Hiền Hậu Thực Nhàn

Chương 27: Mập mờ không rõ

Edit: Nhu Tiệp Dư.
Beta: Tiên Chiêu Dung.
Sau khi khiến Trường Nhạc cung huyên náo đến người ngã ngựa đổ, rốt cuộc Hoàng hậu nương nương cũng trở về Chiêu Dương điện.
Thật là buồn bực, Hoàng hậu vừa trở về thì đã tự nhốt mình trong điện không chịu gặp ai.


Mộc Lan và Đan Phong hiển nhiên hiểu được nương nương đã gặp phải đả kích lớn như thế nào. Thế nhưng người trong cung cũng không có ai biết chuyện gì, Mộc Lan và Đan Phong vừa mừng vừa lo lại nghi hoặc. Từ trưa đến giờ đã có không biết bao nhiêu người tìm cách lượn quanh trước cửa điện, chỉ muốn may mắn dò được một chút tin tức lọt ra ngoài.


Bạch Lộ không có theo đến Trường Nhạc cung nên quấn lấy Đan Phong hỏi chuyện, sau khi biết rõ chân tướng sự tình, hai đại cung nữ mặt đối mặt lâm vào trầm tư.
Chuyện như vậy...... Ách...... Thật sự là nằm ngoài nhận thức của các nàng.


Vốn dĩ thái độ của Hoàng thượng đối với Hoàng hậu đã có sự thay đổi cực lớn, các nàng thậm chí còn nghĩ tới, trải qua chuyện Thái hậu càn quấy, không chừng cuộc chiến tranh lạnh nhiều ngày của đôi phu thê này có thể đã đến lúc phá băng rồi.


Nhưng mà khó có được cơ hội mưa thuận gió hoà tốt như vậy, chưa kịp vun đắp đã bị...... Nguyệt sự đột nhiên tuôn trào mãnh liệt phá hư rồi.


Đan Phong ngồi quỳ chân, cúi đầu ủ rũ, nói với Bạch Lộ: "Ngươi không biết, Hoàng thượng để tâm đến nương nương của chúng ta như thế nào đâu. Sau khi nương nương đột nhiên ngất đi, Hoàng thượng đã vội vàng chạy tới ôm lấy nương nương...Ta nghĩ cho dù Dung phi có ngất đi, người cũng không đích thân ôm lấy đâu."


Bạch Lộ bĩu môi một cái: "Dung Phi nương nương thối như vậy, Hoàng thượng ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn, làm sao có thể ôm chứ!"


Đan Phong ngây ngốc, nghĩ đến phần thưởng thuốc cao hôi không nói nổi mà chủ tử nhà mình đã ban thưởng cho Dung Phi liền muốn cười: "Ba tháng này, cũng không biết Dung Phi nương nương làm sao chịu đựng được."


Vừa cười cười xong, mặt Đan Phong lại xụ xuống, thở dài một tiếng: "Vận khí của nương nương không tốt, sao mà nguyệt sự hằng ngày lại bị Hoàng thượng đụng vào chứ...... Thứ không sạch sẽ như vậy, Hoàng thượng nhất định sẽ rất tức giận."


"Đúng vậy..." Mặt mày Bạch Lộ ủ rũ gục ở trên bàn, "Nếu không, hai ngày tới Hoàng thượng ngủ lại ở Chiêu Dương điện rồi."


Hai đại cung nữ vì lo lắng cho Triệu Yên Dung mà vẻ mặt giống như trời sắp sập xuống, chịu đả kích nặng nề, còn lúc này Hoàng hậu nương nương lại vùi đầu vào bát cháo đường đỏ.


Uống cháo nóng hổi vào bụng, cái loại cảm giác đau đớn do trướng bụng dưới đã tốt hơn rất nhiều. Mộc Lan đem bình đã rót đầy nước nóng đến cho nàng nhét vào trong chăn, vừa buộc nàng uống chén thuốc Hàn Noãn Cung do thái y kê, sau đó đỡ nàng nằm xuống.


"Ách......" Hai tay Hoàng hậu nắm chăn kéo đến đầu, chỉ lộ ra một đôi mắt to, sáng long lanh như nai con đáng thương, "Trước kia bổn cung cũng đau đến ngất đi sao?"


