Muội muội chưa tiến cung, tỷ đốt cho muội một nén nhang.
Edit: Nhu Tiệp dư
Beta: Hà Tiệp dư
Ba ngày sau là tới lễ Dục Lan ngày năm, tháng năm. Theo như quy định trước đây, vào hôm đó sẽ có một nhóm cung nữ đến tuổi được xuất cung, cũng sẽ có thêm một nhóm cung nữ mới phải tiến cung.
Trong nhóm cung nữ mới, có gia quyến của những quan viên phạm tội, bị sung làm quan nô. Loại này thông thường sau khi vào cung sẽ làm thô dịch, điển hình như giặt quần áo, xách nước, rửa nhà xí. Đại đa số cả đời sẽ vùi mình trong vòng luân lý thô dịch, đến tuổi hoặc là ra cung tìm thân nhân nhờ vả, hoặc là chết già ở trong cung.
Còn lại là những nữ nhi nhà quan thấp kém hoặc là nô tỳ trong nhà được cung phi đưa vào cung làm nô tỳ để sai bảo. Những người này sẽ bị phân đến từng cung để hậu hạ các quý nhân. Một số ít có khuôn mặt xinh đẹp, có tâm cơ, lại còn biết nắm bắt cơ hội, nói không chừng có thể nhảy lên cành cao, lọt vào mắt của Hoàng đế, trở thành một thành viên trong nhóm quý nhân.
Đương nhiên, cung nữ thăng cấp làm cung phi thì sẽ không thể nào có phân vị quá cao được.
Giống như trước đây, cung nữ cầm đèn Trương thị ở Đông cung của Thái tử. Sau khi sinh hạ một công chúa cũng chỉ lên được phân vị Chiêu nghi. Mà bình thường, so với mỹ nhân, quý nhân cũng chỉ hơn kém nhau một bậc.
Dù là như thế, hằng năm cũng có rất nhiều rất nhiều người hoang tưởng tự đại. Những cô gái trẻ hùng tâm tráng trí thông qua đủ loại quan hệ đều muốn vào cung, mong lọt vào mắt Hoàng đế.
Cho dù là cung nữ được tấn vị, cũng hoàn toàn không có một lời oán hận.
Nói đâu xa, như vị Triệu Thanh Dung, Triệu nhị tiểu thư này. Trời còn chưa sáng đã thức dậy trang điểm chọn trang phục, mặt mũi gầy gò nhưng tràn đầy tinh thần, nếu phía sau mà có đuôi, chỉ sợ là đang quẫy đuôi bày hết tất cả đắc ý.
Trên dưới Triệu gia đều đi theo Triệu Thanh Dung đến cửa cung. Nơi đó tụ tập những cung nữ đang đợi vào cung.
Trời còn chưa sáng hẳn nhưng đã có rất nhiều người tụ tập ở đó. Những cỗ kiệu đầy màu sắc được đặt lung tung, thỉnh thoảng lại truyền đến một hai tiếng khóc hu hu.
Là các cô nương chia tay phụ mẫu.
Triệu Phùng Xuân vốn dĩ không muốn đến chút nào. Hắn là quan nhất phẩm đương triều, lại phải tiễn nữ nhi đi làm cung nữ, chuyện này truyền ra ngoài đâu có dễ nghe?
Có rất nhiều quan viên lục, thất phẩm đến tiễn con gái, trong đó có không ít người có thể nhận ra hắn.
Triệu Phùng Xuân không thể mất mặt như vậy được, thế nhưng lại không yên tâm. Triệu Thanh Dung dù sao cũng là minh châu hắn nâng trong lòng mười bảy năm, hết lòng nuôi lớn, hắn vẫn còn trông cậy vào đứa con gái này sẽ có tiền đồ, tương lai có thể làm rạng rỡ tổ tông.
Đó là lí do mà Triệu đại nhân dù có lén lén lút lút vẫn cố đi theo tới nơi này.
Nhìn Triệu Thanh Dung ôm Triệu lão thái thái khóc, hắn cũng cảm thấy viền mắt mình hơi cay cay, lòng trùng xuống.
Đoàn thị bị hắn đánh, lại bị nội vệ dùng kiếm dọa một trận, đã ngã bệnh ngay hôm ấy, nhưng vẫn bảo người dìu đến, muốn tiễn nữ nhi.
Thế nhưng, nhìn bộ dáng bệnh tật của bà ta, sợ sẽ làm người khác cảm thấy xui xẻo, lại sợ bà ta khóc lớn tiếng rồi kinh động đến người khác. Cho nên, Triệu Phùng Xuân đành cho người trông coi, không để cho bà ta bước ra khỏi kiệu, chỉ cho phép nhìn qua rèm mỏng.
