Hiệp Ẩn Ma Tung

Hồi 1

Đầu giờ Dậu, ánh tà dương càng nhuộm đỏ những chiếc lá phong cuối thu, hệt như lửa, cũng hệt như máu. Một ngôi nhà lá nằm cạnh rừng phong, yên ắng không một bóng người. Trước ngôi nhà lá có một con sông nhỏ, rộng chừng hơn trượng. Một chiếc cầu tre rộng hơn thước bắc qua sông, cảnh sắc tuy đẹp, nhưng hết sức tiêu điều.

Ngoài xa, một bóng người đón ánh chiều tà chậm rãi đi về phía ngôi nhà lá. Đó là một thiếu niên áo xanh, có dáng người mảnh khảnh, gương mặt trắng trẻo dưới ánh nắng soi rọi, phản chiếu một màu đỏ rực.

Tay trái của thiếu niên nắm chặt một thanh trường kiếm, hai mắt phóng ánh ánh sáng sắc lạnh nhìn chăm chăm vào ngôi nhà lá, như thể đang đối mặt với kình địch. Thiếu niên áo xanh bước chân mỗi lúc một chậm lại, sau cùng dừng lại bên kia cầu tre.

Ánh mắt sắc lạnh quét nhìn hai bên, đột nhiên tung mình phóng qua sông, thân pháp hết sức ngoạn mục. Khi hai chân chạm đất, thiếu niên áo xanh không tiến tới nữa, hai mắt chốt chặt vàp ngôi nhà lá không chớp. Nơi chàng đứng cách ngôi nhà lá chừng ba trượng, có thể trông thấy cánh cửa rào lay động theo từng cơn gió đêm mạnh dần.

Thốt nhiên, "bình" một tiếng, cánh cửa rào mở toang.

Chàng trông thấy trên một chiếc bàn tre trong thảo đường có ly chén đũa, những ấm rượu ngã nghiêng, chả lẽ trong ngôi nhà này đã xảy ra biến loạn gì ư? Thiếu niên áo xanh liền tung mình, hệt như tên bắn lao thẳng vào ngôi nhà lá. Đổng thời, chỉ nghe "choang" một tiếng, ánh thép chớp ngời, thanh trường kiếm trong tay đã ra khỏi vỏ. Nơi chàng đáp xuống là bên góc cửa, đảo mắt nhìn quanh, bất giác sững sờ đứng thừ ra tại chỗ.

Thì ra một lão nhân tuổi ngoài ngũ tuần đang nằm dưới đất, máu tươi nhuộm đỏ chòm râu bạc của lão nhân, nhìn thoáng qua cũng biết lão nhân đã tắt thở tự bao giờ.

Đột nhiên, sau lưng, một tiếng quát sắc lạnh vang lên:

- Quả nhiên ngươi đã trở lại đây!

Vừa dứt tiếng đã thấy một làn bóng đỏ lướt đến trước mặt thiếu niên áo xanh, đồng thời kèm theo tiếng gió rít rợn người.

Thiếu niên áo xanh giật mình kinh hãi, trường kiếm trong tay vội quét ra, "bộp" một tiếng, thì ra làn bóng đỏ là một sợi nhuyễn tiên, không chút sai lệch, quấn ngay vào trên vành hộ thủ nơi chuôi kiếm.

Thiếu niên áo xanh vội vận công vào cổ tay và thụp người xuống, lại "bộp" một tiến, nhuyễn tiên rút ra, không cuốn đi được thanh trường kiếm trong tay chàng. Chàng định thần nhìn kỹ, đối phương là một thiếu nữ áo đỏ đã liên tiếp quét ra ba roi.

Trong thảo đường rất chật hẹp, khó bề xoay xở, hơn nữa thiếu niên áo xanh cũng không muốn vô lý động thủ với đối phương, dưới sự tấn công tới tấp của thiếu nữ áo đỏ, chàng đành phóng ra khỏi ngôi nhà lá.

Ngoài sân cỏ phía trước nhà lúc này bỗng xuất hiện bốn đại hán võ phục khinh trang, trong tay mỗi người đều có một ngọn đại đao sóng dày, ánh vàng chớp chóa, chia nhau án ngữ bốn phía, tám mắt đều chốt vào mặt thiếu niên áo xanh.