"Đã lâu rồi không có như vậy." Mộc Lan nhìn dáng vẻ hiện tại của Hoàng hậu, vốn dĩ trong lòng còn có chút chua xót, lo lắng không yên và buồn rầu, nhưng trong nháy mắt nàng giấu đi, xem như bình thường mà nói: "Sợ là vài ngày trước đó phong hàn thâm nhập sâu vào xương cốt, tổn thương thân thể. Thái y cũng có nói chứng bệnh của người là do hàn huyết ứ đọng, điều trị cẩn thận là có thể chuyển biến tốt đẹp, nương nương đừng quá lo lắng."


Đương nhiên là lo lắng rồi sao lại không lo lắng chứ, chỉ là nguyệt sự tới thôi lại có thể đau như vậy, thật sự là muốn mạng già này mà.
Triệu Yên Dung thở dài sâu kín.


Mộc Lan cho là nàng còn đang phiền não chuyện "làm bẩn" Hoàng thượng, liền mở miệng khuyên nhủ: "Nương nương người cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, chuyện đó.... Chuyện đó chỉ là ngoài ý muốn. Hơn nữa Hoàng thượng cũng không nói gì......" Cũng chỉ là vừa xoay lưng một cái, liền thấy Hoàng thượng tự mình chạy trước, bỏ Hoàng hậu và một đám thái giám cung nữ lại Trường Nhạc cung. Cuối cùng vẫn là Hoàng hậu lên tiếng, bảo người đưa nàng đến lò sưởi trong phòng trước, rồi cho thái y bắt mạch kê đơn, sau đó trở về Chiêu Dương điện.


"Hoàng thượng chẳng qua là bị kinh động nên không biết....không biết..." Mộc Lan càng nói càng nhỏ.
Triệu Yên Dung nghe Mộc Lan nói như vậy, cố nhịn đau nở nụ cười: "Ngươi nói hắn không biết cái gì? Sẽ không tức giận? Hay là sẽ không vì vậy mà phế đi hậu vị của ta?"
"Nương nương!" Mộc Lan dậm chân.


"Ôi ngươi sợ cái gì, quỳ thủy đến chỉ là chuyện nhỏ, hắn cũng không phải là chưa từng có nữ nhân, nữ nhân nào trong một tháng không có vài ngày như vậy?" Triệu Yên Dung xoa nhẹ mặt một cái, sắc mặt hồng hào trở lại, "Cũng không phải là con nít mười ba mười bốn tuổi, còn bày đặt làm bộ."


Lời tuy nói như vậy, nhưng là mắt thấy Đế Hậu tình cảm ấm lên, lúc này không rèn sắt khi còn nóng, ngộ nhỡ thật vất vả mới làm cho nó nóng hổi sôi sục lên như vậy lại bị nguội đi thì phải làm sao đây?


Mộc Lan cắn ngón tay trầm tư suy nghĩ, muốn tìm cách để Hoàng đế vượt qua chướng ngại tâm lý này, tiếp tục vui vẻ nhiệt tình với Hoàng hậu.
Nhưng mà, nương nương chỉ mới bắt đầu nguyệt sự, không thể thị tẩm, làm sao bồi đắp tình cảm?


Mộc Lan còn đang phiền não thì nghe âm thanh tinh tế từ trên giường truyền đến: "Mộc Lan, ngươi mới vừa nói, Hoàng thượng ôm bổn cung chạy đi, xem bộ dáng giống như là muốn khóc, là thật sao?"
Mộc Lan đang buồn rầu, cũng chưa kịp suy nghĩ nhiều liền gật đầu lên tiếng: "Dạ."


"Hắc hắc..." Liền nghe thấy nương nương không tim không phổi nhà mình nở nụ cười.
"Quả nhiên vẫn là hài tử chưa lớn."
Mộc Lan im lặng. Hoàng thượng đã hai mươi hai rồi, so với người còn lớn hơn đến bốn tuổi, rốt cuộc ai mới giống hài tử đây!


Đêm qua không thể ngủ được, bây giờ đã ăn cháo, uống thuốc, Triệu Yên Dung thấy thân thể ấm áp dễ chịu, cứ như vậy mơ mơ màng màng mà ngủ thϊế͙p͙ đi.


