- Vì sao vậy?
- Để khỏi khiến người chú ý!
Diêu Kiệt gật đầu cười:
- Tôn giá cũng khá là thận trọng.
Hai người khinh công đều cao tuyệt, chẳng mấy chốc trấn Lạc Hà đã hiện ra trong tầm mắt.
Bỗng thấy một nhóm người từ phía trước tiến tới, thoáng chốc đã đến trước mặt, thì ra là nhóm Lý Ngọc Côn bốn người.
Phàn Cửu cười hăng hắc nói:
- Đó chẳng phải là Kim Đao Minh minh chủ là gì?
Lý Ngọc Côn quắc mắt:
- Tôn giá một thân cẩm bào, hẳn là Cẩm Y Đạo lừng danh giới hắc đạo phải không?
Phàn Cửu cười:
- Kẻ quá thời như hoa tàn nhụy rữa, đâu đáng cho Lý minh chủ bận tâm!
Lý Ngọc Côn cười khảy:
- Đường đường Phích Lịch Kiếm hiệp mà lại kết thân với phường trộm đạo, thật không ngờ!
Phàn Cửu thản nhiên cười:
- Diêu lão đệ, mau nói với Lý minh chủ đi, không thì Phàn Cửu này bị mắng oan, cảm thấy khó chịu lắm.
Diêu Kiệt liền nói:
- Vậy xin tôn giá chờ chốc lát!
Đoạn quay sang Lý Ngọc Côn nói tiếp:
- Tôn giá có gì cứ nói!
Lý Ngọc Côn gật đầu:
- Tại hạ cần thỉnh giáo tôn giá một điều.
Trầm giọng nói tiếp:
- Kim Đao Minh có hiềm khích gì với tôn giá?
Diêu Kiệt thoáng ngạc nhiên lắc đầu:
- Không hề có hiềm khích!
Lý Ngọc Côn gằn giọng:
- Vậy sao thi lại giết sạch các huynh đệ Kim Đao Minh ở tại Thất Lý Phố?
Diêu Kiệt sửng sốt:
- Vậy là sao?
- Đến nơi khác nói chuyện được chẳng?
- Tại hạ đã đi cùng Cẩm Y Đạo thì kể như là tâm phúc, xin cứ thẳng thắn nói ra, không hề gì.
Lý Ngọc Côn thoáng tần ngần:
- Tôn giá giết người xong, đã dám ghi danh trên vách, sao bây giờ lại không dám nhìn nhận?
Phàn Cửu xen lời:
- Lý minh chủ, tại hạ dám với cái đầu trên cổ cam đoan, các huynh đệ của quý minh quyết không phải do Diêu lão đệ đã sát hại.
Lý Ngọc Côn đanh giọng:
- Lời nói của tôn giá lấy gì làm bằng?
Phàn Cửu ôn tồn:
- Thủ hạ bị giết, Lý minh chủ hẳn nóng lòng xót dạ, trong khi tức giận rất có thể khiếm xót, có thể nào đưa chúng tôi đến xem xét hiện trường, biết đâu có thể phát hiện ra manh mối cũng nên.
Lý Ngọc Côn ngẫm nghĩ một hồi, gật đầu:
- Cũng được, đi!
Đoạn giơ tay lên khoát, bốn người dẫn trước quay trở về đường cũ.
Phàn Cửu khẽ nói:
- Đây là do Phàn Cửu đã liên lụy đến lão đệ...
Diêu Kiệt tiếp lời:
- Chả lẽ tôn giá đã giết họ?
Phàn Cửu lắc đầu:
- Lão đệ hiểu sai ý Phàn mỗ rồi...
- Vậy thì lời nói của tôn giá thật khó hiểu, chả lẽ là ám chỉ điều gì khác nữa?
- Đừng hỏi vội, đến lúc lão đệ hẵn sẽ rõ.
Diêu Kiệt biết Phàn Cửu hẳn có điều bí ẩn giấu trong lòng, tạm thời chưa muốn bày tỏ, nhưng xem ra không có ác ý, bèn không hỏi nữa.
