Hiền Hậu Thực Nhàn

Chương 37: Không biết xấu hổ - Kinh hỷ đối với Dung Phi

Edit: Huyền Sung dung
Beta: Sutháiphi
"Hoàng Thượng, Dung phi nương nương cho người cầu kiến". Lý Duệ đang ngồi sau án tập trung phê duyệt tấu chương, Đức Bảo thăm dò sắc mặt của hắn, nhỏ giọng bẩm báo.


"Trẫm chính sự bận rộn, ai cũng không gặp". Lý Duệ nâng tay lên chấm bút đầy mực chu sa, viết nhanh lên sổ con vài chữ, sau đó ném qua một bên.
Đức Bảo cầm lấy sổ con, nhẹ nhàng thổi vào những chữ vừa được viết ra, rồi lại trật tự để qua một bên.


Lý Duệ mở ra tấu chương tiếp theo, nhìn đến tên người tấu trình bất giác nở nụ cười.


Hắn lấy tay gõ gõ vào tấu chương. "Ở đây, Liễu lão nhân vừa dâng sổ con, cháu gái của hắn đã muốn gặp trẫm, hai người này phối hợp cũng ăn ý quá". Nói xong hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm thúy sáng ngời. "Trẫm nhớ rõ Dung phi mấy ngày nay chỉ ở trong Hoa Thanh cung, không đi ra bên ngoài".


"Dạ". Đức Bảo cẩn thận trả lời. "Hoàng Thượng hạ lệnh cho nương nương ở Hoa Thanh cung dưỡng bệnh, chưa có ý chỉ của ngài hoặc Hoàng Hậu nương nương thì nương nương không thể ra đi ra ngoài".


Lý Duệ sờ sờ mũi, nhìn hắn một cái rồi nói. "Không đi ra được? Nhưng có người từ bên ngoài đi vào không?"
Đức Bảo công công khóe miệng giật giật, nín cười nói. "Ai dám đi vào, ngài cũng biết, mùi vị kia rất khó ngửi".
Chủ tớ hai người nhìn nhau cười.


Lý Duệ hắng hắng giọng nói. "Mùi vị tuy khó ngửi nhưng lại là thuốc tốt, ngươi cho người theo dõi cẩn thận, đúng hạn sai người mang thuốc đến Hoa Thanh cung, không để Dung phi bệnh cũ kéo dài, thuốc không thể ngừng cho đến khi khỏi hoàn toàn".


"Dạ". Đức Bảo suy nghĩ một chút nói. "Hôm kia Quý phi nương nương có cho người đến gặp nô tài đề cập tới việc, có người Liễu gia đưa bài tử muốn gặp Dung phi nương nương nhưng Quý phi nương nương đã từ chối, nói với bọn họ, Dung phi nương nương đang dưỡng bệnh, chờ nàng ta tốt lên sẽ lại cho gặp người bên ngoài".


"A", Lý Duệ buông bút xuống "Chuyện xảy ra khi nào?".


"Dạ ngày hôm kia. Quý phi nương nương nói, Hoàng Thượng bận rộn chuyện chính sự triều đình, chuyện xảy ra trong hậu cung không nên để ngài lo lắng, nên cũng không cho nô tài bẩm báo lại, chỉ nói khi nào Hoàng Thượng rảnh rỗi nói qua với người một tiếng là được". Đức Bảo đi theo Lý Duệ cũng đã được mười năm, giỏi nhất là nắm bắt tâm tư của chủ tử biết khi nào là cơ hội thích hợp.


Ví dụ như hiện tại.
Lý Duệ vuốt vuốt tấu chương cứng rắn, khóe miệng nâng lên tia lãnh ý. "Nàng không đi ra ngoài được, người bên ngoài cũng không vào được, sao hai tin tức có thể trùng hợp cùng đến một lúc?"


Suy nghĩ nhanh, hắn quay qua nói với Đức Bảo. "Ngươi đến Hoa Thanh Cung một chuyến, truyền Dung phi rửa sạch vị thuốc trên người, trẫm ở Đông Noãn các bên ngoài Đào Nguyên Cư đợi nàng".