Trước hết là bốn phía tối đen như mực, đưa tay không thấy năm ngón, tiếp theo nàng lại phảng phất nghe thấy một giọng nói trầm thấp: "Phải có ánh sáng!"
Vì thế trên đỉnh đầu xuất hiện một tia sáng, càng ngày càng sáng, xua tan bóng tối xung quanh, chiếu tới mắt nàng.


Ánh sáng chói mắt kia dần dần nhạt đi, biến thành màu sắc ấm áp nhu hòa, nàng nhìn thấy ở rất xa có một người đang đứng che khuất.
Là một nam nhân cao lớn, đầu đội kim quan, một tay để phía sau, một tay giơ cao, tựa hồ ở chỗ ánh mặt trời đón lấy cái gì đó.


Khuôn mặt của hắn dần dần hiện rõ ràng từng chút một, giống như là hội tụ tất cả mọi thứ ánh sáng, tuấn mỹ, cao quý, mang theo khí thế bá vương nghiêm nghị không thể xâm phạm.
Triệu Yên Dung giật mình, đột nhiên mở mắt ra.
Thật sự là gặp quỷ!


Tỉnh dậy từ trong mộng, Hoàng hậu lấy tay đè lại bộ ngực đang phập phồng vì bất an của mình, nơi đó truyền đến một tia rung động mập mờ không rõ.


Nàng vỗ vỗ mặt của mình, cố gắng lấy lại tỉnh táo từ trong trạng thái hỗn độn không rõ, đồng thời liên tục tự nhủ, mỹ nhân hồng nhan đều là bộ xương khô, ngươi ngàn vạn lần chớ bị sắc đẹp của Lý Duệ mê hoặc.


Lặp lại trong lòng ba lần như vậy, cảm thấy tim không còn đập nhanh như lúc nãy nữa. Lúc này nàng mới hít sâu một hơi, trở mình ngồi dậy, mở miệng kêu Mộc Lan đang túc trực ở bên ngoài.
Phải gọi đến hai lần Mộc Lan mới vội vã đi vào, trên mặt còn mang theo vui vẻ không che dấu chút nào.


"Ngươi làm sao vậy?" Triệu Yên Dung không chú tâm lắm, chỉ thuận miệng hỏi một câu rồi vội nói, "Mau đỡ ta lên, ta muốn đi tịnh phòng..."
Mộc Lan mở miệng muốn nói, hay là thôi, đỡ Hoàng hậu trước vậy.
Vừa đứng dậy từ trên giường, Triệu Yên Dung đã cảm thấy một dòng nước ấm "ào ào" trào ra.


Nàng muốn khóc lên, thật đau khổ, không có băng vệ sinh, quả thực không có cách nào vượt qua.


Đều nói khi kinh nguyệt đến thì tính tình nữ nhân vừa yếu ớt vừa nhạy cảm, nhưng đổi đến trên người Triệu Yên Dung, nàng chỉ cảm thấy tâm tình bạo phát, rất muốn tóm vài người lại quật ngã, giải tỏa buồn bực trong lòng một chút.


Thật vất vả mới thay đổi xiêm y sạch sẽ xong, Triệu Yên Dung cảm thấy máu như chảy mất một nửa. Mộc Lan đỡ nàng ngồi xuống, nàng yếu ớt leo lên giường, lúc này mới phát hiện, bên ngoài bầu trời đã tối.
"Ta ngủ rất lâu sao?"


"Nương nương quá mệt mỏi, nên nghỉ ngơi cho thật tốt." Mộc Lan gém góc chăn giúp nàng, "Người có muốn dùng chút gì hay không?"
Triệu Yên Dung vỗ vỗ mu bàn tay của Mộc Lan, nói: "Ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi, tối hôm qua ngươi cũng không ngủ được, đổi Bạch Lộ tới đây hầu hạ là được."


Mộc Lan ngồi quỳ ở trước giường của nàng, không có vẻ gì là mỏi mệt: "Nương nương, nô tỳ đang muốn nói, Đức Bảo công công đến, muốn gặp người, bây giờ còn đang đợi ở bên ngoài."


Đức Bảo công công, là ai vậy? Triệu Yên Dung ngây ngốc, mới chợt nhớ tới Đức Bảo là đại thái giám áo đỏ bên cạnh Hoàng đế.


"Hắn tới làm cái gì?" Triệu Yên Dung muốn sửa sang lại tóc của mình, ngẫm nghĩ lại, đã biết là không bị bệnh, hình như cũng không cần chú ý nhiều tới dáng vẻ như vậy, không chừng khí sắc quá tốt cũng không khiến Hoàng đế cao hứng...