Thiếu niên áo xanh bất giác ngẫn người, thiếu nữ áo đỏ đuổi theo ra đến cũng ngạc nhiên đứng lại. Bốn đại hán này chẳng những xử dụng cùng một loại binh khí, mà tuổi tác cũng tương đương và phục sức giống hệt nhau.

Một đại hán đứng gần cửa nhất tiến lên nói:

- Xin hỏi, nơi đây phải chăng là Phong Lâm Độ?

Thiếu nữ áo đỏ lạnh lùng đáp:

- Không sai!

Hán tử ấy lại hỏi:

- Vô Địch Thần Tiên Châu Bách Long lão tiên sinh phải chăng cư trú tại đây?

Thiếu nữ áo đỏ quét mắt nhìn bốn người, không đáp mà lại hỏi:

- Các vị là ai?

Hán tử ôm đao thi lễ:

- Tại hạ Lý Ngọc Côn!

- Thì ra là Lý lão đại trong Kim Đao Minh... Các hạ tìm gia phụ chi vậy?

Lý Ngọc Côn xoe tròn mắt:

- Thì ra là Châu Hoài Anh cô nương, lệnh tôn hiện ở đâu?

Thiếu nữ áo đỏ chính là Châu Hoài Anh, nghe đối phương gọi đúng danh tánh mình, không khỏi ngạc nhiên nói:

- Các hạ tìm gia phụ có việc gì vậy?

- Tại hạ có việc quan trọng cần gặp lệnh tôn, xin cô nương hãy dẫn kiến cho!

- Xin hỏi Kim Đao Minh với gia phụ là địch hay bạn?

- Dĩ nhiên là bạn!

- Vậy sao lại mang theo binh khí thế này?

- Bởi nghe có tiếng binh khí nên chúng tại hạ mới xuất đao giới bị, xin cô nương chớ hiểu lầm!

Châu Hoài Anh bỗng nước mắt chảy dài, nghẹn ngào nói:

- Gia phụ đã bị mưu sát trước đây một giờ trong thảo đường...

Đưa tay chỉ thiếu niên áo xanh, nói tiếp:

- Tiểu tử này đã cầm kiếm xông vào nhà, tuy không phải nguyên hung thi cũng là đồng lõa, xin hãy chung sức bắt lấy hắn để báo thù cho gia phụ.

Vừa dứt lời, "vút" một tiếng, lại vung roi quét ra.

Thiếu niên áo xanh không hoàn thủ, chỉ lách người tránh khỏi.

Lý Ngọc Côn bàng hoàng nói:

- Châu lão tiên sinh đã ngộ hại rồi ư?

Châu Hoài Anh nước mắt ràn rụa gật đầu:

- Hiện thi thể hãy còn trong thảo đường...

Chưa dứt lời, liên tiếp vung roi tấn công thiếu niên áo xanh.

Thiếu niên áo xanh vừa lách tránh vừa lớn tiếng nói:

- Cô nương hãy khoan động thủ!

Lý Ngọc Côn cũng lớn tiếng nói:

- Cô nương hãy tránh sang bên, để Lý mỗ tiếp tên tiểu tử này cho!

Dứt lời đã lao vào giữa hai người, gằn giọng nói:

- Bằng hữu, hãy báo ra danh hiệu!

- Tại hạ là Diêu Kiệt!

Lý Ngọc Côn trố mắt:

- Phích Lịch Kiếm Diêu Kiệt!

Thiếu niên áo xanh gật đầu:

- Vâng, chính tại hạ!

Lý Ngọc Côn đột nhiên vung đao bổ vào Diêu Kiệt, đồng thời tay trái giơ lên khoát nhẹ, đó rõ ràng là ám hiệu, ba người lập tức vung đao, triển khai một cuộc liên thủ giáp công.

Nhất thời, ánh đao loang loáng kèm theo kình phong vùn vụt. Thiếu niên áo xanh lẹ làng vung trường kiếm quét ngang một vòng, chỉ nghe tiếng binh khí chạm nhau chát chúa, bốn hán tử Kim Đao Minh liền bị một luồng kình phong đẩy lùi mấy bước.

Lý Ngọc Côn nói:

- Bằng hữu quả thật là Phích Lịch Kiếm Diêu Kiệt ư?

Thiếu niên áo xanh cười khảy:

- Chả lẽ tại hạ lại là kẻ mạo danh hay sao? Các vị sao lại chẳng biết phải trái gì cả thế này?