Thất Lý Phố là một nơi rất hẻo lánh, ngoại trừ mười một nhà chứa lừa ngực, không còn dân cư nào khác.
Từ xa đã trông thấy một đám người xúm nhau chỉ chỏ bàn tán.
Lý Ngọc Côn chận một điếm gia lại hỏi:
- Xin hỏi, nhân viên kiểm thi của quan phủ đã đến rồi ư?
Điếm gia lắc đầu:
- Đâu nhanh vậy, có lẽ ngày mai họ mới đến.
Lý Ngọc Côn ngoảnh lại Phàn Cửu và Diêu Kiệt khoát tay nói:
- Hai vị hãy đến xem đi!
Phàn Cửu hôm qua có đến đây, biết rõ nơi cư trú của bọn Kim Đao Minh, liền dẫn trước đi về phía ấy. Diêu Kiệt cũng theo sát sau lưng, đi vào ngôi nhà đầy máu tanh.
Đếm kỹ, tổng cộng hai mươi ba tử thi, người nào cũng bị kếm sắc xuyên qua tim mà chết.
Trên vách có chữ viết bằng máu:
"Kẻ sát nhân chính là Phích Lịch Kiếm Diêu Kiệt" Lý Ngọc Côn hai mắt phún ra lửa, lớn tiếng gọi:
- Điếm gia đâu?
Một lão nhân tóc bạc phơ run rẩy bước đến nói:
- Tiểu nhân đây!
Lý Ngọc Côn trầm giọng:
- Sự kiện này xảy ra từ lúc nào?
- Chừng khoảng giờ Ngọ... các vị khách quan này tập trung trong nhà đang chuẩn bị dùng bữa!
- Hung thủ có mấy người?
- Chỉ có một!
Lý Ngọc Côn quát:
- Láo, một người sao có thể giết chết được nhiều người thế này? Có lẽ lão đã lòa mắt rồi!
Lão nhân run giọng:
- Quả thật... chỉ có một người... người ấy... tay cầm trường kiếm, nhanh như gió lốc, hệt như... thiên thần... giáng thế!
Lý Ngọc Côn đưa tay chỉ Diêu Kiệt:
- Nhìn xem, hung thủ phải người này không?
Lão nhân lắc đầu:
- Người ấy... khăn đen che mặt, tiểu... tiểu nhân đâu dám xác nhận bừa bãi.
Phàn Cửu bỗng nói:
- Lý minh chủ có phát hiện điều dối trá bên trong không?
Lý Ngọc Côn hậm hực:
- Tại hạ không sáng suốt bằng tôn giá, xin tôn giá cho biết!
Phàn Cửu nhấn mạnh giọng:
- Hung thủ đã dám để lại danh tánh, hà tất phải dùng khăn đen che mặt, sợ người khác nhận ra chứ?
Lý Ngọc Côn bất giác sững người, nhất thời không thốt nên lời.
Phàn Cửu nói tiếp:
- Vã lại, lúc giờ Ngọ, Diêu lão đệ đang cùng tại hạ tán gẫu, sao có thể phân thân đến đây hành hung được?
Lý Ngọc Côn chú mắt nhìn Diêu Kiệt lẩm bẩm:
- Vậy hẳn là có kẻ định giá họa cho tôn giá rồi!
Diêu Kiệt chầm chậm lắc đầu:
- Tại hạ không tiện tự biện hộ, tùy tôn giá luận định.
Phàn Cửu lại nói:
- Tại hạ có điều muốn thỉnh giáo Lý minh chủ.
Lý Ngọc Côn trố mắt:
- Điều chi?
- Qúy minh đao pháp lợi hại, vì sao không thấy vị nào xuất đao hoàn thủ cả vậy?
- Những người này không ai mang theo đao cả.
- Vậy thì tại hạ càng thêm thắc mắc, người võ lâm đi lại trên chốn giang hồ, không thể không mang theo binh khí.