Đức Bảo khom người lui ra bên ngoài, còn chưa đi đến cửa đột nhiên Hoàng Thượng gọi lại. Hắn quay người lại thấy khuôn mặt của Hoàng Đế trẻ tuổi lộ ra thần sắc do dự, qua hồi lâu, hắn mới thở dài một hơi nói. "Ngươi sai người mời cả Hoàng Hậu, nói là... hoa hải đường ở Đào Nguyên Cư đang nở rộ, trẫm mời Hoàng Hậu đến thưởng trà ngắm hoa".


Đức Bảo công công sắc mặt một không chút thay đổi như là đã biết trước, chỉ hơi hơi khom lưng, đáp. "Dạ". Rồi xoay người đi ra ngoài.
Lý Duệ lại mở tấu chương ra xem nhưng không thể tập trung, trước mắt thỉnh thoảng hiện lên đôi con ngươi đen nhánh mang theo ý tứ sâu xa của Hoàng Hậu.


Nhớ lại nhớ, cả người Hoàng Đế liền nóng lên, ngồi trên ghế không yên, ở trong điện đi qua đi lại hai vòng, rốt cuộc cũng không hạ hỏa được, liền kêu thị tùy thái giám chắp tay sau lưng đi đến Đào Nguyên Cư.


Thời tiết đang là giữa mùa xuân, phía sau bức tường trong cung muôn hoa đua nở rực rỡ. Những chồi lá mới sinh sôi một màu xanh biếc, trong gió lắc lư nhẹ nhàng, vang lên tiếng sàn sạt giống như tiếng hò reo vui sướng của những mầm cây khi đón lấy ánh nắng mặt trời ấm áp bao ngày nhớ mong.


Lý Duệ đã ở trong cung mười ba năm, hoàng cung trong trí nhớ của hắn chỉ là một khoảng sân nhỏ, với những bức tường cao bao vây. Theo thời gian, lúc đó vì còn quá nhỏ nên trí nhớ của hắn về mẫu thân ruột đã có chút mơ hồ, nhưng có một điều vào mỗi đêm, hắn vẫn còn nhớ rất rõ ràng mẫu thân bà ấy sẽ ôm hắn ở trong ngực, hát ru cho hắn nghe.


Giọng ca của mẫu thân nhẹ nhàng uyển chuyển, là thanh âm hay nhất mà hắn từng nghe được. Khoảng thời gian được mẫu thân ôm trong ngực đối với hắn là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong quãng đời hai mươi mấy năm sống trên đời của hắn.


Hắn vẫn còn nhớ rõ tiểu viện kia, trang trí bình thường nhưng đầy đủ, giản dị mà lại xinh đẹp, trong viện luôn luôn phảng phất mùi thuốc. Thân thể mẫu thân ruột của hắn không tốt, trong ba ngày đã phải nằm bệnh hai ngày, phụ hoàng thỉnh thoảng đến thăm mẫu thân nhưng mỗi lần rời đi đều thần sắc không tốt.


Ngày đó hắn nhìn thấy Trình tần, mẫu thân ruột của hắn, sau khi phụ hoàng rời đi bà ấy ngồi dựa vào thành giường, trong tay cầm một khối ngọc bội cực kỳ quý giá và đẹp đẽ. Khối ngọc trắng noãn như sữa bò tươi điêu khắc hình cỏ linh chi được một con phượng hoàng bảy đuôi ngậm lấy, mắt phượng không hề có tạp chất, mắt phượng làm từ một khối bảo thạch màu đỏ như ngọn lửa nhỏ đang cháy.


Khi đó hắn mới năm tuổi chưa bao giờ thấy được thứ gì đẹp như vậy, hắn muốn có được bảo bối này.
Ở trước mặt Trình tần, hắn không hề che dấu ý muốn của mình.
Nhưng Trình tần không cho hắn, lại ôm hắn nói. "Vật này hiện tại không thể cho ngươi, không được".


"Nhưng phụ hoàng đã ban cho ngài, còn không phải là của ngài? Vì sao ta không thể lấy?" Trong lòng của tiểu hài tử đều cảm thấy những vật gì của mẫu thân đều sẽ là của mình.


