Hiền Hậu Thực Nhàn

Chương 95: Một đêm huyết tinh

Hoàng Hậu vui mừng than nhẹ một tiếng, "cạch" một tiếng, khởi động được cơ quan.
Edit: Nguyệt Chiêu Viện
Beta: Hy Thái Phi


"Phập! Phập!" Hai tiếng nhẹ vang lên xen lẫn trong tiếng nhạc chiêng trống, cơ hồ không nghe được, hàn quang đi theo không vào được, vũ nương trên sân khấu đột nhiên ném ra dải lụa vẫn đang lay động, tiếp lấy đao nhỏ mà đồng bọn ở bên sâu khấu ném tới, nhào người chém về phía bình phong.


Hai cây đao lúc trước không đi vào được bên trong bình phong, giống như đá chìm đáy biển, trừ bỏ âm thanh phá giấy sau đó không có tiếng vang nào nữa.


Ánh đèn trong bình phong lay động rồi mất, hai thân ảnh kia trong nháy mắt không còn nhìn thấy trong bóng tối. Một nữ thích khách nhấc chân đá bình phong lộn nhào, chỗ đất trống bị bình phong che lại cũng hiện ra trước mắt mọi người. Chỉ có hai cái ghế trống không, ngay cả cái bàn trước mặt cũng không có.


Người đâu?
Người đâu?
Người đã đi đâu rồi?
Bỗng nhiên mất đi mục tiêu công kích, bọn sát thủ theo bản năng ngẩn ra.


Sinh tử tồn vong thường chỉ như một khe hở. Chẳng qua chỉ bằng một chút thời gian ngẩn người đó, hàn quang từ phía sau lưng các nàng chém tới, hai nữ tử xinh đẹp thậm chí còn chưa kịp giơ đao của mình lên thì cổ họng đã bị người ta cắt đứt, máu như mũi tên phun ra từ yết hầu trắng nõn, hai người co quắp mấy cái, té xuống, dưới đất văng tung tóe máu tươi, nhuộm đỏ bừng bức tranh thủy mặc sơn thủy trên bình phong.


Phía sau bọn họ đứng hai người. Áo khoác ngoài rộng lớn sớm đã bị quăng ra ngoài lúc đèn tắt, áo quần bó sát, trong tay nam nhân cầm một thanh xuân đao, trong tay nữ tử là hai cây đoản kiếm thu thủy sắc bén. Chính là Tử Lan và thống lĩnh Long nha vệ Trịnh Thiên Lí.


Giấy trên bình phong chính là giấy thông thường nhưng trong bình phong lại lót một lớp lưới cực nhỏ. Lưới được ngâm qua dầu của cây ngô đồng, mắt lưới cực nhỏ lại vô cùng mềm dẻo, lúc trước dao găm của hai tên thích khách đâm rách lớp giấy dày dán ở phía trên không tốn nhiều sức lực, nhưng vừa đâm xuyên qua lớp giấy đã bị lưới giữ lại. Thứ này vừa nhẹ lại vừa mềm không cách nào dùng sức được, chỉ vừa bắn tới đã bị xung lực làm mất hết, căn bản không đả thương được người ở sau bình phong.


Món đồ chơi này cũng là Triệu Yên Dung và Tử Lan bày ra, vốn muốn dùng để phòng bị địch nhân dùng tên tấn công từ xa, không nghĩ tới lại có hiệu quả tốt như vậy.


Hai người này ngã xuống, giống như đã đốt lên một tín hiệu nào đó, trong sân viện nhất thời im lặng đột nhiên phát ra một tiếng rống giận, thủ vệ trong nha môn Tri phủ đứng ở sau lưng gia đinh của Tô Định Phương, thậm chí mấy gã sai vặt quét sân ôm cột nhà say mê xem lén biểu diễn cũng từ bên hông, phía sau cây cột, thậm chí mấy còn rút mấy cây đao lớn từ trong chổi ra, hàn quang lạnh lùng toàn bộ đều đâm về phía thành viên gánh hát trên sân khấu.


Ở đây làm gì có chuyện dê đợi làm thịt, rõ ràng là cái bẫy đã được thiết kế sẵn, mài dao đợi bọn họ chui đầu vào đây!


Giờ phút này trong lòng ban chủ gánh hát đã lạnh lẽo. Những tử sĩ bọn vốn cũng chưa từng nghĩ giúp chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ rồi còn mạng sống để xông ra, đều ôm quyết tâm liều chết mà tới.