Lý Ngọc Côn quay lưỡi đao ra sau, tay trái đặt lên chuôi đao nói:

- Xin lỗi, đó chẳng qua là để thử thân phận của tôn giá thôi, quả nhiên danh bất hư truyền...

Quay sang Châu Hoài Anh nói tiếp:

- Theo Lý mỗ thì đại hiệp xuất thân từ chốn danh môn, có lẽ không dính dáng đến việc sát hại lệnh tôn đâu!

Diêu Kiệt tiếp lời:

- Đúng vậy, tiên phụ khi xưa là bạn thân của Châu lão tiền bối, phen này cũng là do Châu lão tiền bối cho người mang thư gọi tại hạ đến đây, vì thấy trong nhà có điều khác lạ nên mới tuốt kiếm xông vào. Châu cô nương đã hiểu lầm rồi.

Châu Hoài Anh nhướng mày:

- Chính gia phụ đã gửi thư mời tôn giá đến đây ư?

Diêu Kiệt gật đầu:

- Đúng vậy!

- Thư đâu?

Diêu Kiệt từ trong túi tay áo lấy ra một phong thư, hai tay trao ra nói:

- Cô nương hãy kiểm xem!

Châu Hoài Anh đương nhiên là nhận được bút tích của phụ thân, giờ mới khóc sướt mướt nói:

- Vào giờ Thân, gia phụ đã bảo Hoài Anh vào rừng săn ít gà rừng và thỏ rừng, nói là có khách quý đến viếng, nào ngờ khi Hoài Anh trở về thì gia phụ đã ngộ hại...

Nói đến đó, Châu Hoài Anh khóc nức nở.

Lý Ngọc Côn vội khuyên lơn Châu Hoài Anh, Diêu Kiệt tra kiếm vào bao, đi vào thảo đường.

Trên bàn tre có một đĩa đậu phọng, một đĩa thịt rừng và hai đôi đũa. Ấm rượu ngã nghiêng, ly rượu ngã đổ không còn một giọt. Hai chiếc ly hãy còn nằm trong tay phải Châu Bách Long, còn một chiếc thì rơi xuống đất.

Thi thể Châu Bách Long ngã nằm cạnh ghế, ngọn Vô Địch Thần Tiên lừng danh võ lâm vẫn còn quấn nơi lưng, chưa hề xử dụng đến. Châu Hoài Anh ngồi trên bãi cỏ khóc nức nở. Lý Ngọc Côn đi vào thảo đường.

Diêu Kiệt thở dài bùi ngùi nói:

- Tại hạ đã đến muộn một bước.

Lý Ngọc Côn hạ thấp giọng:

- Theo tại hạ thấy, hung thủ đã ra tay bất ngờ.

Diêu Kiệt gật đầu:

- Không sai, hung thủ hẳn là bạn chí thân của Châu lão tiền bối, nên vừa gặp nhau đã ăn uống hàn huyên thế này...

Cúi xuống nhặt cái ly dưới đất lên, nói tiếp:

- Hung thủ ngồi đối diện với Châu lão tiền bối, với lý do mời rượu đứng lên đi đến trước mắt Châu lão tiền bối, chờ khi Châu lão tiền bối ngửa mặt uống rượu đã thình lình hạ thủ.

Lý Ngọc Côn gật đầu tán đồng:

- Diêu thiếu hiệp suy đoán không sai...

Y cúi xuống xem xét tử thi một hồi, đoạn nói tiếp:

- Huyệt toàn cơ bị trúng một chưởng rất nặng trước tiên, đã chấn đứt tâm mạch, hung thủ còn sợ chưa đủ chí mạng, lại bồi thêm một chưởng vào huyệt thiếu dương, nên khiến thất khiếu lưu huyết, chưởng lực của hung thủ vô cùng bá đạo.

Diêu Kiệt trầm ngâm hồi lâu, bỗng ôm quyền nói:

- Tại hạ định thỉnh giáo Lý minh chủ!

Lý Ngọc Côn vội đáp lễ:

- Không dám!

Diêu Kiệt nhấn mạnh từng tiếng:

- Khi nãy Lý minh chủ đã bảo có việc quan trọng cần gặp Châu lão tiên sinh, có thể cho biết chăng?

