho tên ăn mày nhà ngươi chạy thoát, lão nương thề không làm người!” Rồi co giò đuổi theo, liên tục phóng ám khí ra. Đổng Thập Tam nương không những giỏi môn đánh roi mà công phu phóng ám khí cũng thuộc hạng nhất trên võ lâm.

Kim Trục Lưu cứ chạy theo hình chữ chi, vòng qua hai hòn non bộ, Đổng Thập Tam nương đuổi sát theo sau. Kim Trục Lưu nhíu mày, giả vờ bị trúng ám khí, chàng kêu lớn: “Không xong rồi!” Rồi té nhào xuống đất. Đổng Thập Tam nương vì muốn bắt sống để hỏi lai lịch của chàng, vừa thấy chàng té xuống thì ngừng phát ám khí. Mụ ta vung roi hộ thân, tiến lên quan sát.

Đổng Thập Tam nương là kẻ già dặn, khi mụ ta bước tới quan sát thì vung roi hộ thân để đề phòng có trá ngụy, không ngờ vẫn mắc mưu Kim Trục Lưu. Khi mụ ta bước tới, Kim Trục Lưu nhảy vọt dậy, cười rằng: “Có qua mà không có lại thì chẳng phải lễ, ngươi hãy nếm thử Đoạt mệnh thần sa của ta!” Đổng Thập Tam nương là cao thủ quen dùng ám khí độc, nghe được bốn chữ Đoạt mệnh thần sa thì cả kinh, vội vàng thối lui lại.

Một nắm cát vàng bay tới trước mặt, dù Đổng Thập Tam nương có đánh roi nhanh đến nỗi gió mưa không lọt cũng không thể tránh được, Đổng Thập Tam nương vội vàng nhắm hai mắt, đồng thời phất tay áo che trước mặt lại, dù như thế cũng đã bị trúng vài hạt cát. Nhưng Viên Hải thì còn tệ hơn, cát bắn xuống trúng đầu y khiến y đau nhói.

Trong khoảnh khắc ấy, Kim Trục Lưu đã phóng vọt qua hai hòn non bộ, nấp vào trong bụi hoa, đến khi Đổng Thập Tam nương mở mắt ra thì chẳng thấy bóng dáng Kim Trục Lưu đâu nữa.

Viên Hải vội vàng sờ đầu, hoảng hết hỏi Đổng Thập Tam nương: “Tứ muội, Đoạt mệnh thần sa là ám khí của môn phái nào, độc tính thế nào? Muội có biết cách giải không?”.

Lúc đầu Đổng Thập Tam nương nghe bốn chữ Đoạt mệnh thần sa, cũng tưởng rằng đó là một loại độc sa, nhưng mụ ta là một kẻ chuyên dùng độc, sau khi bị trúng “thần sa” thì chẳng thấy có gì khác lạ, mới biết đã bị mắc lỡm. Té ra Kim Trục Lưu đã tiện tay bốc một nắm cát vãi về phía bọn chúng.

Đổng Thập Tam nương mắng: “Hay cho tên giặc con, dám gạt lão nương của ngươi! Hừ, Đoạt mệnh thần sa cái gì, lát nữa lão nương tóm được ngươi thì mới thật đoạt mệnh ngươi!” Viên Hải nghe mụ ta mắng như thế mới biết đó không phải là độc sa cho nên mới yên bụng, nghiến răng: “Tên tiểu tử thật đáng ghét, nếu bắt được y, ta sẽ rút gân lột da của y”. Đổng Thập Tam nương giục: “Y vẫn chưa ra khỏi khu vườn này, huynh hãy theo ta tìm hướng này”. Đồng Thập Tam nương rất thính tai, cho nên lúc nãy khi nhắm hai mắt nhưng cũng biết được Kim Trục Lưu chạy về hướng nào. Kim Trục Lưu cười thầm: “Nếu ta muốn chạy thì đã thoát khỏi khu vườn này từ lâu”. Té ra chàng vẫn muốn lấy tảng huyền thiết lúc nãy.

Kim Trục Lưu nấp trong bụi hoa, bẻ một cành cây rồi búng cành cây ra, trong đêm tối nghe như tiếng áo quần sột soạt, Đổng Thập Tam nương quát: “Chạy đi đâu?” Rồi lập tức phóng về nơi cành cây rơi xuống, không ngờ đã trúng kế dụ hổ rời núi của Kim Trục Lưu.

Kim Trục Lưu đợi cho bọn chúng chạy đến trước mặt, chàng mới âm thầm từ bụi hoa bước ra, khinh công của chàng đã đến mức xuất thần nhập hóa, cao minh hơn Đổng Thập Tam nương nhiều, sau mấy lần trồi hụp thì đã đến phòng của họ. Đổng Thập Tam nương chỉ chú ý tìm kiếm trước mặt cho nên không phát giác được gì.

Kim Trục Lưu vào phòng Đổng Thập Tam nương, nhưng lại bất đồ cả kinh, cái tráp đựng tảng huyền thiết đã không còn nữa. Kim Trục Lưu thầm nhủ: “Mình rõ ràng đã thấy bọn chúng đặt trên bàn, nhưng sao chớp mắt đã biến mất? Xem ra đã có cao nhân khác!”.

Chính là: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ phía sau.

Muốn biết chuyện tiếp theo thế nào, mời xem hồi 10 phân giải.