Hi Du Hoa Tùng

Chương 341: Tiểu Điệp thật thông minh

"Công tử gia, nô tỳ không thấy gì hết. Người yên tâm, nô tỳ sẽ đứng đây canh chừng cho." Tiểu Điệp đã được huấn luyện qua nhiều. Nàng tự nhiên hiểu Lưu Phong và nữ nhân kia đang làm gì. Bất quá nàng đối với Lưu Phong rất cảm kích, rất biết ơn, cho nên tự nguyện đứng trước phòng canh chừng cho hắn.
 
"Đông Đông, chúng ta bị người khác nhìn thấy." Lưu Phong lúc này có một loại cảm giác như bị bắt quả tang, nhất là Tiểu Điệp càng làm cho hắn ngượng ngùng.
 
"Đại ca, muội. muội không quan tâm." Vương Đông Đông nhìn Lưu Phong, nở một nụ cười tinh quái, bàn tay nhỏ bé không ngừng gia tăng tốc độ.
 
Lưu Phong đang muốn nói tiếp, không nghĩ từ hạ thân lại truyền đến một trận khoái cảm mãnh liệt, nhanh chóng tỏa đi khắp thân thể.
 
"Đông Đông, mạnh lên một chút nữa." Khoái cảm mãnh liệt đã làm cho Lưu Phong quên đi sự có mặt của Tiểu Điệp bên ngoài. Hắn nhắm mắt lại, tận hưởng khoái cảm mà Đông Đông mang đến.
 
Cùng lúc đó, hai tay hắn cũng từ mông của Đông Đông, di chuyển xuống dưới.
Xuyên qua quần của nàng, hai tay tiến vào vùng đào nguyên của Vương Đông Đông. Hắn ngạc nhiên khi phát hiện ra nơi này đã không biết từ lúc nào trở nên ướt át, ngón tay nhanh chóng tiến vào khe suối.
 
Một tiếng rên rỉ vang lên, hai người cơ hồ cùng đạt đến đỉnh điểm
 
Tiểu Điệp nghe thanh âm của hai người, khẳng định hai người đã kết thúc sự việc, mới cảm thấy an tâm trong lòng. Bất quá nàng vẫn chưa lập tức rời đi. Nàng từ Vương Bảo Nhi, biết được tin tức cha mình đã được cứu, cho nên vẫn muốn gặp mặt Lưu Phong cảm tạ, thuận tiện xem có thể gặp cha được không.
 
"Đại ca, hôm nay người phun ra thật nhiều." Vẻ mặt Đông Đông đỏ ửng nói. Có lẽ bị tình dục kích thích cho nên đảm khí của nàng tăng lên rất nhiều. Nàng rút tay lại, nhìn thứ chất lỏng màu trắng dính trên bàn tay mình, nhìn Lưu Phong cười nói: "Đại ca, đây là thứ gì vậy?"
 
Lưu Phong bất giác cảm thấy buồn bực. Hắn nhớ là hắn đã nói cho nàng nghe một lần rồi mà.
"Đông Đông, mau lau đi, cẩn thận kẻo có người nhìn thấy." Lưu Phong cảm giác được Tiểu Điệp vẫn chưa đi khỏi, vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
 
"Đại ca, sao nước của muội và nước của huynh không giống nhau vậy?" Vương Đông Đông biểu hiện như một đứa trẻ thích thú với món đồ chơi mới vậy.
 
"Bởi vì muội là nữ nhân, ta là nam nhân." Lưu Phong nghe nàng ta ngây ngô hỏi như vậy, cũng chỉ biết tùy tiện ứng phó một câu.
 
Vương Đông Đông không nói gì nữa mà cắn môi suy nghĩ, thu hết dũng khí, nhìn Lưu Phong nói: "Đại ca, muội nghe nói nam nhân và nữ nhân nếu ở chung một chỗ thì có thể sinh ra hài tử. Muội cũng muốn giúp huynh sinh ra hài tử."
 
