- Chính Tiêu Nhất Phong đã nói.
Diêu Kiệt bình thản:
- Đa tạ cô nương đã cho biết nội tình, tại hạ sẽ liệu bề ứng phó.
- Còn điều này nữa, xin thiếu hiệp chấp thuận cho.
Diêu Kiệt trố mắt:
- Điều gì?
Tiêu Ngọc Yến nghiến răng:
- Đêm nay Ngọc Yến phải giết Tiêu Nhất Phong trả thù, xin thiếu hiệp đừng ngăn cản.
Diêu Kiệt giật mình trầm giọng nói:
- Không được!
Tiêu Ngọc Yến ngạc nhiên hỏi:
- Vì sao vậy?
- Đó là kế ly gián của kẻ khác, cô nương chưa có bằng chứng thiết thực, sao thể manh động như vậy?
Tiêu Ngọc Yến cười khảy:
- Qua việc bảo Ngọc Yến dùng sắc đẹp mê hoặc Cao Như Đăng, cũng đủ chứng tỏ Ngọc Yến không phải là con thân sinh của y.
Diêu Kiệt trầm giọng:
- Cho dù vậy tại hạ cũng không cho phép cô nương động đến một sợi tóc của y.
Tiêu Ngọc Yến chau mày:
- Thiếu hiệp không tin hay là định tâm tiếp tay cho kẻ gian ác?
Diêu Kiệt bỗng nghiêm giọng hỏi:
- Cô nương có biết tại hạ vì lẽ gì đến Lạc Hà này không?
Tiêu Ngọc Yến ngập ngừng:
- Dường như là truy tìm tông tích kẻ thù phải không?
Diêu Kiệt gật đầu:
- Đúng vậy. Khi xưa tiên phụ đã ngộ hại vì truy tra vụ đánh cướp quan ngân, nếu như cô nương nói không sai, quan ngân là do Tiêu Nhất Phong đánh cướp, vậy thì y là kẻ đáng hiềm nghi nhất trong việc mưu hại thân phụ.
Trước khi sự thật chưa sáng tỏ, dĩ nhiên tại hạ không thể để cho cô nương sát hại Tiêu Nhất Phong.
Tiêu Ngọc Yến phản bác:
- Cho dù lệnh tôn đúng là do Tiêu Nhất Phong sát hại thì cũng chỉ có thù giết cha, trong khi Ngọc Yến lại có thêm mối hận làm nhục mẹ, tính mệnh của Tiêu Nhất Phong đúng ra phải do Ngọc Yến xử lý.
Diêu Kiệt lắc đầu gằn giọng:
- Cho dù cô nương đúng là con gái của Ngụy Quân Bình thì cũng không có đủ tư cách xử lý tính mạng của Tiêu Nhất Phong.
Tiêu Ngọc Yến trố to mắt:
- Vậy nghĩa là sao?
- Cô nương có biết lệnh tôn vì sao mà chết không?
- Tiêu Nhất Phong rủ tiên phụ cùng đánh cướp quan ngân, sự hậu đã ra tay ám hại, chẳng những giết người diệt khẩu, giữ kín bí mật tuyệt đối, mà còn có thể độc chiếm quan ngân.
Diêu Kiệt cười khảy:
- Đúng vậy. Lệnh tôn lúc sinh tiền đã gây nhiều tội ác, bị phái Hoa Sơn trục xuất, bị giết vì tham tiền tài, có thể nói chết là đáng tội. Nhưng còn tiên phụ cả đời hành hiệp trượng nghĩa, mọi người đều biết. Một cái chết nhẹ như lông hồng, còn một cái chết nặng như Thái Sơn, nếu Tiêu Nhất Phong quả đúng là hung thủ thì tính mạng phải do tại hạ định đoạt.
Tiêu Ngọc Yến tuy tin nghe Phùng Vũ Lân, lòng rất căm hận, song dẫu sao cũng có chút không đành lòng, nghe Diêu Kiệt nói vậy, bất giác nẩy sinh sự tính toán khác, vờ thở dài nói:
- Thiếu hiệp nói rất hữu lý, Ngọc Yến thật không nên tranh giành với thiếu hiệp.
