Hiện Trường Ngã Ngựa Của Bạch Liên Hoa

Chương 49

Tối hôm qua, bạn học Cố quấy rầy cô giáo Hạ làm bài tập cả đêm, đến sáng còn chăm chỉ đọc lại một lần. Hạ Minh Nguyệt luôn cáu kỉnh chỉ cho phép Cố Minh Diệp làm một lần, hôm qua lại đồng ý cho người đàn ông húp mỡ đến khi thỏa mới thôi. Cố Minh Diệp được chiều đâm sợ, xoa tay hầm hè, nóng lòng muốn thử. Hạ Minh Nguyệt vừa nhìn đã biết anh muốn gì, để ngăn cản bạn học Cố siêng năng chăm học suốt ngày, cô giáo Hạ quyết định chuồn êm, đi chợ với dì giúp việc.


Cố Minh Diệp bắt đầu chuẩn bị cho đoàn làm phim, hoàn thiện một số kế hoạch quay phim, sau đó không biết đã lấy kịch bản ra, vừa đọc vừa viết bao nhiêu lần, thì Hạ Minh Nguyệt mới chịu quay về.


Sau khi Hạ Minh Nguyệt trở lại, Cố Minh Diệp đã nếm được trái ngọt, tự giác xếp chiếc ghế dài nhỏ, nghiêm chỉnh mong chờ ngồi trong phòng xem phim.
Cố Minh Diệp mới học một tiết đã đạt thành tích xuất sắc, Hạ Minh Nguyệt cũng rất hài lòng. Lần đầu tiên cảm nhận được cái ‘sướng’ thật là tuyệt quá đi.


Hai người ngầm đồng ý, thích thú trong lòng.
Cố Minh Diệp vẫn ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ, Hạ Minh Nguyệt vẫn ngả lưng trên chiếc ghế sô pha, chân đạp lên tấm thảm cashmere, trên tay cầm một cây thước gỗ, nước cam tươi tỏa ra hương thơm quyến rũ.


Hạ Minh Nguyệt đi mua sắm một ngày, vừa mệt vừa khát, vốn dĩ muốn trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, lại bị Cố Minh Diệp ôm đến phòng xem phim, nói: “Ở đây cũng có thể nghỉ ngơi.” Tỏ ra mình rất hiếu học.


Cô tu một hơi hết cốc nước cam để làm dịu cơn khát, sau đó cầm một lon nước ép dâu, vừa uống vừa nghịch. Cô cau mày nói với Cố Minh Diệp, “Đều tại anh, môi em rách rồi.”
Cố Minh Diệp chỉ lên môi mình rồi nhìn cô.


Hạ Minh Nguyệt không đáp. Năm 2018 rồi, có ai lại đơn phương chịu thiệt thòi chứ? Con gái không dễ khiêu khích đâu, anh cắn em một cái, em sẽ cắn anh mười cái cho coi.
Chờ Hạ Minh Nguyệt nghỉ ngơi đầy đủ, cô gái nhỏ nấc lên, “Bắt đầu vào lớp nào.”


Cố Minh Diệp đứng dậy, hai chân đứng thẳng, hailên đường chỉ quần, cúi đầu cung kính, hô to “Chào cô ạ ~”.
Hạ Minh Nguyệt xua tay, “Ngoan.” Cô mở PPT lên, nói: “Hôm nay, chúng ta sẽ học về số phận của mỗi quốc gia.”
Cố Minh Diệp giơ tay.
Hạ Minh Nguyệt nhìn anh, “Chuyện gì?”


Cố Minh Diệp nhìn cô chằm chằm: “Cô giáo, cô quên chưa nhận xét bài tập ngày hôm qua ạ.”
Hạ Minh Nguyệt: “…”
Hai người nhìn nhau rất lâu, cuối cùng, Hạ Minh Nguyệt bị đánh bại. Vâng, vâng, vâng, anh đẹp trai anh luôn đúng.
“Bài tập hôm qua anh làm rất tốt.”
“Hết rồi?”
“Hết rồi.”