Lưu Phong nghe nàng nói xong, trong lòng cảm thấy buồn bực, nếu không phải tận tai nghe được thì hắn sẽ không bao giờ tin trên thế gian này lại có người đàn bà nào ngây thơ như vậy.
 
Đương nhiên là xã hội cổ đại này đối với tri thức vẫn còn hạn chế rất nhiều.
 
"Đông Đông, mau lau tay đi. Cái kia không thể sinh ra hài tử đâu."
 
"Vậy như thế nào mới có thể sinh ra hài tử. Chẳng lẽ phải thành thân động phòng sao?"Vương Đông Đông thực sự không thể hiểu được.
 
Đối mặt với sự ngây thơ như thế, Lưu Phong thật sự xúc động đến nỗi muốn lăn quay ra mà ngất.
 
Thần à, cứu ta với.
 
"Công tử, người bây giờ đã rảnh rỗi rồi chứ?" Ngay khi Lưu Phong đang cầu khẩn cứu mang thì kỳ tích xuất hiện. Tiểu Điệp bất chợt từ ngoài đi vào.
 
Lưu Phong lúc này mới thở phào một hơi, nhìn Tiểu Điệp nói: "Ngươi tới rất đúng lúc. Để ta giới thiệu một chút. Đây là Vương Đông Đông, muội muội của Vương lão bản."
 
"Đông Đông, đây là Tiểu Điệp, là người biểu diễn nghệ thuật ở đây." Lưu Phong giời thiệu cho hai nàng quen biết nhau.
 
Vương Đông Đông nhìn Tiểu Điệp, thầm đánh giá trong lòng, không biết Lưu Phong có cùng nữ tử trước mắt có quan hệ mập mở gì không?
 
Tiểu Điệp tựa hồ khám phá ra suy nghĩ trong lòng Vương Đông Đông, muốn lên tiếng giải thích nhưng lại sợ càng giải thích thì người kia càng hiểu lầm, không thể làm gì khác là đứng một bên mà nhìn.
 
Lưu Phong cũng nhìn thấy sự hoài nghi trong mắt Vương Đông Đông nhưng hắn cũng không muốn giải thích. Thứ nhất, hắn và Tiểu Điệp tuyệt đối là quan hệ trong sạch. Thứ hai, Vương Đông Đông mặc dù có chút quan hệ với hắn nhưng dù sao thì nàng vẫn chưa phải là nữ nhân của hắn. Vậy thì việc gì phải giải thích.
 
"Đại ca, các người có việc thì cứ nói chuyện. Muội đi trước đây. À, đêm nay cha muội mời người dùng cơm, không biết đại ca có thời gian hay không?" Vương Đông Đông hướng ánh mắt đầy chờ mong, quay sang nhìn hắn.
 
Lưu Phong gật đầu: "Ta sẽ đi."
 
Tiểu Điệp thấy Vương Đông Đông bỏ đi, vẻ mặt có chút áy náy nhìn Lưu Phong nói: "Công tử, xin lỗi, ta không nên đến đây quấy rầy chuyện hai người. Nhưng Tiểu Điệp rất muốn biết cha mình ra sao. Xin công tử thứ lỗi."
 
Quả là một nữ tử hiếu thuận. Lưu Phong mỉm cười: "Tiểu Điệp, ta và Đông Đông thực ra cũng không có gì quan trọng, ngươi không cần để tâm."
 
Tiểu Điệp ngoài miệng không nói nhưng trong lòng lại nói thầm một câu: "Các ngươi chuyện đó đã thỏa mãn rồi, đương nhiên còn có chuyện gì nữa đâu mà quan trọng."
 
"Công tử, cha ta bây giờ ở nơi nào, ta có thể gặp cha được không?" Tiểu Điệp cẩn thận hỏi.
"Tiểu Điệp, ngươi yên tâm. Chuyện cha ngươi ta đã an bài thỏa đáng. Ta sẽ nhanh chóng an bài cho hai người gặp nhau, nhưng không nên vội. Mặc dù cha ngươi bây giờ đã được ta cứu đi nhưng nữ nhân ở Đông cung kia không dễ dàng bỏ qua đâu. Cho nên hành tung của cha ngươi giờ đây tuyệt không thể tiết lộ. Nhưng ta có thể cam đoan cha ngươi hoàn toàn an toàn." Lưu Phong lên tiếng giải thích.
 