Lý Ngọc Côn xẵng giọng:
- Tôn giá khỏi bận tâm...
Quay sang Diêu Kiệt nói tiếp:
- Vừa rồi đã hiểu lầm tôn giá, mạo phạm rất nhiều, tại hạ xin cáo lỗi.
Đoạn vòng tay xá dài.
Diêu Kiệt nhướng mày:
- Tôn giá sao bỗng dưng lại nghĩ thông thế này?
- Rõ ràng là có người giá họa!
Diêu Kiệt mỉm cười:
- Vậy tại hạ có thể đi rồi chứ?
Lý Ngọc Côn giơ tay:
- Hãy khoan!
Diêu Kiệt nhíu mày:
- Tôn giá còn điều gì chưa cạn tỏ ư?
Lý Ngọc Côn cười giả lả:
- Tại hạ chợt nhớ dến những lời nói của tôn giá trong khách điếm, nhưng chẳng hay hợp tác như thế nào?
Diêu Kiệt giả vờ tỏ ra bất cần vốn là muốn cho Lý Ngọc Côn phải cúi đầu, quả nhiên đối phương đã thần phục.
Phàn Cửu xen lời:
- Lý minh chủ, xin thứ cho tại hạ đường đột, Diêu lão đệ là người cương trực thẳng thắn, không giao thiệp thì thôi, còn như đã giao thiệp là phải thành thật mới được.
Lý Ngọc Côn xẳng giọng:
- Không cần tôn giá phải bận tâm.
Phàn Cửu tuy liên tiếp bị đối phương buông lời khinh miệt, hết sức bực tức, song vẫn cố dằn nén.
Diêu Kiệt khoát tay:
- Vậy thì chúng ta hãy đến nơi khác bàn bạc.
Sáu người vừa định rời khỏi hiện trường huyết án, bỗng nghe tiếng vó ngựa rầm rộ từ xa dần gần, thảy đều kinh ngạc chững bước.
Đoàn kỹ mã dừng lại nghỉ ở bên ngoài, chỉ nghe một giọng rổn rảng nói:
- Một người vào xem thử nơi đây đã xảy ra việc gì?
Lý Ngọc Côn giật mình:
- Hắc Trảo Long Cao Như Đăng đã đến!
Phàn Cửu khẽ nói:
- Chúng ta hãy đào tẩu từ cửa sau nhanh lên!
Lý Ngọc Côn nhướng mày:
- Vì sao tôn giá lại sợ y?
- Không phải là sợ, mà là tạm thời không nên chạm mặt là hơn, hãy rời khỏi đây mau!
Lý Ngọc Côn đưa mắt nhìn Diêu Kiệt, như là chờ chàng quyết định.
Diêu Kiệt nhìn qua khe cửa, đoạn khoát tay nói:
- Cẩm Y Đạo nói rất có lý, lúc này không nên chạm mặt là hơn, chúng ta hãy rời khỏi đây ngay!
Sáu người lẳng lặng từ cửa sau rời khỏi, tiến vào một khu rừng rậm.
Dưới sự hướng đạo của Phàn Cửu, sáu người đi đến một ngôi miếu Sơn Thần đã sụp đổ. Lý Ngọc Côn bảo ba thuộc hạ canh phòng bên ngoài, còn y với Phàn Cửu...
...thiếu mấy hàng...
Phàn Cửu bỗng nói:
- Lý minh chủ, đây có phải là huynh đệ của quý minh không?
Lý Ngọc Côn chau chặt mày gật đầu:
- Phải, nhưng không hiểu tại sao lại chết một mình tại đây?
Phàn Cửu giọng nghiêm túc:
- Tính mạng người này phải do tại hạ bồi hoàn!
Lý Ngọc Côn trố mắt ngạc nhiên:
- Tôn giá nói vậy là sao?
Phàn Cửu đưa tay chỉ tử thi:
- Bởi vị huynh đệ này đã chết trong tay Phàn mỗ!