Nhưng chết cũng có nhiều loại, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ, giết chết mục tiêu cho dù bọn họ bị băm thành thịt vụn cũng không sao cả. Nhưng hiện giờ bọn họ bị bao vây trùng điệp, mục tiêu vốn dĩ không xuất hiện, hành vi tự tìm đường chết này của bọn họ, có chết đi cũng không nhắm mắt được.


Hắn quát to một tiếng, một đao chém bay binh lính đang xông lên trước, hét lớn một tiếng: "Xông ra, đến hậu viện, liều chết cũng phải giết bọn họ".
Những tử sĩ này ầm ầm hét một tiếng, không sợ chết xông vào đám người. Phía trước tiếng la giết rung trời, tàn sát khốc liệt, máu chảy thành sông.


Hai người Triệu Yên Dung và Lý Duệ đang ngồi ở nội thất hậu trạch lột long nhãn ăn.
"Cũng không biết bên ngoài như thế nào". Lý Duệ rửa tay trong chậu đồng: "Ta ra ngoài xem một chút".


"Chàng ở lại!" Triệu Yên Dung kéo hắn: "Bên ngoài rất hỗn loạn, nếu chàng đi ra ngoài, bọn họ lo bắt địch hay là bảo vệ chàng đây?"
"Nàng quá xem thường ta rồi, chẳng lẽ ta đi ra ngoài còn cản trở bọn họ hay sao?" Lý Duệ không vui nói.


"Thân thủ của chàng lợi hại hơn bọn họ sao? Cho dù lợi hại cũng không thể ra ngoài". Triệu Yên Dung kéo hắn nói: "Đừng nói những lời gì mà bản thân liên quan đến vận mệnh quốc gia, chúng ta nói chuyện thực tế nhất đi, nếu như trên người chàng mất đi cọng lông nào, cả nhà bọn họ cũng mất mạng theo. Cho nên dù chàng có bản lĩnh thông thiên triệt địa đi chăng nữa, chỉ cần vừa đứng ở đó, bọn thích khách cũng sẽ tràn về phía chàng. Bọn họ quan tâm đến chàng, lại sợ chàng gặp ngoài ý muốn gì đó. Thời điểm liều mạng sinh tử, thiếu một chút chú ý thì sẽ có thêm một phần nguy hiểm".


Trong lòng Lý Duệ rất khó chịu: "Vậy nàng cứ để cho ta ngồi không ở đây vậy sao?"


"Lúc này không phải là lúc để chàng bán đi tâm huyết, phải cân nhắc vì an nguy của mọi người. Chàng đi ra ngoài, giết được mấy tên thích khách thì thoải mái rồi, nếu hại một hai hộ vệ trung tâm bị thương hay mất đi tính mạng, chàng có thể vui vẻ không?" Triệu Yên Dung quét vỏ long nhãn ở trên bàn vào trong chậu: "Ai da, hiện giờ cũng không biết ở bên ngoài ra sao, chàng ngồi đi, ta ra xem một chút".


Vẫn còn chưa xoay người đi, đã bị Lý Duệ đè xuống: "Nàng mới vừa rồi không cho ta đi ra ngoài, sao bây giờ lại tự mình đi chứ? Cho dù nàng không cân nhắc cho chính mình, cũng phải suy nghĩ một chút nàng hiện giờ cũng không phải một mình, còn một người ở trong bụng nữa kìa".


Triệu Yên Dung ha ha cười, chỉ mặt mình nói: "Thϊế͙p͙ đi sắp xếp một chút, đảm bảo không để cho người khác nhận ra thϊế͙p͙, thϊế͙p͙ giả trang thành một tiểu nha hoàn, đi ra ngoài nhìn một chút rồi quay lại".


Nếu Lý Duệ còn có thể tin lời ma quỷ của nàng thì hôm nay đã không ngồi ở vị trí này, lập tức cười lạnh hai tiếng, nghiêng mắt nhìn xuống, cũng không nói chuyện cứ nhìn nàng như vậy.


Nhìn hoài nhìn hoài, Triệu Yên Dung liền mềm nhũn: "Được rồi, không đi xem thì không đi. Vậy hai chúng ta ngoan ngoãn ngồi ở đây, ai cũng không được có tâm tư muốn ra ngoài kia".
Lúc này Lý Duệ mới buông tay ra, đỡ nàng ngồi ở trên giường.