Trên mặt Trình tần lộ ra vẻ đau khổ cùng nụ cười châm biếm, tiếng thở dài của mẫu thân đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ.
"Tuy rằng phụ hoàng của ngươi ban cho ta nhưng nó vượt quá bổn phận của ta, ta bây giờ không thể đeo, cũng không thể để người khác nhìn thấy".


Nhiều năm sau, khi hắn ở chỗ Hoàng Hậu thu hồi những tang vật của Thái Hậu mới phát hiện ra khối phượng bội từ nhỏ hắn vẫn mong nhớ, lúc này mới biết được thì ra sau khi Trình tần qua đời, khối ngọc bội này cũng biến mất, là do đã rơi vào tay của nữ nhân này.


Khi Phụ hoàng thất hứa với mẫu thân, đã đem khối phượng bội ban cho Đức phi lúc này đang là phi tần được sủng ái nhất. Nhưng Đức phi cũng không có tư cách đeo nó, cho đến khi bà ta từ vị trí Đức phi lên làm Thái Hậu.


Lý Duệ cảm thấy ngực hơi khó chịu, đang êm đẹp lại nhớ đến những chuyện cũ không vui này? Hắn ngồi dưới tàng cây, toàn thân loang lỗ những bóng lá do ánh nắng mặt trời xuyên quá chiếu lên kim bào.


Ánh nắng mặt trời gợi những vết thương trong lòng hắn, ấm áp như được mẫu thân ôm trong lòng. Những câu ngâm nga của mẫu thân hắn ru hắn vào giấc ngủ sớm đã quên lãng, ngay cả làn điệu nhẹ nhàng đó cũng không còn nhớ rõ.


Tuy Ngụy tần vẫn đối tốt với hắn, coi như đứa nhỏ của chính mình sinh ra mà quan tâm yêu thương nhưng dù bà ta có làm nhiều như thế nào? Cũng không thể thay thế được mẫu thân trong lòng hắn.


Hắn bị mẫu thân mất sớm, Phụ hoàng không xem trọng. Trong cung điện với những bức tường bao quanh nhưng hắn không có cảm giác ấm áp.
Có lẽ, hiện tại hắn cũng sẽ trở thành người đa tình nhưng bạc tình giống như Phụ hoàng nhiều năm về trước.


Hoàng Đế dựa vào thân cây, hai mắt nhắm chặt lại. Mấy tên nội thị đi theo hắn câm như hến, im lặng đứng canh bốn phía, không biết Hoàng Đế cao cao tại thượng của bọn họ đang phát điên cái gì? Bóng lá cây chiếu lên người hắn loang lỗ, theo gió đung đưa trên người hắn theo quỹ đạo lên xuống, mặt mày hắn sâu xa, nhìn vào như bức tranh do ánh nắng vẽ lên.


Triệu Yên Dung từ xa thấy dưới ánh mặt trời, bộ dáng Hoàng Đế lười biếng nhưng lại tăng thêm hai ba phần anh tuấn so với bình thường, ngăn lại tiếng bẩm báo của nội thị, phất tay ra lệnh cho bọn họ lui về phía sau năm sáu bước. Lúc này mới nhẹ nhàng đi đến bên cạnh người đang giả thiền ngộ đạo dưới gốc cây kia.


Nàng vươn tay, lấy mu bàn tay chạm nhẹ vào trán của hắn, như chuồn chuồn lướt nước, đang muốn thu tay lại, lại bị Hoàng Đế nắm lấy cổ tay.
"Là Hoàng Hậu sao?"


Nắm lấy cổ tay trắng mịn ấm áp, trên người nàng mang theo mùi hương thanh khiết của hoa cỏ, cùng với những mùi hương son phấn mà hắn thường xuyên ngửi thấy hoàn toàn không giống nhau.
"Hoàng Thượng sao không mở mắt ra nhìn thử?" Triệu Yên Dung cười nói.


"Hoàng Hậu của trẫm là tiên nữ trên trời, vạn nhất khi trẫm mở mắt ra tiên nữ bay đi mất thì làm phải làm sao?"
Lý Duệ vẫn nhắm mắt như trước, ở trong đầu phác họa lên khuôn mặt cùng thân ảnh của Hoàng Hậu, khóe miệng bất giác nở ra nụ cười yếu ớt.