Triệu Thanh Dung cất ngân phiếu cùng một túi bạc vụn mà Lão thái thái kín đáo đưa cho ả, tuy rằng nước mắt vẫn còn đọng trên mặt nhưng trong lòng lại rất vui sướng.
"Bé ngoan, sau khi vào đó đừng lo lắng cho chúng ta, tự chăm sóc bản thân cho thật tốt là được." Triệu lão thái thái lau nước mắt nói với ả ta. "Cần tiêu tiền thì cứ tiêu, đừng để cho người khác nói rằng chúng ta không phóng khoáng. Tổ mẫu biết trong cung cần tiền để dùng, mặc dù chúng ta không có bao nhiêu tiền nhưng mẫu thân của con cũng có khá nhiều của hồi môn, chắc là cũng đủ dùng."
Triệu Thanh Dung lắc đầu. "Tổ mẫu quên đi, bạc của mẫu thân là của Bùi gia, cho dù có thể lấy đi, bà ta cũng sẽ không để chúng ta dùng đâu."
"Ngốc quá, thì nói là ta dùng, nó dám không lấy ra để hiếu kính bà bà à?" Triệu lão thái thái mắt khẽ đảo, lộ một phần ngoan lệ. "Chỉ cần con có thể lọt vào mắt của Hoàng thượng, làm nương nương, chúng ta còn phải nhìn sắc mặt lão Bùi gia sao? Ả ta chỉ cần dám nói nửa chữ không, ta lập tức vứt bỏ cái mặt già này, đến trước cửa Hầu phủ làm loạn, để cho người trong khắp kinh thành đều biết, con gái Bùi gia bất hiếu, là kẻ ăn cây táo, rào cây sung. Con nhìn đi, chờ con được làm nương nương, lấy được thánh sủng, làm gì thì làm đều phải cho mẹ của con một danh phận thỏa đáng, để cho nó làm chính thất của phụ thân con. Như vậy sau này không còn ai dám coi thường con nữa, nói con là cái gì thứ nữ."
Triệu Thanh Dung bị câu nói sau cùng của tổ mẫu làm cho cảm động, nước mắt vừa ngưng lại rơi xuống.
"Cháu gái không cầu cái gì khác, chỉ cần tổ mẫu có thể trường thọ bách tuế (sống lâu trăm tuổi). Sau này con không thể ở bên cạnh hầu hạ ngài, ngài phải bảo trọng thân thể thật tốt..."
Lão thái thái ôm ngực, hít hít mũi nói. "Chờ con không còn là thứ nữ nữa, đừng nói là nương nương, thượng vị làm Hoàng hậu cũng có thể. Triệu gia sau này đều dựa vào con cả, hãy nắm bắt cơ hội, đừng làm cho tỷ tỷ của con mất hết thể diện."
"Nhất định không." Triệu Thanh Dung trong mắt chứa lệ cười rộ lên.
Làm sao có thể làm cho tỷ tỷ mất hết thể diện? Sau này ả còn muốn cướp hết tất cả mà!
Tiếng chuông trong cung vang lên, cửa cung cũng được mở ra. Một đội thị vệ và thái giám đi ra, quản sự giơ thẻ bài để cho tất cả các cung nữ xếp hàng chờ nghiệm thân (kiểm tra xem có còn là xử nữ không). Toàn bộ người nhà đến tiễn biệt đều phải tách ra đi qua một bên, chỉ cho phép nhìn từ xa.
-------------------
"Đi thôi." Triệu Phùng Xuân dùng khăn quàng cổ che nửa bên mặt, nói khẽ với lão thái thái. "Đã đến lúc xếp hàng, chúng ta cũng không thể nói chuyện nữa. Đến lúc phải đi rồi."
Đoàn thị ngồi trong kiệu nghẹn ngào. "Tốt xấu gì cũng phải để cho thϊế͙p͙ nhìn nó đi vào trong chứ."
"Nhìn thì có thể làm gì?" Triệu Phùng Xuân phiền não, mắt thấy các gia quyến khác bị đẩy đến một chỗ, cảm thấy những người đó đang nhìn mình, thì bắt đầu đứng ngồi không yên.
"Bảo bối của mẫu thân, sau này mẫu thân có muốn gặp con cũng rất khó!" Đoàn thị ngồi trong kiệu nhịn nửa ngày rốt cuộc cũng khóc thành tiếng.
Bà ta vừa khóc thì giống như khơi mào, các nữ quyến xung quanh đó cũng đều khóc lên.