" Hoàng Thượng, Hoàng Thượng!" Ngoài cửa truyền tới giọng nói có vẻ hơi kinh hoảng.
"Người nào?"


Ngoài cửa có bốn tên hộ vệ trông giữ, xa hơn chút nữa còn có mười sáu hộ vệ Tô Định Phương chọn ra để nhìn chằm chằm, có thể đến cửa nói chuyện, chỉ có thể là người của mình. Lý Duệ nghe giọng nói có chút quen thuộc, liền cho hắn tiến vào nói chuyện.


Người vào là một trong những người cùng xuất cung, Phó đô giám nội đình thị vệ Cao Tiến Trung. Là người có chức quan cao nhất trong sáu nội thị, được xem là đầu lĩnh của nội đình thị vệ.


Hai kẻ nội gian kia không phải là Cao Tiến Trung, mà phụ thân Cao Tiến Trung cũng là Thống lĩnh cận vệ của Tiên đế, được chức quan Tĩnh Hải bá, Cao Tiến Trung thừa kế nghiệp của phụ thân trung thành với hoàng gia không ai nghi ngờ được.


Dáng vẻ của hắn có chút chật vật, mũ trên đầu cũng lệch một nửa, trên người dính không ít máu, vừa vào phòng liền quỳ xuống nói: "Hoàng Thượng, nương nương, mời theo vi thần lui về hậu viện tránh đi".
Lý Duệ đứng lên: "Thế nào? Tình hình bên ngoài không ổn à?"


Triệu Yên Dung cũng đứng lên: "Chúng ta bố trí nhiều người ở bên ngoài như vậy, sao ngay cả hai mươi mấy người cũng cản không được? Tử Lan bên ngoài như thế nào? Nàng có bị thương hay không?"


Cao Tiến Trung cúi thấp đầu nói: "Vi thần cũng không ở tiền viện cũng không biết ở đó rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Chẳng qua có mười người đột phá vòng tuyến, vọt tới hậu viện. Võ công của vi thần thấp, chỉ chém được hai tên, liền vội tới đưa tin. Những người đó võ công cao cường, không sợ chết, đều là liều mạng tìm cách giết. Vi thần chỉ lo lắng trong bọn họ sẽ có một hai người thoát ra, lúc ấy Hoàng Thượng và nương nương sẽ nguy hiểm."


Lý Duệ quay đầu nhìn Triệu Yên Dung.
Triệu Yên Dung cúi đầu suy nghĩ một chút, rút ra một vật ở dưới bàn, gật đầu với Lý Duệ: "Lời của Cao Tiến Trung cũng có đạo lí, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, chúng ta đi đến hậu viện đi".


Cao Tiến Trung thở phào nhẹ nhõm, vội vàng xoay người dẫn đường. Mới vừa bước ra cửa phòng, đã truyền đến một cổ mùi máu tanh nồng đậm, Triệu Yên Dung đột nhiên kéo Lý Duệ ra phía sau, nhấc chân đá một cước vào lưng của Cao Tiến Trung.


Cao Tiến Trung không ngờ tới Hoàng Hậu đột nhiên lại làm khó dễ, trên lưng trúng cước này thật độc, cả người hắn nhào về phía trước đụng vào cột lớn ở cửa hành lang, răng cửa của gãy hết một cái.


Hàn quang trước mặt lấp lóe, hai cây đao giương lên chém xuống, nếu không phải Triệu Yên Dung kéo Lý Duệ lại, thì hai cây đao này đã chém đứt cổ Lý Duệ.


Lý Duệ kinh hãi, rút bội kiếm đeo bên hông ra, vung lên, vừa khéo ngăn được sát thủ đang chém một đao xuống. Một người khác nhìn thấy vậy, trường đao trong tay quét tới chém vào hông Lý Duệ.


Triệu Yên Dung vốn đứng sau lưng Lý Duệ nhưng lại kéo hắn một cái, kéo hắn về phía sau, giữa lúc đao kiếm va chạm phát ra âm thanh ken két chói ta, Lý Duệ mượn lực nhảy lùi lại, tránh được một đao trên đỉnh đầu, đao chém vào hông cũng rơi vào khoảng không.


Người nọ cổ tay vừa chuyển, đang định tiếp tục đánh tới nhưng cảm thấy bên hông đau nhói, cúi đầu nhìn xuống chỉ thấy một cây chủy thủ không biết dài bao nhiêu đâm vào trong thân thể mình, chỉ lộ ra vòng chuôi gỗ.