- Kim Đao Minh sở dĩ thanh danh trong giới giang hồ bị tổn thương nhiều cũng chỉ vì tiếp xúc với cả hai giới hắc bạch, mấy hôm trước, tại hạ nghe phong phanh có hai cao thủ hắc đạo đang tìm kiém Châu lão tiên sinh, nên mới đến đây cho hay, nào ngờ...

Diêu Kiệt vội hỏi:

- Lý minh chủ có biết dó là hai ma đầu nào không?

Lý Ngọc Côn hạ thấp giọng:

- Cẩm Y Đạo Phàn Cửu và Hắc Trảo Long Cao Như Đăng đà chủ Thất Long Hội!

Diêu Kiệt lẩm bẩm:

- Quả là hai nhân vật lợi hại...

Bỗng nhướng mày, lại hỏi:

- Hai người liên thủ hay hành động riêng rẽ?

- Không thấy có dấu hiệu liên thủ... Châu lão tiên sinh không phải đã chết bởi tay hai người ấy!

Diêu Kiệt gật đầu:

- Đúng vậy, hung thủ là một người khác! Phàn Cửu với khinh công tuyệt thế và Ám Thanh Tử khét tiếng trong giới hắc đạo, còn Cao Như Đăng thì sở trường về đoản kiếm, chưởng lực của hai người đều không thể gây tử thương cho Châu lão tiên sinh.

- Tại hạ không tiện ở đây lâu, khi nào có tin tức sẽ liên lạc với thiếu hiệp, nhưng chẳng hay có thể tìm gặp thiếu hiệp ở đâu?

Diêu Kiệt ơ hờ vòng tay:

- Không dám làm phiền tôn giá nhọc sức, hung thủ đã sát hại Châu lão tiên sinh, tại hạ chắc chắn sẽ tìm ra được.

Lý Ngọc Côn vòng tay:

- Vậy thì hay quá! Tại hạ xin cáo từ!

Đoạn quay người ra khỏi nhà.

Diêu Kiệt nhìn theo, cúi đầu đăm chiêu nghĩ ngợi.

Lát sau, Châu Hoài Anh đi vào, thắp đèn lên rồi với giọng ái ngại nói:

- Vừa rồi Hoài Anh đã mạo muội đắc tội, xin thiếu hiệp chớ trách.

Diêu Kiệt xua tay:

- Cô nương đừng bận tâm chuyện vặt vãnh ấy, chúng ta hãy khiêng lệnh tôn lên giường đi.

Châu Hoài Anh gật đầu:

- Xin phiền thiếu hiệp!

Diêu Kiệt dập đầu vái ba lạy trước, sau đó mới cùng Châu Hoài Anh kẻ đầu người chân khiêng tử thi đặt lên chiếc giường bên trong.

Diêu Kiệt đứng nhìn tử thi một hồi, đoạn mới móc ra một chiếc khăn lụa đắp lên mặt tử thi, với giọng bi phẫn và đau xót nói:

- Cô nương chớ đau lòng, tại hạ nhất định sẽ báo thù cho lệnh tôn!

Châu Hoài Anh ngạc nhiên:

- Việc báo thù là bổn phận của Hoài Anh, sao dám làm phiền thiếu hiệp?

Diêu Kiệt trầm giọng:

- Chính vì tại hạ mà lệnh tôn mới ngộ hại!

Châu Hoài Anh sững sờ:

- Vậy nghĩa là sao?

Diêu Kiệt thở hắt ra một hơi dài:

- Tại hạ lúc bảy tuổi, tiên phụ đã bị người sát hại, lệnh tôn biết rõ kẻ thù là ai, bấy giờ đã khuyến cáo tại hạ khi nào võ công thắng được kẻ thù thì lệnh tôn mới cho biết để khỏi chết một cách uổng mạng. Mấy hôm trước nhận được thư của lệnh tôn, tại hạ lên đường đến đây ngay, nào ngờ...

Châu Hoài Anh tiếp lời:

- Chả lẽ đây chính là kẻ thù của thiếu hiệp đã giết gia phụ để diệt khẩu ư?

Diêu Kiệt gật đầu:

- Có lẽ là vậy!

- Vậy là mối thù hai nhà cùng một chỗ, để Hoài Anh hỏa thêu ngôi nhà này rồi cùng thiếu hiệp đi tìm kẻ thù.

Diêu Kiệt xua tay:

- Hãy khoan, thi thể của lệnh tôn phải được hậu táng...