"Mời hắn vào." Dù sao cũng không phải là chuyện gì xấu, nếu không Mộc Lan cũng không thể cười thành bộ dáng kia, tinh thần tràn trề như thế.
Đức Bảo hơi cúi người, ôm một cái hộp gỗ lim tơ vàng trong lòng, cẩn thận từng li từng tí, trân trọng như là đang nâng quốc ấn, khuôn mặt căng thẳng chăm chú.


"Mời công công ngồi." Triệu Yên Dung gật đầu cười với hắn, "Bổn cung không khỏe trong người, ngươi cũng không tính là người ngoài, sẽ không để ý những thứ lễ nghi rườm rà. Mộc Lan, mang đến cho công công một chén trà ngon."


Đức Bảo ôm cái hộp kia khom người hành lễ, nói: "Thỉnh an nương nương, nô tài chính là đến chuyển lời giúp Hoàng thượng." Vừa nói, hắn đưa cái hộp trên tay cho Mộc Lan, "Cẩn thận một chút, đây là Hoàng thượng bảo nô tài đưa tới cho Hoàng hậu."
Vật trịnh trọng như vậy, có thể là cái gì?


Triệu Yên Dung nhận lấy, mở nắp hộp có kiểu dáng cổ xưa ra: "..."
Linh Chi Phượng Hoàng vàng rực rỡ, trơn mượt nõn nà.
Đây không phải là Linh Lung Phượng bội mà Thái hậu dùng để vu oan sao? Sao lại đưa cho nàng?


"Ha ha." Một tay nàng nâng phượng bội lên, vẻ mặt Đức Bảo cũng nhu hòa hơn, sống lưng cũng thẳng lên một chút, giống như đã trút được gánh nặng lớn: "Bệ hạ bảo nô tài chuyển lời tới nương nương một tiếng, phượng bội này là Thái hậu ban cho Đoan Phi."


Biết ngay Thái hậu muốn xử lý chuyện này như vậy mà, Triệu Yên Dung bĩu môi một cái.


"Hoàng thượng đã nói, đây là Thất vĩ Phượng bội, chỉ có phẩm cấp Quý phi mới có thể mang theo. Hiện tại phẩm cấp Đoan Phi nương nương còn chưa tới, nếu đeo cái này chính là đi quá giới hạn. Ý của Hoàng thượng là, chúng phi tần hậu cung đều do Hoàng hậu quản, Phượng bội này nếu ở chỗ Đoan Phi sẽ không hợp quy củ. Thái hậu đã đưa đồ tới nếu trả lại cũng không tốt, cũng chỉ còn cách làm phiền Hoàng hậu hao tâm một chút, Phượng bội này đặt chỗ của người, Hoàng thượng mới yên tâm." Đức Bảo thở một hơi, nói tiếp, "Người thu nhận, nếu như sau này Đoan Phi được thăng phẩm cấp, người lại giao cho nàng ấy."


Triệu Yên Dung không nhịn được muốn cười "Ha ha".
Trong cung vị trí của Quý phi do Trang thị chiếm rồi, căn cứ theo thái độ của Hoàng thượng hiện tại, Đoan Phi nếu có thể thăng lên tới chức Quý phi, sợ là phải đợi đến lúc thiên hạ hồng vũ (trời mưa xuống, nước mưa có màu đỏ).


Cho nên, Phượng bội này chính là Hoàng thượng lấy từ chỗ Thái hậu, đưa qua cho nàng?
Hoàng thượng, người thật là có tinh thần đồng đội!
Lúc này Thái hậu lại tiền mất tật mang - thiệt thòi lớn rồi!
Sau đó...
"Hoàng thượng nói, sau khi trời tối lên đèn sẽ sang đây thăm người."


Không đợi Hoàng hậu cười xong, đệ nhất hồng thái giám trong cung Đức Bảo công công từ tốn đập vào đầu nàng tin tức chấn động như vậy.
Hoàng đế muốn đến thăm nàng?
Sau khi bị dính một tay như thế sao?
Chẳng lẽ là thẹn quá hóa giận muốn tới giết người diệt khẩu?


Nụ cười trên mặt Hoàng hậu trong nháy mắt đông cứng lại.