Mà lúc này Hoàng Hậu nương nương đang bò dậy từ dưới đất, lật tay một cái, trong lòng bàn tay lại xuất hiện thêm một cây chủy thủ sắc bén, bỏ mặc hắn, lặng yên không một tiếng động đánh về phía sát thủ đang đấu với Lý Duệ.
Nàng ta nhảy ra từ chỗ nào vậy?


Vị trí thanh chủy thủ kia đâm vào vô cùng xảo quyệt, lúc đâm vào bên trái bụng, cổ tay Triệu Yên Dung còn khẽ run lên. Động mạch chủ ở bụng bị nàng cắt đứt, thần tiên cũng không cứu được người này cho nên nàng trực tiếp thả lỏng tay, không để ý tới sống chết của tên sát thủ này nữa.


Lúc này Cao Tiến Trung mới xoay người, vẫn còn xoa xoa chỗ răng bị gãy của mình, chỉ thấy một sát thủ hai mắt trợn tròn té xuống đất, bên hông cắm chủy thủ, trên người toàn là máu, giống như muốn rút hết máu trong người ra vậy. Hắn giật mình, lần nữa đưa mắt nhìn, thấy sát thủ trong phòng giơ đao chém tới đã bị trường kiếm trong tay Lý Duệ đỡ được. Hoàng Hậu trượt một cái, chen vào giữa hai người, trong lúc trượt vào, một cây chủy thủ đã ghi dưới nách người kia, một cây khác chuẩn xác cắt qua cổ họng. Máu trong ngực phun ra, văng đầy phòng.


Hoàng Hậu nhấc chân đá vào đầu gối người đó một cái, tay đẩy một cái, người kia đã ngửa mặt lên trời ngã xuống, cả người run mấy cái rồi không còn thở nữa.
"Hoàng Thượng, người biết bọn họ không?"


Nhấc tay lên liền giết hai người, thân thủ sạch sẽ gọn gàng, ra tay tàn nhẫn vô tình, cổ họng Cao Tiến Trung chạy lên chạy xuống, thật không dám tin tưởng vào mắt minh.


Ngoại tổ gia của Hoàng Hậu đúng là Bùi gia, nhưng người của Bùi gia quả thực có công phu cưỡi ngựa, phóng ngựa đến chiến trường lấy đầu của địch nhân, ai có thể tưởng tượng được một thiên kim được nuông chiều lớn lên lại có thể dũng mãnh như vậy, ác liệt như vậy mà chém chết người?


Nhìn mặt đất đầy máu, Cao Tiến Trung chỉ cảm thấy choáng đầu hoa mắt, trong dạ dày cuồn cuộn, chỉ muốn ôm cột hành lang mà ói.
So với hắn, Lý Duệ trấn định hơn nhiều.
Nghe lời của Triệu Yên Dung, hắn quả nhiên ngồi xuống, cẩn thẩn nhìn mặt hai sát thủ kia: "Ừ, nhìn rất quen mặt".


"Dĩ nhiên quen mặt, cùng đi theo chúng ta mà". Triệu Yên Dung rút chủy thủ đặc chế của mình ra khỏi người hai tên kia, lau vết máu chủy thủ bằng thân người chết, quay đầu nhìn sắc mặt vàng như đất của Cao Tiến Trung cười một tiếng: "Cao Tiến Trung, hai người này là thuộc hạ của ngươi, có muốn vào xem một chút không?"


Hai đùi Cao Tiến Trung run sợ, ánh mắt của nữ nhân này giống như rắn vậy, khiến cả người hắn đều phát lạnh.


Thi thể không còn sự sống, đầy vết máu, Hoàng Đế đứng giữa máu tánh lạnh lùng nhìn hắn, còn Hoàng Hậu thì ngồi giữa máu tanh mà nhìn hắn cười... Cao Tiến Trung thét một tiếng, quay đầu bỏ chạy.


Hoàng Hậu nhấc tay lên, cuốn ống tay áo lên, lộ ra một cái nỏ cột trên cái tay xinh xắn tinh xảo. Tên đã lên dây cung, mũi tên dưới ánh nến và ánh trăng phát ra ánh sáng màu xanh âm u.
"Nó có thể xem là có đất dụng võ rồi!" Hoàng Hậu phát ra tiếng than nhẹ vui mừng, "Cạch" một tiếng, lên cò.