- Vậy thì cô nương dẫn tại hạ...
Tiêu Ngọc Yến tiếp lệnh:
- Không phải vội, thời gian hãy còn sớm, Ngọc Yến còn phải hỏi thiếu hiệp điều này nữa. Không bao lâu nữa sự thật sẽ được sáng tỏ, thiếu hiệp phải chăng định thanh toán Tiêu Nhất Phong ngay tại chỗ?
Diêu Kiệt lắc đầu.
- Vì sao vậy?
- Tiêu Nhất Phong công lực chẳng kém, cho dù tại hạ có thể hạ sát y báo thù, nhưng cũng hao tổn rất nhiều nội lực, vạn nhất Cao Như Đăng thừa cơ ra tay, tại hạ nhất định dữ nhiều lành ít.
Tiêu Ngọc Yến trố mắt:
- Vì lẽ gì Cao Như Đăng lại ra tay với thiếu hiệp?
Diêu Kiệt cười khảy:
- Vì hai mươi vạn lạng quan ngân, có sự hiện diện của tại hạ, y đừng mong lấy đi một chữ.
Tiêu Ngọc Yến sửng sốt:
- Thiếu hiệp muốn độc chiếm ư?
Diêu Kiệt nhấn mạnh giọng:
- Tiền tài của quan, trả lại cho quan, đó là tâm nguyện của tại hạ và cũng là di chí của tiên phụ.
- Đó là việc của thiếu hiệp, nhưng đối với Ngọc Yến thì thù giết cha và hận nhục mẹ không còn dằn nén được nữa. Ngọc Yến nhường một bước, giao Tiêu Nhất Phong vào tay thiếu hiệp cũng không hề gì, nhưng thiếu hiệp phải kết toán nọ máu với y ngay tại chỗ, bằng không...
Diêu Kiệt ngắt lời:
- Nếu tại hạ không báo thù Tiêu Nhất Phong tại chỗ thì cô nương tính sao?
Tiêu Ngọc Yến đanh giọng:
- Thì Ngọc Yến sẽ không đưa thiếu hiệp đến chỗ cất giấu quan ngân, như vậy sẽ không ai ngăn cản Ngọc Yến giết Tiêu Nhất Phong báo thù tiết hận.
Vừa dứt lời, người đã phóng qua cửa sổ, thân pháp nhanh như tia chớp.
Diêu Kiệt chẳng ngờ có vậy, vội lớn tiếng nói:
- Cô nương hãy khoan, có gì thư thả mà nói...
Đồng thời cũng tung mình qua cửa sổ ra ngoài. Khi chàng ra đến hậu viện thì Ngọc Yến đã phi thân lên bờ tường, tung mình ra ngoài đường phố.
Diêu Kiệt đâu dám chậm trễ, tuy biết rõ khinh công mình kém hơn đối phương một bậc, song vẫn vận hết toàn lực tung mình đuổi theo, quyết không để Tiêu Ngọc Yến tẩu thoát.
Lúc này tuy đã canh một song chợ đêm vẫn chưa tan, trên đường phố vẩn còn nhiều người đi lại.
Khi vừa hạ chân xuống đường, Diêu Kiệt liền quét mắt nhìn hai bên, nhưng chẳng còn nhìn thấy bóng dáng Tiêu Ngọc Yến đâu cả.
Chàng bất giác lặng người, đứng thừ ra tại chỗ.
Biến cố đột ngột này hoàn toàn ngoài dự liệu của chàng, nếu phen này kế hoạch bất thành, rồi đây khó mà tìm lại được tung tích kẻ thù.
Diêu Kiệt sau một thoáng ngẩn người, lòng liền tức nảy ý, vội phóng nhanh về phía khách điếm Trường Phát, nếu Tiêu Nhất Phong và Cao Như Đăng bất kỳ bên nào chưa lên đường, chàng vẫn còn cơ hội bám theo sau đến địa điểm cất giấu quan ngân.
Chỉ thoáng chốc, Diêu Kiệt đã có mặt trước khách điếm Trường Phát, sau một thoáng ngẫm nghĩ, chàng quyết định vượt tường mà vào.