Lý Ngọc Côn trừng mắt:
- Chính tôn giá đã giết y?
Phàn Cửu gật đầu:
- Đúng vậy, nhưng không phải cố ý, mà là lỡ tay. Cho dù vậy Phàn mỗ vẫn phải gánh chịu món nợ máu này.
Lý Ngọc Côn giọng sắc lạnh:
- Lỡ tay là sao? Tôn giá hãy nói rõ ràng hơn.
Phàn Cửu nhấn mạnh giọng:
- Tôn giá đã để lại hơn hai mươi huynh đệ tại Thất Lý Phố và lại dẩn theo một đàn nhiều lừa ngựa, chẳng thể không khiến người hoài nghi, nên tại hạ đã bắt vị huynh đệ này mang đến đây tra hỏi, chẳng ngờ y quá gan lì, chết cũng không hé môi tiết lộ một lời. Tại hạ vì lấy khẩu cung, đã ra tay quá nặng, thế là đã lỡ tay khiến y tán mạng.
Lý Ngọc Côn thờ thẩn:
- Khi nãy đếm tử thi, tưởng đâu có một người thoát thân, nào ngờ lại là chết bởi tay tôn giá.
Phàn Cửu thành khẩn:
- Món nợ này Phàn mỗ nhất định sẽ bồi hoàn, nhưng trong lúc này xin Lý minh chủ đừng để tâm.
Lý Ngọc Côn buông tiếng thở dài trĩu nặng:
- Thật không ngờ Cẩm Y Đạo tôn giá lại là người giàu tình cảm thế này.
Nếu tôn giá không nói thì cũng không ai biết. Thật ra, y không chết bởi tay tôn giá thì cũng chẳng thoát khỏi sát kiếp.
Thôi, bỏ qua hết, tại hạ không chấp nhất tôn giá đâu.
Phàn Cửu ôm quyền thi lễ:
- Xin đa tạ, sau này tại hạ nhất định sẽ lập bàn chiêu hồn, an ủi vong linh vị huynh đệ này.
Diêu Kiệt giờ mới lên tiếng:
- Lý minh chủ giờ đây hẳn có thể cho biết mục đích đến đây rồi chứ?
Lý Ngọc Côn chẳng chút lưỡng lự đáp:
- Để đánh cướp tiền tài!
Phàn Cửu tiếp lời:
- Đánh cướp tiền tài? Đó là...
Lý Ngọc Côn ngắt lời:
- Một số tiền tài bất nghĩa!
Diêu Kiệt trố mắt:
- Tiền tài bất nghĩa là sao?
Lý Ngọc Côn thẳng thắn đáp:
- Chính là số hai mươi vạn lạng quan ngân đã bị đánh cướp tại Thương Châu hồi mười bốn năm về trước!
Phàn Cửu lại nháy mắt với Diêu Kiệt, đoạn mới hỏi:
- Hai mươi vạn lạng quan ngân ấy chả lẽ ở trong vùng Lạc Hà này ư?
Lý Ngọc Côn quắt mắt:
- Tôn giá chẳng phải biết rõ mà còn giả vờ hỏi ư?
Phàn Cửu lắc đầu:
- Tại hạ quả thật là chưa từng nghe nói đến!
Lý Ngọc Côn giọng quả quyết:
- Hai mươi vạn lạng quan ngân ấy chính là cất giấu tại Phong Lâm Độ.
Thật chẳng giấu giếm, Kim Đao Minh kéo hết toàn lực đến đây chính là vì việc ấy, tuy hiện giờ đã tổn thất hơn hai mươi mấy huynh đệ, nhưng tại hạ vẫn chưa có ý định rút lui.
Diêu Kiệt gật gù:
- Tôn giá quả là người mau mắn...
Ngưng chốc lát, lại hỏi:
- Tôn giá có bằng cớ gì mà quả quyết hai mươi vạn lạng quan ngân được giấu tại Phong Lâm Độ?
- Xin nhị vị hãy xem!