"Ngươi khóc cái gì!" Triệu Phùng Xuân muốn khiêm tốn, vậy mà Đoàn thị lại lên tiếng gây sự chú ý trong cả đám người, vừa vội vừa tức mà mắng. "Con gái tiến cung để vươn lên, ngươi không mừng cho nó, mà khóc lóc cái gì, mau về nhà, đừng ở đây làm ta mất mặt."
Trong lòng Đoàn thị buồn bực, lão gia không cho bà ra ngoài tiễn con gái còn chưa tính, bây giờ ngay cả khóc hai tiếng cũng bị hắn quở trách.
Nhu tình mật ý trước kia của hắn đã đi đâu rồi? Sao chỉ vừa chớp mắt thì đã cáu gắt với mình như vậy? Đoàn thị thu lại tiếng khóc, trong lòng đầy nghi ngờ nhưng mà suy cho cùng nơi này rất nhiều người, bà cũng phải chú ý đến thân phận, buộc lòng phải nhịn xuống.
"Ôi, đó không phải là Triệu thượng thư sao?"
Xa xa, truyền tới tiếng nói khiến Triệu Phùng Xuân càng thêm hoảng sợ.
"Ôi trời, nhìn giống ông ta thôi, sao lại có khả năng đó chứ. Thiên kim Triệu gia đã là Hoàng hậu, Triệu đại nhân sao có thể cam lòng để cho một nữ nhi khác của mình tiến cung làm cung nữ đây? Ngươi nhất định là nhìn lầm rồi đi."
"Ha ha, cũng đúng... Nhưng mà nghe nói Triệu gia hình như còn một thứ nữ, năm nay cũng đã mười bảy tuổi..."
Triệu Phùng Xuân cảm giác mặt già của mình đang nóng lên, hận không thể bịt kín lỗ tai chạy về nhà. Hắn thúc giục kiệu phu, vội vã đi khỏi đó.
Năm nay cung nữ được chọn tiến cung vừa đủ một trăm người, gọi đến tên thì vào nghiệm thân, mỗi người cần một khoảng thời gian cũng không gọi là ngắn.
Triệu Thanh Dung mặc dù tới sớm, nhưng lại bị xếp ở phía sau.
Bởi vì cung nữ một khi đã tiến cung thì thời hạn dạy dỗ cũng không giống nhau, sẽ do nhóm cung nữ lớn tuổi hoặc ma ma truyền kinh nghiệm, từ một đến ba năm, cho nên phải chọn từ lúc còn mười hai mười ba tuổi, tuyệt đối không thể lớn hơn mười lăm tuổi. Như Triệu Thanh Dung lớn tuổi, thật đúng là gây sự chú ý đặc biệt.
Người ngoài bởi vì đứng mệt mỏi hoặc thì thầm với nhau, hoặc xoa vai đấm lưng, chỉ có nàng ta, đứng hơn một canh giờ vẫn còn thẳng lưng, khuôn mặt trầm tĩnh không trò chuyện với người khác, giống như hoa mai kiêu ngạo xa biệt thế gian, ở một góc độc lập nhưng lại rất ngoan ngoãn, tỏ ra vô cùng khiêm tốn. Dần dần, các cung nữ xung quanh đều chú ý tới khuôn mặt rất cô độc và kiêu ngạo, lại lộ ra vài phần thấp hèn.
Nhưng mà ả không đáp, không hỏi, từ đầu đến cuối luôn không đặt người khác vào mắt.
"Ra vẻ đoan trang làm cái quái gì, cho là mình rất giỏi sao." Một tiểu nha đầu thoạt nhìn chỉ có mười hai mười ba tuổi xì một cái, không kiêng dè khiêu khích ả ta.
Triệu Thanh Dung mỉm cười, nhìn những cô nhóc vẫn còn chưa phát triển, trong lòng dâng lên một cảm giác ưu việt.
Ta sẽ nhớ kỹ các ngươi, đám nhóc con này. Đợi ta thành nương nương, sẽ để các ngươi từng người từng người một quỳ xuống mà ɭϊếʍƈ ngón chân của ta, để xem các ngươi còn dám ngông cuồng hay không?
Vất vả một lúc cũng tới lượt của nàng ta. Ả xoay người khinh miệt liếc các cô nương phía sau lưng, sau đó nghiêm túc đi vào trong.
Trong phòng bày một cái bàn, một tên thái giám giữ cửa hỏi nàng về giấy hộ tịch, kiểm tra từng cái thấy không có sai sót gì, lúc này mới thu lại cất vào trong chiếc rương bên cạnh. Triệu Thanh Dung vòng qua bàn đi vào trong, nơi đó có ba vị ma ma chuyên nghiệm thân.