Trước tiên, chàng đến nấp bên cửa sổ phòng Tiêu Nhất Phong, nín thở ngưng thần lắng nghe một hồi biết bên trong phòng đã không có người.
Sau đó, chàng lại đến gian phòng của nhóm Kim Đao Minh, bên trong cũng không còn một ai.
Lúc này chàng bắt đầu đâm hoảng. Đêm cuối thu giá lạnh, mà trán chàng ướt đẫm mồ hôi.
Vừa lúc có một điếm tiểu nhị đi tới, Diêu Kiệt liền chận lại hỏi:
- Có biết một vị Cao gia ở trọ gian thượng phòng nào không?
- Vị Cao gia đến từ kinh thành phải không? Ông ấy trọ Ở khu nhà phía Đông, nhưng hiện giờ đã đi khỏi rồi.
Diêu Kiệt thoáng chau mày:
- Đã đi khỏi bao lâu rồi?
- Chừng thời gian một tuần trà.
Diêu Kiệt vội cảm tạ, ra khỏi khách điếm Trường Phát với cõi lòng và bước chân trĩu nặng khôn cùng.
Khi đang bước xuống bật cấp, bỗng một người đi đến trước mặt chàng, hối hả nói:
- Lão đệ sao lại ở đây?
Thì ra là Phàn Cửu, Diêu Kiệt vui mừng khôn xiết liền tức phấn chấn tinh thần.
Phàn Cửu nói tiếp:
- Phàn mỗ khi nãy bám theo bọn tay sai của Cao Như Đăng đến chỗ cất giấu quan ngân, nấp trong bóng tối, sau đó Tiêu Ngọc Yến đi một mình đến, nàng ta lén báo với Tiêu Nhất Phong là lão đệ đã ẩn nấp tại chỗ dự định xong rồi. Khi vừa nghe vậy, Phàn mỗ liền nhận thấy nhất định đã xảy ra biến cố, nên tức khắc đi tìm lão đệ. Thật ra việc gi đã xảy ra vậy?
Diêu Kiệt gượng cười:
- Thật hoàn toàn bất ngờ, cũng may là tôn giá tìm gặp tại hạ, không thì hoài công rồi. Hãy mau dẫn tại hạ đến chỗ cất giấu quan ngân. Chúng ta vừa đi vừa nói cũng được.
Phàn Cửu liền nắm lấy bắp tay Diêu Kiệt nói:
- Nói vậy chúng ta đi nhanh lên.
Chưa dứt lời dã tung mình lên, nhấc lấy Diêu Kiệt với tốc độ cực nhanh phóng đi về phía cửa Đông.
Diêu Kiệt ngạc nhiên hỏi:
- Địa điẻm không phải ở Phong Lâm Độ sao?
Phàn Cửu gật đầu:
- Đó cũng là điều bất ngờ, xem ra vụ cướp quan ngân rất có thể không liên quan đến Châu Bách Long...
Ngưng chốc lát, bỗng hỏi:
- Lão đệ có biết Tiêu Ngọc Yến ngấm ngầm giở trò quái quỷ gì không?
Diêu Kiệt thở dài:
- Việc rất giông dài...
Đoạn bèn sơ lược kể cho Phàn Cửu nghe.
Phàn Cửu có vẻ trầm ngâm nói:
- Không chừng Tiêu Ngọc Yến quả đúng là con gái của Ngụy Quân Bình.
Diêu Kiệt vội hỏi:
- Mười bốn năm trước, khi Ngụy Quân Bình đột nhiên mất tích, vợ y là Hà Linh Chi đã bồng theo đứa con gái lên bốn đến tìm Tiêu Nhất Phong hỏi thăm tin tức, từ đó cũng biệt vô âm tín, hẳn là...
Diêu Kiệt tiếp lời:
- Vậy tin tức Tiêu Ngọc Yến có được là đúng sự thật ư?
Phàn Cửu gật đầu:
- Có lẽ là không sai.
Buông tiếng thở dài nói tiếp:
- Hiện tất cả mọi người đều nhắm mỗi mình Tiêu Nhất Phong, xem chừng phen này y đã đến ngày tận số rồi.
Diêu Kiệt lắc đầu cười khảy:
- Trước khi sự thật về tiên phụ ngộ hại sáng tỏ, chưa thể để y chết được.