Châu Hoài Anh ngắt lời:

- Không cần đâu! Lúc tiên phụ còn tại thế vẫn luôn căn đặn, nếu một ngày nào đó lão nhân gia chẳng may ngộ hại thì hãy hỏa thiêu cả di thể với ngôi nhà này, còn Hoài Anh thì kể từ nay sẽ đi khắp chân trời góc biển tìm kiếm tung tích kẻ thù.

Diêu Kiệt ngạc nhiên:

- Lệnh tôn đã biết trước có kẻ toan sát hại ư?

Châu Hoài Anh gật đầu, không nói gì nữa, cầm ngọn đèn dầu trên bàn lên ném vào vách lá, lập tức bừng cháy.

Diêu Kiệt bỗng kinh ngạc hỏi:

- Ngọn Vô Địch Thần Tiên trên người lệnh tôn, cô nương không lấy mang theo sao?

Châu Hoài Anh cười áo não:

- Vô Địch thần Tiên đang ở trong tay Hoài Anh, kia chỉ là ngụy trang thôi! Từ khi ẩn cư tại đây, gia phụ rất ít khi rời nhà, đã lâu không dùng đến ngọn nhuyễn tiên ấy rồi.

Ngôi nhà lá dễ cháy, lại gặp lúc gió đêm lồng lộng, thoáng chốc đã trở thành biển lửa. Hai người ra khỏi nhà, đi qua cầu tre, cùng giở khinh công phóng đi về hướng Đông.

Lúc này, cánh rừng phong dưới sự soi rọi của ánh lửa, càng thêm đỏ rực.

*

Từ cửa Tây đi vào là một khu phố sầm uất nhất Lạc Hà, hai bên đường đều là trà lầu tửu quán và hiệu buôn khách điếm.

Lúc này đang là giờ Dậu sắp qua giờ Tuất, đã đến lúc dùng bữa ăn tối, mọi hành khách đều xuống ngựa dừng xe, lục tục kéo nhau vào quán ăn tửu lầu.

Trong số rất nhiều tửu lầu, phải kể Túy Tiên Đình là nổi tiếng hơn hết.

Lúc này chỉ thấy một đôi nam nữ thong thả đi đến trước tửu quán Túy Tiên Đình, họ chính là Diêu Kiệt và Châu Hoài Anh. Hai người vừa định đi vào tửu quán bỗng thấy một người từ trong bước vội ra thấp giọng nói:

- Xin hai vị hãy theo tại hạ!

Diêu Kiệt sửng sốt ngẩng lên nhìn, thì ra Kim Đao Minh minh chủ Lý Ngọc Côn. Như không tin tưởng lắm về nhân vật nửa chính nửa tà này, Diêu Kiệt đứng yên lạnh lùng nói:

- Lý minh chủ có gì cần nói, hãy bày tỏ tại đây cũng được.

Lý Ngọc Côn hạ thật thấp giọng:

- Cẩm Y Đao Phàn Cửu đang ở trên lầu, hai vị không nên vào là hơn.

Diêu Kiệt nhướng mày:

- Tại hạ đâu có ý sợ y, sao lại không vào được?

Lý Ngọc Côn nghiêm giọng:

- Thiếu hiệp đã hiểu lầm ý tại hạ rồi! Theo tại hạ nghĩ, nếu thiếu hiệp và Châu cô nương mà lộ diện, rất có thể sẽ bức dây động rừng.

Châu Hoài Anh bỗng hỏi:

- Lý minh chủ cho rằng chính Phàn Cửu là hung thủ sát hại tiên phụ ư?

- Tại hạ không dám quả quyết, nhưng y đã xuất hiện trong lúc này, chẳng thể không khả nghi!

Diêu Kiệt tiếp lời:

- Kẻ sát hại Châu lão tiên sinh chắc chắn không phải là Cẩm Y Đạo Phàn Cửu mà là một người khác.

Lý Ngọc Côn thoáng nhíu mày:

- Không chừng Phàn Cửu cũng có liên can!

Diêu Kiệt trầm ngâm:

- Vậy thì phải hỏi y thử xem... Phàn Cữu ở trên lầu hay dưới nhà?

- Trên lầu!

- Còn Lý minh chủ?

- Ở dưới nhà!

Diêu Kiệt trố mắt:

- Vậy sao Lý minh chủ biết Phàn Cữu ở trên lầu?