Triệu Thanh Dung quan sát, trong phòng không có người nàng ta quen biết. Nhưng mà ngẫm lại, Công Tôn đại nương cùng Hồng ma ma đều là cung nhân chăm sóc Hoàng hậu, sao lại có thể tới nơi này làm cung nữ nghiệm thân.
Triệu Thanh Dung hít sâu một hơi, nhớ lại những lễ nghi ma ma đã dạy, uyển chuyển ngồi xổm xuống, nói nhỏ nhẹ. "Tiểu nữ Triệu thị Thanh Dung ra mắt các vị ma ma, gia phụ là Hộ bộ thượng thư Triệu..."
Một vị lão ma ma ở giữa cầm roi trúc gõ lên bàn một cái, không nhịn được cắt ngang. "Ai quản cha ngươi là ai? Vào cung, thì là người trong cung, chỉ để ý hầu hạ chủ tử. Cha mẹ của ngươi tiễn ngươi vào đây, trước khi đến hai mươi lăm tuổi được xuất cung, thì bọn họ không phải là cha mẹ của ngươi, từ giờ trở đi ngươi chỉ có thể nhớ một điều: chủ tử của ngươi!"
Triệu Thanh Dung bị lời của bà làm nghẹn lại, mạnh mẽ cười nói: "Ma ma dạy phải."
"Cởi quần áo ra!"
Triệu Thanh Dung biết rõ đây là cửa ải nhất định phải trải qua nếu muốn vào cung, phải cởi hết xiêm y, để cho người ta kiểm tra xem trên người có vết đốm, dị vật, tránh mai sau đụng phải các quý nhân trong cung.
Chỉ là bắt nàng cởi hết quần áo trước mặt người khác, nàng có hơi ngại ngùng.
Chỉ chậm chạp một chút, roi trúc đã gõ vào tay, trong nhất thời ả như trở về thời gian bị phong bế trong tiểu viện vậy, bị hai vị ma ma giáo huấn đến thập tử nhất sinh.
Triệu Thanh Dung không nói hai lời, bắt đầu cởi áo.
Há miệng run rẩy để cho ba bà lão sờ soạng, ngắt nhéo còn cấu, sau đó lão ma ma cho phép ả mặc quần áo vào.
Chỉ là y phục vẫn còn, nhưng chi phiếu và túi bạc đã mất.
"Ma ma, đó là nhà cho."" Triệu Thanh Dung đưa ra khuôn mặt tươi cười nói. ""Hôm nay ta biết mấy vị khổ cực, ở đây còn một chút bạc vụn đưa cho các vị ma ma uống rượu, còn đó là tiền ta để dành..."
"Cung nhân không được giấu tiền riêng, đây là quy củ." Gương mặt lão ma ma nhăn lại giống như một đóa hoa cúc, không khách khí nói. "Quy củ là cái gì, ngươi không hiểu sao? Ở đây tất cả mọi thứ đều phải giao cho tổng quản đại nhân, ngươi vào cung, mọi người đều ở trong cung, còn cần tiền để làm gì?"
Lời vừa nói, lão ma ma vừa ước lượng túi tiền trong tay, sau đó nhét vào trong ngực.
"Gọi người kế tiếp vào!"
Triệu Thanh Dung nóng nảy, chỗ đó ước chừng một nghìn lượng bạc, một nghìn lượng đó! Đủ cho một gia đình nông dân năm miệng ăn không lo ăn mặc trong bốn mươi năm, cứ vậy mà bị bà lão này cướp mất, đầu óc đang minh mẫn đột nhiên tối xuống.
"Ngươi thật là to gan, tỷ tỷ của ta chính là Hoàng hậu nương nương!"
"Hoàng hậu nương nương mà muốn đưa muội muội vào cung làm cung nữ hả?" Lão ma ma cười lạnh một tiếng. "Ngươi cũng thấy đấy, ngươi chỉ là một cung nữ được chọn, chúng ta làm theo cung quy. Cho dù đến tai của nương nương, cũng không thể nói ta không đúng. Nói không chừng còn muốn thưởng cho chúng ta vì công tư phân minh đấy. Lôi ra ngoài, người kế tiếp!"
Triệu Thanh Dung chỉ có thể giãy dụa, bị cung phụ lớn tuổi trông coi ngoài cửa lôi ra ngoài.
"Trả lại cho ta! Trả lại cho ta!""
""Ngươi còn nháo nữa thì trở về nhà của ngươi mà nháo. Trong cung chúng ta không thiếu cung nhân nhưng không có ai thiếu giáo dục như ngươi.""