Phàn Cửu ngạc nhiên:
- Chả lẽ lão đệ định tạm cứu mạng y sao?
- Châu Bách Long đã chết, nội tình chỉ còn mình Tiêu Nhất Phong được biết, nếu y lại bị Tiêu Ngọc Yến giết chết, sự thật sẽ không bao giờ được sáng tỏ nữa, và mối huyết hải thâm cừu của tại hạ cũng không thể nào báo được.
Phàn Cửu nhíu mày:
- Rõ là tạo hóa trớ trêu, đến lúc ấy chúng ta sẽ tùy cơ ứng biến.
Hai người phóng đi như bay, trong khi nói chuyện đã vượt qua hơn năm mươi dặm đường, trước mặt đã hiện ra một cửa cốc chật hẹp.
Phàn Cửu thấp giọng hỏi:
- Trong cốc có một sơn động, quang ngân chính là được cất giấu trong ấy, phía trước thế nào cũng có người do Cao Như Đăng bố trí canh phòng, chúng ta hãy bỏ đường chính, theo đường núi kia mà tiến vào.
Diêu Kiệt gật đầu:
- Nhưng e khinh công của tại hạ khó mà theo kịp tôn giá, tôn giá hãy đi trước một bước.
- Hãy theo Phàn mỗ.
Phàn Cửu trong khi nói đã nắm lấy tay Diêu Kiệt nhắc lên, Diêu Kiệt liền cảm thấy người nhẹ hẫng, cùng Phàn Cửu phóng lên một tảng đá to cao hơn ba trượng.
Liên tiếp mấy lượt tung mình, hai người đd tiến vào con đường đá núi ngổn ngang và cây cối rậm rạp.
Phàn Cửu dừng lại khẽ nói:
- Sơn động kia ở ngay dưới chân chúng ta, để Phàn mỗ xem thử phải xuống bằng cách nào.
Diêu Kiệt vội đưa tay cản lại:
- Hãy khoan, Tiêu Nhất Phong đã bảo tại hạ ẩn nấp trong tối, bất thần ra tay vung kiếm chém đứt hai bàn tay của Cao Như Đăng, như vậy nhất định là phải có một nơi rất kín đáo, chỉ cần một cái tung mình là đến hiện trường ngay.
Phàn Cửu lẩm bẩm:
- Nơi cất giấu quan ngân hẳn là ở sâu trong sơn động, làm sao có thể tung mình một cái là đến được ngay nhỉ?
Diêu Kiệt ngẫm nghĩ một hồi, đoạn nói:
- Rất có thể trên nóc sơn động có lỗ hổng, chúng ta hãy tìm xem.
Phàn Cửu gật đầu phấn khởi:
- Nếu không nhờ lão đệ nhắc nhở, suýt nữa Phàn mỗ đã quên mất. Sự suy luận không sai, để Phàn mỗ đi tìm thử, lão đệ hãy đợi ở đây.
Không chờ ý kiến của Diêu Kiệt, Phàn Cửu đã tung mình phóng đi, chớp mắt đã biến mất trong màn đêm mịt mùng.
Diêu Kiệt cơ hồ một khoảnh khắc cũng không chịu được, nhưng tự biết khinh công kém xa Phàn Cửu, thay vì đuổi theo không kịp hai bên mát lien lạc, chi bằng cố gáng chờ đợi vẫn hơn.
Chốc lát sau Phàn Cửu trở lại hối hả nói:
- Lão đệ đoán không sai, quả đúng là có một lỗ hổng thông hẳn đến nơi sâu nhất trong sơn động, nếu không nhờ ngửi thấy mùi khói đuốc, dù mười hôm nửa tháng cũng chưa chắc tìm ra được...
Diêu Kiệt vội hỏi:
- Lỗ hổng ấy ở đâu?
- Cách đây không đầy một tầm tên bắn.
Diêu Kiệt như đã nóng lòng đến cực độ, nói nhanh:
- Vậy thì đi mau.
Phàn Cửu giơ tay cản lại:
- Chớ vội, chúng ta nên bàn tính kỹ trước, kẻo đến lúc ứng phó không xong.