"Nếu Hoàng Thượng không nhìn thϊế͙p͙ thân, thϊế͙p͙ thân sẽ thật sự bay đi". Triệu Yến Dung cười, cổ tay đột nhiên bị một lực mạnh kéo về phía trước, nương theo lực đẩy ngã vào khuôn ngực rộng nhưng rắn chắc của Hoàng Đế.


Lý Duệ mở mắt ra, nhìn thấy nụ cười tươi sáng của Triệu Yên Dung dưới ánh mặt trời. Mặt mày thanh lệ, khóe môi đỏ mộng, áo trong màu tím nhạt tôn lên đường cong mềm mại của nàng và cả nét mặt nhu hòa của nàng.


Lý Duệ cảm thấy trong ngực có một luồn khí nóng lan tỏa, buột miệng thốt lên. "Yên Dung, đừng rời xa trẫm".


Trong lòng Triệu Yên Dung nao nao. Hôm nay ánh nắng đầy đủ, trời trong nắng ấm, Hoàng Thượng đây là bị bệnh chỗ nào rồi sao? Nàng bây giờ có muốn chạy nhưng thiên hạ rộng lớn, có chỗ nào không phải là đất của hắn? Huống chi ở nơi này được ăn ngon, được mặc đẹp, nếu ra đi, nàng sẽ rất nhớ.


Dung mạo xinh đẹp của Hoàng Hậu hơi nghiêng về phía trước, tay ngọc thon dài ở trên chân mày đang nhíu chặt của Hoàng Thượng dịu dàng vuốt ve. "Hoàng Thượng ở đâu, thần thϊế͙p͙ cũng sẽ ở đó".


Sự khó chịu trong lòng theo những lời dịu dàng của Hoàng Hậu nhẹ nhàng theo gió tản đi hết, Lý Duệ vươn tay, chạm vào vòng eo mảnh khảnh của nàng, ôm vào lòng mình.


"A, đang là ban ngày, xung quanh còn có người nữa". Triệu Yêu Dung giơ lên ngón trở chặn đôi môi của con sói đang tiến lại gần, khuôn mặt trắng nõn như bạch ngọc hiện lên một tầng nhàn nhạt đỏ ửng.


"Làm cho bọn hắn đứng bất động là được rồi". Hoàng Đế vẫn như trước không biết xấu hổ, không để ý lơ đễnh nói.
"Không được, vẫn không được thoải mái". Hoàng Hậu ở trong lòng hắn điều chỉnh tư thế.


"Ti..."Đã nhiều ngày Hoàng Đế chịu cô đơn như tăng nhân đang khổ hạnh tu hành, như củi khô chỉ cần một mồi lửa nhỏ sẽ bùng cháy lớn, mà hiện tại trong lòng hắn lại là thê tử hắn đang ngày nhớ đem mong, chỉ là một cục đá đánh lửa, chỉ cần hơi chạm nhẹ vào hắn sẽ bén lửa và bùm cháy lớn.


"Hoàng Hậu..." Hoàng Đế thấp giọng rống lên một tiếng, bất đắc dĩ đối với bên ngoài hô. "Tất cả quay lưng lại".


Những chú chim cút đang đứng canh ở bên ngoài, cố gắng làm giảm đi cảm giác đang tồn tại của mình cúi đầu xuống thấp nhất lập tức xoay người sang chỗ khác, đồng thời trong lòng thở dài một hơi.


Hoàng Đế và Hoàng Hậu hai người đang ở ban ngày, dưới gốc cây to trong ngự hoa viên, hôn nhau khó phân thắng bại. Hoàng Đế ngậm lấy cái miệng nhỏ nhắn của Hoàng Hậu, hận không thể khiến cho nàng dung nhập vào cơ thể hắn, chỉ cảm thấy Hoàng Hậu sao lại ngọt như vậy, ngọt như vậy, thật sự rất ngọt.