“Không được, cô phải nói rõ.”
“Nói gì cơ?”
“Số lượng hoàn thành, chất lượng hoàn thành, ưu điểm một hai ba, khuyết điểm một hai ba, có lời gì muốn nhắn nhủ thêm không.”
Hạ Minh Nguyệt cong môi cười, “Ok.”
Cố Minh Diệp ngồi thẳng lưng.
“Số lượng ___ ba dài hai ngắn.”


“Chất lượng ___ tốt hơn một chút.”
“Ưu điểm ___ tay không nhả cuộn.”
“Khuyết điểm ___ mất ăn mất ngủ.”
“Nhắn thêm ___ tương lai còn dài.”
Văn hóa Trung Quốc bác đại tinh thâm. Cố Minh Diệp nhìn cô với đôi mắt sáng ngời. Muốn.


“Được rồi, sau khi ôn tập bài ở nhà, chúng ta bước vào nội dung bài học hôm nay. Trên đại dương có rất nhiều hòn đảo, vì hoàn cảnh riêng, mỗi hòn đảo sẽ có một cửa định mệnh khác nhau. Nhưng mỗi hòn đảo đều sẽ có ba quốc gia A, B, C cố định. Và ba quốc gia này đều có cửa định mệnh riêng, ba cửa định mệnh này là cố định, đảo nào cũng như đảo nào, hôm nay chúng ta lấy đảo Minh Nguyệt làm ví dụ, giải thích cụ thể về các cửa định mệnh của đảo Minh Nguyệt.”


Không biết Cố Minh Diệp lấy đâu ra một cuốn sổ A , nghiêm túc viết: Phân bố các cửa định mệnh của đảo Minh Nguyệt.
Hạ Minh Nguyệt vừa thấy anh thực sự định viết mấy chuyện này xuống, lập tức nổi khùng: “Cấm được viết!”
Cố Minh Diệp vô tội nhìn cô: “Anh sợ mình quên.”


“Cái này sao có thể quên được.”
“Nhỡ quên thì sao?”


“Thế chứng tỏ khả năng học tập của anh có vấn đề.” Hạ Minh Nguyệt ho khan, “Sờ đúng cửa định mệnh thì sẽ có phản ứng. Mỗi hòn đảo sẽ có một số cửa định mệnh ẩn giấu, đó là lạc thú khám phá. Sư phụ lĩnh tiến môn, tu hành tại cá nhân. Cô giáo không thể chỉ hết các cửa định mệnh cho anh.”


Cố Minh Diệp háo hức muốn thử, cất cuốn sổ đi, nói lớn: “Học sinh sẽ nỗ lực tìm tòi, quyết tâm kiểm soát hoàn toàn đảo Minh Nguyệt!”
Hạ Minh Nguyệt mắt nhắm mắt mở, tai cô đỏ bừng. Đờ mờ, xấu hổ quá.


Cố Minh Diệp nhìn vành tai đỏ bừng của cô, trong lòng ngứa ngáy, cười nói: “Cô giáo, mời nói tiếp.”


Hạ Minh Nguyệt nén giận trừng mắt nhìn anh, “Đầu tiên, ta nói về cửa định mệnh của hai quốc gia A, B. Như cô giáo đã nói hôm qua, cửa định mệnh của hai quốc gia này chính là thủ đô. Còn quốc gia C, do cấu trúc đặc biệt, khi anh tấn công nó nghĩa là anh đang tấn công cổng thành của quốc gia này, cổng thành đầy sông ngòi, là con đường duy nhất để vào nội địa của quốc gia C. Nhưng nếu anh muốn tốc chiến tốc thắng, đi thẳng đến điểm đích thì hùng hục đâm cửa thành là chưa đủ, lúc tấn công, anh phải tìm được cửa định mệnh của quốc gia C. Phần đông mọi người đều cho rằng vì cổng thành là con đường duy nhất để vào trung tâm quốc gia C nên cửa định mệnh chắc chắn sẽ nằm ở bên trong, nhưng thực tế không phải vậy. Cửa định mệnh nằm phía trên cổng thành, nó là một ngọn đồi nhỏ nằm khuất trong rừng rậm, anh phải đẩy hết rào chắn đi thì mới có thể nhìn thấy nó, đây là nơi kỳ diệu nhất trên toàn bộ hòn đảo, khi anh kiểm soát nó, anh sẽ kiểm soát được độ ẩm, độ ấm của hòn đảo, và đặc biệt là hỷ nộ ai lạc của đảo chủ. Hãy sử dụng nó một cách khôn ngoan.”