Diêu Kiệt chững bước, nhìn chốt vào mặt Phàn Cửu, trong một thoáng, chàng chợt nhận thấy Phàn Cửu thật lão luyện vững vàng, và thầm mừng cho mình đã may mắn có được một trợ thủ đắc lực như vậy.
Phàn Cửu nghiêm nghị nói:
- Khi nãy Phàn mỗ có nhìn vào lỗ hổng, trong sơn động chỉ có hai cha con Tiêu Nhất Phong và Cao Như Đăng, Tiêu Nhất Phong tưởng là lão đệ đã mắc mưu, nên rất vững dạ. Còn Cao Như Đăng thì biết rõ Tiêu Nhất Phong có thể thừa cơ ra tay bất kỳ lúc nào, cũng hết sức thận trọng. So sánh thực lực thì Tiêu Nhất Phong yếu kém hơn, một khi quan ngân xuất hiện, cuộc chém giết sẽ xảy ra ngay. Đến lúc ấy chúng ta phải xen tay như thế nào, hãy bàn tính trước.
Diêu Kiệt thoáng ngẫm nghĩ:
- Để tại hạ ra mặt ngăn cản Tiêu Ngọc Yến động thủ trước, tôn giá khoan lộ diện...
Phàn Cửu lắc đầu:
- Không ổn, hãy để Phàn mỗ dùng Ám Thanh Tử đả thương Cao Như Đăng và Tiêu Nhất Phong trước là hơn, kẻo hao tốn tinh lực một cách vô ích.
Diêu Kiệt lắc đầu:
- Vậy e rằng không ổn.
Phàn Cửu lạnh lùng:
- Lão đệ cố chấp quá. Hai người trước mắt cũng chẳng dễ đối phó, nếu không ra tay trước, chúng ta hẳn bị kém thế. Hơn nữa lại phải còn giữ lại mạng sống cho Tiêu Nhất Phong, khác nào trong lúc chiến đấu với mạnh hổ lại để một con rắn độc trong túi áo, vậy là hết sức nguy hiểm.
Diêu Kiệt không muốn mất thời gian nên nói:
- Đến lúc ấy hẵng tùy cơ ứng biến, chúng ta đi nhanh len.
Phàn Cửu ngoắc tay:
- Hãy theo Phàn mỗ.
Lỗ hổng ấy do thiên nhiên tạo thành, to cỡ giếng nước, xung quanh đầy cỏ gai, điều kỳ điệu là lỗ hổng này nằm chênh chếch, bên trên thấy rõ bên dưới, nhưng bên dưới lại không thấy được bên trên.
Hai người nằm mọp trên miệng lỗ nhìn xuống, chỉ thấy Cao Như Đăng và Tiêu Nhất Phong đang đứng đối diện nhau, còn Tiêu Ngọc Yến thì đứng sau lưng Tiêu Nhất Phong và cầm sẵn trường kiếm trong tay.
Chỉ nghe Tiêu Nhất Phong hỏi:
- Chẳng hay Cao huynh có mang theo ngân phiếu không?
Cao Như Đăng mỉm cười:
- Chẳng những mang theo mà còn ghi sẵn số bạc, khi kiểm xong quan ngân, sẽ trao cho tôn giá ngay.
- Số bạc là bao nhieu?
Cao Như Đăng giơ hai ngón tay đen ngòm lên:
- Hai mươi vạn lạng. Cao mỗ đã nói rồi, một chữ cũng không lãi, nhưng sau khi xong việc tôn giá phải thực hiện đúng như lời hứa.
Tiêu Nhất Phong cười ha hả:
- Ngọc Yến đã bằng lòng thì Tiêu mỗ còn cản trở làm gì?
Bỗng chìa tay ra nói tiếp:
- Có thể cho Tiêu mỗ xem qua ngân phiếu trước không?
Cao Như Đăng gật đầu, từ trong tay áo lấy ngân phiếu ra, chậm rãi mở ra nói:
- Nơi đổi ngân phiếu này là hiệu Hòa Thành ở kinh thành, đó là ngân hiệu lớn nhất của Cao mỗ. Cao mỗ đã phải khó khăn lắm mới tạo dựng được tín dụng trong kinh thành, nhất định không vì hai mươi vạn lạng bạc nhỏ nhoi này mà để mất uy tín, tôn giá tin được chứ?