- Vì tại hạ đến đây trước, vừa mới ngồi xuống thì thấy Phàn Cửu đi vào, bởi chúng tại hạ đã chọn chiếc bàn trong góc khuất, và Phàn Cửu lại đi thẳng lên lầu nên y không trông thấy.

Diêu Kiệt quay sang Châu Hoài Anh nói:

- Cô nương hãy ở dưới nhà ngồi chờ chốc lát để tại hạ lên lầu gặp vị Cẩm Y Đạo ấy.

Đoạn đi vào tửu quán và đi thẳng lên trên lầu.

Một gã tiểu nhị đứng nơi cửa thang lầu đón tiếp chàng, cung kính hỏi:

- Khách quan chỉ một mình thôi ư? Xin mời sang bên này!

Diêu Kiệt khoát tay:

- Không vội, tìm bằng hữu nói chuyện trước đã!

Đảo mắt nhìn, trên lầu có hơn bốn mươi người khách, chàng chưa từng gặp Cẩm Y Đạo Phàn Cửu bao giờ, nhưng chàng tin chắc có thể nhận ra, bởi vì cao thủ hắc đạo này rất chú trọng trong việc ăn mặc.

Quả nhiên, chàng trông thấy một người trung niên tuổi ngoài bốn mươi, y phục sang trọng đang ngồi một mình độc ẩm. Diêu Kiệt bèn đi đến trước mặt người đó, lạnh lùng hỏi:

- Tôn giá phải chăng là Cẩm Y Đạo Phàn Cửu?

Người trung niên ngẩn lên nhìn chàng:

- Phải, bằng hữu xưng hô thế nào?

Diêu Kiệt trầm giọng:

- Phích Lịch Kiếm Diêu Kiệt!

Đoạn nghênh ngang ngồi xuống đối diện với Phàn Cửu. Phàn Cửu thoạt tiên ngẩn người, sau đó cười hô hố nói:

- Thì ra Phích Lịch Kiếm Diêu Kiệt lừng danh võ lâm! Thật hân hạnh được gặp.

Đoạn liền định bảo tiểu nhị mang thêm ly chén đến. Diêu Kiệt khoát tay:

- Không dám làm phiền, tại hạ chỉ muốn thỉnh giáo vài điều thôi!

Phàn Cửu quét mắt nhìn vào mặt Diêu Kiệt, mỉm cười nói:

- Thần sắc của thiếu hiệp dường như không được bình thường.

Diêu Kiệt cười khảy:

- Chỉ bởi trước đây một giờ, tại hạ đã gặp sự việc không bình thường...

Xin hỏi tôn giá đến đây để làm gì?

Phàn Cửu sầm mặt:

- Phàn mỗ với thiếu hiệp không thù không oán, cũng chẳng có giao tình, thiếu hiệp nói năng như vậy không thấy quá đáng ư?

Diêu Kiệt gằn giọng:

- Tại hạ thà hậu sự xin lỗi tôn giá, nhưng hiện tại tôn giá phải thành thật trả lời mới được.

Phàn Cửu cười gằn:

- Các hạ cậy vào trường kiếm trong tay cưỡng bức Phàn mỗ phải không?

Diêu Kiệt lắc đầu:

- Không phải, tôn giá tuy thuộc hạng trộm đạo nhưng cũng có danh khí, chứ không phải hạng giấu đầu rụt đuôi, hẳn là không có những hành vi mờ ám đê hèn.

Phàn Cửu trợn trừng mắt, gật mạnh đầu:

- Mắng hay lắm! Mắng hay lắm!

Ngưng chốc lát, nhấn mạnh từng tiếng nói tiếp:

- Đến đây để viếng thăm một vị bằng hữu.

- Đã gặp chưa?

- Chưa! Đêm nay không trăng, hơn nữa đêm khuya viếng thăm cũng rất không nên, nên định ngày mai hẵng đi.

- Người ấy là ai?

Phàn Cửu thoáng do dự:

- Vô Địch Thần Tiên Châu Bách Long, người này đã qui ẩn lâu năm, có lẽ thiếu hiệp không biết.

- Tìm ông ấy để làm gì?

Phàn Cửu trầm giọng:

- Các hạ dường như đã hỏi quá nhiều!

Diêu Kiệt ôm quyền:

- Đắc tội! Vậy tại hạ xin thỉnh giáo một điều nữa... Trước khi đến đây viếng thăm cố hữu, tôn giá có nói cho ai biết không?