Hai người nhìn nhau. Hạ Minh Nguyệt phát hiện đôi mắt của người đàn ông bắt đầu sâu hơn. Ánh mắt như những xúc tu bám lấy khiến cô bồn chồn bứt rứt. Cô uống một ngụm nước trái cây, trực giác mách bảo ___ tối nay toang rồi.


Hạ Minh Nguyệt tức giận nhìn ánh mắt khiêu gợi của Cố Minh Diệp, trợn mắt với anh: “Lo học hành đàng hoàng đi, đừng có mất tập trung!”


Giọng Cố Minh Diệp khản đặc, vết thương trên môi bắt đầu đau, có cảm giác ngứa ran, tê dại truyền đến đáy lòng khiến người ta vừa đói vừa khát, “Cô giáo, em xin phép nghỉ giữa giờ.”


Đương nhiên là Hạ Minh Nguyệt biết anh muốn gì, cô lắc đầu, “Không cho!” Nhưng cậu học sinh dạn dĩ bỏ ngoài tai lời của cô giáo, dụi dụi ôm người cô, gục đầu vào vai cô, nhỏ giọng nói: “Miệng đau.”


Hạ Minh Nguyệt cúi đầu xuống, thấy trên môi anh còn vương giọt máu, gợi cảm như đóa hoa bỉ ngạn, làm say lòng người.


Hai khuôn mặt gần như vậy, giọng nói của người đàn ông quét qua cằm cô, “Anh muốn hôn.” Ngữ khí lớn mật, không có chút ý thức mình còn là học sinh. Ngập ngừng hai giây, lại càng hỗn xược hôn lên môi cô giáo…


Mùi máu trở nên ngọt ngào. Cô giáo bất tài không hề xua đuổi cậu học sinh ngỗ ngược, thậm chí còn đón ý hùa theo.


Một khi chạm vào là không thể ngừng được, cô giáo mới vào nghề khôi phục lại tinh thần trước nhan sắc của cậu học sinh hư đã là 20 phút sau. Chuông vào lớp đã vang lên không biết bao nhiêu lần, nhưng cô giáo Hạ nghiêm túc, đứng đắn trong lớp học vẫn bị bạn học Cố siêng năng ham học đè xuống thảm, hai người miên man không thể tả.


Vốn dĩ chỉ muốn hôn, nhưng hôn rồi lại muốn sờ, muốn ôm, học sinh Cố mới thấy thỏa mãn, vừa cài cúc áo cho vợ, vừa mặt dày nói: “Tiết học hôm nay khó quá. May là cô giáo cho thực hành ngay trên lớp. Vừa học vừa làm, ghi nhớ rất sâu!”


Hạ Minh Nguyệt chỉ có thể môi đỏ, mắt ngấn lệ chấp nhận lời khen này. Dù gì cũng bị sàm sỡ rồi, là một cô giáo, phải biết tha thứ cho học sinh.


Nhưng cô đã đánh giá thấp sức mạnh máu tươi của Cố Minh Diệp, giờ cả người cô mềm nhũn thành một vũng nước, hai tay không còn chút sức lực, cầm cái thước thôi cũng run lẩy bẩy. Cuối cùng, cô đành dựa vào ngực bạn học Cố, cắn môi tiếp tục giảng bài——


“Đối với đảo Minh Nguyệt, ngoài ba cửa định mệnh quan trọng này, còn có bốn cửa định mệnh phụ khác.”
Bạn học Cố nắm lấy tay đang cầm thước của cô, giọng nói trầm ấm vang vọng qua cả hai lồng ngực: “Thưa cô, anh muốn đoán thử.”
“Ok.”
Anh hôn lên tai cô, “Ở đây?”