Mà Hoàng Hậu bị hôn thở không ra hơi, vừa tiếp nhận thử thách của nam nhân vừa ở trong lòng thầm mắng, Hoàng Đế ngựa đực tinh trùng hỗn đản này không biết đã hôn qua bao nhiêu nữ nhân mà kỹ thuật lại điêu luyện như vậy. Tuy rằng được hôn rất thoải mái nhưng bà cô ta vẫn thấy khó chịu, rất khó chịu.


Không biết qua bao lâu, cả hai thở hồng hộc tách nhau ra. Mặt Hoàng Hậu đỏ như màu hoa đào, Hoàng Đế cũng không tốt hơn. Đôi mắt sáng lấp lánh ngập nước nhìn nữ nhân trong lòng, Lý Duệ dùng mũi cọ cọ và chóp mũi của Hoàng Hậu, nhẹ giọng hỏi. "Hoàng Hậu, được không?"


Triệu Yên Dung thật vất vả điều chỉnh lại hơi thở, cảm giác nụ hôn dài vẫn còn đây, bỗng nghe Hoàng Đế hỏi "được không" như hư hư thực thực muốn nàng khen hắn, liền tức giận đáp.
"Sao lại không được? Quá được thưa người".


Công phu lão luyện, kỹ thuật cao siêu, nếu người còn không được, thì trong cung ai có thể làm tốt hơn đây?


Suy nghĩ của Hoàng Hậu cùng vấn đề của Hoàng Đế hỏi là hai đường thẳng song song, chuyện hai người nghĩ trong lòng hoàn toàn bất đồng. Lý Duệ là nghĩ muốn cùng nàng tiến thêm một bước thân thiết, mà Triệu Yên Dung lại nghĩ mình nên thuận theo lòng ham hư vinh của Hoàng Đế, khen ngợi kỹ thuật hôn của hắn. Vì thế Lý Duệ lập tức ôm ngang nàng, gấp gáp đi về hướng Đào Nguyên cư.


Hoàng Hậu nương nương lúc này mới phát hiện ra tính nghiêm trọng của sự tình. Đợi một chút, Hoàng Đế, bản cung còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng. Hoàng Đế đá văng của Đào Nguyên cư thở phì phò ôm Hoàng Hậu vào bên trong, tiến đến chiếc giường Bát Bộ lớn được mạ vàng khắc phượng. Những thái giám nhạy bén nhìn sắc mặt của chủ tử vội vàng đóng các cửa sổ của Đào Nguyên cư lại, thả xuống tầng tầng lớp lớp màn trướng vừa nặng vừa dày, chặn ánh sáng bên ngoài lọt vào. Bóng tối lập tức bao trùm Đào Nguyên cư.


Kim thú bằng đồng thau miệng ngậm lư hương được đốt lên, tiểu thái giám vẻ mặt thận trọng dùng cái kẹp bạc gắp khối hương liệu nhẹ nhàng bỏ vào. Làn khói xanh trắng mỏng manh lượn lờ từ lư hương bay lên, chỉ chốc lát toàn bộ trong điện đã tràn ngập mùi hương kỳ lạ. Mùi hương ngọt ngào, dính ngấy nhưng lại làm cho da đầu người ta kích động run lên.


"Yên Dung, Yên Dung..." Hoàng Đế đặt nàng ở trên giường, ʍút̼ lấy đôi môi của nàng, lại từ cổ nàng hôn xuống phía dưới. Tay chân hắn luống cuống mở đai lưng của nàng, Triệu Yên Dung lại rất tỉnh táo, thân thể nhu nhược. Trong nháy mắt, hàng trăm phương pháp thoát thân xuất hiện trong đầu nàng, mỗi phương pháp đều có thể ở trên giường thảnh thơi đánh Hoàng đế một trận.


Nhưng bộ dáng của hắn dưới tàng cây, vẻ mặt cô đơn làm cho nàng mềm lòng. Nàng nhớ đến lần đầu tiên Lý Duệ cùng mình vui vẻ, trong đầu xuất hiện ý nghĩ: Nam nhân tuấn mỹ như vậy, trong cung lạnh lẽo cô đơn, ở cùng với hắn cũng không phải là đều tồi tệ lắm