Tiểu Điệp nghe vậy, vội vàng gật đầu: "Hết thảy mọi chuyện xin công tử làm chủ."
 
"À, ngươi có thể hiểu được thì thật là tốt." Lưu Phong nói xong chợt tâm cơ nháy động: "Hay là vậy đi. Tiểu Điệp, ngươi có thể viết một lá thư, ta có thể giao cho cha ngươi. Để cho cha ngươi biết tình cảnh của ngươi bây giờ, trong lòng ta cũng bớt lo lắng một chút."
Tiểu Điệp nghe vậy, trong lòng vui vẻ, vội vàng bái tạ: "Công tử, người thật là chu đáo. Ta sẽ viết một lá thư. Nói việc công tử cứu cha cho người biết. Đại ân đại đức của công tử, hai cha con chúng ta sẽ khắc cốt ghi tâm."
 
Ngừng một chút, Tiểu Điệp chợt nói: "Công tử, nghe nói người phụ trách việc điều tra của Hộ Bộ?"
 
Lưu Phong gật đầu: "Không sai."
 
"Công tử, chuyện này cha ta cũng biết một ít. Hay là ta sẽ viết thư, khuyên cha nói hết toàn bộ mọi việc cho công tử biết. Trợ giúp công tử phá án lập công."
 
Lưu Phong vui vẻ, cười nói: "Như thế thì quá tốt."
 
"Công tử, vậy bây giờ ta xin cáo từ." Tiểu Điệp nguyên cũng định lấy thân báo đáp nhưng nàng cũng minh bạch bên cạnh Lưu Phong không hề thiếu nữ nhân xinh đẹp. Cuối cùng bỏ đi ý nghĩ này. Tiểu Điệp mặc dù "hung đại" nhưng tuyệt không phải là "vô não".
Ngược lại nàng là một nữ tử thông minh. Nàng biết nên làm thế nào để đền ơn cho hắn.
Thời gian không lâu sau, quả nhiên là Vương Bảo Nhi mang thư của Tiểu Điệp đến: "Đại ca, người thật là lợi hại. Có thể làm cho Tiểu Điệp tự động khuyên bảo Trương Trạch Toàn."
 
Lưu Phong trầm tư một chút nói: "Tiểu Điệp thực ra là một nữ nhân rất thông minh. Nàng ta thực ra làm chuyện này là vì muốn báo đáp ta thôi."
 
"Được rồi, đại ca, có chuyện đệ muốn thỉnh giáo huynh một chút." Vương Bảo Nhi vẻ mặt khó khăn nói: "Liễu Oanh không còn là xử nữ nữa."
 
"Ồ, ra là thế." Lưu Phong suy nghĩ một chút, ánh mắt lộ ra vẻ tà dị: "Ngươi có thể tạo ra một dấu thủ cung sa trên cánh tay nàng là được. Chúng ta đã khẳng định các minh tinh kích dục của chúng ta toàn là xử nữ thì phải làm như vậy. Vả lại đám khách nhân cũng không thể nào sờ vào mà phát hiện ra chuyện này là giả được."
 
Nếu là kiếp trước thì chỉ cần 400 nhân dân tệ là có thể vá màng trinh, trở thành xử nữ. Đáng tiếc là thời đại này còn chưa thể áp dụng kỹ thuật đó.
 
Bất quá hắn không lo lắng. Chỉ là một dấu thủ cung sa. Tìm vài lang trung tham khảo là có thể nghiên cứu ra.
 
"Đại ca, người yên tâm. Chuyện này cứ giao cho đệ." Vương Bảo Nhi bất chợt hỏi: "Đại ca, có đúng người chuẩn bị đón Tố Tố đại tẩu, mấy người đến đây hay không?"