Hạ Minh Nguyệt run lên, “Ừ.”
Anh hôn lên môi cô, “Ở đây?”
Hạ Minh Nguyệt run lên, “Ừ.”
Anh hôn vào phần rung động nhất trên cổ cô, “Ở đây?”
Hạ Minh Nguyệt run lên, “Ừ.”
Cố Minh Diệp mãi không tìm được vị trí thứ 4. Hạ Minh Nguyệt thở đứt quãng, “Đồ ngốc, ở rốn.”


Thấy người đàn ông cúi đầu định hôn, Hạ Minh Nguyệt vội vàng ôm đầu anh, nếu để anh hôn xuống, tàu sẽ không thắng được đâu. Cô hôn anh an ủi, “Thôi, hôm nay dừng ở đây, cô giáo còn phải sang dạy lớp khác.”


Cố Minh Diệp cau mày không vui, ôm chặt lấy cô “Còn có lớp khác?” Anh nắm tay cô, giọng nguy hiểm, “Thưa cô, đây không phải là khóa học riêng một kèm một sao? Em chính là giấy chứng nhận bán đứt.”


Hạ Minh Nguyệt cố thoát ra khỏi vòng tay anh, nhưng Cố Minh Diệp nhìn xinh đẹp đáng yêu thế thôi, chứ thực ra anh khỏe như trâu ấy, tay như gọng kìm, khóa cô vào trong ngực. Cô chỉ nói vu vơ hòng trốn trại thôi, ai ngờ bạn học Cố lại suy nghĩa sâu xa, ghen bóng ghen gió.


Hạ Minh Nguyệt nắm lấy cánh tay anh, mặt ngây thơ không hiểu sự đời: “Anh đang nghĩ gì thế? Lớp khác mà cô giáo nói là lớp giới thiệu về thức ăn cho chó. Học sinh bao gồm Kha Nhất Ức, Dư Tử Hảo, Hứa Thu Hạnh.”


Cố Minh Diệp nhìn cô: “Một mình em sao dạy nổi lớp này?” Anh hôn cô, kiêu ngạo nói, “Để chồng giúp em cho.”
Buổi tối, Hạ Minh Nguyệt đang tắm thì điện thoại trên giường vang lên. Cố Minh Diệp nhìn thấy là tin nhắn của bà Thẩm, cầm điện thoại nói với vào phòng tắm: “Bà Thẩm gửi tin nhắn.”


Bà Thẩm là mẹ của Cố Minh Diệp. Hạ Minh Nguyệt tưởng tin tức đó có lẽ được gửi cho hai người đọc cùng nhau, nên vô tư nói: “Anh đọc xem mẹ nói gì?” Cô đâu ngờ rằng nếu tin tức đó bà Thẩm thực sự muốn để hai người cùng đọc thì gửi thẳng cho con trai cho rồi, cần gì phải gửi cho con dâu. Nhưng tin không gửi cho Cố Minh Diệp, mà chỉ gửi cho cô, có nghĩa là…


Cố Minh Diệp thấy bà Thẩm – già rồi còn không đứng đắn gửi một icon ăn mừng qua, nói: “Nguyệt Nguyệt, năm nay công ty XX phát hành một siêu phẩm mới. Mẹ đã xem rồi, nữ cảnh sát nằm vùng bắt tội phạm, tuyệt cú mèo, mẹ gửi chuyển phát nhanh đến nhà con rồi đấy, chắc bây giờ đến nơi rồi, mau ra nhận nhé.”


Cố Minh Diệp ra hòm thư lấy đồ.
Hi sinh thân mình bảo vệ nhân dân quốc đảo, vừa nhìn cái bìa đã khiến người ta mặt đỏ tai hồng.