Tiêu Nhất Phong sau khi xem rõ tấm ngân phiếu, ha hả cười nói:
- Đương nhiên là tin được, nhưng chẳng hay tấm ngân phiếu này có thể đổi được tại các ngân hiệu khác không?
Cao Như Đăng mỉm cười:
- Bảy tỉnh miền Bắc, chín tỉnh miền Nam, bất kỳ ngân hiệu nơi nào cũng đổi được.
- Vậy tốt lắm. Chẳng hay chúng ta trao đổi như thế nào?
Cao Như Đăng cười:
- Tôn giá đã chấp thuận hôn sự giữa Cao mỗ và Ngọc Yến cô nương, sau này Cao mỗ còn phải gọi tôn giá là nhạc phụ. Thế nhưng trong lúc này Cao mỗ vẫn phải đề phòng, dĩ nhiên là phải kiểm xong quan ngân mới có thể trao ngân phiếu cho tôn giá.
Tiêu Nhất Phong gật đầu:
- Vậy là rất phải lẽ. Bây giờ Tiêu mỗ xin đưa Cao huynh đến chỗ cất giấu quan ngân.
Cao Như Đăng ngạc nhiên:
- Chả lẽ quan ngân lại không phải đã cất giấu trong sơn động này sao?
Tiêu Nhất Phong mặt thoáng hiện vẻ cười nham hiểm, không trả lời, chậm rãi từ trong lòng rút ra đôi phán quan bút được rèn bằng hàn thiết vạn năm.
Cao Như Đăng mắt rực tinh quang, chầm chậm lui ra sau ba bước.
Tiêu Nhất Phong mỉm cười nói:
- Xin Cao huynh chớ hiểu lầm.
Vừa dứt lời, người đã vọt lên cao hơn trượng, hai cánh tay hệt như đại bàng xòe cánh, mỗi bút chia ra đâm vào hai mõm đá nhỏ trên vách núi.
Chỉ nghe "rẹt" một tiếng, vách đá đã tự động di chuyển sang bên, hiện ra một cửa đá.
Thì ra trong sơn động này còn có sơn động khác, và còn được lắp đặt máy móc điều khiển, thật đã phải tốn rất nhiều tâm trí và sức lực.
Tiêu Nhất Phong khoát tay nói:
- Ngọc Yến, hãy lấy ngọn đuốc trên vách xuống và đi trước dẩn đường Diêu Kiệt và Phàn Cửu đang theo dõi trên miệng lỗ hổng thấy vậy, bất giác đều sững sờ.
Phàn Cửu khẽ nói:
- Lão đệ, bây giờ phải làm sao đây?
Diêu Kiệt trầm ngâm lặng thinh, bỗng nghe "bình" một tiếng, thì ra nhóm Tiêu Nhất Phong ba người đã tiến vào sơn động kia, cánh cửa đá lại tự động khép vào, trong sơn động đã trở nên tối mịt.
Phàn Cửu khẽ kêu lên:
- Hỏng rồi!
Diêu Kiệt bình tĩnh nói:
- Đừng vội. Tiêu Nhất Phong đã nói với tại hạ, kẻ cướp bạc là Cao Như Đăng, bảo tại hạ ẩn nấp, chờ khi quan ngân xuất hiện, sẽ bất thần xuất kiếm chém đứt hay tay Cao Như Đăng. Qua cuộc đối thoại vừa rồi, rõ ràng Tiêu Nhất Phong đã tự thú nhận chính y mới là kẻ chủ mưu vụ cướp quan ngân, qua đó chứng tỏ chỗ này không phải là nơi ẩn nấp mà Tiêu Nhất Phong đã định trước cho tại hạ.
Phàn Cửu trố mắt:
- Vậy là còn có chỗ khác nữa ư?
Diêu Kiệt gật đầu:
- Đúng vậy.
- Tìm kiếm bằng cách nào đây?