Lý Ngọc Côn nói xong, từ trong lòng lấy ra một phong thư.
Phong thư này bằng giấy dầu đã bị tháo mở. Diêu Kiệt đón lấy, rút thư ra xem, chỉ thấy viết:
"Đã mười bốn năm dài, lão ô ngày đêm thắc thỏm không yên, những mong bạc giấu được sớm xử lý, hãy tức tốc đến Phong Lâm Độ diện bàn, xin chớ trễ nải!
Bách Long thủ thư." Diêu Kiệt sực nhớ theo lời Tiêu Nhất Phong là Châu Bách Long có một phong thư gửi cho ông, giữa đường đã bị người chặn lấy, chả lẽ Châu Bách Long và Tiêu Nhất Phong lại chính là thủ phạm đánh cướp quan ngân ư? Vậy thì...
Nghĩ đến đó, Diêu Kiệt bàng hoàng, nhướng mày nhìn Lý Ngọc Côn hỏi:
- Tôn giá có được lá thư này từ đâu?
Lý Ngọc Côn thở dài:
- Tại hạ đã tình cờ có được, về sau nghe nói đến sự kiện quan ngân bị đánh cướp từ hồi mười bốn năm về trước mới hiểu ra. Bổn minh thiếu thốn tiền bạc, nên mới kéo hết toàn lực đến đây, nào ngờ...
Diêu Kiệt ngắt lời:
- Tôn giá đã có được thư từ lúc nào?
Lý Ngọc Côn thoáng ngẫm nghĩ:
- Cuối năm rồi!
Diêu Kiệt chưa được sự đồng ý của Lý Ngọc Côn, đã nhét phong thư vào trong tay áo, quay sang Phàn Cửu hỏi:
- Xin hỏi tôn giá, kẻ đã chủ mưu việc đánh cướp quan ngân là ai?
Phàn Cửu lắc đầu:
- Xin thứ cho Phàn mỗ, hiện giờ chưa thể tiết lộ được.
Diêu Kiệt đột nhiên tuốt kiếm, nhanh như chớp, dí vào yết hầu của Phàn Cửu, gằn giọng nói:
- Nếu tôn giá kiên quyết không chịu nói, tại hạ đâm thủng yết hầu tôn giá ngay!
Phàn Cửu kinh hãi:
- Lão đệ...
Diêu Kiệt quát to:
- Nói mau, mỹ ý của tôn giá, tại hạ đã tâm lãnh rồi!
Phàn Cửu vội nói:
- Lão đệ hãy lơi tay, Phàn mỗ nói đây!
Diêu Kiệt hậm hực rút kiếm về, tra trở vào bao.
Lý Ngọc Côn ngạc nhiên nói:
- Nghe đồn tôn giá khinh công trác tuyệt, tại sao ngay cả chiêu này cũng không tránh được? Thật là quái lạ!
Phàn Cửu hăng hắc cười:
- Tôn giá thấy nhiều rồi sẽ không còn lấy làm lạ nữa.
Diêu Kiệt giục:
- Tôn giá nói mau đi!
Phàn Cửu nghiêm mặt:
- Theo sự điều tra của Phàn mỗ trong nhiều năm qua, đã phát giác kẻ chủ mưu đánh cướp quan ngân khi xưa chính là Ngọc Diện Hiệp Tiêu Nhất Phong, chẳng phải Phàn mỗ không chịu nói, mà vì y với lệnh tôn...
Lý Ngọc Côn xen lời:
- Trong võ lâm ai không biết Ngọc Diện Hiệp là một chính nhân quân tử, tôn giá chớ nói năng bừa bải.
Diêu Kiệt giơ tay ra hiệu bảo Lý Ngọc Côn đừng xen vào, lại trố mắt hỏi:
- Phàn Cửu, vậy thì ai đã sát hại tiên phụ?
- Chưa có bằng chứng thiết thực, không dám vọng đoán!
- Chả lẽ vụ đánh cướp quan ngân, tôn giá đã tìm được thiết chứng rồi ư?