Diêu Kiệt mỉm cười:
- Dĩ nhiên là vẫn với phương pháp trước, ngọn đuốc trong tay Tiêu Ngọc Yến lửa khá to, bốc lên rất nhiều khói, sao tôn giá không sử dụng chiếc mũi linh mẫn của mình một lần nữa?
Phàn Cửu mừng rỡ:
- Lão đệ, làm nghề trộm đạo cũng đâu phải là chuyện dễ dàng, phải thân nhẹ, chân nhanh, mũi nhạy, tai thính, và dĩ nhiên chẳng thể thiếu một đôi mắt trộm...
Diêu Kiệt cướp lời:
- Đừng quên là phải có lòng dạ sắt đá, cho dù là tiền mua quan tài kẻ khác cũng trộm lấy như thường.
Phàn Cửu nhăn nhó:
- Lão đệ đừng vu oan cho Phàn mỗ, phân bạc nào Phàn mỗ cũng cứu giúp hết cho...
Diêu Kiệt ngát lời:
- Tại hạ hiểu, chỉ có mỗi mình tôn giá là một đạo tặc hiệp nghĩa, có tấm lòng bồ tát thôi.
Đoạn khoát tay nói tiếp:
- Tôn giá nhanh lên đi.
Phàn Cửu gật đầu:
- Lão đệ hãy theo sát Phàn mỗ.
Vừa dứt lời, người đã phóng vút đi. Diêu Kiệt cũng liền giở hết tốc lực khinh công theo sau.
Phàn Cửu trước tiên quan sát địa thế, nhận định hướng gió, sau đó mới chọn một vị trí đứng, hít mạnh vào ba hơi dài.
Bỗng khẽ reo lên:
- Phàn mỗ đã ngửi thấy rồi.
Diêu Kiệt vội hỏi:
- Ở đâu vậy?
Phàn Cửu đưa tay chỉ:
- Ở ngay phía trước không xa.
Đoạn cúi lom khom, vừa hít mạnh vừa chậm bước đi tới. Đi được chừng trăm bước thì Diêu Kiệt cũng đã ngửi thấy mùi khói nặc nồng.
Hai người lần theo mùi tìm tới, sau cùng đã phát hiện ra mùi khói từ trong khe một tảng đá tỏa ra.
Khe đá ấy rất hẹp, chỉ vừa đủ chui lọt một người.
Diêu Kiệt nói:
- Tôn giá hãy ở đây đoạn hậu cho tại hạ...
Phàn Cửu ngắt lời:
- Không được, xem tình hình có lẽ đang là lúc gay go, đâu thể để Phàn mỗ ở lại đây được.
Diêu Kiệt giọng cảm khái:
- Thật không giấu giếm, tại hạ chỉ muốn tự tay dùng Phích Lịch Kiếm giết chét kẻ thù chứ không muốn trông cậy vào Ám Thanh Tử của tôn giá.
Tôn giá hãy ở lại đây là hơn. Nếu tại hạ có bề gì cũng phải có người thu liệm thi thể chứ.
Phàn Cửu chau mày lắc đầu:
- Lão đệ nói vậy đâu phải, kẻ thù của lão đệ cũng chính là kẻ đã khiến Phàn mỗ phải mang tội danh đánh cướp quan ngân, để cho Phàn mỗ được nhìn thấy kẻ ấy bị lão đệ giết chết, vậy chẳng phải là điều vui sướng ư? Đi mau. Lải nhải mãi e là sẽ lỡ việc mất.
Diêu Kiệt khẽ buông tiếng thở dài, đoạn nghiêng người chui vào khe đá.
Khe đá chênh chếch đi xuống và khúc khuỷu.
Lần mò đi được hơn trăm bước thì không còn thẳng người đi được nữa, hai người đành nằm xuống bò tới.
Được hơn mười trượng, thì đã trông thấy ánh lửa và nghe tiếng cười rổn rảng. Diêu Kiệt thò đầu nhìn, nơi chàng cách mặt đất chừng hai trượng, nếu nghe theo lời Tiêu Nhất Phong, từ đây phóng xuống. Cao Như Đăng quả khó thoát khỏi bị chém đứt tay.
Dưới đất có sáu chiếc rương gỗ, trong số có bốn chiếc đã được mở ra, thảy đều đựng đầy những nén bạc năm mươi lạng.